Nghiện - Nguyên Hòa

Chương 37:




Lâm Thù Ý đã sớm rời đi, không có nói đôi câu vài lời.
Ngoài cửa sổ, gió to mưa lớn, sấm chớp ầm ầm, đây là cơn mưa đặc thù của mùa hè.
Âm u, nhưng vừa nóng vừa ẩm ướt.
Hứa Hòe từ trên giường ngồi dậy, lần này không có ai hảo tâm đưa cho nàng áo ngủ mang theo mùi vị của Lâm Thù Ý, hơn nữa điều hòa ở trung tâm trong phòng vẫn đang chạy. Hứa Hòe ôm chăn bông ngồi trên giường, nàng cảm thấy sống lưng thật lạnh, ngay cả khi đang ôm chăn, gió tựa như có thể đi qua chăn bông thổi vào trong lòng nàng, trái tim cũng trở nên lạnh lẽo.
Cắn chặt môi dưới, Hứa Hòe rời giường, nhưng chỉ khi chân vừa chạm đất, chân nhỏ uốn cong rồi ngã xuống đất, khuôn mặt cũng nhăn lại, như có chút đau đớn.
Lại có chút thống khổ, đêm qua Hứa Hòe bị Lâm Thù Ý dằn vặt đến ngất đi không còn ý thức, để hôm nay nàng cảm thấy thân thể này không phải là của mình. Giống như hiện tại, nếu chỉ dựa vào sức mình thì khó mà đứng dậy được. Lúc trước không phải như vậy! Có lẽ trong lúc tuyệt vọng người ta luôn có thể nhớ lại quá khứ tốt đẹp, Hứa Hòe nghĩ đến buổi sáng kia, nữ nhân cao gầy kia đứng trước giường ngược sáng, giơ tay khinh nhu nắm cằm nàng, mặc áo sơ mi nhét vào quần tây, giống như nữ vương lại giống như nữ thần, khom người ngồi ở trên giường, sau đó hôn lên môi nàng.
Khóe môi cô mang theo ý cười. Mà nàng, liền bị mê hoặc.
Nhưng đó đều là trước đây. Lúc trước nàng tự tê liệt mình, giống như trộm lấy hạnh phúc. Mà hiện tại, nàng lại quyến luyến ấm áp của giây phút ấy. Hứa Hòe tự phỉ nhổ trong lòng, cố xua đi thân ảnh của Lâm Thù Ý ra khỏi đầu mình, nàng vươn tay đỡ mép giường gượng đứng dậy.
Thời điểm không có ai dìu nàng, nàng chỉ có thể tự đi.
Hứa Hòe bước vào phòng tắm, nàng chỉ mặc chiếc váy ngủ tối qua, đứng trước gương vẫn có thể nhìn thấy vết đỏ trên ngực, đều là kiệt tác của Lâm Thù Ý đêm qua. Người kia, vốn dĩ nói không sai, lúc trước cô ra tay đã nhịn lại nhẫn.
Đêm qua vận động kịch liệt như vậy, Hứa Hòe hiện tại động cũng không muốn động, nhưng nàng không muốn ở trong phòng của Lâm Thù Ý, ở phòng khách lại khó tránh khỏi sẽ va vào Dì Tiền, thế là nàng đi thẳng lên phòng vũ đạo trên tầng ba.
Lên lầu đóng cửa lại, vách kính trong phòng tập không kéo rèm, Hứa Hòe bước tới góc kính, nàng có chút sợ hãi, dùng rèm quấn lấy mình, tạo thành một quả cầu nhỏ. Nàng đang dựa vào tấm kính lớn trong suốt, lúc này nàng thật giống như mèo con không có nhà để về.
Mưa bên ngoài đập vào cửa sổ kêu lộp bộp, hạt mưa bắn tung tóe từng tầng, bay lên không trung hoặc là chảy xuống, tiếp thu một vòng mới gột rửa.
Hứa Hòe nhìn sắc trời bên ngoài, giống như bị mê hoặc, đôi mắt có chút trống rỗng lại có chút mê man, hôm qua lúc bị Lâm Thù Ý làm cho rơi lệ, nàng nghe thấy Lâm Thù Ý hỏi ở bên tai. "Cùng tôi một chỗ cả đời được không?"
Lúc đó nàng đã trả lời thế nào? Hứa Hòe nói: "Không được." Thứ nàng muốn chính là tự do, không cần một mối quan hệ như vậy. Sau đó, nàng khóc, nàng không cần một mối quan hệ như vậy, nhưng nàng cần cô. Nếu như nói, nàng thực sự động tâm thì làm sao bây giờ? Nếu như, hai người gặp gỡ như một cặp tình nhân bình thường thì sẽ thế nào đây? Hứa Hòe nghĩ như vậy...
Sau đó, sau khi nàng nói xong lời này, động tác của Lâm Thù Ý thật giống như càng thêm thô bạo, cô áp lên nàng, động tác trên tay tựa như xuyên qua thân thể nàng, giống như muốn đùa giỡn nàng, mang theo ý tứ hung ác.
"Vậy, em cứ chờ tôi chơi chán đi." Giọng nói khẽ lẩm bẩm bên tai của nữ nhân kia đột nhiên mất đi cảm tình, chỉ còn lại dục vọng nồng đậm, nhưng lại không chút lưu tình. Một khắc đó, Hứa Hòe liền biết cái gì đã thay đổi. Nàng khóc càng lợi hại, nhưng Lâm Thù Ý chỉ nghĩ nàng khóc vì trận hoan ái này, mà không biết nàng đang khóc vì mình.
Giữa hai người đã hoàn toàn trở thành quan hệ giao dịch.
Đêm qua nàng quá mệt mỏi, đôi mắt Hứa Hòe có chút khó chịu, nàng ôm lấy mình, ngồi xổm dưới đất, khuất trong rèm cửa, bất tri bất giác ngủ thiếp đi.
Hứa Hòe bị tiếng đàn làm tỉnh dậy, tiếng đàn bên tai tựa như suối núi, giai điệu nhẹ nhàng êm dịu, khiến người ta bị mê hoặc. Âm thanh piano cách nàng không xa, vị trí của nàng cùng piano trong góc vừa vặn được kết nối thành một đường chéo. Hứa Hòe ló đầu ra, có thể nhìn thấy người đang ngồi trước cây dương cầm màu trắng. Nàng có thể nhìn thấy bóng lưng của Lâm Thù Ý, một thân váy dài tựa như được thiết kế riêng cho vóc người của cô, phác họa ra vóc người xinh đẹp của người kia.
Mỹ nhân hiện tại, tựa hồ vẫn chưa phát hiện ra nàng.
Hứa Hòe yên lặng nhìn bóng lưng của Lâm Thù Ý, nàng cũng nhận ra bầu trời bên ngoài lúc này tựa như càng tối hơn. Nàng lấy điện thoại ra kiểm tra thời gian, Hứa Hòe sửng sốt, hiện tại đã hơn sáu giờ.
Đột nhiên, trong tiếng piano du dương bị một trận âm điện đánh vỡ. Hứa Hòe cả kinh, theo bản năng nhìn điện thoại của mình, hậu tri hậu giác mới nhận ra đó là nhạc chuông của Lâm Thù Ý. Tiếng đàn đột nhiên trở nên trầm trọng, thanh âm nặng nề mà dày đặc vang lên trong phòng khiêu vũ trống trải này, khi thanh âm vẫn còn vang vọng qua lại trong không gian, Lâm Thù Ý đã tiếp điện thoại.
"Nói." Giọng nói của cô lạnh lùng, ngữ khí quyết liệt hoàn toàn không tương xứng với âm thanh uyển chuyển của piano.
Hứa Hòe không nghe được người ở đầu dây bên kia đang nói gì, nhưng từ ngữ khí của Lâm Thù Ý có thể cảm nhận được có lẽ người kia nói gì đó khiến nữ nhân này không hài lòng.
"Vậy cũng không cần quản, cô ta đi đâu cũng phải trở về. Ăn hay không là chuyện của cô ta, bên ngoài trời mưa lẽ nào tôi còn có thể làm cho trời không mưa sao?" Càng nói ngữ khí của Lâm Thù Ý trở nên mất kiên nhẫn. Đây mới là Lâm Thù Ý thực sự, kỳ thực cô vẫn luôn thiếu kiên nhẫn như thế.
Cũng không biết người bên kia nói gì, giọng Lâm Thù Ý cao lên hai phần, "Tiền a di! Đừng quên ai là người mời dì đến đây làm cái gì! Trong nhà thiếu người, cũng không liên quan gì đến dì!"
Hứa Hòe không muốn nghe những lời này, đồng thời nàng cũng không muốn hiểu.
Không bao lâu, Hứa Hòe nghe thấy tiếng điện thoại bị ném lên đàn piano, tiếng đàn lại vang lên. Nhưng lần này, nàng không thể đắm chìm trong giai điệu vang lên bên tai, thất thần ngồi trong rèm cửa.
Không khó để tưởng tượng vừa rồi Dì Tiền gọi cho Lâm Thù Ý nói cái gì, hôm nay nàng gần như biến mất cả ngày, Dì Tiền nghĩ nàng đã ra ngoài. Bên ngoài có "yêu phong" lớn như vậy, thời tiết lại rất xấu, Dì Tiền lo lắng nên đã hỏi Lâm Thù Ý. Nhưng mà, Lâm Thù Ý không quan tâm đến.
"Đong---" Dòng suy nghĩ của Hứa Hòe bị cắt ngang, nàng không biết Lâm Thù Ý định làm gì, đột nhiên cô đánh một quyền lên bàn phím đen trắng, tiếp theo là một tiếng "rầm" rất lớn, đóng nắp đàn piano, sải bước ra ngoài.
Hứa Hòe từ trong rèm đứng lên, nhìn điện thoại đã quên tắt chế độ máy bay, lẳng lặng bước ra ngoài.
Vừa mới đứng ở cửa, đột nhiên cửa từ bên ngoài mở ra.
Lâm Thù Ý đang đứng ngoài cửa làm Hứa Hòe còn chưa kịp chuẩn bị cái gì, liền như vậy xuất hiện trước mặt nàng, hai người bốn mắt nhìn nhau, đều không nói gì.
Kỳ thực cả hai người đều có chút kinh ngạc, nhưng Lâm Thù Ý là người phản ứng đầu tiên, cô nhìn Hứa Hòe, không khỏi nhíu mày, "Em vẫn ở bên trong?" Cô đến nhặt chiếc điện thoại đã bị ném sang một bên.
Hứa Hòe há miệng, cuối cùng vẫn là gật đầu không nói gì.
Lâm Thù Ý càng nhíu mày chặt hơn, "Tránh ra, tôi muốn vào." Cô thật sự không thích dáng vẻ này của Hứa Hòe, đẩy vai cô gái ra, trực tiếp đi vào. Sau đó đi đến góc trong cùng, nhặt điện thoại lên, xoay người lại, đúng lúc nhìn thấy rèm cửa vẫn còn hơi bồng bềnh. Ánh mắt Lâm Thù Ý tối sầm lại, không nói gì liền nhìn thấy Hứa Hòe vẫn đứng ở cửa, đi qua người nàng, nhưng chỉ buông một câu nói nhẹ nhàng, xoay người đi xuống lầu.
"Nếu đã ở trong cái nhà này, nên học cách không gây phiền phức cho người khác."
Thanh âm không lớn, nhưng lại rất lạnh.
Hứa Hòe đứng tại chỗ, cảm thấy mưa to ngoài cửa sổ cũng trút xuống vai nàng.
Rất lạnh, nơi nào còn bóng dáng của mùa hè?
Hứa Hòe cúi đầu, vậy hiện tại nàng đối với Lâm Thù Ý là phiền phức sao? Nàng thất vọng tắt chế độ máy bay, một lúc, trên điện thoại hiện lên một đống tin nhắn, hiển thị bao nhiêu cuộc trong thời gian tắt máy.
Tất cả đều là Dì Tiền, nàng không biết từ tận đáy lòng nàng cơ hồ muốn nhìn thấy dãy số mà nàng muốn.
Hứa Hòe đi xuống lầu, Dì Tiền đang lo lắng cầm điện thoại đi tới đi lui, thấy nàng bước xuống cầu thang, trong mắt bà chợt lóe lên một tia kinh hỉ, "Ôi, Tiểu Hòe, con đã đi đâu vậy a! Hôm nay đều không thấy bóng dáng của con. Dọa chết dì rồi!" Nói xong Dì Tiền đã đi tới, ánh mắt tràn đầy lo lắng, "Sau này con muốn đi đâu cũng đừng tắt máy a, con xem, chúng ta lo lắng không tìm được con, sẽ rất lo lắng a!"
Lời thăm hỏi của Dì Tiền làm cho Hứa Hòe cảm thấy một chút ấm áp. "Xin lỗi Tiền a di, con ngủ ở trên lầu, quên thời gian, lúc này mới, mới..." nàng giải thích.
"Ai nha, vậy một ngày nay con không có ăn gì sao? Ai, đứa nhỏ này, vậy còn nói gì nữa, mau vào bàn ngồi đi, cơm tối đã chuẩn bị xong rồi." Dì Tiền vội vàng cắt lời nàng, vội vã đi vào bếp.
Hứa Hòe biết Lâm Thù Ý đang ngồi trên sô pha xem tạp chí, cũng không dám quấy rầy cô, vừa rồi Lâm Thù Ý cảnh cáo nàng, nàng thậm chí còn không dám nhìn vào mắt nữ nhân kia, tự nhiên cũng bỏ qua một vệt tích tụ trong mắt của người kia.
Hiện tại Lâm Thù Ý rất phiền muộn, cô phát hiện tâm tình của chính mình lại bị Hứa Hòe dẫn dắt. Lúc bắt đầu nhận được cuộc gọi từ Dì Tiền liền không đúng. Hoặc là lúc chiều vào cửa không tìm thấy Hứa Hòe liền vô thức đi lên lầu ba. Nhìn xung quanh một vòng, cũng không có phát hiện Hứa Hòe đang trốn sau cửa sổ như một chú mèo, cô mới ngồi trước đàn piano. Lúc đầu cô có chút sốt ruột, khi nhận được cuộc gọi của Dì Tiền, mặt hồ tĩnh lặng trong lòng liền bị dấy loạn lên...
Không chơi được gì, lại có chút lo lắng Hứa Hòe có chuyện, nói cho cùng là lo lắng mưa to gió lớn. Muốn ra ngoài gọi điện cho Lục Kinh Châu, nhưng phát hiện điện thoại đã rơi trên lầu ba.
Lúc này Lâm Thù Ý đang cầm điện thoại, cô nghĩ đêm nay có lẽ cần uống một chút rượu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.