Nghịch Lửa

Chương 13:




Hết thảy tựa hồ bất ngờ lại đang trong dự liệu, đến tột cùng là say rượu loạn tính hay khát vọng dưới đáy lòng? Anh quả thật không biết, chỉ biết tình dục lên men theo hơi rượu, giờ khắc này anh hoàn toàn lạc lối, chỉ muốn hành động theo bản năng.
Không thỏa mãn với một nụ hôn, anh vội mở cửa xe đẩy cô vào, lấn người áp lên.
Lâm Vãn Thu kinh ngạc trừng mắt, áo khoác trên người đã rơi xuống chân, hơi thở nam tính ùn ùn kéo đến vây cả người cô lại.
Cô thể đàn ông thường to lớn dũng mãnh, nhưng khi bị họ đè lên thì đa số phụ nữ khó có được cảm giác an toàn, Lâm Vãn Thu không dám cử động, cánh tay cứng đờ tại đệm ghế luống cuống buông thõng xuống.
Anh choáng váng còn cô váng vất, không ai đủ lí trí ngăn cản hành động sai lầm này, Lâm Vãn Thu cũng uống không ít rượu, hơi rượu khiến cô say mê và thèm thuồng sự vui sướng.
Không gian chật chội nhỏ hẹp chỉ còn tiếng thở dốc hòa lẫn của hai người, cứ ngâm nga mập mờ.
Bạch Thuật Bắc gặm cắn hàng xương quai xanh xinh đẹp của cô, lòng bàn tay chạy dọc theo đôi chân thon dài hướng lên, xúc cảm y như tối ấy, vừa trơn vừa mềm, tiếp xúc với vết chai trong lòng bàn tay anh đem đến nguồn nhiệt nóng rang, đốt cháy hai người.
Xe dừng ở góc hẹp trong bãi đỗ, ánh sáng không thể soi rõ vào, dù chỉ một giây anh cũng không dám nhìn vào ánh mắt cô, chỉ chuyên chú khai phá cơ thể cô.
Cuối cùng lòng bàn tay anh đã lần đến u cốc thần bí giữa hai chân cô, cách lớp quần lót tỉ mỉ vuốt ve.
Lâm Vãn Thu cố kìm nén nỗi run sợ. Cô hầu như không có kinh nghiệm trong việc quan hệ nam nữ, lần duy nhất bị anh mở ra cũng đã cách sáu năm. Hiện tại, thân thể khô khốc cứng ngắc, tựa như một chú cá nhỏ đang thoi thóp thở vì mắc cạn trên bờ.
Nhưng anh không để tâm, vẫn miệt mài đốt lửa trên người cô, Lâm Vãn Thu không nhịn được, líu ríu gọi: "Bạch tiên sinh."
Cô không muốn sau khi anh tỉnh táo càng thêm chán ghét cô.
Nghe âm thanh thỏ thẻ như tiếng muỗi kêu, Bạch Thuật Bắc không nói lời nào, lần nữa lấy môi mình che kín môi cô.
Anh hiểu mình đối với cô sinh ra khát cầu, cảm giác trong anh rất phức tạp, rõ ràng từ đầu tới cuối đều là chán ghét, thế nhưng quá xấu hổ, cư nhiên lại phát sinh dục vọng với người mình ghét. Anh không phải là kiểu người phóng túng, thậm chí còn yêu cầu rất cao trong vấn đề này, không lẽ là sự quấy phá của “di chứng đêm đầu tiên”? Anh không muốn đào sâu nữa, không cần tốn nhiều tâm tư cùng tinh lực cho Lâm Vãn Thu. ( À, hai anh chị này đều sạch nhá ^^).
Nếu đã quá muốn thì cứ làm tới, có lẽ nỗi nhớ nhung sẽ biến mất sau khi xong việc, tóm lại anh tuyệt đối không thích cô, đấy là sai lầm nghiêm trọng!
Lâm Vãn Thu cảm thấy ngón tay anh đã vạch ra quần lót len vào bên trong, trúc trắc chà qua xát lại dọc theo khe hẹp.
Cô run lẩy bẩy, ngón tay gắt gao bấu chặt đệm ghế, anh từng bước thăm dò sâu vào, tìm được viên thịt nhỏ liền bóp mạnh rồi nghiền ép chơi đùa.
Cảm giác này rất kỳ diệu, khác xa so với lần đầu tiên.
Lần ấy anh không có nhiều kĩ xảo, chỉ mang theo kích động của chàng trai lần đầu nếm trái cấm, thô lỗ đoạt lấy cô. Còn lần này anh rất kiên nhẫn, tinh tế mài mòn thân thể cô, khiến nó dần mềm nhũn, tất cả mọi khát vọng đối với anh đều hóa thành dòng dịch nhờn ấm nóng, rò rỉ chảy ra.
Cô kẹp chặt bắp đùi, có chút khó chịu, khuôn mặt liên tục tăng nhiệt.
Trước mặt là Bạch Thuật Bắc, là người đàn ông cô yêu nhiều năm. Cô si mê nhìn anh chăm chú, hận không thể đem mọi thứ thuộc về anh khắc sâu vào đầu.
Ngón tay dài của Bạch Thuật Bắc bị bên trong cô ngậm thật chặt, hai vách tường khít khao mãnh liệt ép tới, cắn tay anh chặt hơn, nuốt càng sâu hơn.
Hàng chân mày anh khí chau chặt lại, anh tỉ mỉ ngắm nhìn cô.
Quần áo không ngay ngắn, tuy nhiên lại mang theo sự hấp dẫn trí mạng.
Anh để cô tiếp tục ngậm lấy tay mình, cúi đầu tiến công hai bầu ngực, hai gò ngực trắng phao cao ngất, thêm khe rãnh sâu ở chính giữa càng trêu chọc dục vọng đang bành trướng của anh.
Cách tầng áo ngực mỏng, anh dùng răng kéo qua kéo lại, rất nhanh cảm giác được hai nhụy hoa đỏ hồng dần đứng thẳng lên. Cô liên tục thở gấp, lại ngại kêu thành tiếng, hai luồng no đủ vì động tác thở lần lượt dâng đến tận miệng anh.
Anh dùng tay kia thoát đi vật trói buộc còn lại trên người cô, hai bầu ngực trắng như tuyết liền nhảy ra, nhanh chóng rơi vào môi anh.
Hai gò ngực trắng trẻo mũm mĩm, đẹp không tả nỗi. Bạch Thuật Bắc khẽ giật mình, ánh mắt chợt tối xuống, không chút chần chừ há to miệng, nuốt vào rồi dùng lưỡi liếm mút chơi đùa.
-
Hàng mi dài của Lâm Vãn Thu khẽ run lên, mọi dây thần kinh đều trở nên căng cứng. Phụ nữ đều vì yêu sinh tính*, khi người đàn ông phía trên vừa vặn là người mình yêu, đấy là một trong những thời khắc hạnh phúc nhất cuộc đời. Cảm giác thỏa mãn trong lòng vượt xa cảm giác kích thích của cơ thể. ( ở đây là tính phúc đó)
Bạch Thuật Bắc hoàn toàn nắm quyền chủ động, chậm rãi khai mở u cốc kín kẽ của cô, cảm thấy ngày càng có nhiều chất lỏng chảy xuống mới từ từ rút ngón tay ra, kéo thêm từng mảng nước đọng và âm thanh ái dục cũng vang lên.
Trong xe quá yên tĩnh, Lâm Vãn Thu nghe mình phát ra tiếng xấu hổ, hai gò má đỏ lên tựa như màu máu.
Bạch Thuật Bắc mải mê đùa bỡn hai nụ hoa trong miệng đến khi chúng phiếm màu trắng nhạt, lúc này mới đứng dậy, tầm mắt một đường dò xét, quét qua làn váy xốc xếch, lẳng lặng rơi vào bộ vị sẽ bị anh đào vào.
Khu rừng màu đen bí ẩn chấm phá màu đỏ hồng, còn có nguồn nước óng ánh, cánh cửa hai bên lại liên tục khép khép mở mở. Chỉ một cái liếc mắt đã đủ nổ tung mọi nhẫn nại của anh.
Anh nhấc mắt cá chân cô lên, tạo một tư thế tương đối khó khăn cho cô, đổi góc độ chăm chú nhìn cô.
Lâm Vãn Thu cảm thấy hình như anh có điều muốn nói, nhưng anh chỉ chuyển động hầu kết, cuối cùng lấy tay cởi dây nịt của mình.
Anh kéo rèm che cửa sổ, không gian càng thêm bít bùng, chật hẹp. Lâm Vãn Thu cảm nhận được từng chuyển động nhỏ của anh, có chút khó thở. Một giây sau, chuyện gì sẽ xảy ra, cô rất rõ ràng, đặc biệt Bạch Thuật Bắc đang nhìn cô, người phụ nữ in trong mắt anh . . . . . . xác định là cô – Lâm Vãn Thu.
Anh lần nửa nắm mắt cá chân của cô, đưa lửa nóng của mình đến, Lâm Vãn Thu bị vật cứng rắn, nóng hổi dọa cho sợ , trực giác muốn lui ra sau.
Thế nhưng anh không cho cô cơ hội, khẽ dùng sức kéo mắt cá chân của cô lại. Hai chân cô bị mở rộng như dây cung, cảm thấy eo có chút trướng đau, nơi bí ẩn hoàn toàn lộ ra trước mặt anh, càng lúc càng trướng, giống như cả người bị xé rách ra.
Ngón tay không có điểm tựa, sờ soạng lung tung, cuối cùng đánh bạo đặt trên bờ vai anh, cơ thể mất thăng bằng nên cô cẩn thận bám chắc vào.
Trên trán Bạc Thuật Bắc rịn ra lớp mồ hôi lạnh, khoái cảm từ sống lưng vọt khắp toàn thân, anh vô cùng bất ngờ trước tư vị của cô, quá tốt.
So với lần đầu còn tốt hơn.
Anh tạm dừng lại, nhìn đăm đăm vào vẻ mặt cố nhẫn của cô, rồi bỏ qua khúc dạo đầu an ủi, trực tiếp bắt đầu chạy nước rút.
"Ưm ——" cô không khắc chế nổi, phát ra thanh âm giống tiếng mèo rên rỉ, không thể theo kịp tốc độ của anh, thân thể lại quá nhẹ, đầu bỗng chốc bị đụng vào cửa xe.
Bạch Thuật Bắc ngưng mắt nhìn dáng vẻ đáng thương của cô, cúi người đem hai chân cô giắt bên hông, một tay che trên đỉnh dầu cô.
Trầm mặc, va chạm, đâm thủng.
Không biết kéo dài bao lâu, cô cảm giác mình lần lượt được đưa lên đám mây, rồi bị anh lôi xuống. Hai cơ thể phập phồng lắc lư cùng nhau, chỉ nhớ rõ toàn thân mình đều ướt đẫm dính dấp, dưới bắp đùi thì nhầy nhụa… Mọi thứ chính là chứng cứ xác thực anh và cô đều động tình.
Thể lực anh rất tốt, cô lại mỏng manh thon gầy, bị động mặc anh xoay đủ tư thế, tư thế nào cũng đem đến cho anh khoái cảm khác lạ.
Thời gian cứ êm đềm trôi, thỉnh thoảng ngoài bãi đỗ sẽ réo lên tiếng còi báo động, nghe tiếng bước chân anh liền dừng lại, sau đó càng kịch liệt hơn so với lúc trước.
Cuối cùng Lâm Vãn Thu phải ôm anh cầu xin khoan dung, anh tự đưa tay xuống kiểm tra, xác thực chỗ đó có chút sưng tấy, lúc này mới nắm eo thon của cô mãnh liệt phát tiết ra ngoài.
-
Trong những phút kích tình, hai người đều vứt bỏ lúng túng, hành động theo bản năng, nhưng khi tình triều thối lui, những chuyện phải đối mặt vẫn còn nguyên đấy.
Lúc nãy quả thật đầu óc Bạch Thuật Bắc có chút không tỉnh táo, có men rượu làm chất xúc tác, cũng có sự xao động về đêm của đàn ông, và còn có chút tình cảm không xác định được. Tóm lại, hiện tai anh không hối hận.
Hai chữ “hối hận” hoàn toàn xa lạ đối với anh, đời này của anh chưa từng đụng đến hai chữ đó, hơn nữa anh tin chắc cả đời mình cũng sẽ không đối với chuyện nào đó hoặc với người nào đó phát sinh ra loại cảm giác này.
Lâm Vãn Thu sửa sang lại y phục, ôm gối im lặng dựa vào cửa sổ, cô không vọng tưởng quan hệ của bọn họ sẽ tiến triển sau chuyện đêm nay, khoảng cách của cô và Bạch Thuật Bắc chính là cự li trong lòng. Thế giới của anh, cô vĩnh viễn với không tới.
Sự phóng túng đêm nay coi như tự tạo kỉ niệm đẹp cho bản thân, hơi ấm đêm nay sẽ đi theo suốt cuộc đời cô. . . . . .
Bạch Thuật Bắc cài lại từng nút áo sơ mi, ánh mắt vẫn nhìn thẳng phía trước, anh bấm khóa kéo kính xuống, gió đêm lập tức táp vào .
Gió lạnh thấu xương, hòa cùng hơi thở lành lạnh của anh: "Chúng ta nói chuyện đi."
Lâm Vãn Thu nuốt nuốt nước bọt, cô mơ hồ có thể đoán được những điều Bạch Thuật Bắc sẽ nói, là say rượu mất lý trí? Hoặc là tình một đêm?
Bạch Thuật Bắc yên lặng trong chốc lát, chậm rãi nghiêng mặt sang một bên, con ngươi u tối vẫn không ánh lên bất kì cảm xúc nào, cùi chỏ chống bên cửa sổ, khóe môi vẽ ra đường cong: "Hiện tại Manh Manh cần người chăm sóc, tôi không yên tâm khi giao con bé cho người lạ, vả lại con bé thích cô."
Lâm Vãn Thu kinh ngạc, bất chợt sợ phải nghe những câu tiếp theo.
Quả nhiên đáy mắt Bạch Thuật Bắc hiện lên nét ngã ngớn, cười lạnh: "Lúc trước bán mình cho Cố An Ninh, bây giờ bán cho tôi được không? Cô không phải chỉ thích tiền thôi sao? So với Ngô tổng tôi có thể đem lại sự thỏa mãn cho cô hơn."
"Chúng ta giao dịch theo nhu cầu."
Vĩ âm trong câu nói rất nhẹ, chưa bao giờ anh dùng giọng nói ôn hòa như vậy với cô, tuy nhiên nó mang theo sự dịu dàng nguy hiểm, sắp làm cô chết đuối trong đó.
Bạch Thuật Bắc vô cảm nhìn người phụ nữ trước mắt, trên mặt cô chưa nhìn ra vui buồn hay bất kì tâm tình gì, đáy mắt vẫn sạch sẽ trong suốt, nhưng anh chắc chắn cô sẽ không cự tuyệt, cô không phải rất hám tiền sao?
Cô muốn, anh thì cấp, chỉ cần cô có tham niệm thì anh dễ dàng khống chế cô.
Lâm Vãn Thu ưỡn thẳng sống lưng, giống như bừng tỉnh từ giấc mộng, Bạch Thuật Bắc bất giác gắt gao theo sát cô.
Cô chợt nói: "Cám ơn ý tốt của ngài, đúng là tôi cần tiền, nhưng tạm thời vẫn có thể xoay sở được. Còn về Manh Manh, nếu cần người chăm sóc, anh có thể đưa con bé đến nhà tôi."
Bán một lần, cô đã bị anh kinh thường rồi. Nếu còn thêm lần nữa, thật sự cô là kẻ chẳng có chút tôn nghiêm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.