Không biết có phải đột ngột nói về cố sự của Hứa Mẹ hay không, sau khi Lâm Thù Ý trở về Đình Cảnh cũng không nói thêm một câu với nàng. Buổi tối Hứa Hòe nghỉ ngơi trong phòng của mình.
Lâm Thù Ý đang ngồi trên chiếc ghế đan ngoài ban công, cô đã thay bộ quần áo rộng rãi ở nhà, ngồi bắt chéo chân trên ghế, trong tay cầm ly rượu. Chiếc đèn chùm mờ ảo trên đầu, cô nhìn về phía xa, lắc lư chất lỏng trong suốt trên tay, cũng không biết đang nghĩ gì.
Một làn gió đêm quyện với tiếng dế vang lên, trong không khí truyền ra một giọng nói hơi trầm thấp cùng bất lực của một nữ nhân, sau đó vô tình bị đưa về phía xa, không biết sẽ có ai nghe thấy.
Lâm Thù Ý đặt chiếc ly trong tay xuống chiếc bàn thủy tinh nhỏ bên cạnh, sau đó cầm điện thoại bên cạnh lên.
Cô cho người hỏi thăm nơi mai táng Hứa Mẹ thì rất nhanh đã có kết quả, nhìn bức ảnh nhỏ trong email, Lâm Thù Ý không khỏi nhíu mày. Cô đã sớm nghe nói người ta bây giờ cũng không dám tùy tiện chết, bởi vì chết không nổi. Nghĩa trang không hề rẻ, cũng giống như môi trường sống của người hiện đại, có biệt thự, lăng mộ bình thường, cũng có loại nghĩa trang giống như nhà ống, chỉ có một chỗ nhỏ đủ để đặt hũ tro cốt vào thôi. Thậm chí trên đó không thể có một bức ảnh lớn hơn một chút. Mà hiện tại, trong điện thoại của Lâm Thù Ý, mộ của Hứa Mẹ chính là như vậy, chỉ chiếm một không gian nhỏ.
Rất chật chội, rất nhỏ hẹp, xem ra còn rất tồi tàn.
Vào lúc ấy, Lâm Thù Ý nhớ lại cô gái đã chặn xe cô ở cổng Đình Cảnh, Hứa Hòe không có tiền, giống như trong dự liệu của cô. Trước khi làm mọi việc cô không nghĩ đến cuối cùng Hứa gia sẽ như thế nào, cô vốn không thèm quan tâm, nhưng hiện tại cô không hiểu tại sao lại bắt đầu quan tâm tới.
Lục Kinh Châu thường nói với cô năm đó Phan gia bị diệt môn, Hứa gia chỉ làm ngòi nổ, hung thủ thực sự là những kẻ độc ác độc chiếm, muốn ép Phan gia phải phục tùng. Nhưng cô không nghe, so với Hứa gia, cô cảm thấy Phan gia mới là thân nhân của mình. Lúc đó cô vừa muốn báo thù vừa muốn đuổi cùng giết tận những người có chút liên quan đến chuyện năm đó. Nhưng hiện tại, tựa như có cái gì đó đang lặng lẽ thay đổi, buộc cô phải tự kiểm nghiệm lại bản thân.
Theo lời giải thích của Lục Kinh Châu, Lâm Thù Ý có chút hối hận.
Có lẽ, là cô đã làm chuyện quá tàn nhẫn rồi sao?
Nhất là hôm nay nhìn thấy nước mắt của Hứa Hòe, cô gái kia tưởng quay đầu lại thì cô sẽ không nhìn thấy, nhưng cô vẫn nhìn thấy. Yên tĩnh như vậy, Hứa Hòe lặng lẽ khóc. Nàng không phải là những cô gái bên ngoài chỉ muốn khóc cho người xem, mà chỉ vẻn vẹn là vì cảm thấy thương tâm cùng khó chịu, không muốn bất luận người nào nhìn thấy, cứ thế yên lặng rơi lệ.
Không có một chút âm thanh, nhưng lúc đó Lâm Thù Ý cảm thấy trong lòng như thắt lại, giống như những giọt nước mắt kia của Hứa Hòe không chảy ở trên mặt của nàng, mà chảy vào trong lòng của mình.
Lâm Thù Ý hối hận rồi.
-
Mấy ngày nay Hứa Hòe không gặp Lâm Thù Ý, người kia giống như đột nhiên bận rộn, đi sớm về trễ, thậm chí rất lâu không ăn cơm ở nhà.
Tình hình của Hứa Ba dần được cải thiện, Hứa Hòe cũng tìm được một căn nhà bên ngoài mà không nói cho Lâm Thù Ý biết.
Thanh Phúc là thành phố thủ phủ của tỉnh, bây giờ thuê một căn nhà ở bên ngoài không hề rẻ. Trong tay Hứa Hòe có tiền mặt mà Hứa Mẹ đã để lại, sau khi trả nợ cho Phó Miêu Vân còn có tiền thuốc men của Hứa Ba, không còn lại bao nhiêu. Hứa Hòe vừa ý nhất chính là căn hộ thấp tầng ở một vị trí hơi hẻo lánh, không xa đại học.
Nàng lo lắng thân thể của Hứa Ba không tiện, cho nên nàng đã đặc biệt chọn lầu một. Tin vui duy nhất là giá thuê lầu một rẻ hơn rất nhiều. Hứa Hòe thanh toán trước một phần tư, mấy ngày sau mới bắt đầu quét tước, mua sắm đồ đạc.
Lúc làm những việc này, nàng đã cẩn thận không để Lâm Thù Ý phát hiện.
Trong vô thức, Hứa Hòe vẫn không tin Lâm Thù Ý sẽ bỏ qua cho Hứa Ba. Mặc dù không biết rõ thực hư của sự việc năm đó, nhưng Hứa Hòe nhớ tới mỗi một lần Lâm Thù Ý nhắc tới cái tên "Phan Hân Vũ" liền tức giận. Loại tức giận cùng hận thù này là đối với gia đình nàng.
Hứa Hòe muốn đặt Hứa Ba ở một nơi mà Lâm Thù Ý không biết, nàng không yên lòng Lâm Thù Ý.
Sau khi giải quyết xong tiền thuê nhà, Hứa Hòe đến bệnh viện bồi Hứa Ba. Hứa Ba hồi phục rất tốt, trong phòng bệnh, Hứa Hòe đang gọt lê cho người trên giường, lúc này đang là mùa lê, nước nhiều mà ngọt, đột nhiên Hứa Hòe nghe thấy giọng nói của Hứa Ba, "Tiểu Hòe, chiều nay ba muốn đến thăm mẹ con."
Hứa Hòe nghe xong, tay liền giật một cái, lưỡi dao suýt chút nữa đã cắt vào ngón tay cái của nàng, nhưng may mà nàng đã vội vàng dừng lại. Nhưng khi tiếp tục, Hứa Hòe rõ ràng có chút thất thần, thậm chí động tác còn chậm lại mấy nhịp.
"Hôm nay?" Nàng hỏi một câu không có nghĩa.
Hứa Ba gật đầu, "Con xem mẹ con đã đi lâu như vậy, ba cũng không có cơ hội đi nhìn bà ấy. Thời gian dài như vậy, bà ấy cũng không tới trong mộng tìm ba, chẳng lẽ là thật tức giận rồi?" Thanh âm của Hứa Ba mang theo mấy phần cô đơn.
Vậy, nếu cảm thấy khổ sở như thế, tại sao lúc trước ba còn đi tìm nữ nhân bên ngoài? Trong lòng Hứa Hòe rất muốn hỏi câu này, nhưng cuối cùng nàng lại nhịn xuống, đưa quả lê đã gọt cho Hứa Ba, "Vậy cũng tốt." Dù ở góc độ nào, Hứa Hòe cũng không có lý do gì từ chối yêu cầu này của ông.
Hứa Ba chia quả lê thành hai khối, muốn đưa cho nàng.
Hứa Hòe đột nhiên từ vị trí đứng lên, trong lòng nàng đột nhiên cảm thấy rất khó chịu, "Không được, không thể phân." Nói xong liền xoay người đi ra khỏi phòng bệnh.
Hứa Hòe dựa vào bức tường hành lang, không biết tại sao vừa rồi nàng lại tức giận như vậy, ngữ khí khi nói chuyện với Hứa Ba lại có vẻ cáu kỉnh cùng không lễ phép. Nàng ôm đầu, nghe tiếng thở dài nhẹ nhàng truyền ra từ trong phòng bệnh.
Hứa Hòe càng khổ sở hơn, nàng cảm thấy mình mất khống chế.
Rõ ràng đã quyết định hòa thuận với người thân duy nhất trên đời này, nàng đã quyết định vứt bỏ những sai lầm của quá khứ, nhưng khi nghe Hứa Ba nhắc đến Hứa Mẹ, nàng vẫn không khỏi tức giận.
Nàng hận Hứa Ba quá trớn, hận Lâm Thù Ý làm những chuyện quá tàn nhẫn, nhưng những việc này so với việc nàng hận bản thân vẫn chưa đủ, bởi vì nàng càng hận chính là không thể triệt để hận những người đã làm tổn thương gia đình mình, bởi vì nàng nhu nhược luôn trốn tránh thực tại chính mình cảm thấy xấu hổ cùng oán hận.
Lặng lẽ chạy vào toilet khóc, sau khi Hứa Hòe thu thập xong mới trở lại phòng bệnh.
Khi đi vào, nàng nhìn thấy một quả lê nhỏ trên bàn cạnh giường tốt hơn nhiều lần so với quả nàng vừa gọt, chỉ là do bị oxy hóa nên màu sắc của biểu bì đã trở nên ố vàng.
Hứa Ba đang nằm nửa người trên giường bệnh, nhìn thấy thân ảnh nàng xuất hiện ở cửa, trong mắt ông thoáng qua một tia kinh ngạc, "Tiểu Hòe!" Ông gọi tên Hứa Hòe, liền nhìn thấy ánh mắt Hứa Hòe rơi vào quả lê bên cạnh, Hứa Ba có chút bất an cười cười, tựa hồ mang theo vài phần lúng túng, "Ba không biết con đi ra ngoài lâu như vậy, cho nên..."
Nghe được giọng nói của Hứa Ba nóng lòng muốn giải thích, Hứa Hòe cảm thấy đáy mắt mình tựa như lại trở nên chua xót, những giọt nước mắt rốt cuộc đã dừng lại lúc này lại có ý tứ rơi ra.
Nàng muốn khóc, đặc biệt muốn khóc.
Trước đây, khi Hứa Ba khởi nghiệp từ hai bàn tay trắng, gia đình vẫn chưa giàu có. Trong khoảng thời gian chín năm trở đi, kinh tế trong nước cũng không tốt lắm, nhiều doanh nghiệp nhà nước và tư nhân phá sản, người thất nghiệp có quy mô lớn. Nhưng đồng thời cũng là lúc nhiều thứ mới được tiến cử vào nước.
Trái cây được vận chuyển từ khắp nơi trên thế giới thời đó vẫn là thứ hiếm, giá cả không hề thấp.
Lần nào nhìn thấy Hứa Ba cũng sẽ mua về một ít, rõ ràng lúc đó ông không có nhiều tiền, nhưng chỉ vì ở nhà có một tiểu cô nương háu ăn như vậy nên dù không có bao nhiêu cũng phải mua cho bằng được. Coi như không tiền cũng cần mua, quả bơ lúc trước không phải thêm sữa vào làm thức ăn bổ sung cho trẻ em như bây giờ, mà là cắn ăn.
Mặc dù Hứa Hòe thích loại trái cây nhỏ mà nàng chưa từng nhìn thấy, này không có mùi vị gì còn chán ngán, nàng cắn hai cái liền ném trở lại đĩa. Một lần khác, Hứa Ba mang sầu riêng đã gọt vỏ, tiểu cô nương nhăn mũi tỏ vẻ ghét bỏ, không chút yêu thích, nàng bóp nhẹ rồi ném lại vào đĩa. Nàng còn nhỏ nên không biết mua những thứ này tốn kém bao nhiêu, nhưng nàng nhớ là lần nào nàng ném trái cây nàng không thích vào đĩa, Hứa Ba cũng ăn đi.
Mà hiện tại, lại là như vậy.
Hứa Ba nhìn quả lê bị oxy hóa cười nói: "Ba lại gọt cho con một quả ha, cái này không dễ nhìn, để ba ăn..."
Vừa nói ông vừa đưa tay ra muốn giấu quả lê kia đi. Nhưng được nửa đường, Hứa Hòe đã ngăn lại.
"Không sao, không phải đều giống nhau sao?" Nàng rất tự nhiên cầm lấy quả lê từ tay Hứa Ba, cắn một cái. Vừa ngọt vừa giòn, nhưng cũng rất chua khiến hốc mắt của nàng lại trở nên ngấn nước.
Hứa Hòe lặng lẽ quay lưng lại, sờ lên khóe mắt, giả bộ xoay người như không có chuyện gì xảy ra, tán gẫu về lộ trình phía sau.
Hứa Hòe nói với bác sĩ một tiếng, sau đó đưa Hứa Ba ra ngoài.
Đó chỉ là một chuyến đi kéo dài hai giờ, không có gì đáng ngại.
Có lẽ vì là ngày làm việc nên hai ba giờ chiều không bị kẹt xe.
Chẳng bao lâu, đã đến nơi cần đến.
Hứa Hòe đến nghĩa trang lần này là lần thứ ba, nàng dìu Hứa Ba đi đến nơi đặt tro cốt không hề tốt, trong mắt Hứa Ba lộ ra tia hổ thẹn.
"Ở đây sao?" Ông nhẹ giọng hỏi, có lẽ điểm đến cuối cùng của Hứa Mẹ là ở nơi này, cũng là điều mà ông chưa từng nghĩ tới.
Tuy rằng hàng này chiếm ít chỗ, nhưng có thể chứa được rất nhiều tro cốt, có hàng ngàn cái ô vuông nhỏ, dày đặc, tìm được người thật sự không dễ dàng.
Hứa Hòe gật đầu, có chút cô đơn, "Ngày đó con không có tiền, cho nên mua nơi này cho mẹ..."
Hứa Ba thở dài, ai ngờ cuối cùng gia đình lại rơi vào tình cảnh này?
Khi Hứa Hòe đưa Hứa Ba đến nơi đặt tro cốt của Hứa Mẹ, Hứa Hòe ngẩng đầu liền sửng sốt.
Hứa Ba cũng cùng nàng ngẩng đầu nhìn lên.
Nhưng bên trên, không có gì cả, hũ cốt bên trong đã không cánh mà bay. Hứa Hòe nghĩ mình đã tìm nhầm chỗ, nhưng nàng nhìn thấy chiếc lư hương bằng gốm sứ giá rẻ màu đen ở phía trước ô vuông, đó là cái nàng mua cách đây không lâu, chính là nơi này không sai, vậy còn mẹ nàng đâu?
Hứa Mẹ, mất tích sao?