Nghe Đồn Hắn Hại Nước Hại Dân

Chương 6: Hắn nhất định phải biết người đàn ông đó là ai




Hoắc Huyền miễn cưỡng duy trì vẻ mặt mình. Hắn không thích những thay đổi ngoài kế hoạch, trong hai ba phút đầu óc hắn tạm đơ toàn tập.
Hắn thấy bản thân hắn dậy sớm như vậy thật có chút buồn cười. Hắn đã lên kế hoạch tâm sự với Dương Từ Dật, hắn muốn nói Dương Xán đã kể hết cho hắn mọi việc, hắn rất cảm động.
Nhưng Dương Từ Dật vẫn muốn ly hôn với hắn.
Bảo hắn chịu thua người khác rất khó. Hắn không biết cách hòa hợp giữa người với người. Năm đó Hoắc Sư Hòa đưa Hoắc Dư về nhà, gã hay ném chuột chết vào phòng hắn, vứt sữa bò của hắn, dẫn tới việc hắn quen dùng nắm đấm giải quyết vấn đề.
Thật ra hắn là kiểu người nghĩ một đằng nói một nẻo, vì không có ai để hắn bày tỏ cảm xúc thật của mình, tính cách thật của hắn rất khó chiều, chỉ thích chôn sâu những suy nghĩ trong lòng.
Hắn mở cửa nói: "Vào đi."
Khi Dương Từ Dật tiến vào, Bảo Cầm liền xoay vòng quanh anh, anh ngồi xổm xuống vuốt ve đầu nó, ngước lên nhìn Hoắc Huyền: "Dù sao Bảo Cầm cũng thích em hơn, em có thể mang nó theo, nhưng có thể cho tôi đến thăm nó thường xuyên không?"
Hoắc Huyền cảm thấy lồng ngực đau nhói, hắn đóng chặt cửa, ở vị trí Dương Từ Dật không nhìn đến khóa thật kỹ, cắn môi nói: "Em có làm bữa sáng cho anh, chúng ta từ từ nói chuyện."
Dương Từ Dật định từ chối thì thấy Hoắc Huyền đã dọn bữa sáng ra.
Căn nhà cũng không lớn, Hoắc Huyền chăm chú nhìn Dương Từ Dật ăn một chiếc bánh sừng bò, bên trong có kem, anh vừa định vươn tay lấy giấy lau miệng thì bị Hoắc Huyền nắm cổ tay.
Hắn ấn tay anh xuống, giơ khăn giấy lên, nghiêng người về phía trước thuần thục lau khóe miệng cho anh một cách nhẹ nhàng.
Hoắc Huyền buông tay Dương Từ Dật, ngồi trở về, nhìn anh cong mắt cười: "Sạch rồi."
Dương Từ Dật ngước mắt lên nhìn Hoắc Huyền đang mỉm cười dịu dàng, anh cụp mắt xuống nói: "Bên phía công ty, nếu em ngại chạm mặt nhau, tôi sẽ an bài công việc khác cho em. Tôi hiểu rõ năng lực của em, thù lao đãi ngộ chỉ hơn không kém, tôi sẽ không bạc đãi em."
Dương Từ Dật nói hồi lâu, Hoắc Huyền ánh mắt nặng nề hỏi: "Anh đối với chồng cũ tốt như vậy sao? Hay anh coi cuộc hôn nhân này là thứ có thể đưa lên bàn đàm phán?"
Dương Từ Dật không biết suy nghĩ cái gì: "Hoắc Huyền, tôi muốn em được vui vẻ."
Hoắc Huyền nói: "Em chỉ vui vẻ nếu không ly hôn."
Lúc nói ra được lời này Hoắc Huyền thở phào nhẹ nhõm.
Dương Từ Dật mấp máy môi: "Em có thể yêu cầu bất cứ điều gì em muốn."
Hoắc Huyền nghe anh bình tĩnh nói không gợn sóng, lửa giận trong lòng bùng lên đột nhiên bật dậy: "Anh suy xét nhiều như vậy nhưng đã cân nhắc qua ý kiến của em chưa? Dương Từ Dật, tại đây em hỏi anh một câu, cái hộp đựng những tấm vé máy bay đó lưu lại vì ai, nhiều năm như vậy không thể quên được sao? Trong lòng anh có phải vẫn nhung nhớ người ta không?"
Vẻ mặt Dương Từ Dật rõ ràng có chút hoảng loạn: "Em nhìn thấy lúc nào? Em lục đồ của tôi?"
Hoắc Huyền biết tự tiện lục lọi đồ người khác không được đúng, chính xác là vô đạo đức. Ở bên người vợ nghiêm túc đứng đắn như anh, có nhiều chuyện kỳ quặc Hoắc Huyền làm mà giấu không dám cho anh biết.
"........Anh đừng quan tâm, đó không phải trọng điểm. Quan trọng là những gì em nói hôm ấy do em quá tức giận. Em......em không muốn ly hôn."
Dương Từ Dật còn đang rối rắm việc Hoắc Huyền đụng vào đồ đạc của anh, anh là kiểu người luôn giữ vững danh dự đứng đầu đội quân đạo đức, lập tức nổi giận: "Sao em lại làm vậy? Dù là vợ chồng cũng phải cho nhau không gian riêng tư, đây không phải là vấn đề em đụng vào đồ đạc của tôi, vấn đề ở đây là em không tin tưởng tôi."
Rất hiếm khi Dương Từ Dật thật sự tức giận.
Hoắc Huyền một mặt không đủ tự tin vì làm sai chuyện, một mặt cảm thấy không phục vì bị dạy bảo: ".......Cho nên giờ anh mắng em? Em vẫn để anh tùy tiện kiểm tra em, nhưng anh có tra bao giờ chưa? Em cả đêm không về anh cũng chưa từng lo lắng, em điều tra anh đấy, anh khẩn trương cái gì? Chột dạ? Anh sợ em biết được cái gì?"
Dương Từ Dật: ".........."
Hoắc Huyền quan sát vẻ mặt anh mắng một câu ** má. Hắn biết ngay trên đầu hắn mọc chút cỏ xanh rồi mà, không phải vì Dương Từ Dật thực sự cắm sừng hắn, hắn tuyệt đối không cho phép chuyện này xảy ra, mà là trong lòng anh có người khác.
Người đó để lại cho anh quá nhiều kỷ niệm khó phai.
*** con mẹ nó.
Dương Từ Dật: ".........Trước kia em không nói tục."
Hoắc Huyền: "Em con mẹ nó hôm nay nói đấy được chưa, ** má ** má ** má."
Dương Từ Dật: ".........."
Hoắc Huyền thấy người như Dương Từ Dật thật biết cách tra tấn người ta, khi hắn vừa mới chớm biết yêu, anh ở cạnh hắn sắm vai người chú chân dài thành thục, hắn chưa có nhiều kinh nghiệm xã hội liền thua trong tay anh.
Lúc Hoắc Sư Hòa không còn bao nhiêu tiền, ông ta không muốn bán hạ giá ngôi nhà nên đem Hoắc Huyền đi gán nợ, nhưng Dương Từ Dật chưa bao giờ coi hắn như món hàng buôn bán trao đổi, còn đối xử với hắn rất tốt.
Hắn rơi vào mê cung mang tên Dương Từ Dật, muốn bò cũng bò không ra.
Hoắc Huyền đập một cái rầm chống lên bàn, chất vấn anh đó là ai: "Là Sở Giản sao?"
Hoắc Huyền từ biểu cảm của Dương Từ Dật phủ nhận đáp án, tuy hắn chán ghét Sở Giản, nhưng hắn còn kiêng kỵ người cùng Dương Từ Dật đi khắp đông tây nam bắc hơn.
Dương Từ Dật trầm mặc một lát, sau đó đứng lên: "Chuyện này tôi không muốn nói, em cứ suy nghĩ rõ ràng đi, hôm khác chúng ta lại nói chuyện."
Hoắc Huyền ánh mắt âm trầm, Dương Từ Dật vẫn bao che cho người đó.
Dương Từ Dật cúi đầu muốn mở khóa cửa, đột nhiên cả người bị Hoắc Huyền ôm lên ném trên giường. Sau đó anh thấy Hoắc Huyền lôi từ dưới giường ra một cái còng tay bằng da còng tay anh vào đầu giường. Hắn quỳ trước mặt anh lấy ra một cái vòng cổ đeo lên cho anh. Tay trái hắn cởi quần áo anh ném đi, lộ ra thân thể cường tráng.
Sắc mặt Hoắc Huyền lúc này rất khó coi, hắn sớm phát hiện tinh thần hắn có vấn đề, độ đồng cảm thấp còn đối với nhiều thứ không có hứng thú, hắn chỉ quan tâm mỗi Dương Từ Dật, chỉ hận không thể đặt anh bên người mới tốt. Ngày thường hắn ngụy trang thành người bình thường để giao tiếp xã hội, cảm thấy như vậy sẽ được Dương Từ Dật yêu thích, sinh hoạt thường ngày cũng thuận lợi hòa hợp với tập thể hơn một chút.
Lần đầu tiên nhìn thấy ngôi nhà này hắn đã thích nó, vào các ngày trong tuần khá ít người qua lại, nằm độc lập gần bờ biển, lại đủ kiên cố.
Đêm đó, hắn mệt mỏi, ướt nhẹp, chật vật vì cho rằng mình bị bỏ rơi, ngày hôm sau hắn tìm người thuê lại căn nhà nhỏ này.
Hắn trang trí nó một phen, thay tấm thảm thành màu xanh lam Dương Từ Dật thích, lại mua thêm một cái bình hoa ở trấn nhỏ này.
Dương Từ Dật khiếp sợ tới mức nói không nên lời.
Hoắc Huyền tháo mắt kính Dương Từ Dật xuống.
"Hoắc Huyền, em thả tôi ra trước, chúng ta từ từ nói chuyện."
Hoắc Huyền ôm lấy anh: "Nói gì đây? Nói người đó là ai đi? Người đó làm bạn với anh rất lâu sao? Cũng có thể ôm anh lên giường sao? Anh nhất quyết ly hôn em vì hắn ta đúng không?"
Dương Từ Dật yếu ớt há miệng thở dốc: "Hoắc Huyền, em bình tĩnh một chút."
"Bình tĩnh, Dương Từ Dật anh nên cảm thấy may mắn em đã đem hai từ này khắc vào trong xương, nếu không em đã làm anh choáng váng rồi. Em đã bảo ngày đó em rất tức giận nên nói chuyện không lựa lời, em xin lỗi anh được chưa?"
Hoắc Huyền cùng anh mặt đối mặt, nhìn anh thật lâu, cúi đầu hỏi lại người đó là ai.
Dương Từ Dật nghiêng đầu từ chối trả lời.
Hoắc Huyền lấy tay giữ mặt anh hôn xuống, đầu Dương Từ Dật bị ấn lún vào gối, khi anh phản ứng lại giãy giụa một chút, ai ngờ khuỷu tay va vào mặt Hoắc Huyền.
Va đập không nhẹ, Hoắc Huyền bị đập mạnh tới mức nghiêng mặt qua một bên. Dương Từ Dật nhìn hắn, biểu cảm có chút bối rối: "Không......không sao chứ."
Hoắc Huyền dùng ngón tay chạm vào mặt, bật cười thành tiếng.
Nụ cười đó nhìn sao trông cũng có vẻ biến thái.
Hoắc Huyền cầm cẳng chân anh kéo về phía hắn, cả người hắn đè lên anh, cơ lưng giãn ra, trán áp vào trán Dương Từ Dật, cười cực kỳ dịu dàng: "Đã lâu không có làm, lần này em sẽ không tha cho anh, khi nào anh nguyện ý nói em mới dừng lại."
Dương Từ Dật đỏ mặt, về phương diện dục vọng anh thường không có nhiều ham muốn. Nhưng trong mắt Hoắc Huyền, anh có vẻ như bị hoảng sợ không dám nhúc nhích.
Hoắc Huyền dán toàn bộ thân trên lên, một tay mò vào quần Dương Từ Dật vuốt ve dương v*t anh, cằm đè lên xương quai xanh của anh, đôi mắt nhìn chằm chằm quai hàm bạnh chặt của anh.
Hoắc Huyền nhìn anh thở hổn hển một lát, tay còn lại thò vào miệng Dương Từ Dật, dùng đầu ngón tay đùa giỡn chiếc lưỡi mềm mại của anh.
Dương Từ Dật không khép miệng được, bị trêu chọc đến mức nước miếng nhiễu ra, tiếng thở dốc lại nổi lên, anh quay mặt qua trốn tránh lại bị Hoắc Huyền nắm cằm kéo về.
Tay Hoắc Huyền càng lúc càng nhanh càng mạnh, đôi môi Dương Từ Dật run rẩy, anh lập tức bắn ra.
Dương Từ Dật xụi lơ trên giường, toàn thân gần như trần trụi, Hoắc Huyễn duỗi tay chạm vào vết trắng đục trên bụng anh, bôi lên lỗ hậu của anh.
Dương Từ Dật rầu rĩ nói: "Nếu em muốn làm, thả tôi ra trước được không?"
Hoắc Huyền hai tay nâng mông Dương Từ Dật lên cao một chút, sau đó đè vật dưới háng mình lên háng anh, giúp anh cảm nhận sự hưng phấn của hắn.
"Nói chuyện với anh mệt quá, miệng bên trên làm em không vui, dùng miệng bên dưới lấy lòng em nhé."
Rõ ràng trời vẫn còn sáng, trên giường lại có hai người quấn vào nhau, di động ném dưới gầm giường không ngừng đổ chuông rồi tự tắt.
Cổ Dương Từ Dật toàn dấu hôn loang lổ, mặt ửng hồng, Hoắc Huyền từ phía sau tiến vào, ấn eo Dương Từ Dật đè xuống, mông nhếch lên cao hơn.
Hắn đập mạnh vào điểm nhạy cảm của anh, kéo vòng cổ cưỡng bách anh hơi ngẩng đầu, bảo trì tư thế vừa mang theo cảm giác cưỡng chế vừa gia tăng khoái cảm, một loại trạng thái hoàn toàn thần phục.
Trước kia, mỗi lần làm tình với Dương Từ Dật kỳ thật thân thể và tâm lý hắn đều rất hưng phấn. Nhưng lo sẽ dọa sợ anh, lúc nào hắn cũng cố gắng kiềm chế.
Lần này hắn bị anh chọc giận, thời điểm muốn bắn hắn quỳ thẳng lưng, vùi thật sâu vào trong thân thể Dương Từ Dật, tay nắm gáy anh, ấn mạnh anh trên giường, đẩy về phía trước, bắn thật sâu vào trong anh.
Sau hai lần xuất tinh, Dương Từ Dật đã mệt tới mức hôn mê bất tỉnh, cẳng chân thon dài trắng nõn run rẩy, giữa chừng anh nói dừng lại rất nhiều lần, nhưng Hoắc Huyền đều ngoảnh mặt làm ngơ.
Hoắc Huyền cắn tai anh hỏi đó là ai, anh nói hắn sẽ dừng lại, Dương Từ Dật đều ngậm miệng không nói, sau đó anh chìm vào trận làm tình này.
Hoắc Huyền cởi vòng cổ anh xuống, hôn lên hầu kết bị hằn vết đỏ vì đeo vòng của Dương Từ Dật, nhưng không như trước kia hắn đều dịu dàng rửa sạch cơ thể cho anh, mà lần này hắn nằm ngủ luôn bên cạnh vừa vuốt ve tấm lưng mịn màng của anh.
Hắn nhặt điện thoại Dương Từ Dật lên, mở khóa gọi cho Thời Tuyên, bảo anh ta tạm hoãn lịch trình gần đây của Dương Từ Dật, thuận tiện nói luật sư có thể nghỉ.
Thời Tuyên sửng sốt một chút, hỏi khi nào Dương Từ Dật đến công ty.
Hoắc Huyền nói: "Mấy ngày nữa đi, nếu có thắc mắc gì trực tiếp hỏi tôi. Anh ấy bị bệnh cần nghỉ ngơi."
Thời Tuyên không hề nghi ngờ, dù sao ngày thường Hoắc Huyền giả vờ quá xuất sắc: "Khoảng thời gian này Dương tiên sinh thật sự rất mệt, vậy tôi đi giải quyết công việc trước, có chuyện gì lớn tôi sẽ thông báo, không quấy rầy hai người nghỉ ngơi nữa."
Hoắc Huyền đột nhiên hỏi Thời Tuyên: "Anh ở công ty bao lâu rồi?"
Thời Tuyên nghi hoặc nhưng vẫn trả lời. Không phải anh ta, Thời Tuyên hai năm trước mới vào công ty, thời gian không khớp.
Hoắc Huyền cả người trần trụi, hơi cụp mắt xuống, nhìn Dương Từ Dật trong lúc ngủ vẫn cau mày, giơ tay chạm vào mặt anh.
Chỉ dựa vào thái độ của Dương Từ Dật, Hoắc Huyền nhất quyết muốn biết người đàn ông đó rốt cuộc là ai, cho dù hiểu đâm đầu vào sẽ đầu rơi máu chảy, hắn cùng phải rõ mình thua kém chỗ nào.
[Tác giả có điều muốn nói:]
Hoắc Huyền: Chiến dịch bắt gã đàn ông hoang đã bắt đầu.
Dương Từ Dật:......Chồng tôi khi nói năng gay gắt trông hơi đẹp trai.
Chúc ngủ ngon.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.