Đôi mắt Lâm Vãn Thu nhập nhèm mở ra, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt là tấm rèm cửa sổ lay động dập dờn theo cơn gió nhẹ, tiếng chim hót líu lo vọng vào phòng ngủ. Đầu óc cô trống rỗng trong vài giây, vẫn chưa thích ứng với việc, cô đột nhiên dọn về ở chung với Bạch Thuật Bắc. Cô đờ người, nhìn chằm chằm chùm đèn thủy tinh treo trên trần nhà trong chốc lát, rồi mới vén chăn ngồi dậy.
Như mọi ngày, Nặc Nặc vẫn còn đang ngáy ngủ, Manh Manh đã đi du lịch Tam Á với Bạch Tiểu Lê. Thời gian nóng nhất trong năm đã gần đến——
Cô xuống lầu, liền thấy Bạch Thuật Bắc và bác sĩ chữa trị cho anh, ngồi nói chuyện với nhau. Trên mặt vị bác sĩ đầy vẻ chuyên nghiệp và nghiêm túc, mà bộ dáng của Bạch Thuật Bắc dường như có chút hời hợt . Thính giác của anh nhạy bén vô cùng, nghe thấy tiếng bước chân của cô, bèn ngoảnh đầu lại, khóe miệng vẽ nên nét cười dịu dàng: "Chào buổi sáng."
"Chào buổi sáng." Lâm Vãn Thu vừa nói vừa nhìn về phía vị bác sĩ, đối phương thấy cô, biểu cảm liền trở nên phức tạp, bắt đầu là kinh ngạc, dần dần chuyển thành đồng tình, thông cảm?
Cô nhìn thẳng bác sĩ, định gật đầu chào, đối phương lại vội vàng né tránh tầm mắt của cô. Vị bác sĩ là một người đàn ông vận âu phục màu xám tro, dáng vẻ thanh nhã. Ông ta đứng dậy, tay cầm theo túi thuốc: "Bạch tiên sinh, vậy tôi về trước."
Lúc ông ta đi lướt qua Lâm Vãn Thu, bước chân thoáng nhanh hơn. Lâm Vãn Thu ngạc nhiên, nhìn chăm chú vào bóng lưng ông ta, cho đến khi nó biến mất, trong lòng bỗng chốc dâng lên dự cảm chẳng lành. Cô lo lắng đi đến chỗ Bạch Thuật Bắc, khẩn trương nhìn anh: "Đôi mắt của anh chuyển biến xấu à?"
Bạch Thuật Bắc thoáng sửng sốt, ngay sau đó nở nụ cười nhạt: "Sao em nghĩ vậy?"
"Vì bác sĩ Vương, ông ta ——" Lâm Vãn Thu nhớ đến cảm xúc lóe sáng trong ánh mắt của đối phương, nhịp tim không khỏi tăng nhanh. Không phải trong phim thường diễn ra như vậy ư? Bệnh tình của bệnh nhân đột nhiên chuyển biến xấu, bác sĩ ngập ngừng không biết ăn nói sao với người nhà bệnh nhân. Vừa nãy, ánh mắt của bác sĩ Vương, rõ ràng là muốn nói lại thôi.
Cô càng nghĩ thì càng bất an. Khối máu trong đầu Bạch Thuật Bắc, cho tới giờ vẫn chưa có biện pháp loại trừ, không biết có để lại di chứng hay không?
Vẻ mặt của Bạch Thuật Bắc không hề có cảm xúc khác thường, anh an tĩnh ngồi trên sô pha, ánh mắt lành lạnh thấu triệt, dần dần lan tràn ý cười: "Anh phải thừa nhận, bản thân mình rất xấu xa. Thấy em lo lắng, anh lại vô cùng vui vẻ đấy."
Lâm Vãn Thu tức tối trừng lớn hai mắt, Bạch Thuật Bắc bèn ôm cô vào ngực, hai cánh môi lành lạnh đáp xuống vành tai cô: "Em còn chưa đồng ý phục hôn với anh, làm sao anh cam tâm mà chết?"
Lâm Vãn Thu giơ tay, nhéo mạnh hai bên hông anh, nhưng đáng tiếc, thân thể anh săn chắc, nào có tí thịt thừa, ngược lại chỉ làm đau tay cô thêm. Lâm Vãn Thu càng tức, hung dữ cắn phập vào môi anh : "Em cấm anh nhắc đến cái chữ xui xẻo kia, em rất kị chữ đấy."
Bạch Thuật Bắc lặng thinh đợi cô nói tiếp, hàng chân mày của anh khẽ nhướng cao. Lâm Vãn Thu thở dài thườn thượt: "Ba mẹ em đều lần lượt qua đời, Tri Hạ thì luôn. . . . . . Em thật sự rất sợ khi nghe chữ đó."
Bạch Thuật Bắc tĩnh lặng, đôi đồng tử co rút mạnh, hai cánh tay siết chặt cô hơn: "Xin lỗi em, cho dù là anh, cũng không thể đem lại cho em cảm giác an toàn."
Lâm Vãn Thu vùi đầu vào ngực anh, nhoẻn miệng cười, lắng nghe nhịp đập của trái tim anh, chậm rãi khép đôi mắt: "Vậy sau này anh phải nỗ lực hơn nữa. Đừng tưởng em chịu về ở với anh, thì anh có thể dễ dàng ăn hiếp em đấy. Những lời anh đã hứa với em, phải luôn khắc ghi trong lòng. Nhớ rõ, về sau phải thành thật với em, không được lừa dối em nữa!"
Bạch Thuật Bắc dường như cười một tiếng, lồng ngực thoáng phập phồng, khuôn mặt cô cọ xát trên khuôn ngực của anh, mang đến cho anh niềm hạnh phúc ngọt ngào. Cánh tay anh càng dùng sức, căng tràn sức mạnh, lát sau, anh nửa thật nửa đùa nói: "Bây giờ mà muốn lừa em chuyện gì, ắt hẳn phải giấu kín suốt đời."
Lâm Vãn Thu nghi hoặc nhìn anh, Bạch Thuật Bắc cúi đầu hôn môi cô. Một nụ hôn triền miên thắm thiết. Hai người đắm chìm trong ánh nắng ban mai, được bao bọc bởi nguồn sáng nhu hòa ấm áp.
"Buổi chiều, em định dẫn Nặc Nặc đi chích ngừa, anh đi không?" Thật vất vả anh mới chịu buông ra. Cô nhanh nhảu nói lãng sang chuyện khác, tránh khơi mào dục vọng của anh.
Sống mũi cao thẳng của Bạch Thuật Bắc vùi vào mái tóc đen mượt của cô, say mê hít hà mùi hương trên đó. Lòng bàn tay nóng bỏng du ngoạn trên những đường cong láng mịn của cô: "Tất nhiên anh sẽ đi với hai mẹ con. Chúng ta đã bỏ lỡ quá nhiều thời gian, hiện tại phải biết quý trọng từng giây từng phút."
"Bạch tiên sinh, anh gần đây xem rất nhiều phim thần tượng? Nói chuyện càng ngày càng ngọt xớt."
"Những lời anh nói với em, xuất phát từ bản năng trong tình yêu, chẳng cần học ai."
". . . . . . Nhưng em thích anh lúc trước hơn."
"Em thích anh lạnh lùng hà khắc?"
"Không sai."
"Vậy về sau anh sẽ giảm nói, tăng làm."
". . . . . ."
Nói xong, Bạch Thuật Bắc liền đè cô trên sô pha. Sáng sớm cơ thể thường mẫn cảm, Lâm Vãn Thu bị anh vuốt ve, trêu chọc vài cái, đã sẵn sàng cho sự thâm nhập của anh
Anh nhấp nhô lên xuống thân thể cô, ôm hôn rất chuyên chú.
Lâm Vãn Thu biết anh nhìn không thấy, bèn dạn dĩ hơn một chút. Cô khẽ giương đôi môi đỏ bừng, thở dốc từng cơn. Đầu ngón tay trắng muốt tự cầm một bên gò ngực trắng nõn, dùng hai ngón giữa kẹp chặt nụ hồng đỏ, nghiền ép mạnh.
Luồng khoái cảm mãnh liệt bỗng nhiên ùn ùn kéo đến, tựa hồ muốn cô chìm nghỉm trong đó. Dưới sự tiến công hùng dũng của anh, trên mặt cô lộ vẻ thỏa mãn hòa cùng bộ dáng lưu luyến.
Bạch Thuật Bắc từ ngực cô ngẩng mặt lên. Lâm Vãn Thu nhìn thẳng vào mắt anh, thoáng kinh ngạc . Khuôn mặt cô vẫn còn thuần một màu đỏ ửng, sự ngượng ngùng lóe lên trong đáy mắt, khiến cô phải nheo nheo hai mắt lại.
Có điều, anh không thấy được, cô thẹn thùng với ai. . . . . .
Tuy nhiên, cô mơ hồ cảm thấy, hô hấp anh trở nên rối loạn. Cự vật chôn trong cơ thể cô ngang nhiên rống giận, bành trướg, tựa hồ muốn hòa nhập vĩnh viễn vào thân thể cô. Cô bật tiếng thét chói tai, anh cúi đầu chặn mọi âm thanh. Cuối cùng ở nơi sâu thẳm của thể xác và linh hồn cô, anh tuôn trào mọi nhiệt năng.
Tâm trí Lâm Vãn Thu còn đang mông lung, vẫn không quên thắc mắc một chuyện, sao sáng nay, anh lại nhanh thế?
-
Buổi chiều, hai người cùng đi đến bệnh viện. Hiện giờ, Bạch Thuật Bắc càng ngày càng tinh tế, tỉ mỉ hơn, luôn quan tâm săn sóc cho mẹ con cô. Lâm Vãn Thu bế Nặc Nặc đứng chờ trước cửa phòng chích ngừa, anh an tĩnh ngồi chờ một bên. Mặc dù anh không giúp được nhiều việc, song vẫn khiến cô cảm thấy ngọt ngào, hạnh phúc.
Nhớ đến ngày xưa, khi cô mang thai Manh Manh, lúc ấy, cô vô cùng khát vọng, sẽ có một người ở bên cạnh làm chỗ dựa tinh thần cho mình. Nhìn cảnh những cặp vợ chồng khác quan tâm, ân ái với nhau, trong lòng cô chứa đầy nỗi cay đắng.
Đang thất thần, cô y tá bất chợt đọc tên tuổi của Nặc Nặc, lúc này Lâm Vãn Thu mới hồi hồn, vội ôm cu cậu đi vào trong. Vừa đúng lúc có một bà mẹ ôm con gái đang gào khóc đi ra ngoài, bà mẹ kia đang mãi dỗ con gái, nên không chú ý nhìn đường, trực tiếp đi thẳng đến chỗ Lâm Vãn Thu.
Lâm Vãn Thu sợ hết hồn, khoảng cách quá gần, đã không kịp né tránh. Vóc người đối phương lại to con đầy đặn, chiếm hơn phân nửa diện tích cánh cửa.
Lâm Vãn Thu sốt ruột cho Nặc Nặc, luống cuống ôm chặt bé trong khuỷu tay. Nhưng sự va chạm nảy lửa không hề phát sinh như cô đinh ninh, bởi vì thân thể cô được kéo vào lồng ngực quen thuộc.
Cô ngẩng đầu, thấy mi tâm anh nhíu chặt.
Một tay Bạch Thuật Bắc siết chặt eo cô, tay kia ôm cả cô và Nặc Nặc vào trong ngực, vẻ mặt anh thấp thỏm bất an: "Có sao không em?"
Lâm Vãn Thu lắc đầu một cái, nhịp tim bỗng nhiên tăng nhanh: "Anh, làm sao ——"
Đầu óc cô trở nên rối mù, gắt gao nhìn chằm chằm vào đôi đồng tử sắc lạnh của người đối diện. Ngược lại, Bạch Thuật Bắc không hề hốt hoảng, khẻ rủ hàng mi dài: "Anh nghe thấy tiếng kêu của em, hành động theo phản xạ tự nhiên."
Lâm Vãn Thu cẩn thận nhớ lại, song cô không dám chắc chắn bản thân có kêu cứu hay không ? Có điều, nếu Bạch Thuật Bắc đã hồi phục hai mắt, anh chẳng có lí do gì phải giấu giếm cô.
Cho đến khi Nặc Nặc đã chích ngừa xong, Lâm Vãn Thu vẫn lăn tăn suy nghĩ về sự cố ngoài ý muốn vừa nãy. Bằng cách nào mà chỉ trong vài giây ngắn ngủi, Bạch Thuật Bắc có thể xác định chính xác phương hướng của cô, hơn nữa, tư thế anh che chở, bảo vệ cho cô, không chê vào đâu được.
Có lẽ vì quá chuyên tâm vào vấn đề này, nên trong đầu cô bắt đầu lần tìm những dấu hiệu khả nghi gần đây của anh. Ví như mấy ngày trước, cô thay tã cho Nặc Nặc, lúc ấy, cô lấy tã, đi từ trên lầu xuống, thấy Bạch Thuật Bắc đã giúp con trai cởi ra cái tã cũ dính đầy nước tiểu, hơn nữa còn cầm một món đồ chơi, đùa với cu cậu. Cô nhớ rõ ràng, món đồ chơi ấy đặt rất xa chỗ hai cha con đang ngồi.
Nhưng Bạch Thuật Bắc có cách giải thích rất thuyết phục, vả lại, sau khi sanh Nặc Nặc, trí nhớ Lâm Vãn Thu hơi giảm sút, vì thế, cô dần quên mất chuyện đấy.
Giờ nghĩ lại, cô cảm thấy xuất hiện đầy rẫy vấn đề trong từng chi tiết nhỏ.
Còn có một lần, Manh Manh vật lộn thật lâu với trò chơi ghép hình, cuối cùng, cô nhóc làm loạn xạ cả lên, phải nhờ cô giúp đỡ. Lâm Vãn Thu dò dẫm thật lâu, cũng chỉ có thể chỉnh lại vài miếng ghép thích hợp mà thôi. Nhưng sáng ngày hôm sau, một bảng ghép hình vô cùng hoàn hảo, không chút tì vết, đã đặt ngay ngắn trên bàn học của Manh Manh. Lúc ấy, Manh Manh nở nụ cười thần thần bí bí, nháy mắt với cô, còn nói trong nhà xuất hiện " cô nương ốc đồng "*.
* có rất nhiều sự tích về cô nương ốc đồng, song phổ biến nhất là sự tích một người nông dân luôn chăm chỉ, cần cù làm ăn. Một ngày chàng ta đi cày cấy về, nhặt được một con ốc đồng rất đẹp. Chàng ta mang con ốc về nhà, đặt trong lu nước, muốn nuôi nó. Từ đấy về sau, mỗi ngày chàng ta từ đồng trở về nhà đều thấy cơm canh thơm ngào ngạt dọn sẵn trên bàn. Chàng ta lấy làm lạ, một ngày chàng ta giả vờ cầm cuốc đi lên đồng như thường lệ, nhưng đi giữa đường thì chàng quay về nhà. Nhìn thấy trong lu nước bước ra một cô nương xinh đẹp, nấu cơm cho chàng. Chàng nông dân tiến đến hỏi, cô gái ấp úng, bảo là mình chính là cô nương ốc đồng. Cái tích này rất dài, sơ lược là sau này, hai người phải trải qua một vài khó khăn mới có thể sống hạnh phúc bên nhau. Sự tích này cũng giống nàng Tấm bước ra quả Thị của Việt Nam nhở^^
Lâm Vãn Thu càng nghĩ càng khẳng định suy đoán trong đầu, nhưng cô vẫn cảm thấy khó hiểu. Nếu Bạch Thuật Bắc đã hồi phục thị lực, thì tại sao anh cố ý giấu giếm cô ?Và Bạch Thuật Bắc đã nhìn thấy lại từ khi nào?
Không có khả năng trong thời gian hai người ly hôn, như vậy là sau khi hai người tái hợp, khi cô và anh đã hóa giải mọi hiểu lầm?
Càng nghĩ lại càng nhức đầu, nghĩ đến việc Bạch Thuật Bắc cố ý lừa gạt mình, trong lòng Lâm Vãn Thu khồng hề thoải mái, xen lẫn nỗi bi thương. Giữa bọn họ kiêng kị nhất, chính là những lời nói dối. Cuộc hôn nhân của cô và Bạch Thuật Bắc phải gãy gánh giữa đường, nguyên nhân bắt đầu là từ những lời nói dối lấp liếm sự thật của anh.
-
Từ sau khi hoài nghi Bạch Thuật Bắc, Lâm Vãn Thu luôn cố gắng quan sát anh, nhằm vạch trần, lật tẩy sự lừa gạt của anh. Phải thừa nhận một điều, người đàn ông của cô cực kì cẩn thận trong mọi cử chỉ, hành động, bình thường ở cùng cô, anh diễn y như thật, không tí sơ hở.
Lâm Vãn Thu nghĩ ra nhiều biện pháp ấu trĩ để dò xét anh. Ví như lúc chuẩn bị dùng cơm, cô cố tình bưng thức ăn vẩy lên người anh, món cà chua sốt trứng từ dĩa chuyển sang áo anh hơn phân nửa. Người đàn ông vốn thích sạch sẽ, không khỏi chau mày biểu hiện sự khó chịu, tuy nhiên vẫn bị sự lo lắng lấn áp: "Em sao rồi, có bị phỏng hay không?"
Những chuyện tương tự xảy ra rất nhiều, Lâm Vãn Thu dần trở nên mờ mịt, rốt cuộc Bạch Thuật Bắc có đóng kịch với cô hay không?
Song qua mấy ngày sau, cục diện bế tắc hiện tại đã được phá vỡ. Hôm ấy, trong nhà có khách ghé thăm, là đội viên của Bạch Thuật Bắc. Khi Lâm Vãn Thu gặp nạn trong tòa nhà cũ, đã gặp qua cậu ta, chỉ là cô không thể nhớ tên cậu ta.
Đối phương nở nụ cười chói sáng , khoe ra hàm răng chỉnh tề trắng lóa: "Chào chị dâu, chị cứ gọi em là Tiểu Tần."
Lâm Vãn Thu cười chào hỏi với cậu ta. Lát sau, Bạch Thuật Bắc và Tiểu Tần dường như đang bàn chuyện quan trọng, thấy cô đi đến thì ăn ý cùng ngậm miệng. Lâm Vãn Thu không thể làm gì khác ngoài việc hướng đến Tiểu Tần, cười nói: "Để chị đi nấu cơm, hai người cứ nói chuyện tiếp. Tiểu Tần, nhớ ở lại dùng cơm với anh chị."
Tiểu Tần vô tư đồng ý: "Được ạ, cám ơn chị dâu, món ăn chị dâu làm nhất định rất tuyệt vời!"
"Cậu ăn rồi à? Còn chưa ăn mà đã dẻo mồm nói nịnh. Bình thường, tôi dạy cậu nói năng hồ đồ như vậy hả?" Người đàn ông ngồi bên cạnh bỗng nhiên lạnh lùng lên tiếng.
Lâm Vãn Thu thử dò xét, phát hiện thần sắc Bạch Thuật Bắc dần mất kiên nhẫn, trên trán nổi đầy gân đen. Cô không nhịn được, bèn le lưỡi một cái, Tiểu Tần cũng cười khà khà, nói bằng khẩu hình miệng với cô: "Bạch đội trưởng ghen!"
Lâm Vãn Thu vừa vào phòng bếp, liền nghe được tiếng kêu rên nặng nề và thống khổ của Tiểu Tần. Hai mắt cô thoáng trợn tròn, giờ thì rõ mười mươi rồi, quả nhiên Bạch Thuật Bắc đã nhìn thấy được. Người đàn ông này. . . . . .
Đầu óc cô nhất thời lóe sáng, chợt phát sinh một chủ ý: Nếu người đàn ông này vẫn muốn đóng kịch, cô sẽ tính kế ngược lại anh, bắt anh phải chính miệng thừa nhận với cô.