Nghịch Ái

Chương 7:




Editor: Phương Nam công tử
Beta-reader: Tử An tiên sinh
“Cường Cường, chậm một chút chậm một chút, đau quá đau quá!” Lăng Thanh Lam bị lôi kéo đi một cách mạnh bạo làm cho dị vật trong cơ thể tra tấn đến thống khổ không chịu nổi.
” Lên xe cho tôi!” Lăng Cường không nhẹ tay chút nào, một phát ấn Lăng Thanh Lam vào trong xe.
“Không được, Cường Cường, papa còn phải ở lại họp nữa.”
“Huỷ cho tôi! Ngày hôm nay ông phải ngoan ngoãn ở nhà cho tôi, đâu cũng không cho đi!”
“Cường Cường con không thể như vậy, papa còn có công việc, không thể không chịu trách nhiệm, nói đi là đi như thế.”
“Muốn chịu trách nhiệm a…” Lăng Cường vốn hay nổi nóng, hiện tại bị cự tuyệt càng căm tức, “Tốt, xuống xe! Ông hiện tại lập tức xuống xe cho tôi! Tôi sẽ không bao giờ đến gây trở ngại Lăng đại giáo sư vĩ đại làm việc!”
Lăng Cường lôi kéo cánh tay Lăng Thanh Lam nhằm đưa y từ trong xe kéo ra.
“Không nên mà! Cường Cường, papa sai rồi, con đừng giận, papa huỷ hội nghị là được, van cầu con đừng đuổi ba đi mà!” Lăng Thanh Lam thấy thái độ con trai dứt khoát như vậy nhất thời lòng bất an, nhanh lấy tay chắn ở cửa xe, kiên quyết không chịu xuống.
“Hừ.” Lăng Cường thấy nam nhân lộ vẻ kinh hoàng mới nguôi giận đôi chút.
Trên đường lái xe về nhà, Lăng Cường ngay cả một cái liếc mắt nhìn nam nhân cũng không có.
Lăng Thanh Lam lại không chút nào trách con, bởi y biết phụ nữ luôn luôn là tâm bệnh của con mình.
Từ nhỏ chỉ cần có bất luận loại phụ nữ nào tiếp cận y, Cường Cường đều phản ứng như vậy.
Hơn nữa nhiều năm trước… Chính mình cũng tổn thương hắn quá sâu rồi.
Lăng Thanh Lam nhắm mắt lại, không muốn hồi tưởng thêm chuyện trước đây nữa, y chỉ có thể càng thêm tự dứt khoát cảnh cáo mình không thể để chuyện tương tự phát sinh. Bằng không hậu quả này… Y không dám nghĩ tới.
Thật vất vả cố nén đi cảm giác lạ lẫm do dị vật cắm ở trong cơ thể. Vậy mà một khi về đến nhà Lăng Thanh Lam liền bị thằng con đối xử không chút lưu tình.
Ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, cậu con lạnh lùng nhìn y chăm chú, “Cởi quần cho tôi!”
Lăng Thanh Lam vừa nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị của con mình nào dám cãi lời, không thể làm gì khác hơn là rất nhanh mà lột quần.
“Lại đây nằm úp sấp xuống!”
Lăng Thanh Lam cố kiềm nén cảm giác thẹn thùng, ngoan ngoãn nằm sấp trước mặt con, ngay cả thở mạnh một tiếng cũng không dám.
“Banh cái mông ra, lôi ra đây.”
“Cái gì?” Lăng Thanh Lam hoàn toàn không thể lý giải ý tứ trong lời con mình.
“Lôi cây gậy trong cái mông ông ra đây! Ngay bây giờ, lập tức, ở trước mặt tôi!”
Yêu cầu không thể tưởng tượng nổi của thằng con khiến Lăng Thanh Lam trừng lớn con mắt, hơn nửa ngày mới có phản ứng, sau một hồi phát sinh tiếng hô lớn.
“Ô… Không… Không muốn không muốn!”
“Tùy ông, cứ tự xử đi.”
Lăng Thanh Lam sợ nhất chính là giọng điệu không sao cả của con trai. Để không cho mình mất mặt thêm, Lăng Thanh Lam cố nén nước mắt sắp tràn mi, chậm rãi mở ra hai bờ mông…
“Chậc chậc, nhìn kìa, đều ướt đẫm a… Nếu như mấy nữ sinh sùng bái ông biết Lăng đại giáo sư cao quý thánh khiết trong lòng các chị là *** phụ len lén tự nhét cây côn thịt của con trai vào người rồi đi họp, còn sướng đến chảy *** thủy đầy mông, ông bảo xem các chị có khóc rống mà chảy nước mắt hay không a? Ha ha…”
Lăng Thanh Lam biết con mình hận các chị em tận xương, vốn là không dám ra mặt phản bác, chỉ ngóng trông cậu con nguôi giận nhanh một chút, hai người có thể trở lại khoảnh khắc ngọt ngào như xưa.
“Cường Cường, van cầu con đừng tức giận papa nữa được không, con muốn papa làm cái gì, papa đều nghe theo, có được không?”
Mặc dù biết trong mắt người đời mình đã có bao nhiêu cử chỉ thấp hèn, nhưng Lăng Thanh Lam một lòng thầm nghĩ lấy lòng con mình cũng không lo nghĩ nhiều thế.
Bụng dưới liều mạng dùng lực muốn bài trừ dị vật trong cơ thể, ở trước mặt con trai làm ra hành vi giống với bài tiết như thế, mặc kệ Lăng Thanh Lam đã tự nhủ không được khóc như thế nào, nhưng vẫn là nhịn không được nức nở rơi nước mắt…
“Rất khó chịu sao?”
Bàn tay đứa con ôn nhu vuốt ve cái mông y, làm Lăng Thanh Lam run nhè nhẹ một trận, không khỏi ủy khuất mà khóc lóc kể lể: “Ô… Rất khó chịu… Papa rất khó chịu a… Cường Cường…”
“Không cho phép làm nũng, ngày hôm nay đừng hòng tôi sẽ buông tha ông dễ dàng thế.” Lăng Cường đánh mạnh một cái lên cái mông trắng nõn.
“A ——” Lăng Thanh Lam thở hổn hển một tiếng, cây gậy vốn có hơi hướng ra phía ngoài lại bị cái đánh này khiến cho sợ đến rụt trở lại.
Lăng Thanh Lam chán nản đến thiếu chút nữa khóc rống thất thanh.
“Nhanh lên một chút! Trong vòng ba phút mà không lôi nó ra, cả đêm nay tôi để ông nhét cái vật này mà đi ngủ.”
“Không nên! Ô… Papa làm là được…”
Lăng Thanh Lam thở vào thật sâu, lại dùng lực mà đè ép hậu môn, dị vật trong cơ thể sau khi được y nỗ lực khổ cực, rốt cục từng chút từng chút một lộ ra ở miệng huyệt…
“Ô… Cường Cường không nên nhìn… Van cầu con…”
“Vì sao không nhìn? Thật đẹp mà… Papa… Ba thật đẹp…”
“Ô… Không được nói nữa… Van cầu con không được nói nữa…”
“Tiếp tục a, papa, cho tôi xem ngắm bộ dạng *** đãng nhất của ông nào!”
“A a —— “
Trong khoảnh khắc cây gậy đang nhét trong cơ thể “Ba” một tiếng hoàn toàn bị lấy ra, Lăng Thanh Lam rốt cục nhịn không được hét lên ——
Y nhắm chặt hai mắt, toàn thân vô lực mà ngã xuống nền đất, hoàn toàn chẳng biết tiểu huyệt còn không kịp khép kín giữa hai bờ mông lúc này lọt vào trong mắt con y là *** đãng mê người cỡ nào…
“Trong cái mông không có côn th*t có đúng hay không ngứa đến chịu không nổi hả? Dâm phụ nhà ngươi! Đồ *** phụ muốn dụ dỗ con ruột!”
Lăng Cường đột nhiên vươn hai ngón tay đẩy thẳng vào ——
“A ——” Lăng Thanh Lam phát ra một tiếng thét kinh hãi.
“Thiếu đúng hay không? Hai ngón tay làm sao đủ? Yên tâm, con trai ông sẽ hảo hảo thỏa mãn ông…”
Lăng Cường cười tà, lại nhét thêm vào ngón tay thứ ba.
“Cường Cường, con muốn làm gì?! Không nên —— van cầu con không nên —— ô a a —— papa sẽ bị con giết chết đó —— Cường Cường ——” Lăng Thanh Lam đã phát hiện ra ý đồ con mình, điên cuồng mà khóc la.
“Suỵt… Đừng khóc, papa…” Lăng Cường đột nhiên cúi người lướt môi dọc theo tấm lưng run run, ôn nhu thì thầm, “Con luôn muốn làm như vậy, từ trước đã muốn, ba sẽ cho con làm chứ? Papa, ba cũng không muốn con đi tìm mông người khác ha?”
Thì ra sự ôn nhu của cậu con chỉ là viên thuốc độc bọc đường, Lăng Thanh Lam chỉ có thể nức nở nuốt vào.
“Papa, ba thật tốt… Con chỉ biết ba đối với con tốt nhất… Papa… Thả lỏng… Cảm nhận con…”
Lăng Cường chậm rãi gia tăng ngón tay trong cơ thể, người dưới thân càng lúc càng hô hấp nặng nề, cuối cùng hắn cũng thành công mà đem cả bàn tay đưa vào ——
Mừng như điên khó có thể ngăn cản khiến Lăng Cường ngây ngất một trận.
“Ba có thể cảm giác được không? Papa… Con nắm giữ ba… Thật sự, hoàn toàn nắm giữ tất cả…” Cảm nhận kì diệu giống như có thể chạm đến nội tạng ba mình làm Lăng Cường kích động thiếu điều nổ tung.
“Ân… Ân…” Toàn bộ thần trí Lăng Thanh Lam bị tra tấn lợi hại chỉ có thể phát sinh rên rỉ yếu ớt.
Mỗi một động tác rất nhỏ của bàn tay đứa con trong tràng bích đều kích thích vào niêm mạc trên vách tràng, mang đến đau đớn khôn cùng.
Ngay cả trong cơ thể bởi vì bị nhét vào thứ vĩ đại không hợp với lẽ thường mà kinh khủng giống như muốn chết đi, nhưng chuyện thực sự rằng tay con mình đang ngay trong cơ thể mình lại khiến Lăng Thanh Lam sản sinh một loại khoái cảm bị triệt để giữ lấy, triệt để hủy diệt tột cùng.
Cuối cùng cũng không thể lừa gạt bản thân…
Vứt bỏ tất cả điều lệ đạo đức trên đời vốn tiềm tàng ở sâu trong nội tâm Lăng Thanh Lam, đó là hoàn toàn buông thả, để chính mình triệt để thuộc về nam nhân đang nắm giữ tất cả kia…
“Ba là của con… Ba là của riêng một mình con
… Sẽ không buông tay… Cho dù chết… Ba cũng phải được an táng bên cạnh con!”
Bên tai nghe được tuyên ngôn vừa ôn nhu vừa bá đạo, Lăng Thanh Lam mang theo nụ cười phảng phất, chìm vào thật sâu trong bóng tối…
“Cường Cường, con giúp papa chuẩn bị nhân bánh cho tốt, mang đi được không?”
Hảo. Còn có cái gì muốn nhờ nữa?”
“Còn có vỏ bánh sủi cảo, mang để trên bàn, có bê được không?”
“Ngay cả ba con còn ôm đi được, chút xíu đồ vật tính là cái gì? Papa, ba cũng quá coi thường con trai ba rồi.” Lăng Cường nhẹ nhàng cắn một miếng lên gương mặt ba mình, liền tươi cười đi ra ngoài.
Lăng Thanh Lam bị cậu con đối xử như thế, lập tức xấu hổ đỏ mặt.
Sau khi trải qua cái đêm vừa tàn khốc vừa kỳ dị kia, hai người xem như từ bỏ tất cả do dự, yêu đến càng thêm sâu sắc.
Lăng Thanh Lam cảm giác lòng mình tựa như bị ngâm trong mật đường ngọt ngào. Y thường bất giác lộ ra mỉm cười, rồi lại chẳng biết mình cười cái gì.
Y biết trong bệnh viện đều đồn Lăng giáo sư đang yêu, cũng nói bóng nói gió bên cạnh y, muốn biết rốt cuộc ai là chân mệnh thiên nữ.
Nghĩ đến nếu như chuyện y và con trai bị phơi bày thì chẳng biết phải làm thế nào trước sóng to gió lớn, đôi mắt Lăng Thanh Lam ẩn sau gọng kính liền tràn đầy một tầng lo lắng.
Không được, y không thể đắc ý nữa. Y phải bảo vệ Cường Cường, y dù chết cũng tuyệt không thể để bất luận thứ phỉ ngôn lưu ngữ gì thương tổn con y.
“Ba, làm sao vậy? Sắc mặt khó coi như vậy, khó chịu ở đâu sao?” Lăng Cường vừa đi vào nhà bếp liền thấy papa nhăn chặt lông mày.
“Không có, papa chỉ là hơi mệt chút.”
“Vậy để con thái rau cho, xem ra tối hôm qua đã miễn cưỡng ba rồi…”
Tay đứa con nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt mình khiến Lăng Thanh Lam say sưa nhắm mắt lại. “Ba không sao cả… Tối hôm qua… Ba rất thích…”
“Papa…”
Nụ hôn ngọt ngào rơi trên môi mình, cảm giác ngứa ngáy làm Lăng Thanh Lam nhịn không được hơi mở ra đôi môi.
Đầu lưỡi cậu con nhân cơ hội lẻn vào, dây dưa gắt gao với môi lưỡi y.
“Ân… Ân…” Nụ hôn càng lúc càng nồng cháy, Lăng Thanh Lam nhịn không được phát ra rên rỉ.
“Papa… Đừng phát ra thanh âm như vậy nữa… Con sẽ nhịn không được đó…” Lăng Cường thở hổn hển hôn lên cần cổ mê người của ba mình.
“Cường Cường… Cường Cường…” Lăng Thanh Lam ý loạn tình mê mà nỉ non.
Ngay lúc hai người đang tình ý kéo dài, khó mà chia lìa, tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên ——
Đinh đông —— Đinh đông ——
“Chết tiệt! Nhất định là bọn A Phong tới.” Lăng Cường nỗ lực hít sâu nhằm dập tắt tình dục cuồn cuộn trong cơ thể.
“Con… Con mau đi mở cửa đi.” Lăng Thanh Lam đỏ mặt đẩy đứa con ra, nâng tay chỉnh lại gọng kính.
“Chờ bọn họ đi… Con trai ba nhất định không buông tha ba.” Lăng Cường liếm lên vành tai ba mình, cười xấu xa đi ra ngoài.
Che lại vành tai nóng hổi, mặt Lăng Thanh Lam càng đỏ hơn…
Bản thân đã từng này tuổi mà còn đỏ mặt y chang một thiếu nữ, thực sự là rất kỳ cục mà.
Ngay cả Lăng Thanh Lam đều chịu không nổi mình như vậy, rồi lại không biết làm sao.
“A Phong, hai người tới, hoan nghênh hoan nghênh.” Lăng Cường mở cửa, cố ý nhiệt tình ôm chặt Đỗ Nhược Phong.
“Hỗn đản! Ai cho phép anh đụng chạm anh hai tôi!” Đỗ Nhược Thần một phen giơ tay muốn đấm Lăng Cường một cái.
“Tiểu Thần!” Đỗ Nhược Phong vội vàng kéo tay em mình, “Anh Cường chọc em thôi, đừng giận.”
“Đúng vậy, chỉ là giỡn chơi thôi mà, A Phong, em trai cậu chẳng hài hước gì cả.” Lăng Cường nhún vai, bày ra vẻ buồn chán.
“Anh còn dám nói! Hỗn —— “
“Làm sao vậy? Cường Cường, sao không mời khách vào ngồi?”
Lăng Thanh Lam từ nhà bếp đi ra cắt ngang cuộc nói chuyện. Y thấy một đống người đứng ở cửa không chịu vào, không khỏi nghi hoặc hỏi.
“Bác trai khoẻ, không có ý quấy rầy bác.” Đỗ Nhược Phong kéo kéo ống tay áo em trai, cười xin lỗi Lăng Thanh Lam.
“Bác trai khỏe, quấy rầy rồi.” Đỗ Nhược Thần nhìn thấy ân nhân cứu mạng đã từng phẫu thuật cho anh trai lập tức thu lại vẻ hung ác, cung kính mà gập người chào.
“Đừng có khách khí như vậy, mau vào ngồi.” Lăng Thanh Lam ôn hòa cười.
“Đúng vậy, Thần, mau vào ngồi, anh pha ly giấm chua cho em dằn cơn tức.” Lăng Cường nói bỡn cợt
“Cường Cường, đừng nói lung tung, giấm chua sao có thể dẹp cơn tức được.” Lăng Thanh Lam không khỏi bật cười.
“Papa, ba không biết, em Thần của chúng ta ưa nhất là uống giấm đấy, nhất là giấm con pha hắn càng mê uống. Có đúng hay không a? Thần em.”
“Được rồi, A Cường, không nên ghẹo nữa.” Đỗ Nhược Phong thấy thằng em sắp phát điên không khỏi cười khổ.
Ai… Xem ra đêm nay nhất định mình lại phải ở trên giường vì lời nói dối trước đây mà trả giá đau đớn. Đỗ Nhược Phong không ngừng âm thầm kêu khổ trong lòng.
“Các cháu ngồi đi, bác đi pha chút nước trái cây, hay là các cháu muốn uống chút bia?” Lăng Thanh Lam hoàn toàn không biết ba người trong lúc đó ngầm gây chiến mãnh liệt, nhiệt tình bắt chuyện.
“Nước trái cây là được, cảm ơn bác trai.” Đỗ Nhược Thần trả lời thay anh trai.
“Cháu muốn uống bia.” Đỗ Nhược Phong mất hứng mà oán giận cậu em.
“Không được, uống bia không tốt cho thân thể. Em không cho phép.”
“Bà quản gia.” Đỗ Nhược Phong bất mãn trừng mắt liếc em mình.
“Anh hai ngoan nào.” Đỗ Nhược Thần hôn một cái lên trán anh trai.
“Được rồi được rồi, các người buồn nôn xong chưa? Thấy papa tôi đứng đây còn không biết ngượng.” Lăng Cường thực sự chịu không nổi hai anh em này biểu lộ ngọt đến chết người.
“Không sao, không sao, cứ tự nhiên như ở nhà đi.” Lăng Thanh Lam sợ bọn họ xấu hổ, nhanh đứng ra trấn an.
“Ba, ba nghìn vạn lần đừng nói như vậy, bọn họ nếu như xem đây là nhà, coi chừng lúc ba không để ý, bọn họ ở ngay nhà chúng ta làm luôn đó.”
“Lăng Cường! Cậu đừng có mà nói bậy trước mặt bác trai.” Đỗ Nhược Phong vẻ mặt đỏ bừng mắng to.
“Tôi đâu có nói sai, ngày đó tôi đến nhà mấy người, các người mặc kệ luôn vị khách là tôi đây còn đang chờ ăn, ở trong bếp làm quên cả trời đất, hại tôi thiếu chút nữa đói đến thủng cả dạ dày, papa nói xem, bọn họ thấy sắc quên bạn như thế có đúng hay không rất quá đáng?”
“Cường Cường… Chuyện này…” Lăng Thanh Lam từ trước đến nay không hề phản bác con mình, nhưng mà không thể nói phải trước mặt khách, không khỏi lâm vào thế khó xử, xấu hổ đến nói không ra lời.
“Ha ha… A Phong, cậu xem, papa thân yêu của tôi có đúng hay không rất khả ái?” Lăng Cường thấy ba bị mình bức đến mức biểu hiện bộ dạng không biết phải nói gì, không khỏi cười ha ha.
Đỗ Nhược Phong đã thật lâu không có nghe thấy ông bạn tốt cười thoải mái như vậy, không khỏi cũng bật cười hài lòng theo.
Mà Đỗ Nhược Thần chỉ cần anh hai cười, cũng nhất định sẽ cười theo.
Trong phòng nhất thời tràn ngập tiếng cười vui vẻ.
Lăng Thanh Lam tuy rằng chẳng hiểu mọi người đang cười cái gì, nhưng y chỉ cần thấy bộ dáng tươi cười của con trai thì cái gì cũng không muốn nói.
Việc hay đầu tiên của ngày hôm nay —— bọc sủi cảo, đang diễn ra trong nhà bếp giữa tiếng cười nhộn nhịp.
Mọi người vừa gói sủi cảo vừa nói chuyện phiếm.
“Bác trai, bệnh viện dạo này thế nào? Mọi thứ ổn cả chứ?” Đỗ Nhược Phong cười cười hỏi chuyện bệnh viện.
Y từng nằm viện một tháng sau ca giải phẫu gan, đã được mọi người chiếu cố rất nhiều, đến nay trong lòng vẫn rất cảm kích bọn họ.
“Bệnh viện vẫn bình thường thôi, bất quá tất cả mọi người đều khoẻ. Tập đoàn tài chính Đỗ thị của hai cháu có quyên tặng tiền nhằm khởi công xây dựng khu trò chơi, bọn họ sử dụng đều rất hài lòng, cảm ơn các cháu.”
“Mọi người đã cứu mạng anh hai cháu, chút tiền ấy không tính là gì, bác trai khách khí quá.” Đỗ Nhược Thần chân thành nói. “Được rồi, cuối tuần trước cháu đưa anh hai đến bệnh viện tái khám, ai dè bác trai xin nghỉ, nghe nói là nghỉ bệnh. Không biết bác khó chịu chỗ nào? Hiện tại đã hết chưa?”
“Bác… Bác…” Lăng Thanh Lam lúng túng đáp không được.
Y len lén liếc nhìn con trai, mặt đỏ y chang Quan Công.
Cuối tuần trước sau khi y bị bàn tay cậu con chà đạp kinh khủng liền nằm ở trên giường nghỉ ngơi hai ngày, y vốn đã kiềm chế bản thân thật nghiêm, cực có trách nhiệm hợp tác nhưng trong lòng vẫn cảm thấy thập phần không nỡ, hiện tại nghe người khác hỏi chuyện này, có thể nào không cảm thấy thẹn.
Hai anh em Đỗ Nhược Phong và Đỗ Nhược Thần thấy bác trai “Quyến rũ” mà nhìn trộm con mình, vẻ mặt lại đỏ bừng, lập tức biết ngay chuyện này nhất định liên quan tới Lăng Cường.
Hai anh em hai mặt nhìn nhau, không khỏi âm thầm cười trộm.
Mà Lăng Cường thích nhất được ngắm dáng dấp đỏ mặt của ba hắn, đương nhiên càng không thể đi ra giải vây.
Chính Đỗ Nhược Phong thân là kẻ “Bị đè”, nên có thể đồng cảm tính xấu hổ này, vội vã nhảy sang chuyện khác.
“Bác trai, lần trước Lưu bác sĩ tái khám cho cháu nghe nói mùa thu này phải di dân sang Mỹ. Trong ngành của bác thiếu đi một trợ thủ đắc lực, bác nhất định là rất bận bịu ha?”
Lăng Thanh Lam nở nụ cười cảm kích với bạn tốt của con mình, nhanh chóng trả lời y, “Không sao đâu cháu ạ, phía bệnh viện đã cam kết đưa xuống một bác sĩ mới phụ giúp bác.”
“Nam hay nữ vậy?”
Một câu hỏi của đứa con khiến tim Lăng Thanh Lam nhảy lên một chút.
“… Nam… Là nam…”
Nhớ tới lần không thoải mái lúc trước đúng là do phụ nữ gây ra. Dưới bầu không khí vui vẻ lúc này, Lăng Thanh Lam làm sao dám bẩm báo chi tiết.
Nỗ lực thuyết phục đây là lời nói dối vô tội, Lăng Thanh Lam gượng gạo cười một cái.
“Nam hay nữ rất quan trọng sao? Lăng Cường, anh tự mà quản lí tốt ba anh đi, hừ.” Đỗ Nhược Thần lạnh lùng mà hừ một tiếng, “Anh đã có bác trai còn luôn đi dây dưa với anh trai tôi! Còn nữa, lần trước ở trên đường tôi còn thấy anh cùng một cô dây dưa không rõ, thực sự là đồ trăng hoa! Bác trai, bác cũng nên giở thủ đoạn mà hảo hảo quản con mình mới đúng, đừng làm cho hắn ở bên ngoài luôn phóng điện loạn xạ câu dẫn vợ người ta.”
“Bác… Bất quá bác chỉ là một ông lão không hề có sức hấp dẫn, làm sao có được năng lực kia…” Lăng Thanh Lam chua xót cười cười.
Trên bàn cơm nhất thời im lìm một cách không tự nhiên.
Qua loa làm bánh sủi cảo, qua loa ăn xong, hai anh em vội vã ra về.
Toàn bộ buổi tối Lăng Thanh Lam đều không dậy nổi tinh thần, cũng không có mời khách ở lại.
Tới gần lúc đi ngủ, y bưng tới một chậu nước nóng, như thường lệ ngồi xổm xuống xoa bóp rửa chân cho đứa con.
“Nước ấm vầy được chưa?” Lăng Thanh Lam xoa bóp bàn chân con mình, nhẹ nhàng mà hỏi.
Lăng Cường không có trả lời.
Hắn cúi đầu nhìn mái tóc mềm mại của nam nhân ngồi xổm bên cạnh, nhàn nhạt nói: “Con không có người khác… Cũng không muốn người khác.”
Nam nhân không có ngẩng đầu cũng không có đáp lại.
Nhưng Lăng Cường thấy được có vật gì đó từng giọt từng giọt rơi vào thau nước, tạo nên từng gợn sóng lăn tăn…
Tại giờ phút này, Lăng Cường đột nhiên đau nhức không thể nói.
Có thể… vứt bỏ lại tất cả không?
Sau đó buông tha y.
Cũng là buông tha chính mình…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.