"Đúng..."
Kim Hà vừa mở miệng, Tân Tiêu ngồi cạnh Mẫu Đan chớp thời cơ đứng dậy, một tay đỡ đầu, cau mày nhỏ giọng thì thào nói: "Ngại quá, Hà tỷ, đạo diễn Trần, em thật sự là không thoải mái..." Dáng vẻ mảnh mai chống lấy vóc người đơn bạc, thật là điềm đạm đáng yêu.
"Không thoải mái vậy liền trở về nghỉ ngơi cho thật tốt đi." Chút mánh khoé ấy mà còn dám đi câu dẫn chồng của người khác, Kim Hà cũng không còn hứng thú nhằm vào cô ta: "Chúng ta hôm khác lại tụ họp."
Tân Tiêu như được đại xá: "Cảm ơn Hà tỷ!" Cầm lấy túi xách lập tức rời khỏi bàn, chân đạp giày cao gót 10cm bước đi như bay, chẳng khác nào sau lưng có quỷ.
Nhìn chằm chằm bóng lưng hốt hoảng của cô nàng, Kim Hà khinh thường xì khẽ một tiếng, xích lại gần Mẫu Đan thấp giọng nói: "Đúng, chính là loại mà em nói."
"Chương trình truyền hình thực tế này gọi là Cặp Đôi Ẩm Thực, nội dung ngay ở tên chương trình, tìm mấy vị minh tinh, nam nữ ghép đôi, sau đó đi chỗ nào hoàn cảnh tốt một chút, hoàn thành vài nhiệm vụ. Nhưng mà em yên tâm, những nhiệm vụ kia cơ bản đều liên quan đến nấu nướng, đồ ăn, sẽ không quá khó."
Mẫu Đan nghe được liên tục gật đầu: "Nhà nông tự cung tự cấp?" Trù nghệ của cô thế nhưng là được nữ sĩ Lam Lệ Quyên chân truyền, mặc dù trước mắt còn chưa đạt được trình độ như bà, nhưng khẳng định không kém, việc này ngược lại là rất đơn giản.
"Không sai biệt lắm chính là kiểu đó." Kim Hà lúc ấy sở dĩ bỏ tiền ra đầu tư phía ngoài chủ yếu là bởi vì nam, nữ minh tinh ghép đôi hoàn thành nhiệm vụ, ở trong đó làm chút mánh lới, mà có mánh lới thì không cần lo lắng lượng người xem: "Em cảm thấy thế nào?"
"Rất được!" Mẫu Đan khóe mắt liếc qua đạo diễn Trần đang rót rượu cho mình, lập tức đứng dậy nói cám ơn, tranh thủ cầm lấy bình rượu: "Tôi rót là được, ngài cứ ngồi."
Kim Hà đoạt lấy bình rượu trong tay cô: "Ngồi xuống!" Liếc cô một cái: "Có mỹ nữ ở bên, loại việc nặng này phải để đại lão gia làm." Nói xong liền nhét bình rượu trở lại trong ngực chồng.
"Thụ giáo thụ giáo..." Mẫu Đan chắp tay trước ngực bái một cái, sau tiếp tục đề tài vừa rồi: "Nhưng mà Hà tỷ, vì sao tiết mục kia của chị nhất định phải để nam, nữ minh tinh ghép đôi?"
Kim Hà chép miệng: "Ngốc hả?!" Đẩy nhẹ cánh tay Mẫu Đan: "Đương nhiên là vì thu hút lượt xem, có lượt xem, vậy công ty quảng cáo, nhà tài trợ chẳng phải tất cả đều có lãi?"
"Hiểu rồi!" Mẫu Đan bừng tỉnh đại ngộ, nhưng lại cảm giác cái này quá khó khăn: "Sao chị không nghĩ tới những minh tinh đang tạo CP hoặc nam nữ chính scandal có mập mờ? Cũng có thể làm nghiên cứu tiếp thị, đối mặt đại chúng..."
Bộp...
Mẫu Đan hoa mắt, theo bản năng ngửa người ra sau, phòng ăn vốn ồn ào náo nhiệt cũng trong nháy mắt im lặng.
Kim Hà một giây trước nhẹ nhẹ nhàng nhàng, hận không thể slomotion từng động tác lại một chưởng vỗ lên bàn, đột ngột đứng lên, khí thế kia quả nhiên không thua chồng bà- đạo diễn Trần Sâm chút nào.
Ý thức được mình vừa thất lễ, bà vuốt vuốt mái tóc dài thả trước ngực, hắng giọng một cái: "Không có việc gì không có việc gì, mọi người chơi tiếp đi, muốn ăn gì uống gì cứ gọi, không cần khách khí."
"Cảm ơn lão bản nương!" Đại khái là uống rượu quá nhiều, tâm tình mọi người đều thả lỏng hơn, trong phòng rất nhanh đã náo nhiệt trở lại.
Ngón tay dài nhọn của Kim Hà điểm lên chóp mũi cao cao của Mẫu Đan: "Phải, làm sao chị lại không nghĩ đến cái này nhỉ?"
Mẫu Đan hết hồn, cụp mắt nhìn chiếc móng tay được làm tinh xảo kia, khẽ cười nói: "Chị cùng đạo diễn Trần đúng là người một nhà." Đều thích nhất kinh nhất sạ*.
"Lời này chị không thích nha!" Kim Hà đẩy chồng vẫn còn đang chiếm nửa cái ghế đang ngồi ra, sau lần nữa ngồi xuống: "Mấy năm trước không biết từ đâu xuất hiện thuyết pháp "tướng phu thê"? Dọa chị cả đêm ngủ không được, may mà chị với lão Trần là tâm hợp mặt không hợp, nếu không chị chết cũng nghĩ chết."
Nghe nói như thế, Trần Sâm liền không cao hứng: "Tôi thế nào?" Nói liền cố ý trừng lớn hai mắt: "Tôi cũng mày rậm mắt to có được hay không? Chỉ là mặt hơi dữ một chút, này còn không phải bà nuôi ra?"
"Được được được, ông đẹp nhất!" Kim Hà hiện tại nào có thời gian để ý đến ông, lôi kéo Mẫu Đan, hai người tụ lại một chỗ tiếp tục thảo luận hợp tác: "Chủ ý vừa nãy quá tốt rồi!"
Mẫu Đan cười gượng: "Hà tỷ, em chỉ tùy tiện nói một chút..." Cô đột nhiên nhớ tới mình còn đang dính líu với vật nguy hiểm cấp đặc biệt, cho tới bây giờ vẫn chưa hoàn toàn phân rõ giới hạn: "Này nói thì dễ dàng nhưng làm lại rất khó, phần lớn nam nữ chính scandal hẳn là sẽ không nguyện ý công nhiên xuất hiện cùng lúc trong một chương trình giải trí."
"Em nghĩ vậy là sai rồi!" Kim Hà chỉ cảm thấy Mẫu Đan còn quá đơn thuần: "Chị nói cho em biết, khó mời là bởi vì còn chưa đủ tiền. Xã hội hiện tại chỉ cần không xúc phạm ranh giới cuối cùng của nguyên tắc, bỏ tiền đúng chỗ, người liền đến tay."
Đạo lý này cô hiểu, dù sao nghề cũ của mình chính là chơi với tiền, Mẫu Đan hít mũi một cái, đưa tay gãi gãi trán: "Chị nói cũng đúng."
Kim Hà làm như vô thức đánh giá Mẫu Đan, tay phải nắm chặt bàn tay cô đặt trên đầu gối, trên mặt mang theo nụ cười điển hình của gian thương: "Đan Đan à, chị đầu không ít phim điện ảnh, phim truyền hình, nhưng là lần đầu làm chương trình truyền hình thực tế, đến lúc đó em nhất định phải chống đỡ dùm chị."
Nghe lời này, làm sao cô lại cảm giác sau lưng lành lạnh? Mẫu Đan muốn rút tay lại: "Hà tỷ, đợi chương trình của chị khởi quay, em dù bận rộn đi nữa cũng nhất định thường tới tham ban."
"Chị chính là người đầu tư, không đi cùng đoàn phim..." Kim Hà tay trái vòng qua vai Mẫu Đan, kéo cô lại: "Em chỉ cần tham gia chương trình của chị là được."
Tự mình đào hố chôn mình, Mẫu Đan hiện chỉ cảm thấy cánh tay đặt trên vai cô kia còn giữ một quả lựu đạn, gượng cười nói: "Hà tỷ, chương trình của chị còn thiếu người dẫn chương trình sao? Em cảm thấy em mồm miệng còn rất lanh lợi, mà lại có thể hoán đổi lưu loát giữa tiếng Anh và tiếng Trung, giọng Anh Anh hay giọng Anh Mỹ tùy chị chọn."
"Người dẫn chương trình đã định." Kim Hà cũng không thích xem Mẫu Đan giả ngu: "Trước khi chị tới đây thế nhưng nghe nói Thầy Giáo Quán Trà Nam sắp bắt đầu tuyển diễn viên, lúc đầu muốn xem có nên đầu tư một chút hay không, kết quả đạo diễn Trương nói công ty truyền thông Bác Hằng bao hết, đã định nhân vật vợ của thầy giáo là em nha?"
Mẫu Đan đột nhiên cảm thấy mũi hơi ngạt: "Em thực sự không biết."
"Bên kia tuyển diễn viên cũng chính trong hai ngày này..." Kim Hà oán trách trừng mắt nhìn Mẫu Đan: "Còn giả ngu với chị?!"
"Em không có vấn đề..." Lời đã đến nước này, Mẫu Đan quyết định cải biến sách lược: "Chủ yếu là bên Phong đại ảnh đế, chị biết anh ta từ trước đến nay luôn điệu thấp, không dẫn scandal."
Kim Hà vỗ vỗ tay Mẫu Đan, giống như trấn an cô: "Chỉ cần em đồng ý, bên kia chị lo liệu." Vài ngày trước Phong đại ảnh đế tay tàn đến vậy, chẳng lẽ cậu ta không có ý gì với Mẫu Đan thật?
"Cắt!" Đạo diễn Trần dựng thẳng hai tai nghe đã nửa ngày: "Bà lo liệu?" Không phải gan ông mập muốn đi hủy đài của vợ: "Ba năm trước cát-sê quốc tế của người ta đã lên đến 20 triệu USD, bà lo kiểu gì, có nhiều vậy sao?"
"20 triệu USD mà thôi..." Đôi đồng tử đẹp đẽ của Kim Hà khẽ đảo: "Cắt giảm một bộ phim cẩu huyết trong năm sau của ông là có." Nếu thật có thể mời Phong Hán tham dự chương trình truyền hình thực tế, cho dù là 30 triệu, bà cũng dám cược.
Nam tử hán đạo diễn Trần không đồng ý, lập tức đứng lên quay người đối mặt "túi tiền" của mình: "Sao bà có thể tùy tiện cắt giảm dự toán năm sau của tôi?" Mấu chốt là lại vì nam nhân khác.
Mẫu Đan thấy chiến trận này, thừa cơ rút tay lại, lặng lẽ ngồi dịch sang chiếc ghế sau.
"Tôi có phải hoa tàn ít bướm rồi không?" Kim Hà khoanh tay ngửa ra sau, hai mắt nhìn chằm chằm chồng mình: "Cắt giảm một bộ phim của ông thì làm sao, ông không thể ở nhà cùng tôi?"
Chiến đấu còn chưa bắt đầu, đạo diễn Trần đã bị hỏi đến nghẹn họng, nếu không phải ở đây nhiều người, ông phải gọi bà thành "bà nội": "Cắt giảm một bộ phim của tôi cũng được, nhưng... nhưng bà phải đáp ứng tôi, hạng mục bà đầu tư phải để tôi làm đạo diễn."
Kim Hà vô thức mím chặt môi, lại nghiêng về phía sau nhìn chằm chằm đạo diễn Trần một hồi lâu mới nói: "Tôi đột nhiên cảm thấy mình không nên trở thành người cản trở ông theo đuổi ước mơ, cho nên sau khi nghĩ lại, tôi quyết định không cắt giảm chi phí đầu tư phim của ông nữa."
"Không được!" Ngay giây phút đề xuất yêu cầu kia, trực giác của Trần Sâm cho thấy chính mình đã tìm được một cánh cửa khác cho kiếp sống sáng tác: "Không làm tổng đạo diễn cũng được, tổng hoạch định chương trình nhất định phải là tôi."
Này càng kinh khủng! Kim Hà chớp chớp mắt, nước mắt rưng rưng, tận tình khuyên bảo nói: "Chồng à, em phải cố gắng chống đỡ cái nhà này của chúng ta."
Chương trình kia của bà là lấy ra kiếm tiền, nếu để cho vị này nhúng tay, bà dùng đầu ngón chân đều có thể dự liệu được hiệu quả của chương trình sẽ như thế nào. Nguyên bản một đôi nam nữ chính scandal, sau khi kết thúc chương trình có 90% khả năng trở mặt thành thù, cả đời không qua lại với nhau.
Tổ hợp kinh điển đến nhường nào! Mẫu Đan dường như tìm được chân lý hôn nhân từ đạo diễn Trần và Kim Hà, ngoại trừ yêu cùng lòng bao dung nhất định chính là phải biết địch biết ta, như vậy mới có thể cho ra quyết định một cách đúng đắn nhất.
Ăn bánh trôi nước xong, liên hoan Nguyên Tiêu hôm nay kết thúc, bởi vì ngày mai còn phải quay phim, mọi người cũng không ở lại lâu.
Thủ đô, Lý Hoa đình, Yến Thanh còn đang nhìn chằm chuyện chuyện liên quan đến vụ "Mẫu Đan mua follower vô độ", từ sau khi chính chủ đáp lại, gần 3 tiếng sau, dư luận trên mạng cơ hồ đều thiên về phía Mẫu Đan, mà trong giới giải trí lại một mảnh yên tĩnh.
"Đại V giả chết trầm mặc, thái độ chột dạ đã rất rõ." Yến Thanh rót cho mình 1 ly rượu vang, chiêu này của hàng xóm nhà cậu thật tuyệt.
Tiến một bước, làm sáng tỏ sự thật, lại để netizen biết được mình bị người sau màn lừa gạt lợi dụng; lui một bước, liền là bát chiết trả hàng lấy lại tiền, còn có thể thanh trừ follower giả, nhưng mà cứ như vậy, mấy đại V kia lại khó lăn lộn tiếp trong giới.
Tích...
Yến Thanh vừa nâng ly rượu lên, liền nghe được âm thanh máy móc truyền từ cửa: "Cậu về rồi." Quay đầu nhìn về phía người vừa vào cửa, đùa: "Bách Vịnh Tuấn tìm cậu làm gì, không phải là giới thiệu cho ngươi đại phú bà đi?" Nhưng khi nhìn rõ u ám trong đáy mắt Phong Hán, cậu lập tức cảm giác không đúng: "Cậu sao vậy?"
"Không sao." Phong Hán đặt văn kiện trong tay lên bàn trà: "Cậu uống rượu?"
"Vừa rót, còn chưa uống." Trực giác của Yến Thanh cảm giác được có chuyện, cụp mắt nhìn về phía phong văn kiện trên bàn, muốn đi lấy nhưng lại không dám: "Làm sao, cậu muốn ra ngoài?"
Phong Hán quay người đi tới phòng mình: "Thu dọn một chút, chúng ta tới An thành."
Sau khi rời khỏi quán trà, Bách Vịnh Tuấn vốn muốn tiễn anh, nhưng anh từ chối. Anh cần thời gian để bình tĩnh lại. Đi vòng vòng quanh Lý Hoa Đình hơn 1 tiếng đồng hồ, anh tiếp nhận thân thế của mình, cũng hiểu rõ mẹ ruột của anh- bà Phó Vĩnh Mẫn qua đời không thể chỉ trách bà Phó Vĩnh Mai.
Thời đại đó, dưới hoàn cảnh đó mà lớn lên, một cô gái chưa lập gia đình mà có con, còn không rõ cha, bà ấy còn khăng khăng sinh anh ra, anh chính là bi kịch của bà.
"Tới An thành?" Yến Thanh chớp chớp mắt, lần nữa nhìn vào phòng văn kiện trên bàn, cậu đột nhiên ý thức được một vấn đề, nhảy khỏi ghế salon, đuổi theo Phong Hán: "Quan hệ giữa cậu và Bách Quốc Khánh như thế nào?" Má, cậu muốn hỏi chính là Bách Quốc Khánh cùng cậu ấy có quan hệ như thế nào, cũng không phải...
Phong Hán lấy một balo dự lịch, tùy tiện cầm mấy bộ quần áo gấp bỏ vào: "Không có quan hệ gì." Nhưng sau đó lại ngừng động tác trên tay, trầm ngâm một hồi mới bổ sung: "Có quan hệ chính là vợ của đại Bách tiên sinh, bà ấy là chị của mẹ ruột tớ."
Yến Thanh hít một hơi lãnh khí, đầu óc hỗn loạn.
Vợ của Bách Quốc Khánh mặc dù chưa hề lộ mặt ở bên ngoài, nhưng người trong giới kinh doanh đều biết chủ nhân thực sự của Bách thị không phải Bách Quốc Khánh, đương nhiên sau khi tiểu Bách tiên sinh Bách Vịnh Tuấn trở về từ nước ngoài, vị trí chủ nhân kia cũng dần thay đổi.
"Muốn biết thì xem phần văn kiện kia..." Phong Hán tin tưởng Yến Thanh, cũng rõ ràng có một số việc không lừa được cậu: "Xem hết liền thu dọn đồ đạc, 30 phút sau xuất phát."
Không quá 5 phút, Yến Thanh ôm lấy phong văn kiện, hai chân mềm nhũn đi tới cửa phòng Phong Hán: "Đại lão, ngài chuẩn bị lúc nào giải nghệ?" Dân nghèo như cậu cũng đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, tài sản hiện tại của Phong Hán ước chừng 200 tỷ nhân dân tệ.
"Số tiền kia không phải của tớ, tớ cũng không cần." Phong Hán khóa kỹ rương hành lý: "Cậu sắp xếp hành lý xong, lần này chúng ta tới An thành, chỉ sợ phải mất mấy ngày mới có thể trở lại thủ đô." Bách Vịnh Tuấn ngay Tết Nguyên Tiêu tìm tới cửa đã khẳng định tình huống của bà Phó Vĩnh Mai rất tệ.
"Không... không phải chứ?!" Yến Thanh choáng luôn rồi: "Đây là tiền của mẹ ruột cậu, cậu cũng không cần?" Người anh em, hơn 1.8 tỷ đâu, rất nhiều rất nhiều tiền, cậu bắt đầu làm việc từ năm 18 tuổi, năm nay sắp 35, mặc dù chưa bao giờ đầu tư thua lỗ, nhưng tích luỹ lại đến cùng cũng mới được 2 tỷ.
Phong Hán đi đến tủ đầu giường lấy một điếu thuốc lá, hít một hơi, đối mặt với bức tường, cụp mi: "Tiền kia tớ sẽ không dính đến." Bách Vịnh Tuấn cũng là người mẹ ruột anh yêu thương.
Năm 20 tuổi, anh có 1 triệu tệ đầu tiên, bắt đầu học đầu tư, đến nay đã được gần 15 năm, tất nhiên biết rõ một khi tiến hành phân chia tài sản, Bách Vịnh Tuấn có thể mất đi quyền chủ đạo ở nhiều thành phần sản nghiệp dưới trướng Bách thị, nhưng anh ta cũng không phải người nhân từ.
Yến Thanh nhún vai, có chút bất lực.
"Tớ sẽ dùng số tiền kia thành lập một quỹ từ thiện dưới tên mẹ ruột tớ- bà Phó Vĩnh Mẫn." Đây là kết quả anh suy nghĩ một đêm, bởi vì tài chính khổng lồ, thành lập quỹ từ thiện cần thời gian, anh tin tưởng có thời gian này giảm xóc, lấy năng lực của Bách Vịnh Tuấn hẳn có thể chưởng khống thế cục.
"Tớ ủng hộ!" Yến Thanh nhấc tay đồng ý, Phong Hán có thể không dính vào số tiền kia, nhưng lại không thể không nhận, dù sao mẹ ruột anh qua đời có quan hệ nhất định với chuyện bà Phó Vĩnh Mai vứt bỏ anh: "Vậy cậu còn muốn giải nghệ sao?"
Phong Hán bóp tắt điếu thuốc, quay người nhìn về phía Yến Thanh: "Diễn chỉ là để chứng minh tớ còn sống trong xã hội này, cũng không phải vì tiền."
"Vậy tớ an tâm." Yến Thanh đưa phong văn kiện qua: "Tớ còn muốn lừa cậu cả một đời đâu." Quay người trở về phòng đi thu dọn đồ đạc: "Chúng ta đi máy bay, tàu cao tốc, hay là lái xe đi."
"Lái xe đi."
Hôm nay là Nguyên Tiêu, Thân thành càng thêm náo nhiệt. Phỉ Vận Y mặc một bộ áo len dài ở nhà dựa vào bên cửa sổ sát đất, cầm một ly rượu nho trắng, nhìn ánh đèn bên ngoài dần nổi bật lên theo thời gian.
Dấu son màu đỏ in lên thành ly, đã gợi cảm lại dụ hoặc, khẽ nhấp một ngụm rượu, chất lỏng lạnh buốt quá cổ họng, chảy xuống dạ dày, trái tim đã lạnh thấu dường như chết lặng, anh ấy thật chỉ là tay trượt sao? Lừa mình dối người mà thôi.
Đinh... Đinh...
Than sâu một tiếng, Phỉ Vận Y quay người đặt ly rượu lên kệ, đi mở cửa: "Cậu đến rồi." Một người phụ nữ cao gầy đội mũ lưỡi trai màu đen, mặc chiếc áo khoác lông dê màu xám đi vào nhà, tiếp lấy đôi dép lê Phỉ Vận Y đưa tới: "Xin lỗi, hôm nay cùng ăn bữa cơm với giám đốc khu vực châu Á- Thái Bình Dương của Du Phẩm* cho nên mới đến muộn."
"Không có việc gì." Phỉ Vận Y không để ý chút nào mà cười nhạt một tiếng: "Tớ cũng là người trong giới, chẳng lẽ còn không hiểu những cái này?" Dẫn người vào nhà, xoay người tới phòng bếp lấy một ly rượu: "Khương Khương, uống một chút chứ?"
"Ừ." Người phụ nữ bỏ mũ xuống, cởi áo khoác đặt lên ghế salon, thấy Phỉ Vận Y cầm ly rượu vang tới, liền hỏi: "Follower Weibo tân nhân Giang Hoạ quản lý là chuyện gì xảy ra? Ngoại trừ Tô Hạ, có phải những người khác cũng đổ thêm dầu?"
Phỉ Vận Y rót rượu cô: "Tớ mua một ít, nhưng cũng không nhiều, không chắc là Tô Hạ." Nhắc đến chuyện này, cô nổi nóng: "Chuyện của cô ta cùng Hàn Tuấn Anh cậu cũng không phải không biết?" Mạnh Kỳ rất bận rộn, Tô Hạ căn bản là không chịu nổi.
Người phụ nữ hơi nhíu đôi mày anh khí, ngồi lên ghế sa lon, hai chân bắt chéo, hai tay chống hai bên, thở dài một hơi: "Hiện tại tốt rồi, ngườ" Từ những chuyện liên tiếp xảy ra gần đây mà phán đoán, người mới lần này Giang Hoạ quản lý tuyệt không đơn giản: "Làm sao cậu lại vội để bọn họ phát tác ngay hôm nay?"
"Aizzz..." Phỉ Vận Y đi đến bên kệ gỗ cầm ly rượu của mình lên: "Lại không phát tác liền không kịp, Thầy Giáo Quán Trà Nam không phải ngày mai thì là ngày kia sẽ tuyên bố bắt đầu tuyển diễn viên." Ngồi xuống ghế: "Minh Tịnh, tớ coi cậu như chị em nên mới nói với cậu, Giang Họa sẽ không từ bỏ ý đồ."
Điểm này Khương Minh Tịnh đã sớm hiểu, nhưng khiến cô kinh ngạc chính là Thầy Giáo Quán Trà Nam sắp khởi quay: "Phong Hán nhận thật à?"
"Hợp đồng cũng ký rồi." Phỉ Vận Y than thở: "Cậu biết người đầu tư là ai không?"
Khương Minh Tịnh có dự cảm không tốt: "Đừng nói với tớ là Bách gia đã bắt đầu nhúng tay vào chuyện của Bác Hằng?" Lúc trước bọn họ dám trốn đi, không phải là nghe phong thanh Bách thị muốn rút đầu tư khỏi Bác Hằng? Nhưng ai nghĩ được 5 năm trôi qua, Bách gia mặc dù không nhúng tay vào chuyện của công ty truyền thông Bác Hằng, nhưng cũng không có rút vốn.
"Võ Chiêu nói là thái tử Bách gia Bách Vịnh Tuấn tự mình gặp đạo diễn Trương." Phỉ Vận Y cảm thấy trong miệng tràn ngập đắng chát: "Bác Hằng chiếm toàn bộ số định mức, Thiên Ánh cũng không thể nhúng tay vào."
"Bách gia làm sao đột nhiên bắt đầu nhúng vào đầm nước đục giới giải trí rồi?" Khương Minh Tịnh nghĩ không thông: "Giang Họa đâu? Phong Hán trượt tay like, còn follow người mới có phải biểu thị Mẫu Đan mà Giang Hoạ quản lý sẽ vào đoàn làm phim Thầy Giáo Quán Trà Nam?"
Phỉ Vận Y gật đầu: "Không có gì bất ngờ xảy ra hẳn là sẽ, đây cũng là nguyên nhân tớ vội vã bôi xấu cô ta."
"Vậy sao?" Khương Minh Tịnh lâm vào trầm tư.
"Chúng ta không thể để Mẫu Đan kia được mọi người chú ý." Phỉ Vận Y đứng lên nhẹ bước: "Cậu biết đấy, năm đó chúng ta dựa vào áp lực dư luận mới chiếm thượng phong, nếu như... nếu như chúng ta lại để cô ta tiếp tục như vậy, Giang Họa sớm muộn sẽ lại xuất hiện trước mặt mọi người."
Khương Minh Tịnh làm sao lại không biết sự thật trong đó: "5 năm này 6 người chúng ta ai sống cũng không dễ dàng, bởi vì dính vào chuyện "môi giới mại dâm", ánh mắt tất cả mọi người nhìn chúng ta đều bẩn bẩn."
Phỉ Vận Y ngửa đầu nuốt một ngụm rượu, châm chọc nói: "Khi dự tiệc, mỗi lần tớ đều bị định giá công khai."
"Năm nay tớ 32 tuổi, ở cùng Âu Vũ 4 năm, yêu đương thì có, nhưng anh ấy chưa từng nhắc đến chuyện kết hôn, 1 năm trước, tớ mang thai ngoài ý muốn..." Khương Minh Tịnh nhắm mắt, run run nói tiếp: "Anh ấy một chút cũng không do dự an bài giải phẫu cho tớ, từ đó về sau chẳng những cực ít đến thăm tớ, mua "áo mưa" cũng do trợ lý chuẩn bị."
"Giang Họa không nên trở lại!" Phỉ Vận Y cạch một tiếng đặt ly lên bàn: "Chuyện kia qua rồi thì chính là đã kết thúc."
Khương Minh Tịnh nhìn về phía Phỉ Vận Y: "Cậu đối phó người mới kia như vậy không phải biện pháp, bộ Thầy Giáo Quán Trà Nam một mực được mê điện ảnh chú ý, hiện tại Phong Hán ký hợp đồng, cậu có thể tìm Võ Chiêu hỏi thăm một chút xem có nhân vật khác được định trước rồi không?"
Phỉ Vận Y thoáng cái liền hiểu: "Tớ nghe nói người mới kia thế nhưng cũng không phải xuất thân chính quy."
"Vậy thì càng tốt!" Khương Minh Tịnh ưu nhã thưởng thức rượu: "Tác phẩm lớn như Thầy Giáo Quán Trà Nam, đám mê điện ảnh kiêng kỵ nhất chính là nhà đầu tư nhúng tay vào tuyển diễn viên, huống hồ thầy giáo còn là do Phong Hán diễn."
"Chuẩn!" Phỉ Vận Y nâng ly rượu hướng phía Khương Minh Tịnh đối diện: "Cheers!"
Một đêm trôi qua, chuyện liên quan đến "Mẫu Đan mua follower vô độ" trên mạng còn chưa yên tĩnh, mà netizen cũng tương đối ra sức, lúc này mới qua hơn 10 tiếng liền có người lật ra lịch sử đen của 7 vị đại V kia ra.
Mua follower là việc nhỏ, ngậm máu phun người, tùy ý công kích người qua đường vô tội, dẫn lối dư luận tạo áp lực cho người khác mới đáng lên án chỉ trích.
Mà để mọi người chú ý chính là bọn họ ngoại trừ lần này liên hợp vạch trần, năm trước còn có một lần liên thủ, chính là lúc vị hôn phu Mạnh Kỳ của công chúa phim thần tượng Tô Hạ truyền ra tin tức đầu tư thất bại, bọn họ cùng nhau đăng Weibo dẫn đạo dư luận công kích Mạnh Kỳ.
Nói Mạnh Kỳ cố ý giấu giếm chuyện đầu tư thất bại là vì muốn để Tô Hạ giúp đỡ chia sẻ nợ nần, thậm chí liên hệ đến nhân cách, nhân phẩm, lời lẽ công kích tương đối bén nhọn, câu nào cũng khẳng định chắc như đinh đóng cột, liền tựa như bọn họ là giun trong bụng Mạnh Kỳ vậy, còn đau khổ khuyên nhủ Tô Hạ nên suy nghĩ kỹ hơn.
Netizen như đã thương lượng cùng nhau, lập tức đăng Weibo tag Mạnh Kỳ, Mẫu Đan, Tô Hạ, Hàn Tuấn Anh, mà ngay trưa hôm đó, Mạnh Kỳ đã lâu không lên tiếng đột nhiên đăng bài: "Cảm ơn mọi người tương trợ, tôi đang chờ lượng tương tác bài đăng của bọn họ vượt ngưỡng quy định, hiện tại được rồi." Đi kèm là 7 tấm ảnh đơn khởi kiện.
Cộng đồng mạng lại lần nữa sôi trào, toàn bộ dân mạng tràn vào bài đăng bóc mẽ lịch sử đen của 7 vị đại V kia mà chia sẻ, lượng tương tác lập tức tăng vùn vụt, có người còn đặc biệt chụp ảnh lưu lại chứng cứ.
12 giờ trưa, đoàn làm phim ăn cơm, Mẫu Đan lướt Weibo, không khỏi than thở liên tục: "Lực lượng của quần chúng lực quả nhiên thật vĩ đại, lừa gạt, lợi dụng thế lực quần chúng chắc chắn sẽ bị quả báo." Tin tức này rất hợp ăn với cơm, buổi trưa cô có thể ăn thêm 1 hộp nữa.
Chú thích:
*"nhất kinh nhất sạ" - 一惊一乍: chỉ tinh thần của một người đang quá lo lắng hay phấn khích, hành vi thường hay phóng đại, làm mọi người sợ hãi. (Baike)
*"Du Phẩm" - 悠品: Du Phẩm là một trong những cửa hàng BC2 trực tuyến chuyên cung cấp dịch vụ mua sắm nữ trang tại nhà tại Trung Quốc. Công ty được thành lập vào cuối năm 2006.