Nghe Đồn Hắn Hại Nước Hại Dân

Chương 2: Tao không tin




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dương Từ Dật trực tiếp hỏi hắn muốn bao nhiêu tiền cấp dưỡng.
Hoắc Huyền không ngờ anh đồng ý dứt khoát như vậy, lồng ngực như thắt lại, hắn sợ Dương Từ Dật đối với cuộc hôn nhân này như mọi hợp đồng kinh doanh khác, không hợp thì tan, nửa câu nói cũng phiền, ký tên đưa tiền, đi theo hoàn thành từng quy trình như công việc. Vì vậy hắn nói ra một con số thiên văn.
Dương Từ Dật tuy hay ra tay hào phóng bất thường, nhưng đầu óc anh vẫn bình thường chán: "Anh sẽ nói luật sư liên hệ với em."
Hoắc Huyền nói tiếp: "Còn nữa, tôi muốn nuôi Bảo Cầm, anh cũng đâu biết chăm sóc nó".
Dương Bảo Cầm là con chó Golden Retriever* do Dương Từ Dật nuôi, hai người không có con nên vô cùng yêu thương nó, con chó này có thể nói là hòn ngọc quý trên tay Dương gia. Trước kia nó rất dính Dương Từ Dật, sau khi anh cùng Hoắc Huyền kết hôn, mọi công việc chăm sóc nó đều do hắn xử lý, dần dần nó coi Hoắc Huyền như cha ruột.
Golden Retriever*:

Bốn mắt nhìn nhau, sắc mặt Dương Từ Dật trở nên đặc biệt khó coi: "Hay là chuyện này ngày khác chúng ta bàn tiếp?"
Hoắc Huyền rụt rè đồng ý.
Dương Từ Dật đứng trông đó rất bình tĩnh, chưa kể anh rất thu hút, đôi lông mày rậm, ngũ quan mềm mại, mũi cao môi mỏng, dáng người và khuôn mặt cũng là vạn người có một. Anh đeo kính trông rất có khí chất văn nhã, nhiều người đeo kính đều có phần giả vờ nghiêm túc, nhưng Hoắc Huyền biết tính cách Dương Từ Dật thực sự nghiêm túc.
Từ lần đầu họ lên giường với nhau, Dương Từ Dật chưa từng phát ra một âm thanh nào, tư thế cũng chỉ chấp nhận một kiểu, lúc nào cũng cắn gối hoặc chăn. Một hôm nọ Dương Từ Dật say rượu về khuya, Hoắc Huyền nổi giận đùng đùng, dày vò anh rất lâu, đá luôn cái gối của Dương Dật Từ xuống giường, khiến người dưới thân rên thành tiếng.
Hoắc Huyền nghe được mà hưng phấn đến mức nội tâm chửi vạn câu ** má, xém chút nữa OOC*. Hắn thích cùng Dương Từ Dật làm tình, ngày thường không có sinh hoạt chồng chồng, hắn dựa vào việc ngửi áo sơ mi của Dương Từ Dật tự sướng. Hắn lập tức nhấn eo Dương Từ Dật xuống, nâng mông anh lên cao, siết chặt từng ngón tay trắng nõn của anh, đè lên người anh vận động đến nửa đêm, thỏa mãn nghe từng tiếng rên rỉ không thể kiềm chế thoát ra từ miệng anh.
*OOC: Out Of Character, dịch là "Không hợp với tích cách" có những hành động không hợp với tích cách, hành vi của nhân vật.
Việc này không thể nhớ, cứ nhớ đến Hoắc Huyền lại cảm thấy khoang mũi mình nóng bừng.
Tóm lại Dương Từ Dật tuy nhân mô cẩu dạng, nhưng anh không chút nào giống mấy người làm ăn đầy mùi tiền tục khí, nói chung chỗ nào anh cũng tốt.
*Nhân mô cẩu dạng: Bên ngoài mang hình dáng con người nhưng bên trong tư cách/ tính tình/phẩm chất thấp kém. Chắc công tưởng thụ coi mình là thế thân mới nghĩ vậy.
Đáng tiếc điều không tốt duy nhất là anh không thích hắn.
Hoắc Huyền nhìn Dương Từ Dật chân không ngừng bước rời đi, bộ dạng trông rất vội, không để lại một lời.
Hắn không khỏi hoài nghi phải chăng anh đã có suy nghĩ muốn ly hôn trước đó nên bây giờ mới đồng ý nhanh như vậy. Ánh mắt Hoắc Huyền trở nên ảm đạm, chắc đã không chịu nổi hắn rồi từ lâu rồi, quả thực đôi lúc hắn còn không chịu nổi chính mình.
Hoắc Huyền tự kiểm điểm mình một chút, hắn đúng là có điểm không tốt, hắn luôn giả vờ, giả vờ rộng lượng hiền huệ, thanh cao lãnh đạm, tất cả chỉ vì muốn phù hợp sở thích của Dương Từ Nghị, giả vờ đến mức bộ dạng ban đầu của hắn hắn cũng không nhớ nữa.
Đúng vậy, thật ra hắn phải lòng Dương Từ Dật từ rất lâu rồi. Một người bạn học của hắn là cháu trai Dương Từ Dật, là phú n đại* ngốc nghếch, nhờ cậu ta mà hắn quen biết Dương Từ Dật từ rất sớm.
*Phú n đại: Người ta giàu hai đời là phú nhị đại. Đây giàu nhiều đời quá không đếm được phải để tập hợp số tự nhiên.
Thậm chí vì làm bạn với Dương Xán, hắn nhận được rất nhiều ưu ái từ Dương Từ Dật.
Hoắc Huyền vĩnh viễn không quên được lần đầu tiên gặp Dương Từ Dật, là nhờ Dương Xán mời hắn đến nhà chơi. Hoắc Huyền không có nhiều bạn bè, hắn trầm mặc ít nói, hồi niên thiếu chỉ thích ở một mình, không có nhu cầu quen nhiều người, biết Dương Xán vì hên xui sao vô tình cứu cậu ta, hắn đánh nhau còn rất tốt, Dương Xán cảm thấy hắn có văn có võ liền quấn lấy hắn.
Hắn bất đắc dĩ làm bạn với cậu ta, lúc đó hắn với Dương Xán ở trong vườn, đột nhiên có người nói Dương tiên sinh đã trở lại, ánh mắt Hoắc Huyền liền tập trung vào thân ảnh xuất hiện ở cửa.
Dương Từ Dật có ngoại hình không đặc biệt kinh diễm, anh mặc một bộ com lê thẳng thớm lịch sự, rõ ràng có một khuôn mặt bình đạm, nhưng lịch duyệt và khí chất trên người anh khiến khó ai có thể lướt mắt bỏ qua.
Dương Xán thân thiết gọi chú út, lập tức giới thiệu Hoắc Huyền cho anh, nói với anh đây là bạn mới quen. Dương Từ Dật là con út trong nhà, tính ra chỉ lớn hơn Dương Xán bảy tuổi.
Dương Từ Dật nghe Dương Xán nói xong gật đầu, nhìn Hoắc Huyền chậm rãi nói: "Hoắc Huyền, tên rất êm tai, tôi sẽ nhớ kỹ."
Hoắc Huyền mặt không đỏ nhưng tim đập loạn xạ. Sau lần đó hắn với Dương Xán càng thêm thân thiết, giúp cậu chép bài, học bù, đánh nhau, để dựa vào cậu ta mà hắn có cơ hội gặp Dương Từ Dật nhiều hơn.
Hắn thậm chí còn hứa hẹn với Dương Xán vào cùng trường đại học. Cuối tuần hắn đến nhà Dương Xán dạy cậu học bù, hắn hận không thể đấm một lỗ giữa trán cậu ta để nhét hết kiến thức vào đấy, hắn chưa bao giờ thấy đứa nào ngu như vậy, cứ tiếp tục thế này về sau sao hắn có thể quang minh chính đại tới Dương gia được. Khoảng thời gian đó hắn gấp đến độ môi cũng lở miệng.
Thỉnh thoảng hắn sẽ gặp được Dương Từ Dật khi anh về nhà. Lúc đó Hoắc Huyền đang đuổi theo Dương Xán bắt cậu ta học thuộc bài. Dương Xán thấy Dương Từ Dật như thấy cứu tinh: "Chú út cứu con với! Hoắc Huyền muốn ép con chết."
Dương Từ Dật vắt áo khoác lên cánh tay, Hoắc Huyền gọi Dương Từ Dật một tiếng "Dương tiên sinh". Anh nhìn Hoắc Huyền, ngạc nhiên nói tình cảm hai đứa thật tốt, khuyên bảo Dương Xán học tập Hoắc Huyền, về sau ổn trọng một chút.
Hoắc Huyền cảm thấy anh đang nhìn môi mình, vô thức liếm liếm môi, đau quá, Dương Xán đồ ngốc này có thể thi thêm nhiều điểm hơn không.
Hắn luôn thể hiện sự khéo léo ưu tú trước mặt Dương Từ Dật.
Vào ngày tốt nghiệp đại học, Dương gia tổ chức tiệc tối chúc mừng. Ngày đó vừa hay là ngày sinh nhật Hoắc Huyền, không nhiều người biết, ai ai cũng uống nhiều.
Đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng pháo hoa, mọi người lên lầu hai phòng tiệc ngắm pháo hoa nở rộ trên bầu trời. Hoắc Huyền cũng đi ra ngoài, Dương Từ Dật mặc áo sơ mi trắng đứng đó, mỉm cười nói với hắn chúc mừng tốt nghiệp.
Hoắc Huyền nhìn bầu trời pháo hoa lộng lẫy không biết là chủ ý của ai. Hắn ngẩng đầu lên, đột nhiên cảm thấy cảm động. Thế này có được tính Dương Từ Dật trải qua sinh nhật cùng hắn không.
Bên ngoài đều đồn Dương Từ Dật si mê hắn, thậm chí còn đi đến hôn nhân với một người đàn ông, nhưng Hoắc Huyền biết hắn chỉ là kẻ thế thân.
Là thế thân cho mối tình đầu Dương Từ Dật nhớ mãi không quên, vẫn luôn yêu thích hình tượng hắn tạo ra. Nói không chừng anh ở bên hắn để trải đường cho mối tình đầu thôi.
Hắn từng tìm thấy một bức ảnh anh và mối tình đầu chụp chung dưới đáy tủ trong thư phòng Dương Từ Dật. Mặt sau còn có dòng chữ do chính tay Dương Từ Dật viết rõ ngày tháng năm anh và Sở Giản ở Đại học A.
Hai người trong ảnh đều đương độ tuổi xuân hào hoa phong nhã, trông thật xứng đôi. Ngón tay Hoắc Huyền ấn lên gương mặt Sở Giản, hận không thể chọc ra cái lỗ trên đó.
Có lần Dương Từ Dật dẫn hắn đi gặp bạn cũ, người bạn đó nhìn mặt hắn thì thầm nói với Dương Từ Dật; "Cậu thật sự yêu thích kiểu người này ha."
Hoắc Huyền mặt không biến sắc, nhưng trong lòng âm thầm nhớ kỹ câu nói kia.
Dương Từ Dật thật sự yêu gương mặt xinh đẹp này của hắn. Có lần hắn cùng người ta đánh nhau, Dương Từ Dật không nói một lời lập tức nâng cằm hắn lên kiểm tra trái phải xem có bị thương gì không.
Hoắc Huyền sớm tạo thành thói quen, ngoan ngoãn ngồi cho anh kiểm tra.
Dương Từ Dật có một cái hộp bảo bối, trong đó chưa rất nhiều cuống vé và vé tham quan, tất cả đều có hai cái. Anh cùng ai đi du lịch, cùng ai có nhiều kỷ niệm như vậy, thậm chí lưu lại bỏ vào hộp coi như trân bảo mà cất giữ. Hắn nghĩ đến liền ghen ghét muốn chết.
Cuộc sống của Hoắc Huyền trước tuổi hai mươi vẫn bình yên, hắn định kỳ đi thăm người mẹ bị bệnh ở bệnh viện, thường xuyên tập thể hình, ăn uống khỏe mạnh, tích cực học tập. Nhưng chỉ hắn mới biết mình có vấn đề tâm lý từ lâu, đều do người cha hèn nhát và đứa con ngoài giá thú của ông ta ép bức.
Hắn sớm đã là kẻ bệnh tâm thần.
Tài sản trong nhà bị cha hắn tiêu sạch còn muốn giữ gìn mặt mũi. Trước khi Hoắc Huyền mười tám tuổi, mỗi ngày sau giờ học hắn phải đến bệnh viện xoa bóp cho mẹ, về nhà phải nấu cơm cho Hoắc Dư. Không phải không có bảo mẫu, gã chỉ là muốn làm khó hắn, nếu không tiền thuốc men của mẹ sẽ không ai trả.
Hoắc Sư Hoà năm ấy tuyên bố phá sản và nợ Dương Từ Dật một số tiền lớn. Hoắc Dư mạnh tay bóp cằm hắn nói với Dương Từ Dật: "Dùng nó gắn một phần nợ được chứ?"
Hoắc Huyền điếng người thấy Dương Từ Dật nhìn hắn sửng sốt.
Hoắc Huyền hận chết Hoắc Dư.
Hoắc Huyền cảm thấy mình như cô bé Lọ Lem trong truyện cổ tích luôn bị mẹ kế và chị gái ác độc hành hạ, sau đó được hoàng tử của đời mình cứu vớt.
Nhưng lời nói Hoắc Dư thốt ra như tiếng chuông điểm mười hai giờ đêm, đem Hoắc Huyền luôn khoác hình tượng bạn tốt Dương Xán đánh về nguyên hình, tất cả hoàn cảnh sinh hoạt khốn khổ của hắn đều bị người hắn thích thấy hết.
Sau này hắn chủ động tìm tới Dương Từ Dật, ký kết thỏa thuận, hắn trở thành Dương phu nhân còn Dương Từ Dật giúp hắn thoát khỏi sự kiểm soát của Hoắc gia.
Chạng vạng có một vị khách không mời mà đến căn nhà gỗ của hắn. Dương Xán ôm bé cún đứng trước cửa.
Dương Xán ăn hết ba phần tư cơm chiều của hắn, Bảo Cầm cứ chạy xung quanh Hoắc Huyền trông rất hưng phấn. Hoắc Huyền nhìn Dương Xán vùi đầu ăn cơm, cảm thấy hắn cùng Dương Từ Dật không chỉ có một cô con gái cưng là Bảo Cầm, còn có một thằng con trai ngốc.
Dương Xán ăn xong lau miệng: "Huyền à, mày vẫn....."
Nhận được ánh mắt giết người của Hoắc Huyền, Dương Xán lập tức quay xe đổi giọng nịnh nọt: "Thím nhỏ, thím vẫn là người nấu cơm ngon nhất."
Cậu lại nói tiếp: "Mày sắp cùng chú út tao ly hôn rồi, rốt cuộc sau này không phải gọi mày là thím nhỏ nữa, ngượng chết đi được."
Đặc biệt mỗi lần cùng Hoắc Huyền ra ngoài, hắn đều uy hiếp cậu dùng danh xưng này gọi hắn. Cậu đã lớn tướng rồi, rất xấu hổ được không.
Hoắc Huyền nhìn cậu ta chằm chằm lạnh lùng nói: "Vậy mày muốn gọi ai?"
Dương Xán xua tay: "Mày, chỉ có mày mới làm được thôi. Tao thật sự không biết hai người bọn bay đang cãi nhau cái gì, cãi thì cãi đi, sao lại cãi ra ly hôn? Bảo Cầm mấy bữa nay nhớ mày đến cơm chó còn ăn không vô, mày chắc chưa biết hồi đó chú út vì muốn cùng mày kết hôn.... Thôi quên đi, mày không biết đâu mấy bữa mày xảy ra chuyện, chú út tìm mày sắp phát điên rồi, tao còn chưa thấy chú út như vậy bao giờ."
Hoắc Huyền khoanh tay trước ngực, ngước mắt: "Nổi điên? Mày nói Dương Từ Dật. Tao không tin."
[Tác giả có lời nói:]
Hoắc Lọ Lem Huyền và Dương hoàng tử Từ Dật.
Để nhấn mạnh thân phận của mình Hoắc Huyền thật sự rất quá đáng, ở nơi công cộng ép một thanh niên đang tuổi trưởng thành làm một việc điên rồ...... gọi hắn là thím nhỏ.
Một bạn cùng lớp đến chào hỏi: "Xin chào, hôm nay thời tiết thật đẹp."
Hoắc Huyền cười: "Sao cậu biết tôi là thím Dương Xán? Tôi đúng là có hơi nhiều lời, chúng tôi mới kết hôn gần đây thôi, người yêu tôi khuyên tôi nên khiêm tốn một chút."
Bạn cùng lớp: "..."
Chúc ngủ ngon, chúc ngủ ngon. Tại sao tôi lại có nhiều cảm hứng viết thể loại văn sa điêu thế này? Ngày mai tôi sẽ đăng một truyện khác. Nếu có thời gian, tôi cũng sẽ truyện bài này.
[Điều editor muốn nói:]
Vậy là con trai con gái công thụ lên sân khấu rồi. Tui thấy công và Dương Xán hay cãi lộn nên để xưng hô mày tao, cảm thấy như vậy hợp với hai thằng trẻ trâu này hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.