Nghịch Lửa

Chương 40:




Buổi sáng vừa tới quán, Lâm Vãn Thu nhận được điện thoại của viện an dưỡng nơi Tri Hạ đang nằm. Họ muốn nhắc nhở cô nên nộp phí trị liệu của tháng này. Mấy tháng trước, bởi vì chăm sóc Manh Manh, sáng sớm phải làm điểm tâm và đứa bé tới trường, nên cô thường mở quán rất trễ, bỏ lỡ thời gian vàng để buôn bán, thành ra chẳng kiếm được bao nhiêu tiền.
Lâm Vãn Thu dùng thái độ mềm mỏng, nhân nhượng tiếp điện thoại. Sau khi cúp, cô lại ngồi thất thần.
Mỗi tháng, Bạch Thuật Bắc đều đưa cho cô một khoảng tiền lớn dùng để chi tiêu trong gia đình. Nhưng Lâm Vãn Thu chưa bao giờ dùng đến số tiền ấy để nộp phí điều trị cho Tri Hạ, huống chi bây giờ quan hệ của họ lại đi đến mức này. . . . . .
Lâm Vãn Thu thở dài, có ảo giác trên vai đang gánh cả ngọn núi lớn. Đã từng mê luyến Bạch Thuật Bắc, hơn nữa còn ảo tưởng người đàn ông đấy sẽ làm chỗ dựa vững chắc cả đời cho cô. Hóa ra vẫn chỉ có một mình cô, vẫn luôn dậm chân tại chỗ, không khác gì cô bé của hơn mười năm trước, vô cùng túng quẫn mờ mịt khi người ba yêu quý qua đời, và lúc biết Tri Hạ phát bệnh.
Không có bất kỳ thay đổi.
Lâm Vãn Thu ngẩng đầu nhìn gian phòng nhỏ trong quán, cô bây giờ hai mươi sáu tuổi, đã vật lộn với cuộc sống ở thành thị trong suốt nhiều năm. So với những người đồng trang lứa, cô chắc chắn phải hi sinh, bỏ ra nhiều thứ hơn, nhưng kết quả lại hoàn toàn đi ngược.
Cô vẫn hoàn cô độc, vẫn là hai bàn tay trắng.
Đôi mắt có chút ê ẩm sưng đau, cô chùi mạnh hai hốc mắt, đứng dậy chuẩn bị tiếp tục bận rộn. Điện thoại đặt trên bàn đúng lúc rung lên. Cô cúi đâu nhìn qua, là Bạch Thuật Bắc gọi tới.
Lâm Vãn Thu chần chờ nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, thật sự không muốn nhận.
Hôm nay, Bạch Thuật Bắc không đi đâu cả, sáng sớm còn cố ý dậy sớm chở Manh Manh đến nhà trẻ, anh quả thật rất khác so với trước kia, bỗng dưng ân cần trên mức bình thường.
Thế nhưng sự thay đổi đấy khiến Lâm Vãn Thu cảm thấy buồn cười, giống như bản thân bị châm chọc một cách trắng trợn.
Bạch Thuật Bắc đứng giữa phòng khách trống hoác, thần sắc âm u, chờ điện thoại càng lâu anh càng nóng nảy. Cả ngày hôm qua, Lâm Vãn Thu kiệm lời đến thương cảm, hơn nữa, nhìn thân thể càng ngày càng gầy gò của cô, lòng anh có vài phần đau xót.
Sáng nay chở Manh Manh đi học rồi trở về, lại không thấy Lâm Vãn Thu ở nhà. Vất vả lắm anh mới có một ngày rãnh rỗi, chẳng lẽ cô không thể nghỉ bán một ngày để ở cạnh anh? Cái quán rách nát đấy rốt cuộc kiếm được bao nhiêu tiền?
Anh biết lòng tự trọng của Lâm Vãn Thu rất cao. Trong lòng anh còn đang tính toán, không cần trưng cầu ý kiến cô, cứ lặng lẽ mở một cửa hàng lớn hơn, nói không chừng, đến lúc đó cô không có cách nào cự tuyệt.
Nhưng hiện tại thái độ bất thường của Lâm Vãn Thu khiến anh hơi hờn giận, chờ bên kia tiếp máy, anh liền mở lời trước: "Em đi đâu?"
Đáp án không hề ngoài ý muốn, giọng nói dịu nhẹ của Lâm Vãn Thu xuyên qua làn sóng điện, truyền tới: "Trong quán."
Bạch Thuật Bắc vốn không muốn tức giận, thế nhưng giọng điệu lạnh nhạt của cô khiến lửa giận không cách nào đè nén, âm thanh trong nháy mắt cất cao lên: "Hôm nay anh về nhà mà em vẫn đến quán?"
Lâm Vãn Thu khẽ dừng động tác đang làm, cụp mắt, thốt ra từng chữ rõ ràng: "Em muốn kiếm tiền."
Hô hấp của Bạch Thuật Bắc ứ nghẹn trong cổ họng, lại là kiếm tiền? Anh mất tự chủ, cao giọng trách móc: "Em nên sớm đóng cửa cái quán rách nát đó đi, tiền tôi đưa cho em còn thiếu nữa à? Lâm Vãn Thu, trong đầu em, ngoại trừ tiền còn có——"
Anh muốn hỏi cô ngoại trừ tiền còn có anh không, có điều câu hỏi đã nhảy đến cổ họng nhưng không cách nào thốt ra lời, Bạch Thuật Bắc trầm giọng nói: "Trong lòng em còn có gia đình này không?"
Lâm Vãn Thu trầm mặc không nói, Bạch Thuật Bắc cũng không để ý, nói tiếp: "Quần áo anh đưa em đi giặt ủi, đã lấy về chưa? Còn có trang phục múa của Manh Manh nữa. Trong nhà còn cả đống việc, em mau trở về đi."
Lâm Vãn Thu vì tức giận mà hai tay run bần bật, trước kia cô chưa từng để tâm những điều này, chỉ cảm thấy đấy là trách nhiệm của một người vợ và một người mẹ, nhưng bây giờ nghĩ lại, những việc cô làm có khác gì công việc của một bảo mẫu đâu? Hoàn toàn không sai lệch.
Lồng ngực đau dữ dội, cô cắn chặt môi dưới, cho đến khi bờ môi nóng rực và truyền đến cảm giác đau nhói, mới gằn giọng trả lời: "Tôi rất vội, không đi được."
Dứt lời, cô trực tiếp cúp điện thoại, đầu ngón tay dùng sức bấm vào lòng bàn tay, toàn thân đều nhức nhối. Bạch Thuật Bắc vốn dĩ chỉ muốn nhục nhã cô. Tại sao cô lại ngốc nghếch cho rằng anh thật lòng. Anh nói sẽ cố gắng thử thích cô, cô dại khờ tin ngay lập tức? Lúc anh hướng cô hứa hẹn mình sẽ “cố gắng”, bất quá chỉ là đang diễn trò để có được một người “bảo mẫu” khiến anh an tâm mà thôi.
Lâm Vãn Thu ngồi trên chiếc ghế gỗ trong quán, hốc mắt đỏ hoe nhìn dòng người di chuyển bên đường. Bọn họ đắm chìm dưới ánh nắng mặt trời, trên khuôn mặt lộ nét vui vẻ hoặc nóng nảy, có điều mỗi người đều tràn đầy sức sống, tinh thần luôn phấn chấn. Còn cô thì sao? Chỉ mới hai mươi sáu tuổi, tâm lại quá mệt mỏi, chằng chịt những vết thương đau nhói.
Sắp đến mười một giờ, quán bắt đầu đông khách, Lâm Vãn Thu đang loay hoay phục vụ, ánh mắt chợt lướt qua gương mặt u ám của Bạch Thuật Bắc. Anh đi vào trong quán, nhìn chăm chú vào cô, không nói một lời, chỉ lặng thing ngồi trong góc.
Lâm Vãn Thu không đến chào hỏi anh, làm việc của mình quan trọng hơn. Ánh mắt không dám dừng trên người anh nửa giây, cô mệt mỏi, không muốn nhìn nữa.
Chỉ cần nhìn một cái thì sẽ đau đến tê tâm liệt phế. ( ý nói đau đến tột cùng)
Bạch Thuật Bắc mặc áo sơ mi màu sọc xám, tay áo cuộn lên phía trên, để lộ nửa cánh tay trần bền chắc. Anh đặt một tay lên mép bàn, ánh mắt thâm thúy gắt gao theo sát cô.
Trước kia, anh chưa từng thấy qua dáng vẻ khi cô buôn bán. Trong quán bán rất nhiều loại cháo, cô cẩn thận múc cháo đổ vào trong chén thủy tinh, sau đó đặt chén trên cái khay nhỏ rồi bưng lên cho khách, còn khuyến mãi thêm cho họ nụ cười lấy lòng.
Bạch Thuật Bắc nhìn một lúc lâu, trong lòng cực kì mất hứng. Anh không muốn nhìn Lâm Vãn Thu làm những việc này , cô cật lực lấy lòng người khác, chỉ để kiếm những đồng bạc lẻ. Quả thật không đáng.
Lâm Vãn Thu làm xong, thật sự không muốn đi đến dây dưa với Bạch Thuật Bắc. Nhưng người đàn ông to lớn ấy cứ ngồi lì trong quán, còn phát ra luồn áp suất ngột ngạt, đè nén khắp nơi. Cô hết cách, đành nhắm mắt đi tới.
Bạch Thuật Bắc ngồi đối diện cô, thấy cô đi tới, sắc mặt cũng chả khá hơn bao nhiêu. Ngũ quan của anh vốn sắc lạnh, hiện tại im im không nói, thật giống như đang muốn ăn thịt người.
Lâm Vãn Thu không muốn tốn thời gian vô ích với anh, chủ động mở miệng hỏi: "Sao anh tới đây?"
Hai cánh mũi Bạch Thuật Bắc tràn ra tiếng hừ lạnh, nói: "Anh không thể tới quán ăn của bà xã anh à?"
Anh nói hai chữ “bà xã” vô cùng tự nhiên khiến Lâm Vãn Thu hơi sợ sệt, nhưng rất nhanh cô liền tỉnh táo. Cô không thể tùy tiện tin tưởng Bạch Thuật Bắc nữa, tin một lần đã đủ khiến xương cốt đau như đứt lìa.
Cô bình tĩnh nhìn anh, giọng điệu thản nhiên, không một tia gợn sóng: "Vậy anh cứ ngồi đi."
Cô nói xong thì đứng lên, bàn tay Bạch Thuật Bắc tức thì nắm lấy cổ tay cô, mi tâm nhíu chặt: "Lâm Vãn Thu, có phải em đang cáu kỉnh với anh?"
Tâm trạng anh có chút khẩn trương khi hỏi câu này, chỉ sợ Lâm Vãn Thu đã nghe phong phanh điều gì ở bên ngoài, nhưng nhìn Lâm Vãn Thu như vậy, lại có chút không giống.
Lâm Vãn Thu không phải là người am hiểu ngụy trang giả dối. Dù im hơi lặng tiếng thì vẫn không thể che dấu phần oán khí đang tích tụ dưới đáy lòng. Tuy nhiên vì Manh Manh, cô tạm thời chưa thể cùng anh ngã bài. Lâm Vãn Thu cố kìm chế, ánh mắt dừng trên những ngón tay thon dài của anh: "Em chỉ là. . . . . . quá mệt mỏi."
Bàn tay kia của cô co chặt thành quả đấm, gắng hết sức né tránh tầm mắt của anh: "Anh nghĩ nhiều rồi."
Lúc này, tâm tình Bạch Thuật Bắc mới hơi buông lỏng, nhưng trong lòng vẫn không thoải mái: "Khi nào có thể đi?"
"Đi đâu?" Lâm Vãn Thu nghi ngờ hỏi.
Bạch Thuật Bắc hạ thấp giọng, hơi giảm bớt sức lực đang giữ cổ tay cô, lòng ngón tay cái khẽ ve vuốt làn da mịn nơi cổ tay: "Ngày hôm qua chúng ta còn chưa ăn mừng sinh nhật em. Hôm nay tổ chức bù, chỉ có hai chúng ta thôi."
Lâm Vãn Thu nhìn nét mặt dịu dàng của anh, quả giống y như thật. Đôi mắt ánh lên tia ân cần quan tâm rõ rệt, cô đần như vậy, làm sao có thể phân biệt thật giả.
Lâm Vãn Thu không muốn đi, nhưng thái độ của Bạch Thuật Bắc rất cứng rắn, chờ mấy người khách đang có mặt ăn xong, liền bá đạo đóng cửa quán rồi kéo cô đi
Bạch Thuật Bắc lái xe đi đến một chỗ hơi xa, trên đường đi, Lâm Vãn Thu thủy chung phóng tầm mắt ra ngoài cửa sổ. Bây giờ cô chịu rất nhiều áp lực, mỗi khi một mình đối mặt với Bạch Thuật Bắc, cả người luôn trong tình trạng khẩn trương cao độ. Vả lại, còn có việc của Tri Hạ, cô tựa hồ chẳng còn thời gian và tinh lực để tính toán những chuyện khác.
"Biết bơi không?" Anh bỗng nhiên thò tay nắm lấy bàn tay đang đặt trên đầu gối của cô, ngón tay anh nhẹ nhàng vuốt ve những đầu ngón tay mềm mại.
Lâm Vãn Thu nghiêng đầu nhìn anh, khóe môi anh đang cong lên, còn có những nếp nhăn xuất hiện trên gương mặt khi anh cười. Trong đầu cô bất giác nhớ tới hình ảnh của tin nhắn kia, Bạch Thuật Bắc cũng cười như vậy với Cố An Ninh, chỉ là ánh mắt nhu hòa hơn bây giờ rất nhiều.
Lâm Vãn Thu vội vàng xoay mặt đi, lắc đầu: "Không biết."
Bạch Thuật Bắc cảm thấy tâm tình gần đây của Lâm Vãn Thu tệ lắm. Những câu nói nhiệt tình của anh đều không ảnh hưởng tí tẹo nào đến cô, cứ như ném vào đám bông vải mềm. Anh chau mày, đốt điếu thuốc ngậm vào miệng.
Suốt đoạn đường còn lại, hai người không ai lên tiếng, xe im lặng tiến đến một sơn trang nghỉ mát.
"Manh Manh đâu?" Lâm Vãn Thu bị anh dắt vào trong, hai hàng chân mày vặn ngược lên. Hình như Bạch Thuật Bắc có kế hoạch ở lại qua đêm, vậy ai sẽ chăm sóc Manh Manh?
Bạch Thuật Bắc quay đầu, mỉm cười với cô: "Đừng lo lắng, Tiểu Lê sẽ chăm sóc cho con bé."
Ngay sau đó, anh cảm thấy không vui, ngày trước, anh thật sự muốn Lâm Vãn Thu trông nom Manh Manh thật tốt. Nhưng bây giờ cô đều dồn hết mọi tâm tư lên người con bé, anh hơi khó chịu. Vì sao càng ngày càng kì quái?
Lâm Vãn Thu không nói chuyện nữa, tâm tình chẳng khá lên nỗi, lồng ngực luôn nặng trĩu.
Sơn trang nghỉ mát này rất nổi tiếng, không ít những người có địa vị ở Dong Thành thường xuyên đến đây nghỉ phép. Hai người mới tiến vào đại sảnh thì một người ăn mặc như quản lí đến chào đón bọn họ: "Bạch thiếu gia, mọi thứ đã chuẩn bị xong."
Bạch Thuật Bắc gật đầu, dắt tay Lâm Vãn Thu đi qua dãy hành lang yên tĩnh. Quang cảnh nơi đây vô cùng tốt, bầu không khí trong lành mát mẻ, khắp nơi đều trồng nhưng thảm thực vật có màu xanh lá mạ, có nhiều loại cây mà Lâm Vãn Thu chẳng biết gọi tên chi.
Trước tiên, Bạch Thuật Bắc dẫn Lâm Vãn Thu đi ăn cơm, sau đó mang cô đi ra bờ biển. Lâm Vãn Thu đã thay đồ tắm, khéo léo che đậy những nơi nhạy cảm, thế mà Bạch Thuật Bắc vẫn chưa hài lòng: "Phủ thêm cái này ở ngoài."
Anh ném lên người cô một cái khăn lụa lớn, Lâm Vãn Thu kinh ngạc: "Ở đâu ra thế?"
Bạch Thuật Bắc mím môi không lên tiếng. Vừa nãy lúc cô đi thay quần áo, anh đã yêu cầu phục vụ đưa cái khăn này. Nghĩ đến những tên đàn ông khác có thể chiêm ngưỡng dáng người cô trong bộ đồ tắm, toàn thân anh đều bùng lên lửa giận.
Lâm Vãn Thu không biết bơi lội, bị Bạch Thuật Bắc kéo tới chỗ nước cạn chơi đùa một lúc lâu. Anh cố ý trêu chọc cô, tạt nước lên toàn thân cô. Chiếc khăn lụa trên người Lâm Vãn Thu không phát huy được tác dụng che đậy, ngược lại còn dính sát vào cơ thể, tôn lên những đường cong lồi lõm.
Nửa lộ nửa che chính là “cảnh giới cao nhất” của sự quyến rũ, thấy cảnh này, máu nóng liền tràn lên đầu Bạch Thuật Bắc.
Lâm Vãn Thu cực kì quẫn bách, Bạch Thuật Bắc trực tiếp kéo cô vào trong ngực: "Sao em không mặc đồ tắm kín đáo một chút?"
". . . . . ." Lâm Vãn Thu lặng thinh, chẳng biết trả lời anh sao, áo tắm không lộ eo không lộ ngực, dài quá nửa bắp đùi, anh còn muốn sao nữa?
Bạch Thuật Bắc ôm cô rất chặt, hận không thể lấy thân mình che kín khắp người cô. Áo tắm Lâm Vãn Thu có thiết kế dây cột qua cổ, nãy giờ ngâm mình trong nước, nút buộc bị trơn, có hơi lỏng lẻo. Sau đó lại bị Bạch Thuật Bắc ôm tới ôm lui một hồi, nút buộc đã bị tháo ra, hai dây áo liền tụt xuống.
Cũng may còn có khăn lụa ngăn trở toàn bộ cảnh xuân trước ngực, nhưng hai luồng trắng nõn mềm mại liền in theo đường hoa văn chiếc khăn, sắc đẹp ẩn hiện bên trong khiến người ta dấy lên ngọn sóng dục.
Hầu kết Bạch Thuật Bắc chuyển động lên xuống, cánh tay đang siết eo cô càng tăng thêm lực: "Chúng ta về phòng."
Cô bị anh mang về phòng riêng, ngay cả tắm cũng không kịp, cánh cửa vừa khép thì trận mưa hôn đã ào ào ập tới. Lâm Vãn Thu tránh không được, hai tay bị anh kiềm chặt, bị động tiếp nhận những nụ hôn hơi thô bạo của anh.
Chiếc khăn lụa ngăn trên người cô đã sớm ướt nhẹp, không bao lâu sau, hai luồng non mềm dưới lớp vải đã nhảy bật ra ngoài.
Bạch Thuật Bắc cúi đầu nhìn hai hạt non màu phấn, đầu ngón tay vân vê xoa nắn chúng. Lưỡi anh mơn trớn trên hai cánh môi đỏ, nhỏ giọng nỉ non: "Vãn Thu, em thật đẹp."
Khuôn mặt Lâm Vãn Thu bị cháy sạch, nhưng bây giờ cô không có tâm tình, hai tay chống đỡ vòm ngực rộng: "Thuật Bắc, em ——"
"Anh không muốn nhịn." Anh nhấc một chân cô giắt trên khuỷu tay mình, khiến cô không thể trụ vững, ngón tay anh chen vào giữa hai chân cô, tùy ý khuấy đảo vài cái, "Ôm anh đi."
Vừa dứt lời, anh liền nhấn người vào, không còn thời gian suy tính đến cảm thụ của cô. Lâm Vãn Thu bị đau, ngũ quan tựa hồ nhắn nhúm lại một chỗ: "Đau."
"Lập tức sẽ thoải mái." Bạch Thuật Bắc chau chặt mi tâm, cúi đầu nhìn nơi cô bao lấy của mình, anh chậm rãi rút ra một nửa rồi hung hăng đâm vào, "Gần đây em sao thế? Trước kia không phải em rất thích à?"
Anh nói xong vẫn không dừng tốc độ thảo phạt, tay kia mò xuống nơi mềm mại nhất của cô, nhẹ nhàng đùa bỡn.
Anh nhịn cả mấy ngày trời, muốn cô đến sắp phát điên. Lần này anh trở về, thái độ của cô rõ ràng rất khác thường. Nhưng cho dù là nguyên nhân gì, anh tự tin mình hiểu rất rõ Lâm Vãn Thu, cô rất dễ mềm lòng, chỉ cần anh bỏ chút công sức dỗ dành, chắc chắn mọi chuyện sẽ tốt đẹp.
Lâm Vãn Thu cảm thấy thân thể giống như bị cây đao cưa qua cưa lại, nơi bộ vị thầm kín vô cùng nóng rát. Cô chẳng cảm nhận được bất kì khoái cảm nào. Hai người họ đang làm chuyện thân mật nhất, nhưng vì sao cô không cảm nhận được một tia yêu thương nào đến từ con người anh.
Có lẽ, cô còn không bằng một người bảo mẫu——
Thời điểm sau cùng, cô chịu đựng đau đớn, cắn răng dặn dò: "Đừng ra bên trong."
Bạch Thuật Bắc chau mày nhìn cô, khẽ ngừng động tác: "Có ý gì?"
"Em. . . . . . không đem thuốc cũng không muốn uống loại thuốc đó nữa." Giọng nói cô thều thào tựa hồ không phát ra âm thanh, Bạch Thuật Bắc bỗng chốc trầm tư, lát sau lại càng dùng sức đâm vào nơi sâu nhất, phun toàn bộ dòng dịch nóng bỏng vào bên trong cơ thể cô.
"Đừng uống thứ ấy nữa." Anh hôn khóe môi cô, nhẹ giọng nỉ non, "Có thì sinh ra, đâu phải chúng ta không nuôi nỗi."
Tâm trí Lâm Vãn Thu có tí mờ mịt, khẽ liếc nhìn anh. Trên trán anh rịn ra tầng mồ hôi, tròng mắt tối đen nhìn đăm đăm vào cô, tựa như có trăm câu nghìn lời muốn nói với cô, sau cùng lại từ từ lắng đọng xuống.
Trong phòng tắm, Lâm Vãn Thu quan sát cơ thể mình qua tấm gương sáng, biểu tình đờ đẫn. Càng ngày cô càng sợ đối mặt với Bạch Thuật Bắc, tùy thời tùy lúc đều có nguy cơ lâm vào cạm bẫy, cô sợ bản thân lại mất đi sự kiểm soát.
Bạch Thuật Bắc nằm ở trên giường xem ti vi, sau khi làm xong, Lâm Vãn Thu lặng thinh không nói chuyện, càng lúc cô càng trầm mặc. Anh suy nghĩ có nên đưa cô đi du lịch xa một chuyến, để tinh thần cô được thoải mái. Nhìn cô mất hứng, anh so với bất kì ai khác, cũng đều khó chịu hơn nhiều.
Bạch Thuật Bắc biết chính mình càng ngày càng dụng tâm đối với Lâm Vãn Thu, vả lại tâm lí anh đã không còn mâu thuẫn như trước kia, yêu thích vợ của mình có gì là không đúng? Dù thế nào, anh đã quyết định, cả đời này, sẽ không xa rời Lâm Vãn Thu.
Thời điểm Bạch Thuật Bắc nghĩ như vậy, lại không thể dự liệu được, cuộc đời luôn luôn có những biến hóa bất ngờ. Người con gái mà anh luôn tin tưởng sẽ không bao giờ rời xa anh, bỗng một ngày, cô ấy lại quyết liệt biến mất trong cuộc sống của anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.