Nghịch Tập [Tinh Tế]

Chương 18:




Hiểu lầm đã được giải thích rõ ràng, dạy dỗ nên cho cũng đã cho, vốn dĩ Alan muốn tận dụng bầu không khí này để tỉ tê cùng Bùi Nghiêu trong chốc lát, đáng tiếc trời không chiều lòng người… Quan lễ nghi của Alan nhận được truyền tin từ Hoàng đế Bệ hạ Alston.
Vừa mới thân thiết với lính gác của mình, tâm tình của Alan vô cùng tốt, cũng không so đo chuyện Alston quấy rầy mình, khi hình ảnh 3D của Alston từ từ rõ nét Alan thậm chí còn mỉm cười hành quân lễ: “Bệ hạ.”
Alston vẫn mang dáng vẻ không giận tự uy như mọi khi, nghiêm túc nói: “Hôm nay là ngày học viện dẫn đường mới khai giảng phải không.”
Alan thầm nghĩ biết còn cố hỏi, nhưng vẫn “vâng” một tiếng, Alston lạnh mặt: “Ta vừa nhận được một tin tức không mấy vui vẻ, nghe nói con cưỡng chế bắt một dẫn đường của nhà Sterling đi?”
Alan nhướng mày: “Cưỡng chế?”
Alston mất kiên nhẫn xoa xoa ấn đường: “Thượng tướng Sterling vừa gọi cho ta, tuy rằng lời nói rất thành khẩn, xin lỗi hết lần này đến lần khác, nhưng ta nghe ra ông ta vẫn hy vọng cháu mình có thể quay về Tháp Ngà, dẫn đường đó là cháu trai duy nhất của Thượng tướng Sterling! Cậu ta rất quan trọng đối với lão Sterling… Trước khi làm việc con có thể động não nghĩ đến hậu quả không?!”
Alan bình thản cười: “Hậu quả? Xin lỗi, tất cả những hành động của tôi đều tiến hành hoàn toàn dựa theo quy định đã lập ra từ trước, nếu hành động của tôi có bất cứ điều gì không thỏa đáng, ngài có thể căn cứ theo quy tắc liên quan để xử phạt tôi.”
Alston bực dọc nói: “Đừng nói với ta những thứ này! Con không thể chỉ dựa vào sự hứng khởi của mình, con có suy nghĩ cho phía Chủ tinh không! Đừng gây thêm phiền phức không đáng có cho ta!”
“Giống với ngài, tôi cũng không muốn có thêm phiền phức không đáng có, cho nên ban nãy tôi mới nghiêm khắc từ chối yêu cầu không hợp lý của bọn họ.” Alan cười lạnh, “Thủ tục của Ryan không có bất cứ vấn đề gì, chỉ dựa vào lý do “người trong nhà không đồng ý” là muốn dắt người từ chỗ tôi đi, một khi có tiền lệ này, sau này tôi nên từ chối người khác thế nào? Có phải ai cũng có thể dắt dẫn đường ở đây đi không? Vậy trật tự của trường học thì sao? An toàn của dẫn đường thế nào? Ai đảm bảo? Tôi rất nỗ lực không muốn làm ngài khó xử, cũng xin ngài chia cho tôi chút lòng yêu thương, đừng để tôi khó làm việc quá.”
“Bệ hạ.” Bùi Nghiêu sửa sang lại quần áo xong đi ra khỏi phòng, bước nhanh đến phía trước thiết bị truyền tin hành quân lễ, “Chuyện vừa nãy tôi cũng có mặt ở đó, vô cùng xin lỗi đã gây ra rắc rối, thân là Hiệu trưởng… tôi nghĩ tôi nên là người chịu trách nhiệm chính trong chuyện này.”
“Đừng gánh tội thay nó!” Đối mặt với Bùi Nghiêu sắc mặt của Alston tốt hơn chút, “Bùi Nghiêu… Ta rất rõ chuyện hôm nay không liên quan đến cậu, nhưng ta hy vọng sau này cậu có thể tỉnh táo một chút! Đừng quậy phá cùng với Alan, cậu không giống nó, nếu xảy ra vấn đề gì, Alan là Hoàng tử người khác không dám động tới nó, mà cậu rất có thể trở thành người chịu tội thay!”
Alston mang thâm ý khác liếc nhìn Alan, nói: “Có lẽ Alan cũng hiểu được điều này, cho nên mới nhất quyết muốn cậu làm Hiệu trưởng, cho nên mới dám làm việc không kiêng nể gì như vậy.”
Alan bị chọc tức trong nháy mắt, đang muốn chế giễu lại đã nghe Bùi Nghiêu trầm giọng nói: “Cảm ơn Bệ hạ nhắc nhở, nhưng nếu là vì Điện hạ, tôi cam tâm tình nguyện.”
Chỉ một câu này, lập tức dập tắt hàng nghìn hàng vạn lửa giận trong lòng Alan.
Alan quay đầu nhìn Bùi Nghiêu, đôi mắt Bùi Nghiêu vẫn bình tĩnh như trước, Alan biết rõ lời này của Bùi Nghiêu cũng không có ý tứ ám muội nào, nhưng vẫn không khỏi đau đớn mãnh liệt trong lòng.
10 năm trước, Bùi Nghiêu đã cam tâm tình nguyện như vậy đi đến đảo Tiên Nữ chăng.
Alan kiềm nén rung động trong lòng, quay đầu nhìn Alston, kiêu ngạo cười: “Ngài nghe chưa?”
Alston bị một câu này của Bùi Nghiêu nện đau phổi, hắn rõ con người của Bùi Nghiêu, biết cậu ta không phải đang chống đối với mình, tất nhiên không có cách nào tức giận với Bùi Nghiêu, nhìn hai người đứng sóng vai trước mắt Alston nhịn không được thầm thở dài, mình đã nói với Anthony từ sớm, Bùi Nghiêu vĩnh viễn trung thành với Đế quốc, không cần lôi kéo, chỉ cần giữ cậu ta ở bên cạnh là có thể an tâm bất cứ lúc nào, đáng tiếc Anthony…
Alston lười tìm bực bội thêm cho mình, trực tiếp ngắt truyền tin, hắn không muốn nhìn thấy gương mặt đắc ý của Alan nữa.
“Bệ hạ…” Thượng tướng Matthew cẩn thận dè dặt nhìn sắc mặt của Alston, thăm dò, “Vậy chuyện của nhà Sterling…”
“Chuyện gì?! Quy trình dẫn đường kia thực hiện đều hợp pháp, cậu muốn sao?!” Alston không thoải mái trong lòng, trực tiếp tạt lửa giận lên người Matthew, giận dữ gào thét, “Bản thân lão Sterling không coi ngó tốt cháu mình, liên quan gì tới ta?!”
“Vô cùng xin lỗi!” Matthew thật sự muốn òa khóc, gã vừa mới nhận được tin tức, nghĩ rằng thổi phồng lên chút có thể trở thành chuyện gây bất lợi rất lớn đến Alan, cho nên mới kích động tự mình chạy đi cáo trạng, ai ngờ Hoàng đế Bệ hạ tính tình gắt gỏng lại tức giận với mình, Matthew xin lỗi không ngớt, “Là tôi, là tôi suy nghĩ không chu toàn.”
Nhớ đến Bùi Nghiêu bên cạnh Alan, nhìn lại cái tên Matthew bên cạnh con trai lớn của mình này… Alston cảm thấy mình sắp phát chứng nóng nảy rồi…
“Bùi Nghiêu… Em có thể hôn anh lần nữa không?”
Bùi nghiêu còn đang suy nghĩ chuyện vừa rồi, nghe vậy ngẩn ra sau đó vội vàng nói: “Điện hạ! Xin… xin tự trọng.”
Alan bật cười: “Có thể đừng nói với em từ này mãi được không? Bùi Nghiêu… Em phải giải thích một chút, lúc nãy là Alston ly gián chúng ta, tin em, em vĩnh viễn sẽ không để anh trở thành người nhận tội thay.”
“Thân là Cấm vệ của Điện hạ, cống hiến hết thảy mọi thứ của tôi vì ngài là chuyện tôi nên làm.” Bùi Nghiêu biết rõ Alan sợ mình hiểu lầm, lại bổ sung, “Cho dù không phải là chủ ý của ngài.”
Alan dở khóc dở cười, lúc đang muốn nói gì đó thì ở bên ngoài quan lễ nghi nhẹ nhàng gõ cửa: “Điện hạ… Các học sinh đã đến hội trường, ngài và Hiệu trưởng nên đến đọc lời chào mừng.”
Alan hết cách, nói với Bùi Nghiêu: “Quay về em lại nói với anh.”
Bùi Nghiêu nhắc nhở: “Rắn của ngài…”
Alan cười liếc nhìn rắn Taipan vẫn luôn cuộn mình bên chân Bùi Nghiêu, rắn Taipan ngẩng đầu dùng phần mũi đụng đụng tay Bùi Nghiêu, chầm chậm biến mất, rồng của Bùi Nghiêu bất mãn vẫy đuôi, Bùi Nghiêu nhớ đến mấy chuyện lúc nãy thì vô cùng bất mãn với rồng của mình, rồng lớn tự biết đuối lý, không đợi mệnh lệnh của chủ nhân đã biến mất trước.

“Căng thẳng không?” Sau màn che ở hội trường, Alan cảm nhận được sự thay đổi rất nhỏ trong tâm tình của Bùi Nghiêu, cười an ủi nói, “Yên tâm, các học sinh còn căng thẳng hơn anh.”
Bùi Nghiêu siết nắm tay, khẽ nói: “Để ngài chê cười rồi, tôi… cũng không giỏi nói năng lắm.”
Alan nhếch môi: “Không sao, anh chỉ cần nói hai ba câu là được, tiếp đó cứ giao cho em.”
Chẳng hiểu sao trong lòng Bùi Nghiêu khẽ rục rịch, bên ngoài vang lên tiếng vỗ tay, Alan cười với Bùi Nghiêu, trong nháy mắt Bùi Nghiêu an tâm không ít, xoay người đi ra ngoài.
“Chào mọi người. “ Bùi Nghiêu ngưng lại, đợi đến khi học sinh trong hội trường im lặng hết lại nói, “Tôi là Hiệu trưởng của mọi người, Bùi Nghiêu.”
Ngoại hình của Bùi Nghiêu rất dễ gây hảo cảm, không ít dẫn đường bắt đầu thì thầm to nhỏ, Bùi Nghiêu không để ý lắm, tiếp tục nói: “Trước hết chào mừng mọi người đến Alice, cảm ơn mọi người đã tín nhiệm Điện hạ Alan và tôi, Điện hạ vẫn đang nỗ lực, tôi cũng sẽ cố gắng hết sức, dốc hết sức mình để không phụ sự tín nhiệm này.”
Bùi Nghiêu thầm tính toán trong lòng đã nói bao nhiêu câu, liền nói: “Chào đón mọi người lần nữa, tiếp theo mời Điện hạ Alan phát biểu lời chào mừng.”
Alan ở hậu trường bật cười, hết cách đành phải lên sân khấu, Bùi Nghiêu thử micro cho Alan, bốn mắt nhìn nhau, trong mắt Bùi Nghiêu có chút ngượng ngùng, Alan biết anh thật sự không thích ứng được với trường hợp này, nở nụ cười trấn an, chỉ là một ánh mắt, trong lòng Bùi Nghiêu lập tức thư thái hơn không ít, an tâm xuống sân khấu.
“Thiếu tướng không giỏi nói năng, mấy lời tiếp theo để tôi nói đi.” Alan cười đùa giỡn, “Yên tâm, bài diễn văn của tôi sẽ không dài lắm đâu.”
Mọi người cười thành tiếng, Alan cười nói: “Những nội quy khẩu hiệu của trường giáo viên của các bạn sẽ nói với các bạn, tôi không muốn nói nhiều, ở đây có rất nhiều chỗ không giống với Tháp Ngà, ban đầu có lẽ mọi người sẽ không thích ứng lắm, nhưng tôi tin các bạn sẽ thích nơi này rất nhanh thôi, những vấn đề này tôi không nhiều lời nữa, chúng ta nói chút chuyện khác…”
“Trong các bạn người nhỏ nhất chỉ mới 9 tuổi, lớn nhất cũng không tới 20 phải không?” Sau khi nhận được khẳng định Alan gật đầu, tiếp tục nói, “Thức tỉnh có sớm có muộn, lúc các bạn thức tỉnh, tôi nghĩ người nhà của các bạn, bao gồm cả bản thân các bạn, đều đã từng đau khổ, từng nghi ngờ, tại sao là tôi?!”
“Chỉ bởi vì bạn là dẫn đường, cho nên người khác muốn đưa bạn vào Tháp Ngà, làm bạn không thể gặp lại người nhà của mình, thậm chí người yêu của mình. Sau khi học tập mấy năm, bạn thông qua vũ hội xem mắt, dưới tác dụng của pheromone “yêu” một người, từ đó về sau đi vào một Tháp Ngà khác.”
Mọi người dần dần trở nên im lặng, có vài dẫn đường rưng rưng nước mắt, không biết là nghĩ đến người nhà của mình, hay là hồi tưởng đến tình cảm ngây thơ vô vọng trong thời thơ bé của mình.
“Theo như tôi hiểu, không ít dẫn đường… đặc biệt là dẫn đường sắp thành niên, trong thời kỳ đầu thức tỉnh đều mắc phải chứng uất ức, còn rơi vào mặc cảm tội lỗi với người nhà với bạn bè, chính vì tôi là dẫn đường, cho nên phụ thân tôi không thể không mất đi người nối nghiệp của ông ấy; chính vì tôi là dẫn đường, mẫu thân tôi không thể không mất đi đứa con bà ấy thương yêu nhất; chính vì tôi là dẫn đường, cho nên tôi phải khiến cho gia đình tôi trở nên không còn hoàn chỉnh sau khi nhận được phần trợ cấp đáng kể.”
“Thậm chí có những dẫn đường cảm thấy sự tồn tại của mình chính là một sai lầm! Vô cùng hy vọng mình có thể là người bình thường… Từ hôm nay trở đi, tôi hy vọng mọi người có thể tỉnh ngộ và vứt bỏ cách nghĩ bất thường này vĩnh viễn!” Ánh mắt của Alan sáng rực, nói năng khí phách, “Người sai không phải là bạn! Mà là hoàn cảnh ngày càng méo mó này! Cho nên người cần thay đổi cũng không phải là bạn! Là thế giới!”
“Không có ai phải đền tội cho những thứ bẩm sinh, bạn là dẫn đường, là ơn lành trời cao ban cho bạn, không phải là lý do người khác có thể tùy ý cướp bóc bạn, mà hôm nay chúng ta đứng ở đây, chính là để xoay chuyển cục diện này!”
“Lúc nãy Hiệu trưởng Bùi Nghiêu đã nói ra tiếng lòng của tôi, tôi giống Hiệu trưởng, vô cùng vô cùng vô cùng cảm ơn mọi người, cảm ơn mọi người bằng lòng đấu tranh, bằng lòng tin tưởng tôi, bằng lòng cùng với tôi, dùng sức lực non yếu của một con người, để rũ bỏ xiềng xích nghìn cân đã đè nặng lên người dẫn đường trăm nghìn năm nay.” Alan nhìn mọi người một vòng, trầm giọng nói, “Giống với các bạn, tôi cũng sẽ rụt rè, tôi cũng sẽ hoảng sợ, lo lắng tất cả những hành động hôm nay đều phí công, chúng ta có thể sẽ thất bại, rất có thể sẽ thất bại, nhưng tôi không hề sợ hãi, cũng sẽ không vì vậy mà nản lòng.”
“Bởi vì dù cho kết quả cuối cùng vẫn không được như ý, ít nhất sau trăm nghìn năm nữa, con cháu chúng ta sẽ vui mừng khi nhìn thấy nét bút chúng ta viết nên trên trang sách lịch sử! Vui mừng vì ông cha họ đã dũng cảm! Vì họ, ông cha họ chưa từng từ bỏ đấu tranh dù chỉ một giây phút nào! Mà bọn họ… có thể kế thừa lòng tin của chúng ta, tiếp bước người đi trước, mở lối cho đời sau.” Alan hít sâu một hơi, hơi cách xa micro ra một chút, cúi đầu, “Lúc này đây, đối với các bạn nguyện ý cùng tôi đấu tranh hôm nay, Alan Norman, vô cùng cảm tạ.”
Trong hội trường im lặng, đột nhiên vang lên tiếng vỗ tay như sấm rền, vang vọng rất lâu trong hội trường, kéo dài không dứt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.