Sau khi trở về hành cung, Alan vốn muốn nghỉ ngơi tỉ tê với Bùi Nghiêu thêm một lát, nhưng đang tiếc tin nhắn từ Ryan đã quấy nhiễu hứng thú dào dạt của Alan.
“Ai tìm anh?” Thiết bị truyền tin của Bùi Nghiêu rất ít khi sáng lên, anh không có người nhà, bạn bè cũng chẳng bao nhiêu, phần lớn còn chấp hành nhiệm vụ ở bên ngoài quanh năm, có rất ít thời gian liên lạc, cho nên Alan mới cố ý hỏi một câu, “Có việc à?”
Bùi Nghiêu quét mắt nhìn thiết bị truyền tin, sắc mặt khẽ thay đổi: “Là… Ryan.”
Hai người đã xác định quan hệ, căn bản không cần để ý đến mấy người không quan trọng như này nữa, hơn nữa Alan cũng rất tự tin mình có thể hấp dẫn Bùi Nghiêu hơn kiểu dẫn đường gái tính như Ryan, nghi ngờ vô cớ chỉ sẽ tăng thêm phiền muộn giữa người yêu, mang đến tranh cãi không cần thiết, Alan hiểu hết đạo lý đấy, nhưng hắn vẫn vươn tay về phía Bùi Nghiêu: “Lấy đến em xem.”
Bùi Nghiêu tự dưng có chút chột dạ, không phải vì Ryan, đến tận bây giờ Bùi Nghiêu cũng không có ấn tượng gì với cậu dẫn đường kia, nhưng ký ức về lần Alan từng vì Ryan mà bùng nổ ghen tuông, hung hăng “trừng phạt” anh một trận lúc trước khắc sâu quá mức, nỗi thống khổ đọa đày bị pheromone của Alan bao vây, lại không nhận được vỗ về từ Alan thật sự còn giày vò người ta hơn bị tấn công tinh thần, Bùi Nghiêu có chút lo lắng… Một tin nhắn thôi mà, Alan sẽ không tức giận chứ?
“Hiệu trưởng, có thời gian xin hãy trả lời em, gấp.”
Alan nhìn Bùi Nghiêu, Bùi Nghiêu giải thích theo bản năng: “Đây… đây là lần đầu tiên cậu ấy liên lạc với tôi, tôi không biết cậu ấy muốn nói gì.”
Alan nhướng mày, trực tiếp bấm gọi lại trước mặt Bùi Nghiêu.
“Hiệu trưởng! Là ngài sao?” Đầu bên kia thiết bị truyền tin là giọng nói gấp gáp của Ryan, “Thật sự là ngài sao?”
Alan “ừ” một tiếng, nói: “Hiệu trưởng Bùi Nghiêu ở ngay bên cạnh, có chuyện gì cứ nói với tôi.”
Ryan ngây ra một lát, giọng nói lại cao lên hai độ: “Điện hạ! Ngài là Điện hạ Alan!!!”
Alan nhíu mày, đưa thiết bị truyền tin ra xa, nói: “Phải, có chuyện gì không?”
“Trời ạ… em thật sự không nghĩ tới, thế mà em lại liên lạc được với ngài, thế mà em lại liên lạc được trực tiếp đến ngài rồi!” Ryan nói năng lộn xộn, không thể tin mà nói, “Là… là như thế này, em mới đọc tin tức, chính là tin tức Viện trưởng Catherine bị nghi ngờ có dính líu đến giao dịch dẫn đường! Em… em muốn tố cáo! Điện hạ, em có bằng chứng, em sẵn sàng dùng tên thật tố cáo, em phải tố cáo bà ta…”
Alan lập tức thu lại sự mất kiên nhẫn lúc nãy, hắn quay đầu nhìn Bùi Nghiêu, Bùi Nghiêu khó hiểu hỏi: “Sao vậy?”
Alan chuyển cuộc gọi thoại thành gọi video, Alan ra lệnh cho người hầu bên cạnh lui xuống, nhìn Ryan: “Nói.”
“Tuy rằng không phải chuyện của em, nhưng em biết rõ hết chi tiết!” Ryan nuốt nước miếng, cào tóc của mình mấy cái, “Là chuyện xảy ra gần một năm trước, một học sinh cùng ở Tháp Ngà với em, cô ấy cũng bị Viện trưởng “sắp xếp”, tuy không thành công… nhưng trong tay em có một đoạn ghi âm, có thể làm bằng chứng.”
“Gửi qua đây.” Alan nói thẳng, “Gửi toàn bộ tất cả các file có thể làm bằng chứng đến thiết bị này.”
Ryan vội vàng gật đầu, cậu vừa tìm văn kiện vừa run giọng nói: “Lúc ra khỏi Tháp Ngà, đoạn thu âm này suýt chút nữa đã bị xóa mất, may mà trước đó em đã biên tập lại… Bọn họ cho rằng đây là bản vẽ, nên không để ý đến… Đây là file em mới vừa khôi phục, âm thanh bị hư hỏng rất nghiêm trọng, nhưng vẫn có thể nghe ra là giọng của Viện trưởng.”
“Ting” một tiếng, file đã được gửi đến thành công, Alan gật đầu với Ryan: “Tôi thay mặt phía nhà trường khen ngợi lòng dũng cảm của cậu, lát nữa quan lễ nghi của tôi sẽ liên lạc với cậu, sau đó nếu lại có chuyện tương tự cậu có thể liên lạc với cậu ta bất cứ lúc nào, không cần liên lạc với phía Hiệu trưởng, ngài ấy sẽ không có thời gian trả lời cậu mọi lúc.”
Ryan vẫn còn chìm đắm trong cảm giác hưng phấn được đối diện nói chuyện với Alan, nghe vậy vội vàng gật đầu: “Dạ được, cảm ơn ngài, cảm ơn ngài.”
Alan ngắt cuộc gọi, phát đoạn ghi âm Ryan gửi đến.
Nếu nói mưu kế Bettina dùng dẫn đường để dụ dỗ Bùi Nghiêu trước đó làm Alan ghê tởm, vậy nội dung của đoạn ghi âm này quả thật có thể làm Alan nôn mửa.
Ghi âm đứt quãng, âm thanh lúc to lúc nhỏ, do trải qua nhiều lần chuyển mã nên chất lượng âm thanh rất kém, nhưng về đại khái hai người vẫn có thể nghe ra được khá rõ ràng.
Hai người nói chuyện là Catherine và một cô gái, cơ bản đều là Catherine nói, bà không ngừng khuyên cô gái kia, kết hợp với một người trong mùa xem mắt sắp đến. Catherine vô cùng cẩn thận, từ đầu đến cuối cũng không nói ra tên của người kia, nhưng không khó để suy đoán ra từ cuộc nói chuyện của bọn họ, đây không phải là lần đầu tiên Catherine khuyên cô gái này.
“Bé cưng à, đừng nói với cô cái gì mà yêu hay không yêu, tin cô đi, chỉ cần kết hợp với anh ta, con nhất định sẽ yêu anh ta, không có dẫn đường nào có thể từ chối lính gác của mình, một khi đã thành lập quan hệ kết hợp, con sẽ phát hiện thì ra mọi thứ đều tuyệt vời như vậy…”
“Hơn nữa, vốn đã là xem mắt, cũng không có bao nhiêu thời gian để con yêu được ai, nghe cô đi… Cô chẳng hề có tư tâm gì cả, con là học sinh cô thích nhất, cô thật sự không nhẫn tâm để tấm lụa đào phất phơ giữa chợ, để con kết hợp với người không thích hợp với con, tin ánh mắt của cô đi…”. Truyện Nữ Phụ
“Đừng nghĩ đến cậu ta nữa, trong danh sách xem mắt lần này vốn không có cậu ta, cậu ta không qua xét duyệt, cô cũng hết cách.”
“Chờ cậu ta một năm? Đừng mơ mộng nữa! Cô không thể đồng ý!”
…
Bùi Nghiêu siết chặt nắm tay, ngay lúc nãy anh còn cảm thấy hành động lần này của Alan quá xúc động, bây giờ anh mới hiểu rõ bản thân ngây thơ đến mức nào.
Alan nhìn sâu vào mắt Bùi Nghiêu: “Bây giờ chắc anh đã rõ tại sao phải làm lớn chuyện đúng không.”
Từ việc Bettina tràn đầy tự tin hứa hẹn tặng cho Bùi Nghiêu một dẫn đường là có thể nhìn ra được, cơ cấu bên trong Tháp Ngà đã thối nát nghiêm trọng thế nào, hôm nay Bettina có thể sắp xếp cho cháu mình thuộc về ai, vậy ngày mai có phải cũng có thể sắp đặt vận mệnh cho các học sinh khác trong Tháp Ngà?
Lúc trước Alan đã nghi ngờ, loại sắp đặt giống thế này không phải xuất hiện lần đầu tiên, quả nhiên, Alan phát ghi âm lại lần nữa, hơi xuất thần.
“Là tôi suy xét vấn đề không đủ toàn diện.” Bùi Nghiêu chủ động nhận sai, “Xin ngài trừng phạt.”
Alan cười: “Nói gì đấy, anh vốn không am hiểu mấy chuyện này… Hơn nữa còn có em, chỗ anh nghĩ không tới, em sẽ nghĩ thay anh.” Alan lại liên lạc với Ryan lần nữa, xác nhận thông tin cá nhân của cô gái kia, lại dùng lệnh của Hiệu trưởng Bùi Nghiêu lấy được tư liệu học sinh trong Tháp Ngà.
“Cecilia Cavill…”
Nhìn thấy ảnh của Cecilia Alan lập tức hiểu được tại sao Catherine lại cố chấp muốn giúp người khác đòi bằng được cô ấy như vậy… Xoi mói như Alan cũng không thể không thừa nhận, đây là một cô gái vô cùng, vô cùng xinh đẹp.
Hoài bích kỳ tội, Alan lắc lắc đầu, hắn đọc thông tin về Cecilia, rất ngạc nhiên, cô lại chưa tốt nghiệp.
Alan nhìn Bùi Nghiêu: “Tình hình cũng không tệ như chúng ta tưởng tượng.”
Hai người lại đợi trong chốc lát, sau khi xác nhận Catherine đã bị cảnh sát dẫn đi Alan mới lấy danh nghĩa trao đổi học thuật bảo người ta liên lạc với Cecilia, Alan sợ cô căng thẳng, dứt khoát tạo một cuộc trò chuyện nhóm, thêm Ryan vào.
“Hi Lia!” Ryan gọi nickname của Cecilia đầy thân thiết, “Mình trình cho Điện hạ Alan đoạn ghi âm đó của bạn, Điện hạ Alan đã biết rồi!”
Hình ảnh 3D của Cecilia từ từ rõ nét lên, cô gái trong màn hình xinh đẹp như trước, chẳng qua gầy đi không ít, cô hiển nhiên cũng bị tin tức đột ngột làm kinh hãi, sau một lúc lâu cô mới phản ứng lại được, hơi căng thẳng cúi đầu hành lễ với Alan: “Điện hạ.”
“Chào cô.” Alan không nói mấy lời linh tinh như sao trước đây cô không tố giác sao đến mãi hôm nay mới nói ra, mà nói thẳng, “Ngoài đoạn ghi âm này ra, cô còn chứng cứ nào khác không?”
Cecilia lắc đầu: “Chỉ có cái này… Viện trưởng bà ấy, bà ấy rất cẩn thận…”
Alan gật đầu: “Được, nếu sau này cần cô làm chứng, cô có ra tòa không?”
Cecilia nhìn Alan, gật đầu đầy chắc chắn: “Tôi sẽ ra tòa.”
“Rất tốt, cô thật dũng cảm.” Alan nở nụ cười với Cecilia, “Có tiện tiết lộ một chút làm sao cô thoát khỏi sự sắp xếp của Catherine cho cô lúc trước không?”
Cecilia cúi đầu, thấp giọng nói: “Tôi đập vỡ bình hoa, dùng mảnh vỡ cắt động mạch của tôi…” Cecilia hơi nghiêng đầu qua, lộ ra một vết sẹo trên cổ.
Bùi Nghiêu giật mình: “Cô…”
“Xin yên tâm, tôi không có ý nghĩ coi thường mạng sống đâu.” Cecilia vẫn cúi đầu như trước, nhỏ giọng nói, “Tôi chỉ muốn trốn khỏi mùa xem mắt, tôi…”, Cecilia chớp mắt mấy cái, cố gắng kiềm nén nước mắt chực trào: “Người yêu của tôi vẫn đang đợi tôi, tôi không thể bị người khác dấu hiệu.”
Alan khẽ than trong lòng, lại là một đôi uyên ương mệnh khổ.
Ryan cũng đỏ mắt, nghe vậy lớn tiếng cổ vũ: “Cố lên, năm nay Thụy Đức nhất định sẽ qua được xét duyệt, anh ấy sẽ đến cưới bạn!”
Cecilia lộ ra nụ cười ngượng ngùng, cô lau đi nước mắt không cẩn thận chảy xuống, gật đầu cười nói: “Ừ, mama của anh ấy từng liên lạc với mình, nói cấp trên của ảnh vừa khen ngợi ảnh, hy vọng cho năm nay sẽ lớn hơn nhiều.”
Nhìn thấy nụ cười của Cecilia trong lòng Bùi Nghiêu khó chịu vô cùng, lính gác đăng ký tham gia xem mắt mỗi năm đâu chỉ hàng ngàn hàng vạn, hy vọng này thật sự rất xa vời, nhưng trong mắt Cecilia lại tràn đầy mong đợi về tương lai, cô gái tốt như vậy… Đám người Catherine thế mà lại nhẫn tâm tổn thương cô.
Sau khi ngắt truyền tin một lúc lâu, Bùi Nghiêu cũng không thể bình tĩnh lại.
“Cảm thấy Cecilia rất tội nghiệp à?” Alan cầm lấy tay Bùi Nghiêu, thấp giọng nói, “Thật ra khi so với cặp đã tự sát lúc trước, bọn họ rất may mắn.” Alan nhìn Bùi Nghiêu, cười an ủi: “Bởi vì bọn họ đủ kiên cường.”
Bùi Nghiêu cố gắng kiềm nén lửa giận trong lòng, thấp giọng nói: “Không phải tôi tội nghiệp cô ấy… tôi chỉ đang tức giận, Catherine có quyền gì, có thể quyết định vận mệnh của những người này? Bà ấy chỉ là một Viện trưởng, sao bà ấy có thể có quyền hạn lớn như vậy? Bà ấy dựa vào cái gì?!”
“Yên tâm, qua chuyện sáng nay, lại thêm đoạn ghi âm này, Catherine thật sự xong đời rồi.” Alan cười lạnh, “Lúc trước còn dám vênh váo kiêu ngạo đến Alice diễu võ dương oai, ha ha…”
“Còn nữa, có một điểm anh sai sồi, thứ chân chính thao túng mọi việc không phải là Catherine, mà là chế độ dị dạng này.” Ánh mắt Alan lạnh như băng, “Không có gì đáng ngạc nhiên, chế độ Tháp Ngà áp dụng với các dẫn đường là chế độ bảo vệ 100%, mà phía sau sự bảo vệ đó là các dẫn đường quanh năm suốt tháng không gặp được người nhà của mình, không liên lạc được với thế giới bên ngoài, điều này làm cho bọn họ còn dễ bị bắt nạt hơn một đứa bé, Catherine không có bất cứ kiêng kị gì, cho nên bà ta mới có thể muốn gì làm nấy.”
“Mà chúng ta.” Alan nhìn Bùi Nghiêu, ánh mắt vừa dịu dàng vừa kiên định, “Một mực nỗ lực chính là để phá vỡ lề lối cũ, ra sức giành lấy những quyền lợi các dẫn đường vốn nên có, nhưng cho đến hiện nay vẫn không được hưởng… và cả tự do”
“Gánh thì nặng mà đường thì xa, Thiếu tướng.”