Ngày Nào Cũng “Chiến” Với Nam Chính

Chương 8:




Edit: Humm
Beta: Maria

Hứa Nhân Nhân nói mình quên mang thẻ không phải là nói dối, cô phát hiện mình quên khi tám chuyện về hàng tạp hóa với Châu Nguyệt vào tiết học trước.
Đời trước cô ăn trưa ở trường đều phải trả tiền, ý nghĩ này bén rễ trong đầu khiến cô quên mất Hoành Âm có đồ ăn tự phục vụ miễn phí, tiền học phí đã tính cả tiền ăn.
Đương nhiên cũng có những nhà ăn nhỏ phải trả tiền nhưng đồ ăn tự phục vụ miễn phí có nhiều món đa dạng và ngon hơn, mọi người đến những nhà ăn nhỏ này để thay đổi khẩu vị khi ăn đồ ăn tự phục vụ miễn phí lâu rồi, chứ hầu hết thời gian mọi người vẫn chọn ăn trực tiếp ở nhà ăn tự phục vụ.
Hứa Nhân Nhân và Châu Nguyệt cùng đến nhà ăn.
Hứa Nhân Nhân cầm khay không đứng xếp hàng trước cửa món chính, đằng sau đột nhiên ló ra một cái đầu và bàn tay chào hỏi: “Xin chào, em là Hứa Nhân Nhân phải không?”
Hứa Nhân Nhân quay đầu, một chàng trai hơi quen mặt cầm một khay không đứng xếp hàng sau lưng cô: “Anh là Giang Nghị, là bạn của Thẩm Triết, bạn thân.”
Cậu ấy vừa dứt lời, một giọng nói lạnh lùng cách đó không xa truyền đến: “Tôi không quen cậu ta.”
Hứa Nhân Nhân nhanh chóng quay đầu lại.
Bây giờ nhìn thấy Thẩm Triết thật sự rất xấu hổ.
Châu Nguyệt vẫn luôn quan sát nãy giờ, cuối cùng hỏi một câu: “Anh là người sáng sớm tỏ tình đúng không? Anh họ Giang à?”
“Đàn em biết anh hả?” Giang Nghị lập tức xông lên.
“Không biết.” Châu Nguyệt cũng quay đầu lại.
Thật ra là biết cậu ấy, nhưng cậu ấy lại thích Thần Lộ nên ánh mắt đã được xác nhận là không thể nào làm bạn được.
Giang Nghị bị bơ cũng không giận, tiếp tục nhiệt tình giới thiệu cho Hứa Nhân Nhân: “Đàn em vừa đến nên chắc không biết nhiều về nhà ăn, anh giới thiệu món thịt lợn xốt chua ngọt, còn có sườn xào chua ngọt, đều ăn rất ngon.”
Hứa Nhân Nhân đang vươn tay về phía món thịt lợn xốt chua ngọt, nghe Giang Nghị nói xong, tay lập tức quẹo sang phía gà Cung Bảo. Đã đọc truyện rồi nên Hứa Nhân Nhân biết Giang Nghị là một người thần kỳ, có ánh mắt độc đáo, cô không dám ăn bất cứ món gì cậu ấy giới thiệu.
Sau đó Thẩm Triết cũng bỏ qua sự giới thiệu của Giang Nghị, gắp đầy thịt xào.
Châu Nguyệt vốn không ăn thịt, chỉ gắp một đĩa salad và một ít cà tím nướng, lúc này mới kiềm chế gắp hai miếng thịt.
Giang Nghị nói: “Mọi người thật sự không ăn thử hả?”
“Tự cậu ăn đi.”
Thật ra vị giác của Giang Nghị không có vấn đề gì, thịt lợn xốt chua ngọt và sườn xào chua ngọt ở đây đều ngon, nhưng cậu ấy đã “lầm đường” quá nhiều lần, mọi người không còn hứng thú với giới thiệu của cậu ấy nữa.
Lấy đồ xong, Hứa Nhân Nhân và Châu Nguyệt tìm chỗ trống ngồi xuống, Giang Nghị rất tự nhiên ngồi bên cạnh Châu Nguyệt, lại còn gọi Thẩm Triết vẫn đang bê đồ tới: “Thẩm Triết, ở đây.”
Thẩm Triết đi đến, ngồi đối diện Giang Nghị, song song với Hứa Nhân Nhân.
“Sao em ăn ít thế?” Giang Nghị nhìn khay đồ ăn của Châu Nguyệt, kinh ngạc hỏi.
“Giảm béo.”
“Em giảm béo gì nữa, gầy quá rất khó dậy thì…” Ánh mắt Giang Nghị nhìn qua ngực của Châu Nguyệt.
Châu Nguyệt phản ứng kịp, nhanh chóng lấy tay che ngực hét lớn: “Anh là đồ lưu manh.”
“Xin lỗi, anh không có ý khác.” Giang Nghị cũng rất xấu hổ: “Anh có đọc một công thức, liên quan đến cân nặng và… không phải, anh không đọc công thức này.”
Giang Nghị cảm thấy mình càng giải thích càng bỉ ổi, lúc lướt weibo cậu ấy vô tình thấy người ta thảo luận về vấn đề này, cậu ấy là thanh niên đang trưởng thành đầy nhiệt huyết và hiếu kỳ với tất cả mọi thứ nên cũng nhìn mấy lần…
Giang Nghị cúi đầu ăn cơm, nhanh chóng ăn xong: “Trưa tớ còn có việc, tớ đi trước nhé.”
Một lát sau, Thẩm Triết cũng ăn xong.
Châu Nguyệt nhẹ nhàng thở ra, sống lưng đang thẳng thả lỏng hẳn: “Không biết có phải di chứng của học bù mấy hôm trước hay không mà bây giờ tớ nhìn thấy Thẩm Triết mà một câu cũng không dám nói.”
“Trước kia dám nói à?” Hứa Nhân Nhân hỏi.
Châu Nguyệt nghĩ một chút rồi lắc đầu: “Trước đây không quen, nhưng sau khi tiếp xúc rồi tớ phát hiện ra anh ấy không lạnh lùng giống như lời đồn.”
“Đồn? Tin đồn gì thế?” Hứa Nhân Nhân hỏi.
“Ngay cả cậu cũng không biết luôn hả?” Châu Nguyệt hứng thú, bê khay đồ ăn của mình ngồi bên cạnh Hứa Nhân Nhân, xác định giọng nói chỉ hai người nghe thấy mới nhỏ giọng nói: “Không phải chú họ tớ mở một phòng khám tư nhân à, tớ tình cờ nghe thấy, chắc chú họ tớ cũng không biết tớ nghe thấy nên cậu chắc chắn phải giữ bí mật.”
Hứa Nhân Nhân gật đầu: “Yên tâm, chắc chắn miệng tớ kín hơn miệng cậu rồi.”
Có lẽ Châu Nguyệt đã giữ trong lòng rất lâu rồi, gấp gáp nói: “Lúc tớ mới về nước do không quen lắm nên nhìn thấy ai cũng chướng mắt, hơi nổi loạn chút, mà chú họ tớ lại là bác sĩ tâm lý nên rất quan tâm tớ, có một lần tớ đến phòng khám tìm chú ấy nên tình cờ nghe thấy.”
Châu Nguyệt nhìn quanh bốn phía, lại hạ thấp giọng: “Lần đó bố của Thẩm Triết đưa Thẩm Triết đến khám, thời gian đó anh ấy luôn mơ đi mơ lại một giấc mơ, cảnh trong mơ là một vụ tai nạn xe, xe con và xe tải va chạm với nhau, có người chết lại còn chảy rất nhiều máu, lần nào anh ấy cũng giật mình tỉnh dậy, sau khi tỉnh dậy thì mồ hôi đầm đìa, tinh thần hoảng hốt, cứ ngủ là lại mơ thấy, lúc đó anh ấy mới 11 tuổi, bố anh ấy lo lắng nên dẫn anh ấy đến gặp bác sĩ.”
“Sau đó thì sao?” Hứa Nhân Nhân hỏi.
“Chú họ tớ tiến hành thôi miên anh ấy, trị hết ác mộng nhưng không biết có phải là di chứng hay không, từ đó trở đi Thẩm Triết trở nên khuyết thiếu cảm xúc, thờ ơ với mọi thứ, thích ở một mình, không thích quan tâm đến người khác, nhìn người không khác gì nhìn cái cốc cả.”
Hứa Nhân Nhân nghĩ một chút: “Cậu không nói thì tớ cũng không nhìn ra, trông anh ta chỉ là lạnh lùng chút thôi.”
“Đó là do bây giờ anh ấy đã kiềm chế lại rồi, nhưng cũng có thể là lâu rồi nên di chứng biến mất chăng?” Châu Nguyệt uống một hớp nước, tiếp tục nói: “Khi anh ấy học cấp hai mới thật sự là không muốn nói chuyện với ai kìa, tránh xa người khác vạn dặm, trừ Giang Nghị là bạn thân từ nhỏ đã dính lấy anh ấy, căn bản là anh ấy không làm bạn với bất cứ ai. Con trai trong lớp đều không ưa anh ấy, còn đánh tập thể anh ấy.”
“Thật hay đùa vậy, anh ta bị đánh?”
“Sao có thể, đó là Thẩm Triết mà. Đám người kia không biết tự lượng sức mình, bị Thẩm Triết dạy dỗ một trận. Bọn họ cũng học ở Hoành Âm, nghe nói bây giờ gặp Thẩm Triết còn quỳ gọi bố… Ấy? Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến ngay kìa, là mấy người bọn họ đó.”
Châu Nguyệt chỉ vào mấy người đầu tóc HKT vừa vào cửa.
Nhóm đầu tóc HKT kia có năm người, tóc đủ màu sắc sặc sỡ, cổ áo đồng phục mở rộng, đeo vòng cổ kim loại có hình đầu lâu bạc, trông rất có điểm nhấn.
Hứa Nhân Nhân quay đầu lại, hai người họ chưa kịp nhìn đi chỗ khác thì đã bị bọn họ phát hiện.
Tên tóc vàng đi đầu đang định làm tư thế nói mấy câu cợt nhả, người bên cạnh kịp thời kéo anh ta lại, nói vài câu bên tai anh ta. Tóc vàng lập tức thay đổi biểu cảm, dẫn theo bốn anh em còn lại đến trước mặt Hứa Nhân Nhân nịnh nọt: “Xin chào đàn em, hân hạnh hân hạnh, anh là Hoàng Tiêu, lớp 12-2, đây là bốn người bạn của anh, bọn anh là…”
“Năm kiếm khách Hoành Âm!” Năm người cùng nói.
Hứa Nhân Nhân vỗ trán: “Ầy, có phải thời kỳ phản nghịch của các anh hơi dài không?”
“Bố Thẩm cũng nói vậy.” Hoàng Tiêu gãi đầu nói.
“…”
“Ừm thì là sau này cùng một trường, có chuyện gì cần giúp cứ nói, mấy anh… không, mấy đứa con trai sẽ bảo kê “mẹ”.”
“Phụt…” Châu Nguyệt không chịu nổi nữa bật cười, thấy bọn họ nhìn qua vội nhịn lại: “Không có gì, các anh nói tiếp đi.”
“Chúng tôi nói xong rồi.”
Châu Nguyệt cố gắng nhịn lắm mới không bật cười lần nữa.
“Tôi là Hứa Nhân Nhân.” Hứa Nhân Nhân lấy điện thoại ra: “Chúng ta trao đổi số điện thoại nhé.”
Mấy người được thích mà sợ, ai cũng lấy điện thoại ra, lần lượt trao đổi số với Hứa Nhân Nhân.
Đợi đám người đi rồi, Châu Nguyệt mới nói: “Bọn họ hài thật sự, tớ tưởng gọi là bố chỉ là lời đồn thôi không ngờ họ gọi Thẩm Triết là bố thật, bỗng dưng cậu có thêm mấy đứa con trai đó.”
“Tớ cũng khá ngạc nhiên.” Hứa Nhân Nhân nói.
Đầu tóc nổi bật thế kia, chỉ số thông minh thế kia, vừa nhìn là biết thuộc về phe nữ phụ cô.
Vậy thì cô không khách sáo mà nhận thôi.
Hứa Nhân Nhân ăn chậm, lại cộng thêm nói chuyện phiếm một lúc, chờ đến khi cô và Châu Nguyệt về kí túc xá nghỉ trưa thì kí túc xá đã huyên náo.
Kí túc xá của Hứa Nhân Nhân ở tầng ba, cô và Châu Nguyệt cùng nhau đi lên, khi đến cửa tầng ba thì bạn của Châu Nguyệt đến tìm cô ấy có việc.
“Tôi đưa Nhân Nhân đến phòng kí túc trước đã.” Châu Nguyệt nói.
Hứa Nhân Nhân cười: “Không sao, tớ biết phòng ở đâu, cậu đi nhanh đi.”
“Vậy được rồi, có chuyện gì thì gọi điện cho tớ nhé.” Châu Nguyệt đi theo bạn mình lên tầng bốn.
Hứa Nhân Nhân đi vào trong chút nữa, nhìn thấy phòng kí túc 302 của mình, cô đẩy cửa ra, một chậu nước đổ xuống đầu.
Hứa Nhân Nhân nhanh chân lùi về sau nhưng vẫn bị ướt sũng, nước nhỏ giọt từ tóc xuống, tóc, đồng phục thậm chí giày của cô đều bị ướt hết.
Hứa Nhân Nhân dùng tay lau mặt, mở to mắt, trên hành lang đứng đầy người nhìn giống như trò chuyện nhưng thật ra là hóng chuyện, trên mặt mọi người đều là nụ cười giả tạo ngạc nhiên, thấy cô nhìn qua thì vội quay đầu lại vờ nói chuyện, xung quanh toàn là tiếng thì thầm.
“Quao, đó không phải công chúa nhỏ nhà họ Hứa sao, ai to gan dám dội nước vào cô ta thế?”
“Không biết nữa, ngày đầu tiên đi học đã kênh kiệu như vậy, chắc là đắc tội với ai đó rồi.”
“Công chúa nhỏ bị dội nước thì cũng ướt sũng à, tôi còn tưởng sẽ có gì khác cơ.”
“Sao có mùi hôi thế, là ai thiếu đạo đức vậy, đây không phải là dùng nước lau nhà à.”
“Tôi nghe nói công chúa nhỏ có bệnh đấy, như vậy không sao chứ?”
“Gì cơ? Cô ta bị bệnh? Ha ha ha, cười chết tôi rồi…”

Ngày đầu tiên Hứa Nhân Nhân nhập học, đa số đều là gương mặt không quen biết, những người này quay lưng về phía cô, giọng nói không lớn không nhỏ vừa vặn truyền đến tai cô. Cũng có người nhát gan trốn ở cửa sổ lén nhìn, có người không quan tâm vì đó không phải việc của mình… Hành lang đứng đầy người, Hứa Nhân Nhân đứng một chỗ, nước trên tóc nhỏ xuống mặt đất, sau đó đám người tách ra, Tống Quân từ đầu hành lang đi đến, dừng trước mặt Hứa Nhân Nhân.
Ở Hoành Âm, nhiều lúc gia thế sẽ quyết định địa vị, không có gì nghi ngờ, Hứa Nhân Nhân là người có địa vị cao trong đám người, những người khác không dám chọc cô nhưng Tống Quân không sợ.
Xét về gia thế và bối cảnh, gia tộc Tống Quân cũng nằm trong những gia tộc đứng đầu Lâm Thành, cô ta ở trường hoành hành ngang ngược, có không ít đàn em, màn này ngày hôm nay là do chính tay cô ta thiết kế.
Công chúa nhỏ nhà họ Hứa và đại tiểu thư nhà họ Tống, vở kịch này đủ làm học sinh ở Hoành Âm phấn khích suốt một tuần.
Đám người đứng thành hàng rất nổi bật, so với người không có chỗ dựa như Hứa Nhân Nhân, đa số mọi người sẽ lựa chọn nịnh bợ người không dễ chọc là Tống Quân.
Tống Quân đứng đầu hàng, hơi cười, nhìn Hứa Nhân Nhân vô cùng chật vật trước mắt, cô ta không giấu được vẻ mặt cao cao tại thượng và đắc ý: “Hoan nghênh đến tòa 2 kí túc xá nữ, đây là quà tôi tặng cho cô… có thích không? Công chúa nhỏ Hứa?”
Hứa Nhân Nhân sửa lại tóc, tóc đã không nhỏ nước nữa, cô vén tóc mai ra sau tai, ngước mắt lên, khi mọi người chưa kịp nhìn rõ, một cái vật qua vai làm Tống Quân ngã mạnh xuống đất, vừa vặn ngã xuống vũng nước kia.
Nước trên đất bắn lên tung tóe, sức mạnh kia làm người ta chỉ nhìn thôi cũng thấy xương cốt tê rần.
Hứa Nhân Nhân vặn cổ tay, xoay người lại, nhếch miệng cười với đám người đối diện đang trợn mắt há hốc mồm: “Còn ai muốn chào đón tôi nữa thì đứng ra đây để tôi cảm ơn một cái nào.”

Lời tác giả:
Nhân Nhân thô bạo online đánh người!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.