Khi tỉnh dậy, lần đầu tiên anh không đề cập đến lời cầu hôn mà thay vào đó, anh thản nhiên xem tiểu thuyết và phim với tôi ở nhà, giống như chúng tôi vẫn thường hay làm trong quá khứ.
Điều này khiến tôi cảm thấy nóng ruột, tất nhiên tôi không định giục anh ấy cầu hôn mình, nhưng tôi có chút hối hận vì đêm qua đã bày tỏ lòng của mình quá dễ dàng, sau đó còn cho đưa con át chủ bài của mình ra cho anh xem luôn. Tôi vẫn luôn là một đứa tự ti, kể cả khi trở thành ma đi nữa.
Trong lúc đọc tiểu thuyết, tôi lơ đãng nghĩ về vụ cầu hôn. Tôi nói bóng gió để Mạc Hải nhớ tới nó, nhưng lại xấu hổ không dám chủ động nói ra, nên chỉ có thể tự ngồi rối rắm với mình mình thôi.
Chắc anh cũng nhìn ra tôi đang nghĩ gì, cảm thấy buồn cười, thế nên mới trấn an tôi, anh giải thích kết hoạch ban đầu của mình, rằng mỗi một phần trong màn cầu hôn đều cần bạn bè giúp đỡ.
Anh định là bạn của anh sẽ rủ tôi ra ngoài chơi, rồi lấy đó làm cớ để hai chúng tôi tái hợp lại với nhau, xong lại chèo kéo tôi để nói tôi biết anh muốn kết hôn với tôi, sau thì kéo dài thời gian để anh chuẩn bị cầu hôn. Nhưng giờ chuyện thành ra như này đây, vì không thể để bạn bè mình bị chuyện tôi thành hồn ma dọa cho hết hồn nên mọi kế hoạch đổ vỡ hết rồi.
Nhưng hơn hết là, anh càng hy vọng có được thời gian thư giãn riêng tư dành cho hai người cùng với tôi, bởi vì hai chúng tôi đã lâu lắm rồi chưa hưởng thụ khoảng thời gian bình yên chui rúc trong nhà đọc sách xong rồi xem phim, thời khắc an nhàn chỉ có hai người.
Tôi khá hài lòng với lời giải thích của anh, thậm chí còn chủ động thảo luận với anh về cốt truyện của cuốn tiểu thuyết mà tôi vừa đọc xong, đây là chuyện mà trước giờ tôi chưa bao giờ làm.
Hồi đó, tôi thích ngồi đọc sách một mình, hoặc khi xem phim cũng thích ngồi một thân một mình trên ghế sô pha, hình như tính tình tôi đã thay đổi khá nhiều sau mấy ngày thẳng thắn ở chung với nhau thế này.
Nói sao ta, trước kia tôi là một đứa rất quái gở, tất nhiên, không loại trừ khả năng sau này tôi cũng sẽ như thế này, nhưng dùng trạng thái hồn ma này ở sống chung với anh thì cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Bất tri bất giác trời đã về đêm, tôi căng mắt nhìn anh từ từ ăn xong bữa tối. Anh bắt gặp ánh mắt rực lửa của tôi, như cuối cùng cũng nhớ ra lời cầu hôn, nên lập tức lấy khăn giấy lau miệng rồi dẫn tôi ra chỗ anh đã sắp xếp cho công cuộc ngỏ lời.
Anh kêu tôi nhắm mắt lại, rồi đến sát bên tai nhỏ giọng thầm thì nhắc nhở tôi không được hé mắt nhìn lén đâu. Đương nhiên tôi nghe lời theo lời anh rồi, hai mắt tôi vẫn luôn nhắm chặt lại không hề mở ra tí nào.
Tôi có thể cảm nhận được anh dắt tôi ra khỏi cửa nhà, rồi đưa tôi lên xe. Tôi được anh chở ra khỏi đường lớn, lúc tôi sắp sửa ngủ gục thì được anh đỡ xuống khỏi xe. Tôi nghe thấy tiếng nước chảy, có cảm giác hình như chân mình đang giẫm lên cát.
Cuối cùng anh cũng cho tôi mở mắt, thế là tôi mang lòng hồi hộp mở mắt ra nhìn. Trên bờ cát trắng có muôn vàn ngọn nến cháy tựa như mặt trời thắp sáng mặt biển đang lay động, cũng thắp sáng luôn một người một ma đứng trên bãi cát, duy chỉ có chỗ chưa hoàn hảo đó là ở chính giữa biểu tượng trái tim kia không được chiếu rọi.
Tôi không biết ở Hàn Châu còn có chỗ như thế này, quả là mở mang tầm mắt. Tuy trời đã tối đen như mực, nương theo ánh lửa, tôi có thể thấy thấp thoáng được hình bóng vài thứ xa xa đằng kia.
Mạc Hải mang một cây que đánh lửa thật dài từ trên xe xuống đưa cho tôi. Tuy anh là một tên thẳng nam không có tình thú chút nào, tuy hôm nay anh làm cho tôi mất ăn mất ngủ cả ngày, nhưng thời khắc này tôi quyết định tha thứ hết cho anh. Xem ra tế bào lãng mạn của sinh viên mỹ thuật trong anh vẫn còn chưa chết.
Tôi cầm cây que đánh lửa vươn tới châm một ngọn nến, không biết anh thiết kế thế nào mà ánh lửa giống hệt như những quân bài domino vậy, lần lượt từng ngọn thoáng chốc nối đuôi nhau sáng lên, kế đó tôi thấy ở giữa trái tim được thắp sáng rực hiện lên một cái hộp nhỏ, phải dựa vào nến soi mới nhìn thấy rõ được.
Tôi hồi hộp đến mức cứng người, phải cố lắm mới ngăn không cho nước mắt chảy xuống. Chỉ có tôi biết rõ nối thấp thỏm dâng trào trong lòng mình lúc này, tôi dâng đôi mắt long lanh ánh nước nhìn về phía anh, nhìn về phía người đàn ông tôi yêu bảy năm nay.
"Thật ra anh định dẫn em đi bãi biển nào đẹp hơn nhiều nữa, đảo Hải Nam hay Maldives gì gì đó, nhưng điều kiện không cho phép, ở Hàng Châu chỉ có thể tìm được vậy thôi, hy vọng em không chê."
Anh ngại ngùng nói với tôi thế đó, ngay sau đấy lại ngại ngùng nhặt cái hộp nhỏ lên, rồi quỳ một gối xuống đất mở hộp ra. Nằm chính giữa là một đôi nhẫn, một chiếc có khắc mặt trăng, một chiếc thì khắc mặt trời, tôi bị tia sáng phản chiếu của đôi nhẫn đâm vào đến nỗi chảy nước mắt ròng ròng.
"Em có đồng ý gả cho anh không?"
Tất nhiên là tôi liều mạng gật đầu rồi, tôi thở ra một hơi thật dài rồi thốt lên câu em đồng ý. Đây là điều mà tôi tha thiết ước ao từ lâu, là khoảnh khắc hạnh phúc nhất trong cuộc đời tôi.
Anh tự đeo chiếc nhẫn mặt trời lên cho mình trước, xong rồi thì giúp tôi đang còn sụt sịt đeo nhẫn mặt trăng lên tay.
"Thật sự anh rất xấu hổ, bao nhiêu năm qua chỉ tặng em mỗi một món quà sinh nhật."
Anh vuốt ve đồng hồ trên cổ tay tôi, cái đồng hồ rẻ tiền này đã quá cũ rồi, cộng thêm vụ tai nạn kia khiến mặt kính nứt bể hết, cả kim đồng hồ cũng không còn nhúc nhích, thế mà tôi vẫn cố chấp đeo như bảo bối.
"Anh vẫn luôn hy vọng có thể tặng em một món quà có thể thay thế thứ cũ kỹ này trên tay em, lần này cuối cùng cũng có thể trút hết quá khứ không vui và cả cái đồng hồ tàn tật này xuống rồi."
Anh vừa nhẹ nhàng vừa chậm rãi tháo cái đồng hồ trên tay tôi xuống, thậm chí còn có thời gian rảnh mà trêu tôi.
"Bây giờ anh đang đeo nhẫn cho một con ma này, không biết sau khi tỉnh dậy nhẫn có còn trên tay không nữa. Nó sẽ không biến mất luôn đó chứ? Vậy thì anh xong..."
Anh đột nhiên im bặt, im lặng giống như khoảnh khắc nhìn thấy ma trong phim kinh dị vậy, tiếc là trước mắt anh lúc này đúng thật là một con ma hàng thật giá thật luôn.
Động tác của anh vừa khẽ khàng vừa chậm rãi, do quá nhẹ lại quá chậm đi, nên cả hai chúng tôi đều có thể thấy rõ ràng miệng vết thương vừa sâu vừa đáng sợ kia đằng sau đồng hồ vừa gỡ xuống, ghê nhất chính là miệng vết thương lúc này như sống lại, máu bắt đầu chảy tràn ra ngoài.
Nụ cười trên mặt anh cứng lại, cái hộp trên tay cũng rớt xuống bờ cát tạo ra một tiếng trầm vang. Anh như tuyệt vọng mà áp đầu kề vào ngực trái của tôi, muốn nghe được tiếng tim đập một lần nữa, tiếc là lần này khiến anh thất vọng rồi.
Tôi nghe thấy anh bật ra từng chữ một từ tận sâu trong cổ họng, gần như tuyệt vọng mà hỏi tôi,
"Anh nhớ rõ em nói với anh, em bị tai nạn xe mà?"
Tôi nhìn chằm chằm vào miệng vết thương đang rỉ máu kia, đầu đau như búa bổ, sau đó thì thời gian như tạm dừng trong nháy mắt, rồi tôi nhớ ra toàn bộ.
Đúng thật là tôi có đăng ký đi du lịch theo tour ở Shangri-La, cũng đúng là xui xẻo gặp phải tai nạn xe, đấy tôi không có gạt anh mà, đây đều là những chuyện đã xảy ra hết. Chẳng qua là tôi không phải bị thương bất tỉnh mà trở thành người thực vật, nói đúng hơn là càng bất hạnh thay, tôi bị liệt.
Chiếc xe buýt bị đá rơi xuống biến dạng nghiêm trọng, ghế xe kẹp chặt lấy chân tôi. Trong khi chờ cứu hộ tới, tôi đã vô số lần hối hận về quyết định của mình, thậm chí còn nghĩ rằng mình sẽ chết như thế này. Sau đó sẽ không bao giờ gặp lại Mạc Hải nữa, gặp lại ánh sáng cuộc đời tôi.
Định mệnh đã cho tôi một thực tế phũ phàng hơn, khi tỉnh dậy trên giường bệnh, tôi thấy may quá vì mình đã sống sót. Thậm chí còn tưởng tượng ra rất nhiều việc phải làm sau khi gặp lại Mạc Hải, sẽ nói gì với anh ấy đây, mãi cho đến khi cảm thấy khát nước, tôi chuẩn bị ngồi dậy uống định lấy ly nước thì mới nhận ra có gì đó không ổn.
Chân tôi không phản ứng gì cả, phải nói rằng toàn bộ chi dưới của tôi không có cảm giác gì.
Những thuật ngữ chuyên môn thốt từ miệng bác sĩ tất nhiên tôi không hiểu một từ nào, nhưng tôi lại nghe hiểu được một chân của mình đã bị liệt. Bạn thấy không, ông trời luôn tàn nhẫn với tôi như vậy đấy, ông ta có thể biến tôi thành kẻ vô dụng trong vòng chưa đầy một ngày nữa.
Vừa rồi tôi với Mạc Hải hãy còn đang mơ về một tương lai, đều là những ý tưởng đẹp đẽ liên quan đến anh, sau thì tất cả đều tan vỡ hết rồi. Tôi là một thằng vô dụng, một người vô dụng sẽ chỉ kéo chân Mạc Hải mà thôi, còn là một người vô dụng đã định là không xứng với anh.
Tôi không phải là bệnh nhân duy nhất của phòng, nhưng hầu hết mấy người kia đều được người nhà đến thăm nom, vừa ăn những món bổ dưỡng do người thân mang đến, vừa tươi cười trò chuyện. Tôi đột nhiên cảm thấy đặc biệt nhàm chán, không phải bởi vì không có ai đi cùng tôi vào lúc này, mà chỉ đơn giản là quá mệt mỏi với cuộc sống không thấy hi vọng lẫn tương lai này mà thôi.
Không một ai biết tôi làm như thế nào, bạn hẳn cũng chẳng đoán được đâu.
Tôi lén giấu cái chén sứ mà bệnh nhân bên cạnh dùng để uống cháo, rồi khuya đó sau khi mọi người đã ngủ say, tôi lặng lẽ bọc chiếc bát sứ trong tấm chăn mỏng rồi đập mạnh xuống nền gạch.
Tiếng nứt vỡ của chén sứ bị bóp nghẹt trong chăn bông, người bệnh bên cạnh đang ngủ trở mình, hoàn toàn không biết có chuyện gì xảy ra.
Tôi run tay mò từ trong chăn ra một mảnh có vẻ sắc nhọn, rồi cứa vào cổ tay một vết thật dày, trông xấu kinh khủng, suốt cả quá trình không hề kêu la đau đớn.
Tôi không biết mấy người tự sát trước khi chết cảm thấy thế nào, nhưng với tôi chỉ thấy đang được giải thoát. Cuộc đời vừa bi ai vừa ngắn ngủi của tôi cuối cùng cũng kết thúc, tôi sẽ không còn bị thế giới tuyệt vọng này tra tấn nữa, nếu muốn nói còn có gì tiếc nuối thì chỉ có Mạc Hải, tôi thật sự rất nhớ anh, mặt trời và cả mặt trăng trong trái tim tôi.
Tôi nuốt tiếng rên vào trong cổ họng, cả người co thành một đống trốn trong chăn run rẩy, mãi cho đến khi tấm ga trải giường mỏng mảnh không chứa nổi máu nóng nữa mà nhỏ giọt trên nền đất, sự khác thường của tôi mới bị y tá đi tuần tra phát hiện ra.
Vào giây phút cuối cùng khi đấu tranh giữa sự sống và cái chết, chấp niệm của tôi biến thành hồn ma rồi tìm đến nhà Mạc Hải. Thế rồi sau đó cấp cứu vô hiệu, tôi bị tuyên bố tử vong, rồi đến quá trình bị đẩy vào nhà xác có vẻ rất êm đềm mà cũng rất hợp lý.
Chấp niệm của tôi hóa thành linh hồn chạy lung tung bảy ngày, thi thể lạnh băng của tôi cũng nằm ở nhà xác bảy ngày. Hóa ra mọi thứ về trạng thái thực vật gì gì đó đều là ảo ảnh do chính tôi tưởng tượng ra. Như bạn thấy đấy, tôi đã chết từ rất lâu rồi, hoặc có thể nói tôi ngay từ đầu đã không còn tồn tại.
Hai tay tôi run rẩy che kín hai mắt mình, nước mắt hòa cùng máu trên cổ tay không ngừng trào ra, nhưng lúc này tôi không rãnh mà bận tâm nữa.
Tôi hận bản thân mình, sao lại có thể tàn nhẫn như vậy, sao lại có thể làm ra chuyện như vậy được, sao lại có thể tự cho là đúng mà để anh yêu tôi thêm bảy ngày nữa, tôi sao có thể làm cho chuyện cực kỳ ác độc đối với người tôi yêu như vậy, thật sự là rất quá đáng mà.
Tôi chỉ có thể không ngừng nói xin lỗi, thậm chí không dám nhìn vào mắt anh, cũng không dám hé tay ra để nhìn anh. Nhưng tôi rõ ràng cảm thấy mình có gì đó không ổn, tôi đang từ từ trở nên trong suốt, cái này buộc tôi phải nhìn thẳng vào mặt của Mạc Hải.
Đương nhiên Mạc Hải cũng thấy được tôi trở nên trong suốt, anh thật sự lộ ra vẻ mặt vô cùng đau đớn. Nhưng tôi vẫn che mặt như đà điểu không dám buông tay ra, từng câu xin lỗi cũng dần thấp xuống.
Tôi nhỏ giọng nói, trịnh trọng mà nói, lắp đi lặp lại mà nói một câu thật sự xin lỗi.
Xin lỗi, không nên không trân trọng bản thân mình.
Xin lỗi, khiến anh đau buồn thương tâm đến vậy.
Xin lỗi, sau này không thể bên cạnh anh được nữa.
Xin lỗi, để anh phải yêu một người vừa ích kỷ vừa phụ lòng anh như em.
Còn nữa, xin lỗi, vì biến mất ngay trước mắt anh.
Mạc Hải cuối cùng cũng vươn được bàn tay đeo nhẫn kia lên, vuốt ve gương mặt người yêu mình lần sau cuối.
"Anh thật sự rất yêu em."
Nhưng không có ai đáp lại lời của hắn, trước mặt hắn không có gì cả, chỉ có chiếc nhẫn khắc hình mặt trăng rơi xuống trên bờ cát, phát ra một tiếng vang thật trầm. Gió biển thổi tới, gió làm cay xè mắt vì lẫn mùi mặn chát của biển khơi. Ánh nến hãy còn chưa tắt vẫn đung đưa trong gió Trên bãi biển mờ ảo, một người đàn ông ôm chặt chiếc nhẫn trong tay, nghẹn ngào nức nở hòa cùng tiếng gió rít gào hòa tan trong màn đêm.
Đêm nay không có ánh trăng, mặt trời ngày mai cũng sẽ không mọc lên nữa.
Tác giả có lời muốn nói: Kết thúc rải hoa
- TOÀN VĂN HOÀN -