Phương thức cất giấu tiền của Hứa Mẹ rất cổ điển, được bọc trong một chiếc túi vải, để trong tủ đựng đồ.
Mà lần này Hứa Hòe quay lại, chính là đi tìm chiếc chìa khóa tủ đồ của ga tàu điện ngầm mà Hứa Mẹ đã giấu.
Trước đây, Hứa gia sống trong một căn hộ cao cấp. Mặc dù mấy năm nay Hứa gia thường xuyên chuyển nhà, nhưng Hứa Hòe cũng đã sống ở đây một thời gian dài, có quá nhiều cố sự trong ngôi nhà này bao gồm cả những năm cấp ba và đại học của nàng.
Khi Hứa Hòe lén lút lên lầu, vẫn nhìn thấy giấy niêm phong trên cửa phòng, dù chỉ là một nửa nhưng cũng không thể thay đổi sự thật rằng nơi này không còn là ngôi nhà mà nàng quen thuộc nữa.
Dùng chìa khóa mở cửa, Hứa Hòe mừng rỡ vì căn nhà chưa đấu giá, khóa cửa vẫn chưa bị thay đổi.
Đây là lần đầu tiên nàng quay lại, trong phòng đã tích tụ một lớp bụi, không có người ở, giữa mùa hè cũng có vẻ hoang vắng, không có ai nên mang theo cảm giác lạnh lẽo. Đây là một căn hộ thông tầng rộng hơn 200 mét vuông, Hứa Hòe đứng ở phòng khách lầu một, nhìn xung quanh. Kỳ thực, ở góc nào cũng có những ký ức quen thuộc của nàng, theo là Hứa Ba và Hứa Mẹ, ấm áp hòa thuận.
Nàng nhìn thấy chiếc ghế bập bênh lớn gần cửa kính ban công phòng khách, nàng đi tới, đưa tay vuốt nhẹ tay vịn gỗ, tựa như nàng có thể đi xuyên qua thời gian, nhìn thấy Hứa Ba đang cầm một tờ báo đeo kính ngồi đây nhìn những dòng chữ nhỏ trên đó. Mà mỗi lúc này, nàng từ trên lầu đi xuống, Hứa Mẹ sẽ đứng trên ban công cầm ly nước ấm, mỉm cười nhìn nàng, gọi nàng là "heo lười", nói mặt trời đã lên đến mông rồi mới rời giường.
Nhưng hiện tại, nàng là người duy nhất đứng ở nơi này.
Hứa Mẹ đã được tự tay nàng mai táng.
Nghĩ đến đây, Hứa Hòe không khỏi co rụt lại, nàng xoay người bước nhanh lên lầu hai. Nàng có chút sợ phòng tắm tầng một cách nàng không xa. Nơi này đã lâu không có ai sinh sống, nhưng nàng luôn luôn cảm thấy tới gần phòng tắm liền có thể ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc như mùi rỉ sắt.
Dù chưa tận mắt chứng kiến nhưng cảnh tượng Hứa Mẹ cắt cổ tay nằm trong bồn tắm, không chỉ một lần hiện lên trong đầu nàng.
Bước chân hoảng loạn, Hứa Hòe trực tiếp tìm đến phòng tiện ích. Hứa Ba nói Hứa Mẹ đã cất chìa khóa vào con heo đất cũ của nàng.
Trong phòng tiện ích có rất nhiều thứ, hầu hết đều thuộc về Hứa Hòe. Nàng là con gái một của Hứa Mẹ, cho nên bà yêu thương nàng đến mức hận không thể đem những thứ tốt nhất trên thế giới đặt ở trước mặt nàng. Bà không nỡ vứt bỏ toàn bộ đồ vật cũ của Hứa Hòe đi, cất tất cả vào phòng tiện ích, thu thập theo năm tháng.
Những thứ này trong mắt người khác đều không có giá trị, cho nên, sau khi đồ cổ mà Hứa Ba từng sưu tầm ở nhà bị chuyển đi, chỉ có phòng tiện ích này không có gì thay đổi, nhưng đã bị biến thành một đống hỗn độn.
Hứa Hòe rất nhanh đã tìm thấy con heo đất bằng nhựa, chính là chiếc hộp nhỏ còn sót lại từ tiền ăn vặt 50 xu "khai vị" mà nàng đã mua khi còn học tiểu học. Nhìn căn phòng đã được Hứa Mẹ dọn dẹp sạch sẽ, nàng cảm thấy có chút khổ sở. Hiện tại nàng đang lén lén lút lút mang theo chiếc chìa khóa, muốn mang theo tất cả những kỷ niệm của gia đình nàng ở nơi này, nhưng thậm chí một chút khả năng đều không có.
Hứa Hòe vừa khổ sở lại vừa tuyệt vọng.
Cầm chìa khóa trong lòng bàn tay, nàng giống như chạy trốn rời khỏi ngôi nhà mình từng quyến luyến.
Đến ga tàu điện ngầm, Hứa Hòe nhanh chóng tìm được cái tủ mà Hứa Mẹ đã để lại. Lấy chìa khóa ra, nàng mở cửa tủ, quả nhiên bên trong có một chiếc túi thể thao lớn màu đen.
Hứa Hòe lấy ra, lẳng lặng vác lên vai, đóng cửa rời đi.
Hôm nay nàng đi ra ngoài cố ý thay một thân màu xám không đáng chú ý, áo ngắn quần dài, khoác áo lụa mỏng bên ngoài. Vốn dĩ Hứa Hòe không muốn thu hút sự chú ý của bất kỳ ai, nàng vừa quay đầu lại, nhưng lại đụng phải một nữ nhân đang cười đùa không nhìn đường.
Nàng đang đi giày vải, bị nữ nhân đi giày cao gót trước mặt giẫm lên chân, lùi lại hai bước mới ổn định thân thể.
Hứa Hòe nén tiếng kêu đau đớn vào tận đáy lòng, không có ý định truy cứu kẻ đã đụng phải mình, liền xoay người rời đi.
"Này! Cô cứ thế mà bỏ đi à?" Hứa Hòe đã sai rồi, luôn có những người coi sự bao dung của mình là mềm yếu.
Hứa Hòe nghe thấy người phía sau mang ngữ khí không khách khí ngăn cản nàng liền không khỏi buồn cười. Trên thế giới này luôn có rất nhiều chuyện trùng hợp, kỳ diệu như vậy, đến nỗi trong những năm tháng tồi tệ nhất, nàng thường xuyên gặp lại những người mà nàng không muốn gặp nhất. Chẳng hạn, nàng vừa đụng phải Ôn tiểu thư hiện tại vẫn còn hung hãn.
Hứa Hòe nhấc ba lô trên vai lên, nàng xoay người, trong mắt không có ý cười, vẻ mặt nhàn nhạt nhìn cô ta đang có chút kinh ngạc ở cách đó không xa, "Vậy cô muốn thế nào?" Tầm mắt của nàng thoáng rơi vào nam nhân bên cạnh Ôn Thư Nhiên. Nhưng trong nháy mắt, Hứa Hòe rất nhanh dời đi tầm mắt, ánh mắt vừa rồi của tên nam nhân bên cạnh Ôn Thư Nhiên khiến người ta cảm thấy không thoải mái, nàng không thể lơ là.
Ôn Thư Nhiên không ngờ có thể gặp Hứa Hòe ở đây, kể từ ngày đó cô ta đến cửa vây chặt Hứa Hòe đều phí công vô ích, còn nghĩ trăm phương ngàn kế muốn đi tìm nàng. Nhưng Hứa Hòe giống như được Lâm Thù Ý đặt vào bên trong khinh khí cầu, tách biệt với thế giới bên ngoài, bình thường đi ra ngoài đều có người vây quanh, cô ta không thể lại gần.
Hiện tại lại gặp Hứa Hòe ở ga tàu điện ngầm, Ôn Thư Nhiên rất kinh ngạc, nhưng cô ta rất nhanh khôi phục lại. Trước mắt đối với cô ta mà nói, đây chính là cơ hội tốt.
"Hứa Hòe, nga, không nghĩ tới lại là cô." Ôn Thư Nhiên lập tức thay đổi sắc mặt, giẫm lên đôi giày cao gót tám phân bước đến chỗ Hứa Hòe, ánh mắt rơi vào chiếc túi lớn trên vai Hứa Hòe. "Lần trước tìm cô đòi tiền cô lại bỏ chạy, hiện tại chạy đâu cho thoát đây? Hôm nay Lâm Thù Ý không ở bên cạnh cô sao?" Khi Ôn Thư Nhiên nói ra câu này, cô ta cảnh giác nhìn bốn phương tám hướng, xác định không có thân ảnh của Lâm Thù Ý mới thở phào nhẹ nhõm.
Hiển nhiên, dáng vẻ xuất hiện của Lâm Thù Ý trước đó đã để lại cho cô ta ấn tượng quá sâu sắc.
Ánh mắt Hứa Hòe có chút khinh thường, đối với hành vi vô liêm sỉ của Ôn Thư Nhiên, trong lòng nàng cảm thấy rất buồn nôn. Nhưng là, điều khiến nàng cảm thấy buồn nôn hơn chính là trong người hai người có chung một dòng máu.
"Bất luận Lâm Thù Ý có ở bên cạnh tôi hay không, tôi đã nói rồi, tôi sẽ không cho cô một xu, sau này cô cũng đừng có ý đồ này với tôi, phí công vô ích." Hứa Hòe nói.
Trong mắt Ôn Thư Nhiên bỗng nhiên lóe lên một ý cười giảo hoạt, cô ta đến gần Hứa Hòe, ghé sát vào tai nàng, "Cô nói bây giờ Lâm Thù Ý sủng cô như vậy, cô sẽ không có tiền sao? Cho nên Hứa Hòe, đừng gạt tôi! Hôm nay trước hết đưa cho tôi hai vạn đi, nghĩ giá trị bản thân của Lâm Thù Ý, chi phí đầu tư vào người cô chắc cũng không ít, hai vạn đối với cô mà nói cũng không phải chuyện khó gì."
Cô ta tựa như không nghe thấy lúc trước Hứa Hòe nói cái gì, còn vì tránh cho Hứa Hòe từ chối, cô ta nói thêm: "Nhân tiện, tôi nói cho cô biết, cô nói, nếu lão già trong nhà biết cô ở bên ngoài lại theo Lâm Thù Ý, còn bị người ngủ, cô nói xem lão già có nổi trận lôi đình, sau đó không bao giờ tỉnh lại nữa hay không? Nha, sai rồi, là bệnh tim tái phát..."
Nếu như lúc này muốn Hứa Hòe hình dung người trước mặt nàng như thế nào, nàng nhất định phải nói Ôn Thư Nhiên thật đúng là con rắn, một con rắn độc sặc sỡ, thè lưỡi về phía nàng, uy hiếp nàng.
Nhưng thật vô liêm sỉ!
Hứa Hòe nghĩ đến đây, bàn tay cầm cái túi lớn lúc này đã nắm chặt lại thành quyền, hận không thể sau một khắc sẽ tát cho người trước mặt một cái.
Nhưng nàng không có cường thế như Lâm Thù Ý, cũng không có khí lực như Lâm Thù Ý, bây giờ đối mặt với uy hiếp của Ôn Thư Nhiên, ngoại trừ nghiến răng nghiến lợi mắng ra một câu "Đê tiện" thì cũng không có khí lực phản kháng.
Nếu uy hiếp đến mạng sống của mình, Hứa Hòe sẽ xem thường. Chuyện đến nước này, nàng đã vượt qua chuyện còn khó hơn cả cái chết, nàng còn có thể sợ chết sao? Nhưng mà, Ôn Thư Nhiên đang đe dọa tính mạng của Hứa Ba, Hứa Hòe nhịn không được.
Cho dù một phần vạn nguy hiểm, nàng cũng không dám.
Trên đời này, nàng chỉ còn Hứa Ba là người thân, cho dù thế nào cũng không thể mất đi, nếu không, bầu trời của nàng sẽ thật sự sụp đổ.
So với tức giận muốn nổ phổi của Hứa Hòe hiện tại, Ôn Thư Nhiên hiển nhiên có vẻ rất đắc ý, "Đê tiện? Cái gì chứ? Chúng ta đây là đồng giá trao đổi. Tôi sẽ giữ bí mật cho cô, còn cô sẽ cho tôi một khoản tiền, như vậy không phải rất tốt sao?"
"Ông ấy cũng là ba của cô!" Hứa Hòe nghiến răng nghiến lợi, tuy nàng thật sự không muốn thừa nhận chuyện này, nhưng nàng thật sự không muốn có một người chị gái cùng cha khác mẹ như Ôn Thư Nhiên, nàng không muốn, những vẫn không thể thay đổi sự thật. Nữ nhân trước mặt khiến người ta vô cùng ghét hận lại chính là chị gái của nàng.
Ôn Thư Nhiên lộ ra vẻ khinh thường, "Ba cái gì? Đó là ba của cô! Không phải của tôi! Phiền chết rồi, nói nhảm nhiều như vậy làm cái gì? Đưa tiền đây!" Cô ta thô lỗ lại vô lý nói.
Dù như vậy, Hứa Hòe vẫn không thể không khuất phục.
Hứa Hòe lấy hai xấp tiền được bọc kỹ từ số tiền mà Hứa Mẹ đã để lại cho nàng, cuối cùng Hứa Hòe cũng đưa nó cho Ôn Thư Nhiên.
"Lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng, sau này tôi không muốn nhìn thấy cô nữa!" Nàng hạ giọng, lạnh lùng nói.
Cuối cùng Ôn Thư Nhiên cũng nhận được tiền từ Hứa Hòe, đương nhiên tâm trạng không giống với Hứa Hòe, cô ta đắc ý cười, "Trên đời này làm sao có thể đưa ra kết luận sớm như vậy?" Cô ta ôm tay nam nhân bên cạnh nói, đi qua Hứa Hòe.
Hứa Hòe đứng tại chỗ, ánh mắt rơi vào hư không.
Nàng nghĩ, Ôn Thư Nhiên thực ra có thể là một con châu chấu, hình dung này còn sống động hơn một con rắn độc...
Một nam một nữ đã đi xa không ngừng đàm luận về Hứa Hòe, nam nhân bên cạnh Ôn Thư Nhiên mắt to mắt nhỏ, như một con chuột, vòng tay qua eo Ôn Thư Nhiên, cợt nhả nói: "Nhiên Nhiên, ai vậy? Ngoại hình không tệ a!"
Bạn trai có cái đức hạnh gì, Ôn Thư Nhiên đều biết rõ rõ ràng ràng. Cô ta cười lạnh hai tiếng, hỏi ngược lại: "Làm sao? Anh thích?"
"Ha ha, nào dám nào dám, không phải anh có em rồi sao?" Nam nhân có vẻ mặt gian xảo cười cười, vừa rồi hắn nhìn thấy Ôn Thư Nhiên cầm hai vạn tiền mặt, chút tiền này đủ để hai người tiêu xài một quãng thời gian, hiện tại cũng không thể thả cái bắp đùi Ôn Thư Nhiên ra.
Ôn Thư Nhiên cười cười, cũng không có đem lời nói của hắn để ở trong lòng "Tốt nhất là như vậy, cô ta bị kim chủ bao nuôi, em khuyên anh tốt nhất đừng nghĩ muốn nhúc nhích, nếu xảy ra chuyện gì, chúng ta gánh không nổi đâu!"
Chỉ là Ôn Thư Nhiên không ngờ điều cô ta nghĩ sẽ không phát sinh, nhưng lại đến nhanh như vậy.