Nghịch Lửa

Chương 33:




Bạch Thuật Bắc không ý thức được hành động của mình mang theo ý tứ tán tỉnh, ve vãn rõ rệt. Khi nhìn thấy đôi đồng tử sáng ngời của Lâm Vãn Thu mê mẩn nhìn mình, trong lòng anh trào dâng nỗi rung động khó tả.
Anh khẽ cắn bờ môi dưới của cô rồi buông lỏng ra, đáy lòng dấy lên luồng nhiệt nóng. Tuy nhiên, nơi này cách nhà trẻ không xa, xung quanh vẫn còn nhiều phụ huynh cùng các bé qua lại, hai người cố dằn lòng, không dám có những hành động càn rỡ.
Vào trong xe, Manh Manh cười hệt như con tiểu hồ ly gian xảo, ngã ngửa ra ghế phía sau và che mắt: "Con không nhìn thấy gì cả."
"Con bé thối tha." Bạch Thuật Bắc cười cười, lấy tay thắt dây an toàn, ánh mắt quan sát cô nhóc qua kính chiếu hậu.
Nhiều năm qua, đây là lần đầu tiên bé vui như vậy, khóe miệng xinh xắn vểnh cao, có thể thấy được tâm trạng đang rất vui mừng hoan hỉ. Lâm Vãn Thu vừa lên xe, Manh Manh liền đưa bằng khen đến trước mặt cô: "Mẹ, cái này treo chỗ nào mới đẹp?"
Hai má Lâm Vãn Thu còn hơi ửng hồng, nghe tiếng « mẹ » giòn giã phát ra từ miệng Manh Manh càng thêm xúc động: ". . . . . . Hỏi ba con đi."
Niềm hạnh phúc đột nhiên kéo đến khiến cô bần thần, chưa kịp trở tay.
Bạch Thuật Bắc liếc nhìn tấm bằng, và nhìn ánh mắt mong đợi của Manh Manh, tuy lòng còn hiềm khích nhưng vẫn vì con gái mà quyết định: "Tùy ý Manh Manh."
Manh Manh vắt óc suy nghĩ nên treo chỗ nào cho tốt, với bé, bằng khen này cực kì quý giá.
Bạch Thuật Bắc khởi động xe, đề nghị dùng cơm tối bên ngoài, Lâm Vãn Thu kiên trì bảo anh hãy về nhà để cô nấu. Bạch Thuật Bắc cảm thấy ý kiến của cô rất hợp lí, cơm ăn bên ngoài chẳng tí ngon miệng, bèn lái xe thẳng về nhà.
Khi vú Trình còn ở đây, Bạch Thuật Bắc ít khi dùng cơm ở nhà. Sau khi ba người trở về, Bạch Thuật Bắc bị Manh Manh đeo sát bên người, một mực đòi anh mau treo tấm bằng giúp bé, cô nhóc hùng hổ đứng trên sô pha, giơ tay chỉ huy: "Ba đem nó treo lên đi!"
Thỉnh thoảng mùi thơm thức ăn ngào ngạt tràn ra phòng khách, Bạch Thuật Bắc lơ đễnh đưa mắt nhìn bên trong, liếc thấy bóng lưng mảnh khảnh đang mang chiếc tạp dề ca rô, ngọn đèn trên cao chiếu sáng khắp người cô, đẹp tựa như một bức họa gia đình khiến người ta ấm lòng.
Trong khoảnh khắc, anh cảm thấy bản thân đã tìm được “ngôi nhà” đúng nghĩa.
Bạch Thuật Bắc ngẫm nghĩ, cuộc sống hiện giờ thật ra cũng tốt, Lâm Vãn Thu hiền dịu đảm đang, lại là người Manh Manh yêu quý, có cô bên cạnh, anh rất yên tâm. . . . . .
Mải mê ngắm mỹ nữ nên khung hình bị anh treo lệch, Manh Manh tức giận muốn nhảy dựng lên: "Làm ơn tập trung, làm ơn tập trung ! Ba đừng nhìn lén mẹ nữa!"
Bạch Thuật Bắc tức giận trừng cô nhóc: "Con câm miệng."
Manh Manh le lưỡi một cái, thẳng thừng vạch trần: " Xấu hổ chưa kìa ! Ba đã nhìn lén còn không dám thừa nhận."
Anh nhìn lén Lâm Vãn Thu? Có mà bị quỷ ám đấy! Bạch Thuật Bắc lườm cảnh cáo con gái, không quên ngụy biện: "Ba đang coi dì nấu cơm xong chưa?"
Manh Manh đời nào tin anh, trực tiếp nhảy xuống ghế, chạy ào vừa bếp, miệng kêu oai oái: "Ba chắc chắc nhìn lén mẹ, vì sợ quê nên không dám thừa nhận."
". . . . . ." Bạch Thuật Bắc dứt khoát nhét tay vào túi, giả vờ mắt điếc tai ngơ đi lên lầu, bỏ lại Lâm Vãn Thu đang mù mờ cùng tiểu quỷ tinh nghịch.
-
Cơm nước xong xuôi, Manh Manh mở tivi xem hoạt hình, Lâm Vãn Thu lên lầu thay quần áo, cửa phòng ngủ bất chợt bị đẩy ra.
Mặc dù đây là phòng ngủ của anh, thế nhưng bị người ta ngang nhiên xộc vào chiêm ngưỡng cơ thể, Lâm Vãn Thu vẫn cảm thấy khó chịu, vội vàng kéo lại y phục vừa mang được một nửa xuống.
Bạch Thuật Bắc lặng thinh tiến tới, đứng đằng sau lưng cô, mạnh mẽ ôm cô đặt trên chiếc giường lớn.
Lâm Vãn THu trợn to mắt, lắp bắp nói: "Manh...Manh Manh vẫn còn ở ——"
Bạch Thuật Bắc nghiêm mặt nhìn cô một hồi, ngay sau đó, nhếch miệng cười xấu: "Em cho rằng tôi định làm gì, hửm?"
Anh nói xong, thò tay ra phía sau, lấy một hộp thuốc mỡ, đầu ngón tay lành lạnh sờ nhẹ mắt cá chân cô: "Định bôi thuốc cho em thôi, đầu óc em chứa toàn thứ đen tối."
Dứt lời, anh cong khóe miệng, ngước xuống nhìn cô, tâm tình hả hê vui sướng. Anh phát hiện việc trêu chọc cô cũng có cái thú riêng của nó, cô gái này sao mà ngây thơ thế, hù dọa tí là giật mình thon thót?
Lâm Vãn Thu cực kì xấu hổ, vừa ảo não vừa thẹn đỏ mặt, cúi thấp đầu, ấp úng mắng: "Đồ đểu!”
Ngón tay Bạch Thuật Bắc khẽ dùng sức, lông mày Lâm Vãn Thu vặn ngược, tức giận nhìn anh chằm chằm. Nhưng người đàn ông chẳng có tẹo áy náy, nâng mắt cá chân trắng nõn của cô đặt lên đầu gối mình, âm thanh trầm thấp: "Phải đau mới mau hết, em cố chịu đi."
Trước tiên, anh giúp cô khử trùng, sau đó, nhẹ nhàng thoa thuốc vào vết thương, lớp thuốc lạnh thẩm thấu qua da, mang đến cảm giác tê rát, nhưng cô đã lãng quên sự đau đớn, thất thần ngắm mái tóc đen tuyền của anh.
Hôm nay, mọi việc cứ như mơ, nhưng khi đầu ngón tay khẽ dùng lực, cô cảm thấy đau đớn, điều này chứng minh, tất cả đều là thật, vậy mà, cô vẫn không tin nổi.
Hôm nay cô được thấy nhiều mặt khác nhau của con người anh. Anh vì con gái có thể làm mọi việc, cố gắng giành lấy những thứ hạng cao nhất tại hoạt động trong nhà trẻ. Cô thậm chí còn có ảo giác, chỉ cần anh nguyện ý, anh có thể vì cô và Manh Manh mà hi sinh chống đỡ cả vùng trời bao la, rộng lớn.
Anh bình thường nói năng lạnh lùng, bạc bẽo, tuy nhiên, trong con người anh vẫn ẩn chứa một mặt dịu dàng nguy hiểm, chỉ cần nó xuất hiện, cô liền buông giáp đầu hàng, vô pháp kháng cự.
Lâm Vãn Thu nhìn hàng chân mày tinh tế tuấn lãng của anh, khẽ ngượng ngùng quay mặt đi.
Một bên mặt Bạch Thuật Bắc in bóng trên tường, vẫn khí chất rạng ngời sáng lóa. Ánh mắt cô dừng ở hình bóng trên đấy, chậm rãi giơ tay, miêu tả những đường nét mờ in trên tường.
Trên tường, bóng tay cô ôn nhu vuốt ve đỉnh đầu anh, tựa như hai người thân mật nhất, nhưng trên thực tế, cô chỉ dám hành động lén lút khi anh không thấy.
BạchThuật Bắc ngẩng đầu, bắt tại trận hành động ngây ngô của cô, anh không lên tiếng chê cười, chỉ nhìn cô đăm đăm.
"Cám ơn." Lâm Vãn Thu mỉm cười, giọng nói bộc lộ xúc động: "Hôm nay em rất vui."
Không chỉ có Manh Manh hưởng trọn một ngày vui, cô cũng giống bé, đến giờ cảm giác vẫn còn lơ lửng trên mây, không chút chân thật. Niềm hạnh phúc hôm nay là tài sản trân quý dành cho kí ức của cô.
Không phải ngày nào, Bạch Thuật Bắc cũng dịu dàng như vậy, có lẽ giây tiếp theo, giấc mộng sẽ vỡ tan, cô bất an nhưng không không làm gì được, chỉ có thể hưởng thụ trong sự hoảng loạn.
Bạch Thuật Bắc nghe cô nói, vẻ mặt giữ nguyên sự trấn tĩnh, có điều, đáy lòng hơi rung động, thái độ của cô quá mức rụt rè, e dè làm anh khó chịu.
Mọi việc anh làm đều thuận theo lòng, không suy nghĩ hay tính toán nhiều. Lâm Vãn Thu là mẹ ruột của Manh Manh, anh đối tốt với cô xem như hồi đáp việc cô đã hết lòng chăm sóc Manh Manh.
Nhưng nhìn dáng vẻ này của cô, anh ngược lại có chút tội lỗi.
Hầu kết Bạch Thuật Bắc chuyển động lên xuống, không vội trả lời, nắm bàn tay giữa không trung của cô, đặt tại đỉnh đầu mình: "Tôi không phải là cọp, sẽ không ăn thịt em, làm gì sợ tôi thế."
Lâm Vãn Thu cứng đờ nhìn anh, bàn tay được anh nắm liền run bần bật.
Bạch Thuật Bắc cân nhắc một hồi, chậm rãi ngẩng đầu, nhìn vào mắt cô và nói: ". . . . . . Sau này hãy gọi tên tôi."
Đáy mắt Lâm Vãn Thu càng thêm kinh hãi, ngồi bất động, hồi lâu sau, từng giọt, từng giọt nước mắt trào ra từ hốc mắt đỏ hoe.
Bạch Thuật Bắc nhíu mày: "Lâm Vãn Thu, em ——"
"Em thích anh."
Lâm Vãn Thu không đầu không đuôi thốt lên câu tỏ tình, âm thành nồng giọng mũi trầm, nhưng hoàn toàn lọt vào tai Bạch Thuật Bắc. Lần này, đổi lại là anh khiếp sợ nhìn cô, khó tin nhướng mắt.
Lâm Vãn Thu nắm chặt đấm tay, ánh mắt cùng anh giao thoa, quyết tâm bày tỏ hết nỗi lòng: "Em biết, anh không hề thích em, nhưng em thật sự . . . . . . rất rất thích anh, đã thích từ lâu."
-
Bạch Thuật Bắc không biết hình dung tâm tình của anh ra sao khi nghe lời tỏ tình đột ngột của Lâm Vãn Thu, hiện tại cẩn thận suy nghĩ, ánh mắt Lâm Vãn Thu nhìn anh có chút bất thường, mặc dù luôn sợ hãi né tránh, nhưng mơ hồ vẫn lóe lên tia ái mộ pha lẫn sự lấy lòng không thể che dấu.
Tại sao anh mãi không nhận ra?
Có lẽ, trước kia vì chán ghét cô, nên anh luôn dùng thái độ bàng quang đối xử với cô, lười để tâm những chuyện liên quan đến cô.
Chữ “thích” này, anh đã nghe đến nhàm cả tai. Gia thế hoành tráng cộng vẻ ngoài tuấn tú khiến nhiều cô gái mê anh như điếu đổ, nhao nhao hướng anh tỏ tình, nhưng rốt cuộc chữ “thích” mà họ luôn miệng nói, có bao nhiêu phần là thật tâm đây?
Ít ra, Lâm Vãn Thu khác bọn họ, lời tỏ tình của cô khiến anh cực kì hưởng thụ, hài lòng đến khác thường.
Lâm Vãn Thu và Manh Manh ở trong phòng tắm, thi thoảng truyền ra tiếng nói chuyện, chơi đùa ồn ào. Bạch Thuật Bắc ngây người nhìn cửa phòng tắm, thầm nghĩ, anh không thích Lâm Vãn Thu tiếp xúc với người đàn ông khác, bất mãn khi cô phản kháng, chống cự lại anh, anh mê luyến thân thể trẻ trung của cô, và biết… cô thật lòng yêu thương Manh Manh.
Thế nhưng, tất cả những điều ấy, chưa đủ để anh yêu cô, tình yêu không đơn giản như thế, tuy nhiên, anh có thể cảm thấy, trái tim anh đang từng bước rung động.
Hiện tại, Bạch Hữu Niên rất ghét Lâm Vãn Thu, còn ra sức ép buộc anh kết hôn. Bạch Thuật Bắc suy đi nghĩ lại, đã như vậy rồi, chẳng bằng liền ——
"Ba ơi, Manh Manh quên áo ngủ bên ngoài rồi!"
Gọng nói lanh lảnh làm gián đoạn suy nghĩ của anh, anh khẽ dừng lại và hỏi: "Gì thế con?"
"Không cần, để em ra lấy cho con bé." Lâm Vãn Thu hấp tấp tròng lại quần áo vào người, trợn mắt nhìn Manh Manh: "Mẹ không có bận quần áo đấy."
Vừa dứt lời, Bạch Thuật Bắc đẩy cửa tiến vào, Lâm Vãn Thu cuống quýt lấy khăn choàng tắm che lại, tên đàn ông này, không biết lịch sự gõ cửa sao?
Bạch Thuật Bắc thảy quần áo Manh Manh vào ngực Lâm Vãn THu, ánh mắt tiện thể lướt nhìn toàn thân cô, môi mỏng nâng lên: "Manh Manh ngây thơ không suy nghĩ nhiều, Lâm Vãn Thu, cả ngày trong đầu em toàn suy nghĩ những thứ không đâu."
Manh Manh tò mò, tay vẫy vẫy nước: "Mẹ đang suy nghĩ gì vậy, Manh Manh cũng muốn biết!"
Lâm Vãn Thu nghiến răng trừng Bạch Thuật Bắc, người đàn ông kia đứng khoanh tay, tựa người trên cửa, nhìn cô cười cười, chậm rãi giải đáp thắc mắc cho Manh Manh: "Mẹ đang suy nghĩ ——"
"Bạch Thuật Bắc, anh đủ rồi." Lâm Vãn Thu tức giận, mặt đỏ như gấc, tiện tay vứt đồ đang nắm vào ngực anh.
Bạch Thuật Bắc chuẩn xác chụp lấy, cúi đầu nhìn một tẹo, tự nhiên cầm ra ngoài.
Lâm Vãn Thu trố mắt vài giây, không biết người đàn ông kia lại giở trò quỷ gì, xoay người tiếp tục mặc quần áo, lúc này mới phát hiện. . . . . . Quần lót mất tiêu. . . . . .
-
Lâm Vãn Thu dỗ Manh Manh ngủ xong, vừa vào cửa đã thấy một màn kinh dị, ngón tay Bạch Thuật Bắc đang sờ mó đáy quần của cô. Lâm Vãn Thu đứng hình vài giây, tức giận chạy đến giật lại đồ: "Anh ——" ( Má ơi! Anh biến thái gớm)
Bạch Thuật Bắc nghiêng mình tránh thoát, thuận đà ôm hông cô, đẩy cô nằm dưới thân mình: "Hôm nay em rất muốn, đúng không? Cứ một mực phóng điện, ra ám hiệu với tôi."
Lâm Vãn Thu vừa tức vừa buồn cười: "Nói xàm, em không có."
Bạch Thuật Bắc kéo hai chân cô ra, luồn tay vào trong áo choàng tắm vuốt ve, ngón giữa thon dài lần xuống u cốc huyền bí, đầu ngón tay không chút do dự, đột ngột đâm vào.
Cô cứng người, ánh đèn nhuộm vàng con ngươi đen, lóe ra ánh sáng mông lung, mờ ảo, đê mê nhìn gương mặt anh.
"Xem này cô bé, hút anh chặt như vậy? Còn mạnh mồm nói không có." Tay anh ra vào, chốc chốc nghiền mạnh lớp thịt non mềm bên trong. Anh cúi đầu xem xét, dễ dàng nhìn thấy hai cánh hoa màu phấn nõn nà, từ từ thoát ra dòng chất lỏng trong suốt, vẫn không ngừng sít sao co quắp lại.
Môi anh tìm đến môi cô, nhẹ giọng dụ dỗ: "Mở rộng chân ra."
Lâm Vãn Thu cắn môi dưới, nghe lời duỗi thẳng chân, rồi gấp thành vòng cung mà anh yêu thích.
Phía dưới cô gắt gao cắn chặt ngón tay anh, Bạch Thuật Bắc ngắm nhìn dòng dịch nhờn chảy qua khe mông người con gái, thấm ướt một mảng ga giường lớn, ánh mắt dần tối đen, u trầm.
Mông cô bất giác lành lạnh, anh dùng tay kia vân vê bóp nặn, quan sát cách nó dần trở nên mềm mại mê người, sau đó đưa tay vỗ vỗ: "Xoay người qua, tư thế nằm sấp đấy."
Lâm Vãn Thu cảm nhận tay anh đang lục lọi trên đầu tủ cạnh giường, tiếp theo, tất nhiên là tầng cao su ngăn cách giữa hai người họ.
Anh rõ ràng chân thật ở trong cô, còn cường tráng bất thường, nhưng cô vẫn thấp thỏm, lo được lo mất.
Không biết bị anh xuyên qua mấy lần, cô mơ màng dựa sát vào khuôn ngực ấm áp, anh nghiêng người, từ phía sau tiến vào, từ dưới đội lên trên. Cô bấm chặt bắp tay anh, nhỏ giọng rên rỉ.
Cuối cùng, thanh âm giống như chú mèo nhỏ kêu rên, âm thanh dồn nén, khàn đục như cọng lông tơ mềm mại, khẩy nhẹ từng tế bào trong cơ thể anh, khiến nó nhồn nhột.
Bạch Thuật Bắc nắm hông cô, hàm răng trắng đều để lại chi chít những vết đỏ trên xương bướm của cô. Lửa nóng vẫn không ngừng mài mòn cơ thể cô, hai cánh hoa mềm mại bị anh liên tục đè ép, rút ra một tí rồi đâm vào thật sâu.
Thân thể nóng hừng hực, bên dưới trướng căng khó chịu, đầu óc Lâm Vãn Thu trống rỗng, nhiều lần tưởng mình sắp chết.
Cao triều đang vẫy gọi, cô bị tốc độ tăng đột biến của anh bức cho tan vỡ, đầu óc váng vất kịch liệt, há to miệng nhưng không còn sức phát ra âm thanh.
Anh nằm trên cô, nhìn khuôn mặt cô đỏ ửng, cúi đầu mút lấy mút để đôi môi cô, cảm thấy còn chưa đủ, anh ra sức đột phá đến tầng sâu nhất, cảm thụ nỗi run rẩy của người con gái phía dưới, tiếp theo, bắn ra dòng dịch nhờn ấm nóng.
Tất cả quy về im lặng, Lâm Vãn Thu nằm trong ngực anh, mười ngón tay hai người đan xen chặt chẽ.
Ngày trước, Lâm Vãn Thu chưa từng nghĩ, sẽ có ngày, vòng ôm ấm áp này thuộc về mình. Cô ngơ ngác nhìn vầng sáng tỏa ra từ ngọn đèn treo trên tường, nhỏ giọng hỏi: "Chuyện anh đi xem mắt——"
Thật ra cô muốn hỏi anh về quan hệ hiện giờ giữa họ, nhưng lại chần chừ lảng tránh, cô sợ câu trả lời của anh sẽ chọc phá mọi thứ tốt đẹp trước mắt.
Bạch Thuật Bắc siết chặt tay trên vòng eo nhỏ: "Không quan trọng, quên đi."
Anh không nói nhiều, chôn đầu vào cần cổ Lâm Vãn Thu, bắt đầu rãi những nụ hôn vụn vặt.
Lâm Vãn Thu kìm nén nỗi thất vọng trong lòng, dù Bạch Thuật Bắc đối xử tốt với cô hơn, nhưng cô vẫn không đoán được suy nghĩ của anh, vả lại, anh rõ ràng thích cơ thể cô hơn hẳn tâm hồn cô.
-
Ngày hôm sau, Bạch Thuật Bắc không nói một câu đã bỏ ra ngoài. Lâm Vãn Thu đưa Manh Manh đi học, trở lại vẫn chưa thấy anh về, nhìn căn phòng trống trải, cả người cô chán chường, uể oải.
Buổi trưa ở trong quán, Lâm Vãn Thu nhận được tin nhắn của anh, là địa chỉ của một nhà hàng.
Anh muốn hẹn cô ăn cơm?
Lâm Vãn Thu suy nghĩ một tí, vẫn quyết định đi tới đó. Cô chọn bộ trang phục thích hợp cho một bữa hẹn hò, hình như đây là buổi hẹn đầu tiên của cô và anh?
Bạch Thuật Bắc lựa chọn một nhà hàng lộ thiên, phòng ăn ở tầng cao nhất, được bao bọc bởi những tòa cao ốc chọc trời, có cảm giác một mình một khoảng trời riêng. Anh vận bộ âu phục màu đen lịch thiệp, an tĩnh chờ cô đến. Khi thấy Lâm Vãn Thu, khóe môi anh bất giác cong lên, yên lặng nhìn cô đi từng bước đến gần mình.
Lâm Vãn Thu nghi ngờ nhìn anh: "Sáng nay anh đi đâu vậy?"
"Mua ít đồ." Bạch Thuật Bắc trả lời đơn giản, hai tay bắt chéo, đôi mắt thâm trầm: "Thích nơi này không?"
Lâm Vãn Thu liếc nhìn xung quanh, không gian cực kì đẹp, lơ đễnh gật đầu một cái. Cô thầm nghĩ, nên vận dụng cơ hội này, bàn bạc với anh chuyện của quán cháo. Tình cảm hai người vừa mới bắt đầu, không thể để những khúc mắc gây ảnh hưởng tiêu cực.
"Thuật Bắc, em——"
"Ăn cơm trước đã."
Phục vụ đi tới, dọn lên những món ăn mà Bạch Thuật Bắc đã chọn, Lâm Vãn Thu không thể làm gì khác ngoài việc yên ổn dùng cơm cùng anh, trong lòng tính toán chọn thời cơ thích hợp để mở miệng.
Cho đến khi ăn món điểm tâm ngọt, Lâm Vãn Thu vẫn còn miên man suy nghĩ, muỗng nhỏ đâm vào lớp bơ kem ngon ngọt, đầu óc thì đang lơ lửng tận nơi nao.
Một lát sau, trong lớp bơ kem phát ra ánh sáng kim loại, chiết xạ dưới ánh mặt trời, tăng phần óng ánh sáng lóa, Lâm Vãn Thu ngẩn người, lờ mờ nhìn ra nửa vòng kim loại.
Hình như là. . . . . . một chiếc nhẫn ?
Giọng nói Bạch Thuật Bắc đúng lúc vang lên, trầm thấp từ tính, như từ nơi xa vọng đến: "Lâm Vãn Thu, kết hôn cùng anh nhé."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.