Ngày Nào Cũng “Chiến” Với Nam Chính

Chương 2:




Edit: Pudding
Beta: Maria

Lâm Thành là trung tâm kinh tế mới nổi của Hoa Quốc, trong tình hình kinh tế toàn cầu đang đi xuống, kinh tế Lâm Thành vẫn phồn thịnh, GDP bình quân đầu người mỗi năm đều có thể hạ gục các thành phố lâu đời, vô số cơ hội việc làm và diện mạo thành phố thay đổi từng ngày, hấp dẫn rất nhiều ánh mắt của người trẻ tuổi và khách đào vàng.
Lấy ven sông làm ranh giới, ven sông phía bắc thành phố đều là những người giàu có cao cấp nhất. Mỗi một nhà giàu hay nhà giàu mới nổi nào ở đây đều tự hào khi sở hữu một bất động sản ở phía bắc thành phố, cũng lấy việc này để tượng trưng cho thân phận của mình.
Nhà họ Hứa là gia tộc lâu đời ở Lâm Thành, tọa lạc ở ngay trung tâm phía bắc thành phố, có một căn biệt thự cao cấp rộng hơn một ngàn mét vuông ở đoạn đường trung tâm phía bắc thành phố.
Năm giờ sáng, nhóm người làm ở biệt thự cao cấp bắt đầu có trật tự làm việc.
Sau trận mưa đêm qua, cây xanh trong nhà hấp thu đủ nước, tinh thần phấn chấn giãn cành lá của mình ra. Người làm chọn ra những cành hoa tươi nhất mới hái từ trong vườn hoa, sau khi cắt tỉa và trang trí thì cắm vào bình hoa, đặt trên bàn trong phòng ăn.
Hứa Nhân Nhân thò đầu ra từ trong ổ chăn, xoa mắt, vươn tay lấy điện thoại ở đầu giường, nhìn thời gian, mới năm giờ sáng.
Đều tại Thẩm Triết, người chưa xuất hiện đã làm phiền giấc mơ của cô.
Tối hôm qua sau khi nhà họ Thẩm gọi điện thoại tới nói sáng hôm nay Thẩm Triết muốn tới nhà họ Hứa chào hỏi, Hứa Nhân Nhân phẫn nộ đánh Thẩm Triết trong mơ cả đêm. Kết quả bởi vì động tác ở trong mơ quá mạnh làm Hứa Nhân Nhân nửa đêm lăn từ trên giường xuống đất, tỉnh một lần.
Đến sáng, cô mơ thấy mình bắt sâu để đi dọa Thẩm Triết, nhưng cô vừa đến nhà họ Thẩm, vừa đẩy cửa ra đã bị Thẩm Triết mặt mũi hung tợn dọa tỉnh.
Bây giờ trong lòng cô vẫn còn sợ hãi.
Mặc dù vẫn còn sớm nhưng não bộ của Hứa Nhân Nhân đang ở trạng thái cực kỳ phấn khích, không hề buồn ngủ. Hứa Nhân Nhân xốc chăn ngồi dậy, ngồi ở trên giường một lúc, sau đó rời giường đi dép lê vào toilet rửa mặt.
Người trong gương nước da trắng nõn, đôi mắt đen láy, lông mi dài cong vút, lúc nháy mắt giống cây quạt nhỏ khẽ vỗ. Khóe mắt hơi cong bởi vì mới vừa tỉnh ngủ nên hơi đỏ ửng, lộ ra chút mị hoặc, ngoại hình giống kiếp trước của cô đến bảy tám phần.
Hứa Nhân Nhân nhắm mắt, ngẩng đầu lên bắt đầu đánh răng.
Trong bếp, người làm đang chuẩn bị bữa sáng, Hứa Nhân Nhân đi vào bếp, rót một ly nước lạnh uống.
Người được mọi người gọi là chị Lý nhìn thấy Hứa Nhân Nhân vào, vội vàng đến đón: “Nhân Nhân tiểu thư, em không thể uống nước lạnh. Em muốn uống nước thì gọi bọn chị rót rồi đưa qua là được.”
Chị Lý vừa nói vừa bảo người khác rót một ly nước ấm đưa qua, lấy ly nước lạnh trên tay Hứa Nhân Nhân đi.
Thân thể Hứa Nhân Nhân không tốt, vấn đề ăn uống sinh hoạt ngày thường của cô đều cần phải chăm sóc đặc biệt, đây là thông tin mà người làm đang làm ở nhà họ Hứa cần phải nhớ kĩ.
“Em cảm ơn.” Hứa Nhân Nhân nhận ly nước ấm chị Lý đưa qua, uống hết ly nước.
Cô vừa xuyên qua không lâu, chính cô cũng không ý thức được mình là người bệnh. Mà cô nghi ngờ bệnh này của cô là do cốt truyện yêu cầu, nhà họ Hứa bỏ ra số tiền lớn chữa trị cho cô lâu như vậy nhưng không tìm ra nguyên nhân, phát bệnh cũng không có quy luật, chỉ nói là tim có vấn đề.
Sau khi Hứa Nhân Nhân xuyên qua cũng chưa phát bệnh, ngoại trừ không thể vận động kịch liệt, thỉnh thoảng ôm tim nhíu mày, Hứa Nhân Nhân không cảm thấy khó chịu ở đâu, ý tốt của mọi người cô nhận, cho dù đây chỉ là công việc của họ.
Hứa Nhân Nhân uống xong đặt ly nước xuống, nhìn bên cạnh một lúc, đi đến chỗ để rau, hỏi: “Có khổ qua không ạ?”
“Có, nhưng là của ngày hôm qua còn dư lại, có hai trái, bên này là rau dưa hôm nay mới đưa tới.”
“Không sao.” Hứa Nhân Nhân cầm hai trái khổ qua lên, lại hỏi: “Có chanh không ạ?”
“Có chanh, mới đưa đến.”
Hứa Nhân Nhân cầm khổ qua, từ chối người khác giúp đỡ, tự mình ép khổ qua thành nước, dùng lưới lọc bỏ phần cặn đi, làm ra một ly nước khổ qua tinh khiết.
Đặt nước khổ qua sang một bên, Hứa Nhân Nhân lại cầm chanh qua, vắt hai quả chanh vào nước khổ qua, số chanh còn lại thì vắt vào một cái ly khác, pha một ly nước chanh to siêu chua làm người nghe đau lòng, người uống rơi lệ.
Hứa Nhân Nhân xếp gọn kiệt tác của mình, dán giấy nhớ lên, đậy kín xong thì cho vào tủ lạnh, nhờ chị Lý trông giúp cô rồi khẽ hát đi ra khỏi bếp.
Hứa Nhân Nhân dậy quá sớm nên quá trình chờ hơi gian nan.
Chín giờ, một chiếc Bentley màu xám bạc lặng lẽ dừng ở ngoài cổng nhà họ Hứa.
Nhà Hứa Nhân Nhân có tất cả bốn người, ngoài bố mẹ Hứa ra thì Hứa Nhân Nhân còn có một anh trai là Hứa Tu Ninh. Có điều bố Hứa với Hứa Tu Ninh đã đến công ty từ sớm, trong nhà chỉ còn lại hai người là mẹ Hứa với Hứa Nhân Nhân.
Xe dừng lại, mẹ Hứa đi ra.
Hứa Nhân Nhân đi đến cửa sổ, đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài. Gió nóng mùa hè mang theo hương hoa thổi qua, vài sợi tóc của Hứa Nhân Nhân bị thổi bay lên, Hứa Nhân Nhân động tay vuốt những sợi tóc không nghe lời ra sau tai, ngẩng đầu lên, tài xế mở cửa xe, một chàng trai mặc áo thun trắng bước từ trên xe xuống.
Anh rất cao, nhìn qua cao ít nhất 1m86, mặc áo thun trắng đơn giản và quần dài nhạt màu, đứng bên cạnh tài xế mặc vest đi giày da đeo cà vạt làm người ta sinh ra cảm giác bộ quần áo mà anh mặc rất cao cấp.
Mẹ Hứa đi qua, Thẩm Triết vòng đến sau xe, lấy từng món quà để ở cốp xe ra, hai người đưa lưng về phía Hứa Nhân Nhân, đứng ở cửa xe nói chuyện một lúc.
Không biết có phải tại ánh mắt của Hứa Nhân Nhân quá mức trắng trợn hay không, Thẩm Triết đột nhiên quay đầu lại, Hứa Nhân Nhân bất ngờ đụng phải ánh mắt lạnh lùng xa cách của anh.
Thẩm Triết có đôi mắt hồ ly dài cực đẹp, đuôi mắt hẹp dài hơi nhếch lên, con ngươi đen láy xuyên qua không khí giữa hè híp lại nhìn qua đây làm Hứa Nhân Nhân trong nháy mắt có cảm giác hô hấp cứng lại.
Hứa Nhân Nhân nhìn anh, đột nhiên cảm thấy mọi người dùng hồ ly tinh để hình dung người có vẻ ngoài đẹp là có lý, nếu hồ ly có thể thành tinh, thì hồ ly tinh đực chắc chắn giống như Thẩm Triết vậy.
Hứa Nhân Nhân hất cằm về phía anh, xoay người đi vào phòng khách.
Thẩm Triết đi theo mẹ Hứa vào cửa, Hứa Nhân Nhân ngoan ngoãn đưa đồ uống lên. Ly cho Thẩm Triết là nước chanh khổ qua, ly cho mẹ Hứa là nước đậu xanh. Hứa Nhân Nhân cố ý pha hai ly nước giống màu nhau, mẹ Hứa không nhìn ra chỗ nào không đúng.
Mẹ Hứa vui vẻ khen Hứa Nhân Nhân một câu, Hứa Nhân Nhân ngoan ngoãn cười, ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh.
Mẹ Hứa uống một ngụm nước đậu xanh, gật đầu, bảo Thẩm Triết cũng uống: “Uống nước đậu xanh giải nhiệt, vị cũng không tệ, cháu uống thử đi.”
Thẩm Triết cầm ly lên, mắt Hứa Nhân Nhân lập tức sáng ngời nhìn qua, nhìn Thẩm Triết nâng ly lên, nhìn anh uống một ngụm, nhìn anh nhíu mày dừng lại, nhìn cổ họng anh lăn lộn, nuốt nước trái cây xuống.
Cảm xúc căng thẳng của Hứa Nhân Nhân thả lỏng theo Thẩm Triết khi anh nuốt nước xuống, cả người cô dựa vào ghế sô pha, tuyên bố cô thắng trận đầu tiên.
Mẹ Hứa ho khan, ánh mắt ra hiệu bảo Hứa Nhân Nhân kiềm chế lại một chút.
Mặc dù diện mạo hay năng lực bây giờ của Thẩm Triết đều xuất sắc nhất trong nhóm người cùng lứa tuổi, lại có hôn ước với Hứa Nhân Nhân, nhưng trần trụi nhìn chằm chằm vào môi và yết hầu người ta như vậy, thật là… thật là khiến cho người làm mẹ là bà đây phải xấu hổ thay Nhân Nhân.
Hứa Nhân Nhân:???
Thẩm Triết đặt ly “nước đậu xanh” trong tay xuống, người làm mang trái cây lên, Thẩm Triết nói: “Làm phiền cho tôi một ly nước sôi để nguội.”
Trên bàn bên sô pha đặt một bộ dụng cụ pha trà, chính giữa đặt một bình thủy tinh đựng nước lọc để uống, trên miệng bình có một ly thủy tinh úp ngược để tránh bụi, xung quanh bình có một vòng ly thủy tinh úp ngược đều nhau, đây là nơi người nhà họ Hứa hay lấy nước uống.
Người làm cầm một cái ly từ trên bàn, rót cho Thẩm Triết một ly nước lọc.
“Nước đậu xanh không hợp khẩu vị hả?” Mẹ Hứa hỏi.
Tay nghề của đầu bếp không tệ, bà cảm thấy uống khá ngon.
Đầu ngón tay Thẩm Triết gõ nhẹ hai cái lên sô pha, mặt không biểu cảm nói: “Cháu quen uống nước sôi để nguội hơn ạ.”
Mẹ Hứa gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Vị chua với đắng trong miệng không bởi vì Thẩm Triết đặt ly “nước đậu xanh” kia xuống mà biến mất, Thẩm Triết nhận lấy ly nước sôi để nguội người làm đưa tới rồi uống một ngụm, vị chua mãnh liệt bao phủ đầu lưỡi anh… tốt hơn ly nước vừa nãy một chút, lần này không có vị đắng, chỉ là nước chanh tinh khiết.
Thẩm Triết nhẹ nheo mắt lại, ánh mắt xẹt qua mẹ Hứa và người làm đang đứng ngay ngắn, cuối cùng dừng ở trên người Hứa Nhân Nhân.
Ánh mắt Thẩm Triết dừng ở trên người mình quá lâu, Hứa Nhân Nhân nhìn về phía anh, trong giọng nói mang theo chút quan tâm dối trá: “Em thấy sắc mặt anh không tốt lắm, anh không sao chứ?”
“Không có việc gì, làm em để tâm rồi.” Thẩm Triết nói.
Hứa Nhân Nhân bị nghẹn họng, ngay sau đó khóe mắt hơi cong lên, cười ngọt ngào: “Nên vậy.”
Thẩm Triết: “…”
Hai người ở bên này khịa nhau nhưng mẹ Hứa không phát hiện, cảm thán rằng khi còn nhỏ hai người đã rất thân thiết, không ngờ đã lâu không gặp mà còn có thể vừa gặp mà như đã quen như thế.
“Mẹ, vừa gặp mà như đã quen không phải dùng như vậy.” Hứa Nhân Nhân ngắt lời cảm thán của bà.
“Vậy hả?” Mẹ Hứa ngạc nhiên.
“Vâng.” Lần này là Thẩm Triết trả lời.
Nhiệm vụ hoàn thành, Hứa Nhân Nhân chỉnh lại váy rồi đứng lên: “Con mệt rồi, con lên phòng nghỉ đây ạ, không nói chuyện với mọi người nữa.”
Hứa Nhân Nhân là người bệnh, cô nói muốn nghỉ tất nhiên là không có ai cản cô.
Hứa Nhân Nhân đi vài bước, quay lại cầm “nước lọc” trên bàn đi, tránh làm ngộ thương mẹ Hứa.
Thái độ trắng trợn này như đang nói với Thẩm Triết, đúng vậy, là tôi làm đó, nhắm vào anh đó, anh có bản lĩnh thì anh cắn tôi đi.
Thẩm Triết nhấc mí mắt nhìn cô một cái, không nói gì.
Thẩm Triết không ở lại lâu, Hứa Nhân Nhân đứng ở tầng hai nhìn xe Thẩm Triết rời đi, nhắn tin trả lời Châu Nguyệt.
– Cậu không cần qua nữa, anh ta đã đi rồi.
– Ngoại hình cũng chỉ như vậy, tạm được.
– Anh ta thông minh á? Không phải tớ khoác lác đâu nhưng mà anh ta ở trong tay tớ không trụ nổi một chiêu.
*
Buổi chiều, Hứa Nhân Nhân đang ở trong phòng vẽ tranh, mẹ Hứa dẫn một người phụ nữ trung niên ăn mặc già dặn vào: “Nhân Nhân, lại đây một chút, đây là cô giáo Khâu.”
Hứa Nhân Nhân:???
“Nếu không phải thằng bé Thẩm Triết nhắc thì mẹ cũng quên mất.” Mẹ Hứa lải nhải: “Con chưa đến trường học bao giờ, đột nhiên đến Hoành Âm học chắc chắn sẽ không quen, từ giờ về sau, buổi chiều mỗi ngày sẽ có giáo viên ở Hoành Âm đến đây dạy kèm cho con, giúp con thích ứng trước, nếu con cảm thấy thân thể không thoải mái thì phải nói ra, nếu áp lực quá lớn thì chúng ta không đi nữa…”
Hứa Nhân Nhân: “…”
Thẩm Triết, anh đúng là tên khốn nạn.

Lời tác giả:
Ngày đầu tiên đào hố cho nhau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.