Nghèo Đến Độ Phải Dựa Mặt Kiếm Cơm

Chương 7: Vốn liếng




Một mặt mơ hồ về đến nhà, còn chưa thay xong giày liền nghe được thanh âm cao vút của Lam Lệ Quyên nữ sĩ: "Tô Hạ này tâm cơ quá sâu!"
Động tác trên tay Mẫu Đan dừng lại, giày cũng không kịp cất vào trong tủ liền lấy dép lê chạy vào phòng khách, tiến đến bên người cha, đưa tay kéo màn hình điện thoại di động: "Oa, động tác khá nhanh nha." Đồ mới được bán đi có 40 phút, Tô Hạ cùng Mạnh Kỳ liền lên đầu đề tin giải trí.
Này đối với Mạnh Kỳ xem như là chuyện châm chọc lớn." Mẫu Trung Dân đeo kính lão, nhấn mở tin đầu đề đó: "Một tài tuấn tài chính phá sản, không lên tin tức kinh tế tài chính, lại dựa vào cái gọi là minh tinh lên đầu đề giải trí."
"Anh ta vốn không nên dính dáng tới Tô Hạ." Giang Họa ôm tablet, 10 ngón tay thon dài nhanh chóng gõ phím, trên mặt không có cười trên nỗi đau của người khác, hai mắt đen bóng có thần nhìn chằm chằm màn hình: "Tin tức vừa ra không đến 10 phút, Tô Hạ liền đăng Weibo, nói sẽ cùng Mạnh Kỳ chung hoạn nạn."
Lam Lệ Quyên cười lạnh một tiếng, giương mắt nhìn về Giang Họa ở đối diện, khinh thường nói: "Cùng chung hoạn nạn là như thế này?!" Mượn cơ hội lẫn lộn còn nói được. "Chính Mạnh Kỳ còn không có đáp lại, cô ta liền khẳng định tin tức muốn cùng chung hoạn nạn. Vậy kế tiếp có phải hay không nên chủ động trả lại phòng ở, nhẫn kim cương Mạnh Kỳ tặng cô ta?"
Mẫu Đan dựa vào vai cha: "Cô ta "thâm tình" như thế, xem như đem những vật kia đều trả lại Mạnh Kỳ, Mạnh Kỳ cũng chưa chắc dám nhận."
Nhận, sau này không có ra mặt thì thôi, một khi khá lên, mặc kệ những thứ kia có phải Mạnh Kỳ từng tặng không, trong mắt không ít người, Mạnh Kỳ mãi mãi nợ Tô Hạ.
"Tô Hạ quá tự cho mình là đúng." Giang Họa xoay màn hình tablet đối hướng Mẫu Đan: "Mạnh Kỳ vừa mới đáp lại, thừa nhận chuyện đầu tư năng lượng mới thất bại, nhưng lại phủ định chuyện phá sản, đồng thời đơn phương hủy bỏ hôn ước của anh ta và Tô Hạ."
Mẫu Tuyển đang bưng cháo cho con ăn, xì khẽ một tiếng: "Người có thể kiếm ra đến 1 tỷ ở phố Wall làm sao lại nhìn không ra trò xiếc của Tô Hạ?!"
"No mây mẩy." Dương Dương đeo yếm hình sói xám, vỗ vỗ cái bụng tròn vo của mình, đẩy thìa cháo bên miệng về phía Mẫu Tuyển: "Ba ba... cho mẹ ăn." Nói xong liền muốn cầm xe điều khiển đi chơi.
"Lau miệng sạch sẽ đi đã nào." Giang Họa tiếp lấy chén cháo từ tay Mẫu Tuyển, rút một tờ giấy đưa cho con trai, nhìn cậu bé lau miệng sạch sẽ, mới rời mắt nhìn về phía Mẫu Đan: "Lúc cậu không ở đây, mọi người đã quyết một chuyện quan trọng."
Mẫu Đan còn nhìn chằm chằm màn hình điện thoại của cha: "Có phải nhà mình muốn chuyển tới thủ đô?"
"Ừ." Mẫu Trung Dân đáp lời: "An thành dù không tệ, nhưng so với thủ đô còn kém rất nhiều." Nhất là tiền đồ của Mẫu Tuyển, hiện tại có cơ hội, tất nhiên là phải nắm được. Bên thông gia cũng vừa gọi điện thoại cho ông, họ cẩn thận cân nhắc quá, chuyển tới thủ đô chính là lựa chọn hàng đầu.
"Con không có ý kiến." Mẫu Đan cũng có suy nghĩ của chính mình. Nhà họ sống tại Hoa Đình Lệ viên này gần 10 năm, hàng xóm cũng phần lớn quen biết. Họa Họa hiện muốn mở lại studio, chuyện 5 năm trước khẳng định sẽ bị lật ra. Cô cùng anh trai không có ảnh hưởng gì, nhưng cha mẹ cùng Dương Dương đâu?
Lam Lệ Quyên tắt điện thoại, không xem tin tức giải trí nữa: "Vừa vặn nhà chúng ta ở khu Triều Dương cũng có một căn nhà." Cái này là vào 11 năm trước, lúc Mẫu Trung Dân tới thủ đô bồi dưỡng mua, hiện tại còn cho thuê, tiền thuê mỗi quý là thật không ít.
"Cái gì?" Mẫu Đan cùng Mẫu Tuyển đều bị lời nói của mẹ làm kinh ngạc, 2 anh em ba miệng một lời mà hỏi thăm: "Nhà chúng ta ở thủ đô còn có nhà?"
"Cái này có gì ngạc nhiên?" Lam Lệ Quyên nhìn dáng vẻ không có tiền đồ này của 2 đứa: "Mẹ và cha con ở Thân thành còn có một căn 3 phòng ngủ cùng một căn 2 phòng ngủ nữa." Bà cũng là một bà mẹ Trung Quốc, ngoại trừ tiền bạc, còn thích nhà ở.
Mẫu Đan nhìn về phía anh trai, nói đùa: "Bạn học Mẫu Tuyển, nguyên bản em không hề có ý định tranh gia sản, hiện tại phải suy nghĩ lại thật kỹ." Ba mẹ cô giấu cũng quá sâu.
"Đều cho cậu." Giang Họa vung tay, tương đương bá khí nói: "Tớ ở thủ đô là phú nhị đại chính hiệu, không bao giờ thiếu nhà ở cùng cửa hàng. Chờ em lấy chồng, chị dâu cho em cái cửa hàng làm của hồi môn."
Năm đó, Giang gia lão trạch bị phá dỡ, ba mẹ cô cơ hồ bỏ hết tiền của ra mua nhà. Trước khi cô gả cho Mẫu Tuyển, ngoại trừ căn nhà họ đang ở, còn lại đều sang tên cho cô. Về sau lại mua thêm 2 tòa nhà độc lập, mấy năm này cô mặc dù không có đi làm, nhưng chỉ tính tiền thuê hằng năm cũng có đến 100 vạn.
Mẫu Tuyển vui vẻ: "Con đi pha trà cho 2 vị phú bà, về sau nếu phòng thí nghiệm thiếu kinh phí còn xin hai vị chiếu cố nhiều hơn." Lúc đi qua chỗ em gái, liền gõ đầu cô: "Em đi rửa hoa quả đi."
"Biết ăn nói." Giang Họa hôm nay tâm tình đẹp cực kỳ.
"Không ăn điểm tâm sao?" Mẫu Đan hít một hơi, không có ngửi được mùi bánh bí đỏ, liếc qua điện thoại mẹ cô cầm trên tay, lập tức liền hiểu: "Trong nhà giàu như thế, con quyết định gọi bánh nướng bên ngoài."
"Vậy thì nhanh lên đi." Mẫu Trung Dân vỗ vỗ lưng con gái: "Bố trả cho."
"Ok." Mẫu Đan chạy vào phòng cầm điện thoại: "Con muốn ăn tào phớ, mọi người muốn ăn cái gì?"
Dương Dương đang nghịch xe hơi, nghe nói như thế lập tức đứng lên, nhìn về phía cô cô, miệng huyên thuyên: "Một cái bánh bao con heo với... với một cái bánh bao con heo nữa."
Mẫu Đan nghe thanh âm non nớt của Dương Dương, tiến đến trước mặt cậu bé, ngồi xuống: "Con muốn ăn những 2 cái bánh bao nha?" Một tay giữ lưng, dùng mặt cọ cọ cái bụng căng tròn của Dương Dương mập: "Cô cô mua cho con."
"Cám... " Dương Dương nuốt nước miếng: "Cám ơn cô cô."
Lam Lệ Quyên nhìn con gái, càng nhìn càng bực mình: "Đều đã 26 tuổi, làm sao đầu óc lại chậm chạp thế đâu?" Nói liền lẩm bẩm đi hướng phòng bếp: "May mắn mẹ chuẩn bị đầy đủ của hồi môn cho con, coi như không gả đi được cũng không đói chết."
Mẫu Đan không đồng tình: "Ai nói con không gả đi được? Hôm nay lúc con chạy bộ ở công viên, còn có một dì nhìn trúng con." Không yêu đương cũng không đại biểu cô không muốn yêu đương, cô chỉ là không có thời gian. Đương nhiên quan trọng nhất vẫn là không có gặp được người phù hợp.
"Dì?" Giang Họa tay đang lướt Weibo chợt dừng lại, nhìn về phía Mẫu Đan còn đang ngồi xổm: "Dì kia dáng dấp có chút mập, nhìn qua rất bình thường, nhưng hành động có chút kỳ quái?"
Mẫu Đan ngạc nhiên: "Đúng nha, cậu biết?"
"Nếu như là bà ấy, vậy con cũng đừng đắc ý." Lam Lệ Quyên mang trà ra, Giang Họa tiếp tục xem bình luận ở Weibo Tô Hạ: "Con không hay ở nhà thì không biết, bà ấy ở ngay chỗ khu biệt thự phía đông tiểu khu. Lúc còn trẻ bị sang chấn tâm lý, những năm gần đây thần kinh càng không ổn định, gặp cô gái xinh đẹp nào liền sẽ đi tới bắt chuyện. Còn tự nói một mình, nhưng không có tính công kích."
"Thật sao?" Mẫu Đan có chút lúng túng, tắt điện thoại, cầm điều khiển xe của Dương Dương để xe chạy vòng vòng, chọc cho Dương Dương cười ha ha.
"Đó cũng là một người đáng thương." Lam Lệ Quyên ngồi xuống bên cạnh Giang Họa bên, nhìn bình luận của cô, thuận tiện học tập một chút: "Nghe nói bởi vì cha mẹ mất sớm, bà ấy cùng một người em gái sống nương tựa lẫn nhau. 2 chị em cũng có năng lực, chớp thời cơ nhập quần áo từ Quảng Châu về bán, bà ấy trông cửa hàng, em gái nhập hàng."
Mẫu Đan không trải qua niên đại đó, nhưng lại 10 phần bội phục thương nhân khởi nghiệp vào những năm này: "Sau đó thì sao?"
"Về sau bà ấy đến tuổi kết hôn liền kết hôn sinh con, mà em gái ở bên ngoài lăn lộn thêm vài năm, vẫn không định ra ý chung nhân." Những chuyện này là Lam Lệ Quyên nghe bác sĩ y tá trong viện nói. Bọn họ khuyên bà ấy bỏ xuống áy náy trong lòng, nhưng thật sự bế tắc: "Không lâu sau đó, người em gái sau một lần đi nhập hàng, liền bặt vô âm tín."
"Bà ấy đóng cửa hàng chạy tới Quảng Châu tìm hết phố lớn ngõ nhỏ, tiêu tiền như nước chảy, rốt cục tìm được manh mối, lúc mò tới vùng nông thôn Dương thành, em gái đã sắp lâm bồn."
Giang Họa than một tiếng: "Chưa lập gia đình sinh con vào niên đại đó cơ hồ không thể tha thứ." Có những chuyện, ngay từ lúc bắt đầu liền chú định kết thúc là bi kịch.
Lam Lệ Quyên tiếp tục kể, giọng tiếc hận: "Bà ấy vì tương lai của em gái, mang đứa con vừa sinh ra của em gái bỏ đi, có lẽ là quá quá áy náy, trong vòng một đêm, trí nhớ của bà ấy liền xuất hiện vấn đề. Người em gái tỉnh lại, nghĩ là con đã mất, vào ngay đêm hôm đó rong huyết, không kịp tới bệnh viện đã qua đời."
"Tốt hay xấu thật rất khó phân biệt." Mẫu Đan nghe xong, chỉ có thể thương đứa trẻ vừa ra đời kia. Nghĩ đến nếu chuyện này xảy ra trên người mình, cô nhìn về phía Mẫu Tuyển đang dựa vào cạnh cửa phòng bếp, trịnh trọng cảnh cáo: "Anh, tương lai con của em dù thế nào cũng là cháu ruột của anh, anh không thể tùy tiện vứt bỏ.
Lam Lệ Quyên nghe nói như thế thật muốn đập ngay chiếc cốc trên tay lên cái đầu ngốc của con gái: "Nói nhăng gì đấy?"
"Anh ôm về tự nuôi." Mẫu Tuyển còn rất nghiêm trang trả lời cô: "Nếu là con gái thì tốt hơn, như vậy anh cùng Họa Họa liền có thể nhi nữ song toàn."
"Mơ đẹp lắm."
Ăn sáng xong, Giang Họa ra ngoài gọi điện thoại: "Đúng, căn nhà kia tôi muốn thu lại, tiền thế chấp chút nữa liền chuyển lại cho cô... Thật tốt quá."
Mẫu Đan vào thư phòng, in hết những tư liệu hôm qua thu thập được đưa cho Giang Họa: "Cậu xem một chút cái này."
"Cái gì nha?" Giang Họa nhận lấy bắt đầu lật xem, không bao lâu liền giơ ngón cái lên: "Lợi hại." Khép lại tư liệu, nhảy lên vòng tay qua cổ Mẫu Đan: "Cậu tới giúp tớ có được hay không?"
"Người anh em, nghe nói qua câu "cách hàng như cách sơn"* sao?" Tim của cô đều dành hết cho thị trường chứng khoán.
"Với lại tớ cũng không quá hứng thú với ngành giải trí."
"Mẹ lại thấy rất được." Lam Lệ Quyên một tay cầm quả táo cắn dở, một tay bưng đĩa hoa quả vào phòng khách, đánh giá Mẫu Đan từ đầu đến chân, nói với Giang Họa: "Trong kịch bản không phải luôn có một nhân vật cần nhan sắc không cần diễn kỹ, ra sân không đến 2 tập liền đi đời sao? Đan Đan diễn vai như vậy khẳng định được đi."
Giang Họa bật cười, kéo đầu Mẫu Đan, nhìn khuôn mặt cô một hồi, lại càng thấy buồn cười: "Mẹ, ngài thiết lập nhân vật cho con gái ruột quá hợp lý, hahaha..."
"Mẹ, con tốt nghiệp ở Đại học Toronto- một trong những trường Đại học danh giá hàng đầu thế giới..."
Lam Lệ Quyên đặt đĩa trái cây xuống, ngồi vào ghế salon, cười nói: "Tốt nghiệp Đại học danh giá thì làm sao, còn không phải phá sản?" Bà cũng không phải nói chơi, chẳng qua là cảm thấy con gái còn trẻ, nên trải nghiệm nhiều thứ hơn. Có thành công hay không không quan trọng, dù sao đồ trong nhà có một nửa là của con bé.
"Con biết rồi nhé, mẹ muốn làm mẹ minh tinh đúng không?" Mẫu Đan sâu sắc nhận ra tư tưởng của mẹ cô thật sự không hề tầm thường.
*"cách hàng như cách sơn": different trades, worlds apart, which to somebody outside the profession is totally a closed book.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.