Nghịch Lửa

Chương 53:




Bạch Thuật Bắc ngồi ngay vị trí hàng đầu dành cho khách quý, viện trưởng và chủ nhiệm tiếp đón anh hết sức chu đáo, nhưng có phần khách sáo. Ánh mắt Bạch Thuật Bắc như có như không rơi trên người Lâm Vãn Thu, đáng tiếc, vừa bước vào hội trường, cô gái vô tình nào đấy đã lẩn vào một chỗ cách anh hơi xa, khiến anh không nhìn rõ.
Lâm Vãn Thu ngồi sát vị trí tối nhất trong hội trường, Bạch Thuật Bắc chỉ nhìn thấy được gò má nghiêng của cô, hơn nữa, những ánh đèn liên tục chớp tắt khi chuyển cảnh, làm cản trở tầm nhìn của anh. Trong lòng anh chán nản thất vọng, cứ tưởng hôm nay sẽ được gần cô thêm một chút——
Anh thật sự không muốn bản thân trở thành kẻ luôn do dự, lo được lo mất, ảnh hưởng đến sự quyết đoán đặc trưng trong tính cách của anh. Loại tâm tình nóng ruột nóng gan, cả người thấp thỏm không yên khiến tinh thần anh ngày càng sa sút, đi theo chiều hướng tiêu cực.
Khi nào thì Bạch Thuật Bắc lại lâm vào con đường túng quẫn này? Trên mọi phương diện trong cuộc sống, thậm chí lúc đối diện với kẻ địch hung hãn nhất, anh đều giữ được sự bình tĩnh quyết đoán. Còn đứng trước tình yêu, anh quả thật là kẻ ngu ngốc và hèn nhát, không hơn không kém.
Với anh, tình yêu như một cuốn sách vở lòng mà anh chưa lĩnh hội được một chữ. Anh không biết nên làm thế nào với Lâm Vãn Thu. Hơn nữa, những gì anh đã làm, Lâm Vãn Thu hoàn toàn không tin tưởng .
Các màn biểu diễn trên sân khấu rất đặc sắc, xung quanh thỉnh thoảng phát ra tiếng vỗ tay hoan hô nhiệt liệt, Bạch Thuật Bắc không hứng thú lắm, suy nghĩ rối loạn, liên tiếp thất thần nhìn về phía Lâm Vãn Thu. Khi thấy cô trò chuyện khá lâu với đồng nghiệp nam bên cạnh, lòng anh chợt nổi lên cảm xúc phiền não khác thường.
Cứ đứng ngồi không yên, thậm chí lửa giận vọt lên đầu.
Sự biến chuyển đột ngột của anh khiến đám người viện trưởng chú ý, viện trưởng tưởng là Bạch Thuật Bắc tò mò về Lâm Vãn Thu, mỉm cười giới thiệu: "Đó là Tiểu Lâm – cô ấy mới tới làm trong viện của chúng tôi. Tính tình thật thà, hiền lành lại chịu thương chịu khó, đáng tiếc hoàn cảnh gia đình của cô ấy bất hạnh. Vì cãi nhau với ông xã mà phải bỏ nhà đi vào lúc bụng mang dạ chữa, mọi người đều nói ông xã cô ấy là kẻ không có lương tâm. . . . . ."
Viện trưởng cũng chỉ nghe mọi người trong viện bàn tán. Tuổi của bà khá cao, lâu lâu hay để ý, hiếu kì về chuyện riêng tư của người khác, tuy nhiên bà vẫn biết điểm dừng, chỉ nói một nửa với Bạch Thuật Bắc. Viện trưởng nhìn thấy ánh mắt đong đầy nhiều cảm xúc của Bạch Thuật Bắc khi nhìn Lâm Vãn Thu, theo chủ quan cho rằng, anh có hứng thú với cô, nên cố ý cường điệu những từ nhạy cảm như “ông xã”, “bụng mang dạ chữa” .
Bạch Thuật Bắc mím môi, trầm mặc quay đầu, sắc mặt càng thêm khó coi. Viện trưởng thấy bộ điệu không muốn nói chuyện của anh, đành ấm ức ngậm miệng.
Màn biểu diễn cuối cùng kết thúc, viện phúc lợi cử hành nghi lễ tri ơn. Nội dung rất đơn giản, chính là để bọn trẻ cầm thẻ tri ơn và phần quà, tặng cho các nhà hảo tâm.
Vóc dáng của Bạch Thuật Bắc nổi trội về chiều cao, đứng nổi bật giữa đám người. Lâm Vãn Thu dẫn bọn nhỏ lên sân khấu, trùng hợp đứng bên cạnh anh.
Ánh mắt Bạch Thuật Bắc như có như không rơi trên người cô, tay chân lại không chịu nghiêm chỉnh đàng hoàng. Ngón tay như vô tình hoặc cố ý khẽ chạm đến cô. Những ngón tay thon dài lạnh giá, từng ngón từng ngón tiếp xúc với mu bàn tay, Lâm Vãn Thu chau mày quan sát anh, phát hiện trên mặt anh không có biểu hiện khác thường.
Như thể sự tiếp xúc da thịt chỉ là ảo giác của cô.
Lâm Vãn Thu thụt cánh tay về. Bạch Thuật Bắc được nước lấn tới, cánh tay như thể “vô ý’ đụng trúng cô. Lâm Vãn Thu trợn mắt nhìn vài lần, Bạch Thuật Bắc vẫn tỉnh như ruồi.
Lát sau, Lâm Vãn Thu không phản kháng nữa, đang lúc Bạch Thuật Bắc vui sướng dạt dào, dưới chân bị người ta tàn nhẫn dẫm mạnh.
Lâm Vãn Thu mang giày đế bằng, chân anh bị dẫm cũng không đau lắm, chỉ là cô nàng Lâm dùng toàn bộ sức lực xuống đôi chân, Bạch Thuật Bắc không nén nổi, nhướn cao mày, thấy vẻ mặt khoái trá của cô: "Ngại quá, tôi trượt chân."
". . . . . ."
Trên môi bọn trẻ nở nụ cười thuần khiết, nhón chân tặng hoa cho các nhà hảo tâm. Khi tới lượt mình, Bạch Thuật Bắc đứng im, không nhúc nhích. Lâm Vãn Thu hạ giọng nhắc nhở: "Đây là tấm lòng của bọn trẻ, Bạch tiên sinh hẳn là không định hành động mất phong độ đấy chứ?"
Sắc mặt Bạch Thuật Bắc hơi kì quái, cuối cùng vẫn giơ tay tiếp nhận.
-
Trên sân khấu, viện trưởng phát biểu vài lời cảm ơn, kết thúc nghi lễ tri ơn, sau đó bà mời mọi người nán lại dùng tiệc tối. Lâm Vãn Thu và đám trẻ ngồi chung bàn, người đàn ông nói chuyện với cô lúc ở hội trưởng, cũng ngồi xuống bên cạnh. Mọi người trên bàn đang nói cười vui vẻ, thình lình xuất hiện thêm một người. Bạch Thuật Bắc đột ngột xen vào khiến bọn nhỏ đồng loạt ngậm miệng, tò mò nhìn anh.
Lâm Vãn Thu cũng ngừng lại, giọng điệu cực kì khánh sáo: "Bạch tiên sinh, anh nên ngồi chung bàn với viện trưởng."
Bạch Thuật Bắc không nhìn cô, giơ tay miết nhẹ cái bát sứ màu trắng, âm thanh cũng thật trầm thấp: "Gần đây dạ dày không tốt, không thể uống rượu."
Anh chàng đồng nghiệp yên lặng quan sát anh, vẻ mặt hơi khác thường.
Lâm Vãn Thu trầm mặc, thân thể vừa động đậy đã bị Bạch Thuật Bắc ngăn cản. Bạch Thuật Bắc từ từ quay đầu nhìn cô, ánh mắt lộ tia nài nỉ: "Miệng anh chỉ dùng để ăn, tuyệt đối không nói lời nào."
Lúc này, Lâm Vãn Thu mới phát hiện sắc mặt bất thường của anh, chóp mũi đỏ ửng, hốc mắt dần bị màu máu xâm chiếm, bộ dáng kì dị đáng sợ.
"Anh ——" Lâm Vãn Thu chỉ mặt mày của anh, nghi ngờ nhíu mày, "Sao vậy?"
Bạch Thuật Bắc bất giác sờ lỗ mũi, lập tức sáng tỏ, cười gượng gạo, lạnh nhạt nói: "Bị dị ứng với phấn hoa."
Ngữ khí của anh như gió thoảng mây trôi, sau đó bắt đầu nhảy mũi lia lịa. Người đàn ông trầm lạnh như Bạch Thuật Bắc, giây phút này lâm vào tình cảnh chật vật, thật sự…hơi buồn cười.
Bạch Thuật Bắc nhìn cô, chậm rãi nói: "Lúc trước tặng hoa cho An Ninh mới biết được, về sau anh không bao giờ mua hoa nữa. Thật xin lỗi, hai chúng ta ở với nhau đã lâu, anh lại chưa bao giờ tặng em được một bông hoa."
Lâm Vãn Thu không biết Bạch Thuật Bắc nói những lời này là có ý gì, cô chỉ biết bản thân rất bình tĩnh khi nghe những điều đấy.
Nhìn bộ dạng không ngừng nhảy mũi của Bạch Thuật Bắc, cô không nhịn được, nhắc nhở: "Bạch tiên sinh, dáng vẻ của anh có hơi bất tiện, trên bàn ăn mà cứ nhảy mũi. . . . . . Anh có thể suy nghĩ cho bọn trẻ, đổi qua bàn khác được không?"
Bạch Thuật Bắc ngớ người, thái độ cứng ngắc, xấu hổ. Lời nói của Lâm Vãn Thu rất khách sáo, nhưng hàm ý bên trong như cây dao nhọn, chọt thẳng cổ họng anh, hô hấp như tắc nghẽn.
Viện trưởng đúng lúc đi tới, thấy thái độ của Bạch Thuật Bắc và Lâm Vãn Thu, bà càng thêm hoài nghi, úp úp mở mở nói: "Bạch tiên sinh, chúng ta qua bàn bên kia ngồi được không?”.
Hai mắt Bạch Thuật Bắc vẫn cố chấp dán trên người Lâm Vãn Thu, điềm nhiên thông báo cho mọi người xung quanh “mở rộng tầm mắt”: "Xin lỗi, tôi chỉ muốn ngồi cùng bà xã của mình, viện trưởng không để ý chứ?"
Viện trưởng cùng chủ nhiệm đứng bên cạnh kinh ngạc không thốt nên lời, ánh mắt bàng hoàng di chuyển qua lại giữa hai vợ chồng.
Trong lòng viện trưởng không ngừng than khổ, thầm trách cái miệng bép xép của mình, dại dột đi lãi nhãi với chồng của Lâm vãn Thu, còn hồn nhiên lên án người ta!
Bầu không khí nhất thời có chút xấu hổ, mọi người cùng trầm mặc, không biết nên nói gì.
Viện trưởng đành cười xòa, cố gắng vớt vát mặt mũi, hóa giải tình huống khó xử: "Hóa ra Bạch tiên sinh và Tiểu Lâm . . . . . Ôi…..Tiểu Lâm à, Bạch tiên sinh bị dị ứng phấn hoa, cô dẫn cậu ta đến phòng y tế lấy thuốc đi."
Dù sao Bạch Thuật Bắc cũng là khách quý, viện trưởng vẫn nên làm tròn đạo đãi khách trước. Lâm Vãn Thu gắng gượng đồng ý, chờ viện trưởng đi xa mới bình tĩnh quay đầu: "Anh rốt cuộc có ý gì đây?"
Bạch Thuật Bắc lẳng lặng nhìn cô một lúc lâu, trong đáy mắt cô ẩn chứa sự mất kiên nhẫn. Khuôn mặt trắng nõn vì tức giận mà nhuộm sắc hồng tươi sáng, hai cánh môi xinh xắn mím chặt, dáng vẻ đó…quả thật có chút dụ hoặc.
Nhìn cô mấy giây, tiếp sau, Bạch Thuật Bắc nâng khóe môi, nở nụ cười dịu dàng: "Không có gì, chỉ muốn chặt đứt những ý niệm không trong sáng của một số người đối với vợ anh. Tuy chúng ta đang ở riêng, nhưng quan hệ vợ chồng vẫn không thay đổi. Vãn Thu, anh và Manh Manh, một lòng chờ đợi em quay về."
". . . . . ."
-
Đối với những lời nói của Bạch Thuật Bắc, Lâm Vãn Thu đã chai sạn cảm xúc. Lòng người đôi khi thật đáng sợ, khi bạn yêu anh ta, bất luận anh ta nói gì, bạn đều nguyện ý tin tưởng. Nhưng một khi tâm đã chết, không chỉ trong lời nói, mà những gì thuộc về anh ta, bạn đều hoài nghi hết thảy.
Vì thế, Lâm Vãn Thu không buồn để tâm đến những câu nói mập mờ của Bạch Thuật Bắc, chỉ làm đúng chức trách, dẫn anh đến phòng y tế, tìm thuốc chống dị ứng đưa anh.
Bạch Thuật Bắc ngồi trên ghế, rốt cuộc đã có thể thoải mái ngắm nhìn cô, khi cô xoay người nhìn lại, anh vẫn chưa chịu thu ánh mắt. Ánh mắt ấy cực kì nóng bỏng, trong đáy mắt dấy lên hai ngọn lửa rực, tựa như hận không thể chạy đến, kéo cô vào ngực, dùng nụ hôn bù đắp cho bao ngày nhung nhớ. Nghĩ nhiều như vậy, thế nhưng cuối cùng, anh vẫn không có can đảm biến chúng thành hành động cụ thể.
Trong lòng Bạch Thuật Bắc thầm cười khổ, ban đầu là Lâm Vãn Thu lo sợ, khép nép khi đối diện với anh. Hiện tại thế thời thay đổi, đến phiên anh phải nếm chịu những tư vị đắng chát này.
"Uống ba viên." Lâm Vãn Thu ném hộp thuốc tới người anh, đứng cách anh mấy bước.
Bạch Thuật Bắc cúi đầu, nhìn hộp thuốc, không nói chuyện, trực tiếp lấy ba viên thuốc đưa lên miệng, nuốt xuống.
Lâm Vãn Thu thấy Bạch Thuật Bắc uống thuốc xong, xoay người ra ngoài: "Đi thôi, viện trưởng đang chờ anh đấy."
Bạch Thuật Bắc không di động, cất tiếng gọi cô: "Em đang sợ anh à? Gấp gáp muốn tránh anh."
Lâm Vãn Thu đình chỉ bước chân, ánh mắt tĩnh mịch ngắm nhìn cảnh đêm ngoài cửa, chậm rãi xoay người, điềm tĩnh nở nụ cười lạnh nhạt: "Bạch tiên sinh có chuyện muốn nói với tôi ư? Tôi xin rửa tai lắng nghe."
Nói đoạn, cô đi đến ghế sô pha, ngồi xuống, mỉm cười nhìn anh.
Hàng chân mày Bạch Thuật Bắc chau chặt. Nói thật , anh chẳng có chiêu trò gì để dỗ dành Lâm Vãn Thu. Nếu như cô châm chọc anh, hoặc nổi giận với anh thì ít nhất anh còn biết, trong lòng cô vẫn còn có anh. Nhưng dưới tình hình anh. . . . . . anh bỗng nhiên cảm thấy mê muội.
Bạch Thuật Bắc trầm mặc chốc lát, nhỏ giọng thở dài: "Vãn Thu, chúng ta hãy bình tĩnh nói chuyện với nhau. Cũng đã trôi qua thời gian dài, cảm xúc nên nhường đường cho lí trí, trong bụng em còn có đứa bé, chúng ta phải suy tính cho nó nữa."
Vẻ mặt Lâm Vãn Thu điềm tĩnh, nghe Bạch Thuật Bắc nói đến đó, bèn gật đầu tán thành: "Ừm."
Bạch Thuật Bắc thấy cô chịu phối hợp, thần sắc liền tươi tỉnh hơn, giọng nói cũng trở nên dịu dàng: "Vãn Thu, đã qua lâu như vậy, em còn muốn trì hoãn đến bao giờ? Ngày trước là anh không tốt, em muốn trách phạt anh thế nào cũng được. Chỉ xin em hãy về nhà với anh đi, một mình em ở bên ngoài, rất khổ sở."
Lâm Vãn Thu hơi bất ngờ, ngay sau đó bật cười lắc đầu: "Anh cho rằng tôi đang ghen tuông hoặc là hờn dỗi với anh?"
Bạch Thuật Bắc giật mình, Lâm Vãn Thu bất đắc dĩ cúi đầu: "Bây giờ cuộc sống của tôi rất tốt, thật đấy. Trước kia, tôi chưa từng trải qua cuộc sống thảnh thơi như thế này. Chung sống với những đứa trẻ, tôi như được tiếp thêm lòng tin vào tương lai. Ngày trước sống cùng anh, tâm trạng tôi luôn thấp thỏm bất an, lo lắng sẽ khiến anh buồn phiền tức giận, lo lắng mình làm chưa tốt, lo lắng mình không đủ đáng yêu. Thuật Bắc, anh không hiểu thế nào là yêu một người đâu. Cùng anh sống chung một chỗ, tôi mới khổ sở đấy."
Bạch Thuật Bắc ngây ngốc nhìn cô, vẻ mặt cô thanh tao mà lạnh nhạt, tựa như đang nói về những chuyện tốt đẹp. Anh chưa bao giờ chứng kiến thần sắc của cô nhẹ nhàng thỏai mái như lúc này. Thế nhưng những lời cô thốt ra khiến anh chấn động.
"Thuật Bắc, ly hôn đi, anh không yêu tôi, còn tôi, càng ngày càng không thương anh. Chúng ta cần gì phải níu kéo cuộc hôn nhân như vậy? Nhất định sẽ không có hạnh phúc."
Âm sắc trong giọng nói của Lâm Vãn Thu chậm chạp và trong vắt, từng chữ tựa như làn gió nhẹ, thổi xuống đáy tai anh. Nó mang theo hơi hạnh khiến lòng người tan nát, dần dần đóng băng toàn bộ cõi lòng anh.
Cổ họng Bạch Thuật Bắc khô khốc, căng đau, nhìn thẳng đáy mắt sáng như trăng rằm của Lâm Vãn Thu, lâu sau mới phát ra âm thanh: "Anh, không phải không yêu em."
Lời đã thốt ra, liệu Lâm Vãn Thu có tin không? Nếu anh yêu cô, vì sao lại ép cô đi đến con đường này. Tình yêu vốn không phải như thế.
Lời yêu được thốt ra từ miệng anh, làm sao Lâm Vãn Thu tin nổi?
Nỗi tuyệt vọng lần nữa nhấn chìm Bạch Thuật Bắc, tình yêu của anh đến quá muộn. Đáng buồn hơn, anh yêu một người mà người ấy vĩnh viễn không tin tưởng tình yêu của anh.
Hóa ra trong tình yêu, điều khó nhất là làm cách nào để đối phương tin tưởng —— mình đã yêu cô ấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.