6.
Thời điểm chuông tan học vang lên, tôi mới biết tiết học này đã hết.
45 phút, ngày thường đối với tôi sẽ là giày vò. Thậm chí tôi còn đếm từng giây từng phút.
Nhưng mà hôm nay nháy mắt liền hết tiết? Tôi còn chưa học đủ đâu?
Tôi nhìn sách giáo khoa, bên trong là chi chít ghi chú.
Trong lòng tôi có loại cảm giác thoả mãn không thể tả được, hận không thể đem cả cuốn sách giáo khoa nhai nuốt.
Khâu Đình cùng Giang Thư Hoa đi ngang qua người tôi, tôi không để ý, chỉ nghĩ đến việc tối nay lại tiếp tục học lịch sử.
Vừa bước vào nhà, tôi phá lệ mà vào phòng liền làm bài tập.
Mẹ tôi hoảng sợ, không dám nói chuyện cùng tôi, tôi chỉ có thể nghe thấy giọng bà ở phòng khách cười nói.
" Mình à, anh thấy không? Như Như đang học đó!" Giọng bà vừa kinh hỉ vừa không thể tin được.
Ba tôi cười đáp:" Con gái trưởng thành rồi, đương nhiên phải hiểu chuyện."
Khoé miệng tôi không nhịn được cong cong, mắt vẫn không dời khỏi cuốn sách.
_ _ _ _ _
Không bao lâu sau, môn lịch sử tôi càng học càng tiến bộ.
Khuôn mặt của thầy lịch sử luôn luôn trong một biểu cảm, thoạt nhìn có chút nghiêm túc.
Nhưng thầy đối với tôi không keo kiệt nói ra những lời khích lệ.
Thầy càng khen, tôi càng có động lực học tập.
Buổi tối về nhà, tôi luôn đem sách lịch sử ra xem lại một lần.
Tuy rằng tôi chỉ học tập trong một giờ, nhưng so với trước đã là biến hoá nghiêng trời lệch đất.
Thực mau, kỳ thi đã tới.
Nhận được đề thi môn lịch sử, tôi nhìn qua đề với vẻ mặt tự tin.
Những câu hỏi này, tôi đã ôn đi ôn lại hàng trăm lần.
Kỳ thật môn lịch sử không khó, chỉ cần ghi nhớ là chính.
Chỉ cần có đầu óc tốt và chăm chỉ, đây sẽ chẳng là gì cả.
Tôi hạ bút viết, thật nhanh mà làm xong bài.
_ _ _ _ _
Các môn khác lại không dễ dàng như vậy.
Mấy ngày này tôi luôn chăm chỉ học lịch sử, với mấy môn khác cũng chỉ có thể nghe nghe.
Đề bài so với trước quen mắt hơn một chút, nhưng mà đáp án là gì tôi cũng không xác định được.
Bất đắc dĩ, tôi chỉ có thể cắn răng cố gắng, ít nhất là không nộp giáy trắng.
Thi xong, trong lòng tôi càng ngày càng căng thẳng.
Đây là lần đầu tiên tôi nghiêm túc làm bài thi.
Không biết kết quả sẽ thế nào? Sẽ tiến bộ hay là đi lùi?
Thầy lịch sử biết thành tích của tôi có thấy thất vọng không? Khâu Đình cùng Giang Thư Hoa nhất định sẽ cười vào mặt tôi đi?
Nhiều suy nghĩ gộp lại làm đầu tôi muốn nổ tung, tôi cái gì cũng học không vào, như đang chờ thẩm phán xét xử.
Thực mau, kết quả kỳ thi đã có.
Tôi nhìn Khâu Đình đang phát bài thi, nhịn không được hít sâu một hơi.
Thời điểm phát đến tôi, Khâu Đình nhìn nhìn bài thi, mặt mày nhăn nhó.
Cô ta nhìn trên dưới, khoảng chừng mười mấy giây, vẻ mặt không thể tin được.
Một lát sau, cô ta đi ngang qua người tôi, đem bài thi ném ở trên bàn.
Cuộc đời tôi chưa bao giờ khẩn trương đến như vậy, nhắm mắt cầm lấy bài thi, nửa ngày mới giám thở.
Một con số màu đỏ chót đập vào mắt tôi.
Lịch sử, 92 điểm.
Tôi quả thực sợ ngây người, tay không kiềm chế được mà run lên.
Cũng không quá khó lý giải được tâm tình của tôi, trước giờ điểm thi của tôi đều chỉ có một số, may mắn lắm mới vượt qua con số mười.
Lần này tôi thi được tận 92 điểm?!
Đây là thành tích của Kiều Như tôi sao?
Tôi không nhịn được mà ngây ngô cười, đem bài thi lật qua lật lại.
Thời điểm trong lòng tôi đang nở hoa, thầy lịch sử bước vào.
Cả lớp lập tức yên tĩnh lại, thầy lịch sử bước lên bục giảng ho nhẹ một tiếng, không vòng vo mà trực tiếp nói.
" Lần này đề thi tương đối khó, nhưng mà các em thể hiện cũng không tệ lắm, đây là điều thầy không nghĩ tới."
"Lần này..." Thầy cầm tờ danh sách nói:" Có 3 bạn học đạt trên 90 điểm, Khâu Đình 99, Giang Thư Hoa 98..."
Sau đó thầy lịch sử cười:" Còn có bạn học Kiều Như."
Tâm tôi nháy mắt nhảy thình thịch lên.
" Bạn học Kiều Như gần đây đã tiến bộ, cũng rất thông minh nha, nhanh như vậy mà có sự tiến bộ rất lớn!"
" Kiều Như được 92 điểm, nhưng em đừng kiêu ngạo, lần sau hãy cố gắng hơn để đạt 100 điểm!"
Cả lớp ồ lên!
Mọi người nhìn về phía tôi rồi nhỏ giọng thảo luận.
Tôi nhìn đến ánh mắt phức tạp của Giang Thư Hoa, rồi lại nhìn đến khuôn mặt tái xanh của Khâu Đình.
Trong phút chốc, khoé miệng tôi không nhịn được mà cong lên.
Khó có thể hình dung được cảm giác vui sướng này, đó là một loại cảm giác thành tựu.
Trong nháy mắt, tôi từ người bị mọi người khinh thường biến thành người khiến mọi người e dè.
Tuy rằng chỉ mới là một môn, nhưng nó cũng là kết quả cho sự nỗ lực không ngừng của tôi!
Trách không được mọi người lại chăm chỉ học tập, là do học tập tốt thế mà lại đem lại cảm giác kiêu ngạo! Kiêu ngạo, thoả mãn, hạnh phúc,... Nhiều loại cảm xúc gộp lại với nhau, đủ để khiến cho lòng ta lâng lâng.
Tôi đã quên mất tiết này trôi qua như thế nào. Thời điểm tan học, có mấy nữ sinh vây quanh Khâu Đình nói chuyện.
Có lẽ mấy người đó muốn sỉ nhục tôi, giọng nói liền theo đó phóng đại hơn trước.
" Có vài người đầu óc ngu dốt, dùng thủ đoạt dơ bẩn để đạt được hơn 90 điểm, ai mà tin được chứ?"
" Chính là vì lợi ích, tự lừa mình lừa người mà thôi!"
" Khâu Đình, cậu cũng đỉnh quá! Thi được 99 điểm, có cách học nào có thể chia sẻ không a?"
Khâu Đình trông có vẻ tốt hơn hồi nãy, mỉm cười trả lời:
" Mới được 99 điểm mà, vì sơ ý mà tớ làm mất 1 điểm. Các cậu biết mà, tớ về nhà ít khi học lắm! Cũng có thể coi là thiên tài bẩm sinh mà."
" Người khác cùng chúng ta đâu có liên quan, dù sao tớ cũng chẳng thèm quan tâm mấy thứ không cùng đẳng cấp! Tớ lại cảm thấy thật đáng thương, học không ra gì nên mới phải sử dụng thủ đoạn dơ bẩn hèn hạ!"
Khâu Đình nhấp miệng mỉm cười, mọi người thấy thế cũng cười trào phúng theo cô ta.
Tôi nắm chặt bài thi, cảm xúc vui vẻ nãy giờ hoá thành hư không.
Một cổ lửa giận xông thẳng vào lòng, tôi cảm giác lý trí bị đốt cháy mất.
Tôi đột nhiên đứng dậy, bước đến trước mặt Khâu Đình.
Có lẽ biểu cảm tôi có chút đáng sợ, Khâu Đình bị doạ sợ, ngay sau đó nhíu mày nói:
" Kiều Như, sao vậy? Muốn đáng người sao?"
" Cậu bị nói trúng, nên thẹn quá thành giận?"
Tôi kìm nén lại, nói:
" Khâu Đình, cậu vừa nói gì? Lặp lại xem?"
" Tại sao tôi phải nói?" Cô ta khinh miệt nhìn tôi.
" Cậu chột dạ sao, Kiều Như? Có đôi khi tôi thấy cậu thật đáng thương, vì thứ mình mong muốn mà không bất chấp thủ đoạn!"
Lời cô ta nói như dao đâm vào lòng tôi, đang lúc đỉnh điểm, bả vai bị ai đó đẩy.
Tôi đứng không vững phải dựa vào bàn, eo đụng vào cạnh bàn khiến tôi đau đớn.
Ngẩng đầu lên nhìn, là Giang Thư Hoa.
Hắn ôm Khâu Đình, vẻ mặt không tán đồng nhìn tôi.
" Kiều Như, cậu muốn làm gì? Khâu Đình cùng cậu không phải là cùng một loại người, đừng bày ra vẻ mặt lưu manh đó!"
Tôi quả thực bị chọc tới điên rồi, hét lớn:" Cậu không thấy là tôi bị bôi nhọ sao?!"
Sắc mặt Giang Thư Hoa có chút phức tạp.
" Kiều Như, đừng nghĩ mình thông minh, chuyện cậu làm ai cũng biết."
" Tôi khuyên cậu hãy sống thật thà, đừng tự cho là mình thông minh."
Trong nháy mắt, cơ thể tôi như bị ai đó nhấn chìm.
Não tôi trống rỗng, hận không thêt giết chết đôi nam nữ đang đứng trước mặt.
Học tập giỏi ghê gớm lắm sao? Học giỏi là liền có thể khinh thường, hạ bệ người khác sao?
Tôi không suy nghĩ mà thốt lên:
" Cậu tự hào lắm sao? Cuối kỳ này tôi nhất định sẽ vượt qua cậu!"
_ _ _ _ _
Cả lớp yên tĩnh, sau đó từng đợt cười vang.
Đặc biệt những người bên cạnh Khâu Đình cười đến đau bụng.
" Kiều Như à, Khâu Đình đứng nhất khối đó! Cậu mà đòi vượt qua được?"
" Khoác lác đúng thật không mất tiền mà. Nói tiếp đi chứ ha ha ha!"
_ _ _ _ _
Ngay cả Khâu Đình cũng vui vẻ.
" Được thôi! Nếu cậu vượt qua tôi, cậu muốn gì cũng được!"
"Còn nếu không được, cậu phải đứng trước toàn trường hô to: Tôi, Kiều Như chính là một con chó! Cậu dám chứ?"
Tôi bị ánh mắt tự tin khinh thường của Khâu Đình khiến người nóng lên, không suy nghĩ nói:
" Được! Nếu tôi vượt qua cậu, cậu phải đứng trước toàn trường xin lỗi tôi, tự nhận mình không bằng tôi!"
"Được thôi!"
Khâu Đình khinh thường nhìn tôi:" Đúng là tự rước lấy nhục!"
Tôi châm chọc:" Không cần châm biếm tôi, lúc đấy đừng hối hận là được!"
Nói xong, tôi cầm cặp sách đi ra khỏi lớp học.
_ _ _ _ _ _ _ _
Ps: có lẽ lúc đó nu9 tuyệt vọng lắm mới nói thế. Nhưng đây sẽ là bước đệm khiến nu9 càng cố gắng nè!!
Chương này dài gấp đôi các chương khác:)