Ánh mặt trời dần dần mọc lên từ phương đông, nhiễm đỏ phía chân trời đông phương.
Một đám hải âu xoay quanh bầu trời ngoài khơi, quần ba tụ năm, khi thì phát sinh một trận tiếng kêu to thanh thúy, đánh vỡ sự an tĩnh buổi sáng sớm.
Lý Dật ló đầu lên khỏi mặt nước, hai tay có quy luật tiết tấu rẽ nước, bóng dáng ở trong đại dương mênh mông nhìn thật nhỏ bé.
Mấy ngày nay, Lý Dật đã khôi phục lại cường độ huấn luyện như trước, đồng thời mỗi ngày càng tăng mạnh hơn.
Ngày đó đánh một trận với Điền Đằng Cương, tuy rằng Lý Dật bị trọng thương, đồng thời làm suốt một tháng không cách nào tiến hành huấn luyện với cường độ cao, thế nhưng trận chiến ấy đối với sự kích phát tiềm năng của Lý Dật đã đạt được chỗ tốt thật lớn.
Theo Lý Dật xem ra, nếu dựa theo cường độ huấn luyện của dĩ vãng tiếp tục huấn luyện như thế, khả năng sẽ trước tết nguyên đán khôi phục được bảy thành tiêu chuẩn của kiếp trước.
Sáu thành tiêu chuẩn hắn còn chưa có tư cách đối diện Điền Đằng Cương chiến đấu, nhưng bảy thành tiêu chuẩn hắn liền có thể chính diện đánh một trận với Điền Đằng Cương.
Sáu thành và bảy thành cách xa nhau chỉ có một thành, thế nhưng đối với Lý Dật mà nói, một thành này cũng là then chốt, trực tiếp quyết định có thể đạt được vào hàng ngũ cao thủ hay không.
Một tiếng đồng hồ huấn luyện kết thúc, Lý Dật vẫn như ngày thường trở lại biệt thự, Hạ Vũ Đình đã chuẩn bị buổi điểm tâm sáng đặt trên bàn, mà bản thân nàng thì đã đi làm.
Lý Dật cũng không lập tức ăn bữa sáng, mà là đi vào trong lấy thuốc Đông y đã nấu sẵn để uống, pha nước nóng bỏ thêm rượu thuốc để tắm.
Làm xong tất cả, Lý Dật thay đổi quần áo, vốn định ăn bữa sáng, lại nghe được điện thoại di động vang lên.
“Này.” Lý Dật cầm lấy điện thoại lên nghe.
“Lý Dật, hiện tại cậu đến tập đoàn một chuyến, tiên sinh đang ở đây chờ cậu.” Trong điện thoại truyền ra thanh âm của Gia Cát Minh Nguyệt, giọng nói hơi có chút bất đắc dĩ, hiển nhiên Gia Cát Minh Nguyệt đã biết chuyện Kiều Uy bị đánh.
Ăn xong bữa sáng, Lý Dật lái xe đi tới dưới tòa lầu của tập đoàn Hoa Thanh. Sau đó quen việc dễ làm đi tới phòng làm việc của Gia Cát Minh Nguyệt.
Đúng như lời của Gia Cát Minh Nguyệt, Tiêu Thanh Sơn đã ở đó, hơn nữa sắc mặt không tốt lắm.
Bất quá nhìn thấy Lý Dật vào cửa, Tiêu Thanh Sơn lại lộ ra dáng tươi cười hiền lành: “Con đã đến rồi.”
Lý Dật nhìn Tiêu Thanh Sơn gật đầu, sau đó trực tiếp đi tới ngồi xuống sô pha đợi hai người hỏi chuyện.
“Ăn xong điểm tâm rồi chứ?” Tiêu Thanh Sơn cười hỏi: “Nếu còn chưa, ăn trước bữa sáng những chuyện khác nói sau.”
“Ăn xong rồi.” Lý Dật liếc mắt nhìn Tiêu Thanh Sơn, hỏi: “Kiều Uy đã gọi điện cho ông rồi chứ?”
Thấy biểu tình của Lý Dật, Gia Cát Minh Nguyệt cảm thấy phiền muộn, nàng rất muốn biết, Lý Dật có phải đã ăn gan hùm mật gấu hay không mà dám ở trong biệt thự của Kiều Uy hành hung hắn. Mà Tiêu Thanh Sơn lại cười khổ gật đầu: “Hắn nói con đánh đến hàm răng hắn cũng muốn gãy, nếu như sau này hàm răng hắn có chuyện, muốn chúng ta trả tiền thuốc men cho hắn.”
“Lão bất tử này.” Nghe được Tiêu Thanh Sơn vừa nói như thế, Lý Dật không khỏi cười khổ một tiếng.
Gia Cát Minh Nguyệt và Tiêu Thanh Sơn bởi vì chuyện Kiều Uy nhúng tay đau đầu không ngớt, lúc này Gia Cát Minh Nguyệt nhìn thấy Lý Dật vẫn còn cười, không khỏi có chút phiền muộn nói: “Lý Dật, chuyện này xem như bị cậu đập nát rồi!”
“Đập nát thì đã có sao?” Không đợi Lý Dật mở miệng, Tiêu Thanh Sơn quay đầu trừng mắt nhìn Gia Cát Minh Nguyệt, sắc mặt Gia Cát Minh Nguyệt hơi đổi, lập tức cúi thấp đầu xuống.
Lý Dật có chút hổ thẹn liếc mắt nhìn Tiêu Thanh Sơn: “Chuyện ngày hôm qua quá mức hoang đường, tôi không biết nên làm sao giải thích, nhưng Kiều Uy xác thực quyết tâm muốn cướp khối đất đó.”
Tiêu Thanh Sơn trầm mặc, tựa hồ không biết nên nói gì cho phải.
Lý Dật suy nghĩ một chút nói: “Ngày hôm nay tôi sẽ nghiên cứu chuyện mảnh đất kia, xem có biện pháp nào không.”
“Tiểu Dật, con làm sao cùng Lưu Tư Cầm đi tới cùng nhau vậy?” Tiêu Thanh Sơn nói sang chuyện khác, biểu tình như có chút kinh ngạc, hiển nhiên cho tới nay, hắn đều cho rằng Lý Dật chỉ yêu một mình Hạ Vũ Đình.
Đối với vấn đề cảm tình, trong lòng Lý Dật cũng thấy mê man, kiếp trước hắn không hiểu định nghĩa của ái tình, đời này lại thể nghiệm, muốn bảo hắn nói cái gì là yêu, cái gì không phải là yêu, hắn cũng không có được một tiêu chuẩn minh xác.
Vì thế, Lý Dật nhẹ nhàng lắc đầu, nói: “Việc này tôi thật rất khó nói rõ ràng.”
“Tiểu Dật, có đôi khi vì…” Tiêu Thanh Sơn vô ý thức muốn nói gì đó, thế nhưng nhận thấy được biểu tình Lý Dật biến đổi, lập tức ngừng lại.
Lý Dật sắc mặt phức tạp liếc mắt nhìn Tiêu Thanh Sơn, giọng nói có chút phức tạp: “Có thể tôi và người khác luôn đi trên hai con đường khác nhau.”
Gia Cát Minh Nguyệt vẻ mặt bất đắc dĩ, mà Tiêu Thanh Sơn lại khe khẽ thở dài, tựa hồ không biết nên nói cái gì cho phải.
“Được rồi, chuyện này tôi sẽ nghĩ biện pháp xử lý.” Chẳng hiểu vì sao, trước nghe được câu nói của Tiêu Thanh Sơn, tâm tình của Lý Dật trong nháy mắt trở nên có chút không ổn, có thể theo hắn xem ra, Tiêu Thanh Sơn từng trải qua nhiều chuyện như vậy hẳn là nên thay đổi quan niệm, nhưng không ngờ hắn vẫn bảo lưu quan điểm như ngày xưa.
Nhìn bóng lưng Lý Dật rời đi, Gia Cát Minh Nguyệt do dự một chút, nói: “Tuy rằng tiểu Dật hiện tại đã rất xuất sắc, thế nhưng hắn lại có tử huyệt trí mạng, điều này đối với việc phát triển trong thời gian tới của hắn không phải là một chuyện tốt.”
“Thời gian còn sớm, không cần nóng lòng, trải qua một chuyện, hắn sẽ hiểu được những đạo lý này.” Tiêu Thanh Sơn thở dài, trong giọng nói nhiều ít cũng có chút thất lạc, nếu như Lý Dật vì Hạ Vũ Đình trêu chọc một cường địch, hắn có thể hiểu được, thế nhưng Lý Dật lại vì Lưu Tư Cầm…
“Tiêu Cường hắn tại Hong Kong thế nào?” Biểu tình Tiêu Thanh Sơn khôi phục bình thường.
Gia Cát Minh Nguyệt nghiêm mặt nói: “Hắn chỉ gọi một cuộc điện thoại cho Đái Nhạc, những phương diện khác đều rất bình thường, hơn nữa một mực truy cầu Mộ Dung Tuyết, nhưng Mộ Dung Tuyết tựa hồ tuyệt không cảm thấy hứng thú đối với hắn.”
“Không chút tiền đồ, nếu như bởi vì Mộ Dung Tuyết mà phá hủy quan hệ giữa ta và lão Lăng, ta sẽ đập gãy chân chó của nó!” Giọng nói của Tiêu Thanh Sơn có chút âm lãnh.
Nhìn biểu tình của Tiêu Thanh Sơn, Gia Cát Minh Nguyệt muốn nói gì đó, thế nhưng nói đến bên mép lại nuốt trở về trong bụng.
Đi ra khỏi phòng làm việc của Gia Cát Minh Nguyệt, Lý Dật cũng không rời khỏi tập đoàn Hoa Thanh, mà là đi vào phòng làm việc do Gia Cát Minh Nguyệt chuẩn bị cho hắn.
Trên bàn phòng làm việc đặt toàn bộ tư liệu liên quan tới Kiều gia cùng khu đất huyện H lần này.
Ngày hôm qua đã xem lướt qua, Lý Dật đã hiểu rõ, khu đất nơi huyện H do chính phủ đứng ra bán đấu giá, sau đó để thương nhân đầu tư, mà số tiền do chính phủ bán được, ngoại trừ cấp phí dụng cho dân chúng tại địa phương, ngoài ra còn dùng để sửa chữa hoàn cảnh của địa phương.
Huyện H đã từng nỗ lực kiến tạo một địa điểm du lịch, thế nhưng bởi vì sau đó tài chính không đủ, vì thế không thể hoàn thành, mà con sông nhân tạo cũng biến thành con sông màu đen. Có thể nói lần này chính phủ bán đấu giá khu đất tại huyện H, hơn phân nửa là muốn dùng tài chính cải thiện hoàn cảnh ác liệt của huyện H.
Kể từ đó, khu đất lần này sẽ thuộc sở hữu của ai, ngoại trừ phương diện nhân tố về tài chính đầu tư, trên cơ bản là do chính phủ định đoạt.
Chính phủ?
Trong lòng Lý Dật nhất thời bỗng nhiên nghĩ tới một người.
Suy nghĩ một chút Lý Dật lấy ra điện thoại gọi cho Bối Văn, điện thoại rất nhanh chuyển được, bên trong truyền ra tiếng cười sang sảng của Bối Văn: “Lý Dật, thật không nghĩ tới, anh lại gọi điện thoại cho tôi.”
“Anh có rảnh không? Muốn mời anh ra ngoài nói chuyện.” Lý Dật có vẻ có chút xấu hổ, luận kiếp trước hay kiếp này hắn cũng rất ít cầu người, đối với việc cầu người thật sự dốt đặc cán mai.
Bối Văn tựa hồ thật không ngờ Lý Dật lại chủ động ước hẹn hắn ra ngoài, đầu tiên thoáng sửng sốt vài giây, sau đó cười nói: “Tốt, buổi trưa tôi có hẹn người bạn đánh golf, nếu anh không ngại, cùng nhau đi?”
“Được, anh cho tôi biết địa điểm cùng giờ giấc.” Lý Dật nói.
Sau khi cắt đứt điện thoại, tâm tình Lý Dật thả lỏng rất nhiều, hắn nghĩ chuyện lần này nếu có Bối Văn hỗ trợ thì có thể đánh bại Kiều Uy.
Trong lòng tuy rằng có một cỗ tự tin lạ lùng, bất quá Lý Dật vẫn cầm lấy tư liệu của khối đất huyện H tỉ mỉ nghiên cứu.
Cả buổi sáng, Lý Dật cũng không ra khỏi phòng, vẫn ngồi bên trong xem tư liệu.
Một lần nữa nhìn qua tư liệu, Lý Dật kết hợp với hiện trạng của tập đoàn Hoa Thanh một chút, rốt cục hiểu được vì sao Gia Cát Minh Nguyệt và Tiêu Thanh Sơn lại vì chuyện lần này mà đau đầu.
Luận tài lực, tập đoàn Hoa Thanh so với Kiều gia kém hơn một mảng lớn, vốn lưu động của tập đoàn Hoa Thanh chỉ có mười triệu, muốn cạnh tranh khối đất huyện H, chỉ đành hướng ngân hàng vay mượn.
Mà Kiều gia thì khác, vốn lưu động của Kiều gia cao hơn mười triệu, hơn nữa cộng thêm địa vị trong thương giới phía nam của Kiều gia, muốn vay ngân hàng dễ hơn Tiêu Thanh Sơn rất nhiều.
Do đó, ở phương diện tài chính Hoa Thanh bị vây trong hoàn cảnh xấu, đây cũng là lý do mà Tiêu Thanh Sơn phải dùng hết lực lượng để đá những người cạnh tranh ra ngoài.
Nhưng đối với Hoa Thanh mà nói, hoàn cảnh xấu lớn nhất cũng không phải là tài chính, mà là độ chi trì của chính phủ!
Gốc rễ của Tiêu Thanh Sơn, người trong xã hội thượng lưu hầu như đều rõ ràng, cách thức Tiêu Thanh Sơn làm giàu, tuy rằng chính phủ không động thủ đối với Tiêu Thanh Sơn, thế nhưng không có nghĩa là không quan tâm Tiêu Thanh Sơn. Ngược lại, phía bên chính phủ còn thập phần quan tâm tới Tiêu Thanh Sơn. Ở dưới dạng tình hình này, chính phủ tự nhiên sẽ không lực mạnh chi trì Tiêu Thanh Sơn.
Tuy rằng Tiêu Thanh Sơn có năng lượng không nhỏ trong quan trường Giang Tô, thế nhưng hắn cùng Bối gia có quan hệ rất nhạt, thậm chí nghe đồn người của Bối gia rất phiền cảm khi giao tiếp với Tiêu Thanh Sơn.
Biết được tất cả, Lý Dật hiểu được, chuyện lúc này thành hay không thành, hoàn toàn phải nhờ vào Bối Văn.
Vào buổi trưa, Lý Dật cự tuyệt lời mời cùng ăn trưa của Gia Cát Minh Nguyệt, lái xe đi tới địa điểm Bối Văn hẹn hắn.
Địa điểm Bối Văn nói với hắn là một hội sở tư nhân, tên rất tục khí: Lam Sắc Thiên Không.
Sau khi Lý Dật đến Lam Sắc Thiên Không, một nhân viên của hội sở hướng dẫn hắn đi tới sân golf trong hội sở.
Trong sân golf, Bối Văn mặc một bộ đồ thể thao màu trắng, ngồi trên ghế trong sân, cùng một nam nhân khoảng ba mươi tuổi tán gẫu.
Dưới ánh mặt trời, dáng tươi cười trên mặt Bối Văn vẫn hiền hòa như cũ.
Nam tử bên cạnh hắn có làn da màu lúa mạch tự nhiên, tướng mạo không tính là anh tuấn, thế nhưng thập phần dễ nhìn.
Yến Nam Thiên!
Nhìn thấy nhân vật lĩnh quân của phương bắc hắc đạo, nam nhân được sùng bái trong phương bắc Hồng Sắc gia tộc, Lý Dật cũng hơi ngây ra.
Hiển nhiên, hắn thật không ngờ người bạn trong miệng Bối Văn lại là Yến Nam Thiên.
“Lý Dật, tôi và Nam Thiên đại ca đã chờ anh thật lâu.” Thấy Lý Dật đi tới, Bối Văn mỉm cười, từ cách nói của hắn, tựa hồ có quan hệ không tệ với Yến Nam Thiên.
Cùng lúc đó, Yến Nam Thiên cũng đứng dậy nghênh tiếp Lý Dật, gương mặt mỉm cười, nhìn không ra bất luận cảm tình ba động.
Bối Văn đầu tiên bắt tay Lý Dật, sau đó cười nói: “Hai người có lẽ không cần tôi giới thiệu, hai người nhận thức nhau còn sớm hơn tôi.”
“Bối Văn, không nghĩ tới ngày hôm nay cậu lại mời Lý tiên sinh đến chơi bóng cùng chúng ta.” Yến Nam Thiên ha hả cười, sau đó vươn tay, nói: “Lý tiên sinh, trên lôi đài anh là vương giả, chẳng hay trong sân bóng có cho chúng tôi sự ngạc nhiên vui vẻ hay không?”
Đây là khiêu khích sao?
Nhìn dáng tươi cười trên mặt Yến Nam Thiên, ở trong lòng Lý Dật thầm hỏi chính mình.