Lục Kinh Châu ở bên kia có gấp đến nhảy lên hay không, Lâm Thù Ý cũng không quan tâm, tâm tình của cô có vẻ rất tốt, còn cúp máy trước Lục Kinh Châu một bước. Dư quang quét đến Hứa Hòe, không khỏi hơi nghiêng đầu, "Sao vậy?"
Dáng dấp Hứa Hòe mang theo khiếp sợ, "Kỳ thực, kỳ thực tôi, tôi có thể không đi, nếu chị muốn đi cùng Lục tiên sinh thì cứ đi." Từ những gì Lâm Thù Ý vừa nói, nàng có thể biết được vì Lâm Thù Ý đưa nàng đi mới không đi cùng Lục Kinh Châu.
"Ha" Lâm Thù Ý khẽ cười một tiếng, cô cảm thấy rất vô vị cùng thiếu kiên nhẫn trước vòng vo thăm dò của Hứa Hòe, "Tôi nói vì em mới không đi cùng Lục Kinh Châu khi nào? Hứa Hòe, lúc trước tôi làm sao không biết em là người thích suy bụng ta ra bụng người như thế?!"
Không cao hứng đột ngột này khiến Hứa Hòe á khẩu, thậm chí nàng còn không biết lửa giận của Lâm Thù Ý đến từ đâu.
Nàng nghĩ mình đã nói cái gì đó rất cảm thông, không phải hai người cảm thấy rất ngứa mắt nhau sao? Không phải là càng ít gặp mặt như vậy càng tốt sao? Nàng không hiểu, trong lòng đột nhiên trở nên chật vật không biết phải làm sao, giống như một con sóc nhỏ sợ hãi, quy củ ngồi ở vị trí của mình, mắt cũng không biết rơi vào đâu, tựa hồ rơi vào đâu cũng là sai, đều sẽ bị Lâm Thù Ý bắt lấy. Hai bàn tay giống như học sinh tiểu học, đặt trên đầu gối, như học sinh ngoan đang chăm chú lắng nghe lão sư giảng bài.
Xe đột nhiên yên tĩnh trở lại, Lâm Thù Ý nhíu mày, ánh mắt rơi vào "học sinh tiểu học" bên cạnh qua tấm kính ở phía trước, nhìn thấy thần sắc Hứa Hòe căng thẳng bất an, Lâm Thù Ý đột nhiên nở nụ cười. Đây không phải nụ cười chế nhạo trào phúng, mà đơn giản chỉ là tâm tình bỗng trở nên rất tốt, nở nụ cười.
Mang về một tiểu yêu tinh phiền phức, lúc không nói chuyện khá là chán ghét, nhưng hai má phồng lên giống như nhét vào hai cái bánh bao tròn vo, nhìn cũng thật đáng yêu.
Lúc lái xe cô không chút suy nghĩ, trực tiếp đưa tay tóm lấy khuôn mặt của người kia.
Đầu ngón tay cảm nhận được trơn bóng, xúc cảm mềm mại khiến nụ cười nơi khóe môi Lâm Thù Ý càng sâu.
"A..." So với cô hài lòng, Hứa Hòe chịu đến chính là kinh hãi.
Động tác đưa tay Lâm Thù Ý không hề có dấu hiệu, giống như diễn viên không theo kịch bản cố định nào, khiến bạn diễn không kịp ứng phó, bị dọa sợ, lúc này mới thở ra.
Hứa Hòe khiếp sợ lại kinh ngạc, vừa thẹn vừa không biết phải làm sao, lần này, ánh mắt của nàng rốt cuộc cũng có chỗ dừng, tập trung vào ngón tay thon dài xinh đẹp đang cầm vô lăng của Lâm Thù Ý.
Nàng không dám nhìn vào mắt người kia, lúc này, nàng hoảng sợ đến lợi hại. Nàng sợ khi nhìn vào mắt Lâm Thù Ý sẽ bị cô nhìn thấu bất an mơ hồ trong lòng.
Khi Lâm Thù Ý thấy nàng thở ra, khóe môi cô đột nhiên tràn ra ý cười. Cô cười lên kỳ thực rất đẹp mắt, chỉ là dáng vẻ này rất tiếc rẻ bày ra với người khác, Hứa Hòe thì càng không thấy nhiều. Khi đối mặt với Lâm Thù Ý, nàng đã quen nhìn thấy một nữ nhân mang khuôn mặt lạnh lùng, giữa hai lông mày kiêu ngạo giống như chưa từng đặt bất cứ thứ gì trên đời vào trong mắt. Nhưng Lâm Thù Ý trước mặt nàng là một Lâm Thù Ý khác mà Hứa Hòe chưa từng nhìn thấy.
Hóa ra, cô cũng sẽ cười đến hào phóng như vậy, không mang theo trào phúng, tràn ngập hào quang, không phải nguyệt quang mà là ánh mặt trời.
Như ánh mặt trời ấm áp, xua tan bóng tối.
Hứa Hòe đột nhiên nhận ra không biết từ lúc nào mình lại yên lặng đưa tầm mắt rơi vào trên mặt của đối phương, lúc này mới định thần lại, trong nháy mắt ý thức được, lập tức muốn dời ánh mắt, nhưng vào lúc này đã bị Lâm Thù Ý bắt lấy.
Kỳ thực, Lâm Thù Ý vẫn luôn cảm nhận được, nhưng cô muốn xem người quật cường như Hứa Hòe khi nào mới có thể mở miệng chủ động nói chuyện với cô. Đáng tiếc là cô gái này, giống như mở miệng ra sẽ cho người ta thấy ngọc châu bên trong, không hề có ý định mở miệng mà là vội vàng thu hồi ánh mắt, nhân cơ hội chạy trốn.
Làm sao Lâm Thù Ý có thể để như nàng mong muốn? Cô lập tức chặn lại ánh mắt của nàng, giống như dây leo, trói chặt nàng lại, chặn đường lui của nàng.
"Nhìn tôi à?" Trong lòng Lâm Thù Ý tựa như ánh mắt trời, rất nóng.
Hứa Hòe bị lời nói của cô làm cho lúng túng, không biết nên trả lời thế nào, liền nghe thấy câu tiếp theo của Lâm Thù Ý, "Hay là nhìn lén?" Nàng cảm thấy vành tai đỏ bừng, "Vậy, có đẹp mắt không?"
Đương nhiên là đẹp, là thiên chi kiều nữ Lâm Thù Ý, đương nhiên là đẹp. Khi cô còn đi học, có rất nhiều người theo đuổi cô, thậm chí sau khi cô kiêu căng công khai, người theo đuổi chỉ tăng không giảm.
Ai cũng đều muốn hái một đóa hoa đầy gai lại kiêu sa nở rộ trên vách đá, cho dù là ngồi khinh khí cầu hay trèo lên vách đá bằng tay không, bất luận người nào cũng đều chưa từng thấy loài hoa kiêu sa này. Nhưng việc này vẫn không ngăn được những người muốn hái đóa hoa này, mà trước mắt, đóa hoa trên vách núi ngạo nghễ nghiêng đầu, dáng dấp như muốn tự mình bước xuống tế đàn.
Hứa Hòe không thể bỏ qua ba câu hỏi liên tiếp của Lâm Thù Ý, cho dù nàng muốn lơ đi nhưng Lâm Thù Ý cũng không đồng ý. "... đẹp." Thanh âm của nàng nhỏ như muỗi kêu, nếu không phải trong xe đủ yên tĩnh thì hầu như không thể nghe rõ.
Kỳ thực, nàng không nên như vậy, Hứa Hòe nghĩ như vậy là tán tỉnh tình nhân. Nhưng nàng và Lâm Thù Ý xem như là tình nhân sao?
Nụ cười nơi khóe môi Lâm Thù Ý càng lúc càng lớn, "Tôi còn tưởng em sẽ không thấy vậy." Cuối cùng cô cũng dời tầm mắt khỏi Hứa Hòe, chú ý đến giao thông trước mặt. Hiện tại có chút kẹt xe, có thể là do cuối tuần, lưu lượng xe đông hơn bình thường.
Hứa Hòe im lặng, lúc này cũng không biết trả lời thế nào. Nàng nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, sự náo nhiệt của đường phố đang từng chút từng chút cách xa nàng, xe vẫn đang lái về phía ngoại ô. Nàng nhìn gò má của mình phản chiếu trên cửa sổ xe, Hứa Hòe xuất thần. Nàng không hiểu tại sao quan hệ giữa mình và Lâm Thù Ý lại đột nhiên biến thành như vậy, không phải lúc trước hai người hận không thể giết chết đối phương sao?
"Đúng rồi, tôi nghe Tiền a di nói gần đây em đang tìm việc làm? Hiện tại thế nào?" Lâm Thù Ý hỏi.
"Không tốt lắm." Đề tài này khiến Hứa Hòe cảm thấy có chút buồn bực, khóe môi cong lên một nụ cười khổ, giống như có chút xấu hổ với Lâm Thù Ý, "Đều bị từ chối."
"Từ chối?" Lâm Thù Ý kinh ngạc, lúc trước cô có tra được, Hứa Hòe ở trường là một học sinh giỏi về nhiều mặt, hạnh kiểm tốt, không bị nhiễm nhiều thói hư tật xấu của người giàu, kỹ năng chuyên môn vững vàng. Ví dụ như khi nàng còn đi học, ngay cả khi chưa tốt nghiệp đã có một công ty tốt quăng cho nàng một cành ô liu. Lâm Thù Ý có chút không hiểu tại sao nàng không tìm được việc. "Xảy ra chuyện gì? Em muốn làm ở đâu?"
Hứa Hòe không nhận ra ý tứ khác trong lời nói của Lâm Thù Ý, có mấy lời nàng đã giấu ở trong lòng rất lâu, nhưng xung quanh không có người nào có thể để nàng nói ra. Bây giờ Lâm Thù Ý hỏi tới, nàng lập tức cảm thấy muốn trút hết phiền muộn trong bụng ra ngoài.
Cô gái phản chiếu qua cửa sổ khẽ cắn môi dưới, ngũ quan trên gương mặt nàng làm người ta cảm thấy ôn hòa. Nhưng là một người ôn hòa như vậy lại có tâm hồn quật cường hơn ai hết. "Tôi vốn định ở lại trường, nhưng bởi vì sự cố kia nên không thể ở lại được nữa. Khi ra trường tôi muốn đi huấn luyện vũ đạo chuyên nghiệp, nhưng những nơi khác chỉ tuyển đạo viên bán thời gian, tôi..." Nàng cúi đầu, nghịch đầu ngón tay, có chút khổ sở, vì bản thân mà khổ sở. Khoảnh khắc ra trường, mất đi che chở của cha mẹ, nàng mới nhận ra chính mình không ưu tú như vậy.
"Vậy a." Lâm Thù Ý không có ý kiến gì nữa, ngay sau đó, trước mặt hai người xuất hiện một mảnh đèn xe, dưới chân núi có rất nhiều người tụ tập.
Đã đến nơi cần đến.
Lâm Thù Ý hơi đến muộn, nhưng cô luôn như vậy, cũng không ai dám nói lời nào.
Vừa đến nơi đã thu hút sự chú ý của mọi người. Nhưng mà Lâm Thù Ý tựa như không để ý tới, cô xoay người đi về phía bên kia, Hứa Hòe cũng mở cửa bước ra, Lâm Thù Ý khẽ ôm vai nàng, đem nàng ôm vào trong ngực.
Hành động này, những người có mặt đều hiểu đây là tuyên bố quyền sở hữu.
Từ khi đến thành phố Thanh Phúc, thực sự có rất ít người có thể khiến Lâm Thù Ý quan tâm như vậy. Nhất thời ai cũng hiếu kỳ, nhưng ít ai có lá gan đi hỏi.
"Ý tỷ, hôm nay chị không đi cùng Lục ca sao?" Một cô gái mặc váy hoa, đi giày da bước tới ân cần hỏi han, thuận tiện còn cúi đầu đánh giá Hứa Hòe một chút.
Câu trả lời của Lâm Thù Ý có chút thờ ơ, "Lục Kinh Châu đi sau."
"Ò." Cô gái kia có chút thất vọng, cô ta không quen biết Hứa Hòe. Lúc Hứa gia chưa sụp đổ, Hứa Hòe cũng không thể nào cùng một chỗ với đám người này. Một cô gái nổi danh ngoan ngoãn, đừng nói đua xe, liền ngay cả buổi tối ra ngoài đi mua sắm cũng rất ít.
Chẳng mấy chốc, có người tới bắt chuyện với Lâm Thù Ý. Mọi người đều hiếu kỳ không biết cô gái mà Lâm Thù Ý đưa tới là ai, nhưng hiện tại Lâm Thù Ý giống như không có ý định giới thiệu, tên to xác thay nhau hỏi vài câu, cũng không có nói ra ý đồ hôm nay.
Chỉ là mọi việc đều có ngoài ý muốn.
Đàm Vân Thâm không nghĩ tới lại gặp Hứa Hòe ở đây, càng không có nghĩ tới Lâm Thù Ý sẽ đưa nàng đến.
Hôm nay, Đàm Vân Thâm bị gia đình ép tới, trước đây hắn rất ít khi hòa mình vào cái vòng tròn này, hắn khao khát trở thành luật sư, trong lòng có phần khinh thường loại người nhà giàu này. Nhưng lúc này, hắn vẫn đến.
"Tiểu Hòe!" Khi nam nhân ở phía trong cùng dựa vào nhà ga phát hiện cô gái bị mọi người vờn quanh là Hứa Hòe, hắn liền trực tiếp gọi tên nàng.
Giọng nói này tựa hồ có một loại ma lực, khiến cho bãi đậu xe yên tĩnh hơn năm giây.
Hứa Hòe cũng sửng sốt, làm bạn với Đàm Vân Thâm nhiều năm như vậy, nàng cũng đã phân biệt giọng nói của người kia, ngẩng đầu lên, thật sự xuyên qua đám người liền nhìn thấy người quen thuộc.
"Vân Thâm..." Hứa Hòe chậm rãi nói, còn có một câu nàng không nói ra, chính là, sao cậu lại ở đây?
Nàng có chút xoay người lại, ẩn giấu tung tích của mình.
Nhưng phản ứng này cũng không phải là điều Lâm Thù Ý thích.
Lâm Thù Ý có chút tức giận vì khi Hứa Hòe nhìn thấy người quen liền muốn trốn tránh, thậm chí còn muốn vạch ra ranh giới rõ ràng với cô. Chẳng lẽ cô là hồng thủy mãnh thú hay một loại virus nào đó mới làm cho nàng tránh xa như vậy?
"Quay lại! Lúc này còn muốn đi đâu?" Cô dùng bàn tay lúc trước nắm lấy vai Hứa Hòe khảm trụ cánh tay của nàng, để Hứa Hòe xoay người muốn đi liền đứng yên tại chỗ.