Nghiện - Nguyên Hòa

Chương 54:




Lâm Thù Ý rất nhanh trở lại, cô đi thẳng đến chỗ Hứa Hòe, ngồi ở mép giường, vòng tay qua cổ cô gái đang nằm trên giường, một tay trực tiếp ôm Hứa Hòe ngồi dậy, một tay khác cầm ly nước, cho nàng uống nước.
Loại hành động này được Lâm Thù Ý làm thân mật lại tự nhiên, còn rất thành thục, giống như trước đó đã làm nhiều lần như vậy.
Còn Hứa Hòe được cô đối xử ôn nhu, lúc đầu là muốn kháng cự, tư thế này đối với nàng rất xa lạ, ngoại trừ bị bệnh khi còn nhỏ, mẹ nàng sẽ đau lòng cho nàng uống nước như vậy, sau khi nàng lớn lên có thể gánh vác liền không còn như vậy nữa. Nhưng hiện tại, Lâm Thù Ý lại khiến nàng cảm nhận cái gọi là hoàn toàn được chăm sóc là như thế nào.
Hơn nữa, lại được chăm sóc rất tốt.
Không phải là mắt nàng trở nên ướt át, mà là trái tim trở nên ướt át. Được người yêu thương, được người bảo hộ, được người quan tâm, làm sao nàng có thể không cảm nhận được?
Hứa Hòe rũ mắt xuống, che giấu kinh hoảng cùng trốn tránh trong mắt. Lâm Thù Ý đối tốt với nàng làm nàng kinh hoảng, mà đối mặt với loại này, nàng không khỏi muốn trốn tránh.
“Tốt hơn chút nào không?” Nàng không lên tiếng, nhưng cũng không có nghĩa là có một người khác trong phòng này nguyện ý cùng nàng làm người câm.
“Ừm.” Cuối cùng Hứa Hòe vẫn phải ngẩng đầu lên, nàng đã vùi lấp tâm tình vào trong đáy mắt, cẩn thận giấu vào đáy lòng chỉ có chính mình mới có thể nhìn thấy. Hiện tại ánh mắt nhìn vào Lâm Thù Ý trong trẻo, mà giọng nói của nàng cũng mang theo thản nhiên kết hợp với loại trong trẻo này. Hứa Hòe nói, Lâm Thù Ý, khi nào chị mới để tôi đi?
Dứt lời, tầm mắt nàng từ trên mặt Lâm Thù Ý rơi xuống bàn tay vẫn đang đặt trên bả vai nàng.
Nhưng Lâm Thù Ý nghe xong lời nói của nàng cũng không có lập tức buông ra, trái lại là vô thức siết vai Hứa Hòe hơn một chút, giống như sợ nàng trong nháy mắt sẽ biến thành một con hạc bay đi.
Lâm Thù Ý thực sự rất sợ, khi một người quyết tâm rời đi thì không có ai cũng không có điều gì có thể ngăn cản được bước chân của nàng. Nhưng hiện tại, cô một mực muốn là người đi ngược dòng, ngăn cản người đi trên con đường ly biệt.
Mặc dù muốn ôm Hứa Hòe, nhưng Lâm Thù Ý vẫn là buông tay. Cô không quên mèo con nhà cô hiện đang bị bệnh, hiện tại thân thể không thoải mái. “Em nghỉ ngơi trước đi, đừng lo chuyện nhà bên kia, tôi sẽ xử lý.”
Nói xong, Lâm Thù Ý ôm Hứa Hòe vào trong ngực.
Hứa Hòe không thèm để ý đến ân cần của cô, chỉ cười nhạt, "Sao vậy, Lâm Thù Ý, đây là chị đang ngụy tạo nói cho tôi biết chị là người mua nhà kia sao? Kỳ thực nói trắng ra, cũng là đuổi tôi ra khỏi đó phải không?" Nàng vốn không có tức giận, cũng không biết làm sao, chính là càng nghĩ càng cảm thấy ủy khuất. Tại sao lúc nào Lâm Thù Ý cũng dành cho nàng đủ loại ủy khuất vậy? Tại sao lúc nào cô luôn kiểm soát cuộc sống của nàng vậy?
Bàn tay của Hứa Hòe dưới lớp chăn bông đã siết chặt thành quyền, đây chính là bá đạo chiếm hữu của Lâm Thù Ý sao? Chính là không hỏi ý kiến của người khác, liền áp đặt can thiệp vào cuộc sống của nàng sao?
Đối mặt với loại chất vấn như vậy, Lâm Thù Ý không có nửa phần cao hứng. Kỳ thực, đây vốn là phong cách làm việc nhất quán của cô, cô buộc phải mở ra con đường tắt để đi đến nơi mà mình muốn đạt được mục tiêu. Nhưng khi áp dụng phương pháp này ở trên người Hứa Hòe, cô cảm thấy rất chột dạ. Nhưng so với nỗi sợ hãi mất đi Hứa Hòe, cô sẵn sàng không chừa thủ đoạn nào để có thể giữ Hứa Hòe ở lại.
“Nếu không phải như vậy, em sẽ cùng tôi trở về sao?” Lâm Thù Ý không tránh tầm mắt của Hứa Hòe, thẳng thắn thừa nhận.
“Chị ra ngoài đi.” Hứa Hòe không muốn nhìn thấy cô, bởi vì nàng cảm thấy nếu nhìn Lâm Thù Ý một chút nữa, có lẽ nàng thật sự không nhịn được liền đánh vào mặt cô lần nữa. Hiện tại ở gần, nàng vẫn có thể nhìn thấy dấu tay được Lâm Thù Ý giấu dưới lớp kem nền.
Lâm Thù Ý thực sự rời đi, chỉ cần Hứa Hòe còn ở Đình Cảnh, cô chắc chắn sẽ giữ nàng ở lại.
Sau khi ra khỏi phòng ngủ, Lâm Thù Ý đi vào thư phòng. Cô vẫn chưa quên hôm qua đã nhờ Tấn An điều tra lại chuyện cũ.
Ngồi vào bàn làm việc, Lâm Thù Ý bật máy tính. Tấn An đã ở bên người cô suốt những năm qua, ngoại trừ lần trước để mất Phù Khinh, kỳ thực nàng ấy cũng ít khi có sai sót trong công việc. Ví dụ, trong hộp thư của Lâm Thù Ý, có một bưu kiện của nàng ấy đang yên lặng nằm bên trong.
Đây là hành tung năm đó của Phù Khinh ở đoạn thời gian Phan gia hoàn toàn biến mất khỏi thành phố Thanh Phúc.
Năm đó, Phù Khinh đã được Lâm Phàm cưới hỏi đàng hoàng, đừng nói muốn danh sách hành tung từ nhiều năm trước, chỉ nói có được hành tung mới nhất đều không dễ dàng như vậy.
Lâm Thù Ý bấm vào bưu kiện, trước đó Phù Khinh đã có một đứa con, sau đó thì bị tổn thương thân thể. Sau khi kết hôn với Lâm Phàm, cũng không nghiêm trọng đến mức khó mang thai, nhưng tình huống cũng không khá hơn khó mang thai bao nhiêu.
Đứa con đầu lòng mà năm đó Phù Khinh cho rằng là "tình yêu đích thực", chỉ là "tình yêu đích thực" kia không dành cho bà ta, coi như Phù Khinh đã mang thai, người kia vẫn rời đi.
Trước khi rời đi, tiện thể còn mang theo đồ trang sức cùng đồng hồ đeo tay quý giá trong căn hộ của Phù Khinh...
Sau đó, có thể là vứt bỏ đứa nhỏ vì trả thù, sau khi Phù Khinh cùng một chỗ với Lâm Phàm, mỗi khi mang thai trong ba tháng đầu tiên đều sẽ bất ngờ mất đi. Ở bệnh viện, giữ thai không cứu được những sinh mệnh trẻ sơ sinh trong sạch đó, mỗi lần như vậy đều không ngoại lệ, đều bất ngờ chết non.
Cho nên, Lâm Thù Ý không bao giờ tin những lời dối trá của Phù Khinh, thậm chí còn rất muốn cười.
Có một lần, Phù Khinh nói với cô trước mặt Lâm Phàm là sẽ coi cô như đứa con duy nhất của mình mà yêu thương, chính mình sẽ không có con với Lâm Phàm nữa. Có lẽ đã nghe rất nhiều lời như vậy, cho nên lần nào Lâm Thù Ý cũng chỉ cười trào phúng, cũng không có coi trọng. Nhưng lần đó, cô chỉ không nghe vào, sắc mặt như muốn trực tiếp chọc thủng khuôn mặt dối trá của Phù Khinh.
“Bà có chắc là không muốn sinh nữa không? Tôi làm sao biết được bà sẽ không sinh được nữa?”
Lời này của Lâm Thù Ý, đương nhiên cái giá phải trả không nhỏ, dù sao ngày đó cũng có Lâm Phàm. Cô bị Lâm Phàm ném một con dao gọt hoa quả.
Lưỡi dao kia bay sát qua má của cô, sau đó rơi xuống đất, vang lên một tiếng "keng keng" lanh lảnh. Ngay lúc đó, Lâm Thù Ý cảm thấy đau đớn từ gò má lan đến thần kinh.
"Nghiệp chướng! Nhìn xem ngươi đang nói cái gì!" Đi kèm với đó là tiếng gầm của Lâm Phàm.
Vết thương không sâu nhưng xung quanh vẫn xuất hiện một hàng hạt máu li ti.
Khi đó, Lâm Thù Ý cảm thấy đau đớn kia không tính là gì, trước mặt người không quan tâm đến mình, giả vờ không đau đã trở thành bản năng.
Phù Khinh là một nữ nhân rất giỏi diễn trò, dịu dàng mà bà ta giả vờ là điều khiến cho nam nhân nhẹ dạ cảm thấy đau lòng. Chẳng hạn như lúc đó, bà ta không đi qua ân cần hỏi han Lâm Thù Ý, mà là ngồi tại chỗ trầm thấp khóc nức nở, đau lòng oán hận trút xuống Lâm Thù Ý.
"Thù Ý, dì, dì thật sự chỉ vì muốn tốt cho con, con, con đừng có thành kiến ​​lớn với dì như vậy có được không? Dì, cho dù dì không phải là mẹ của con, cũng sẽ cảm thấy đau lòng a..."
Lâm Phàm đối với hạt chân trâu máu trên mặt của Lâm Thù Ý có chút hối hận cùng phiền muộn, nhưng hiện tại vừa nghe thấy giọng nói của Phù Khinh bên tai, đâu còn quản Lâm Thù Ý nhiều như vậy. Về phần Lâm Thù Ý, cô chỉ kéo khóe môi cười trào phúng, tự đi ra ngoài.
Đây là nhà sao?
Cô đã sớm quen sống trong bóng tối cùng cô độc, cũng không tin ai, bởi vì không ai có thể tin. Nhưng bây giờ thì sao? Tay Lâm Thù Ý đặt trên con chuột nắm thành quyền, cô tin cô gái ở tầng dưới quỳ trước chậu than tuyệt vọng tự nhủ, nàng thích mình, tin nàng thích mình, nhưng cố chấp không tin nàng quyết tâm rời đi.
Lâm Thù Ý mở bưu kiện, Tấn An rất lợi hại, trước đó cô không để ý Phù Khinh thực sự đã đến rất nhiều bệnh viện tư nhân, thậm chí còn muốn đi thụ tinh nhân tạo. Đương nhiên, không phải là cùng Lâm Phàm. Lâm Phàm giống như không xem trọng như vậy, hắn vẫn "Bồi dưỡng" Lâm Thù Ý, cho dù Phù Khinh không có đứa con trong bụng thì đối với hắn cũng không quan trọng bằng tờ khai hàng trăm triệu đô la.
Đương nhiên, Lâm Phàm sẽ không cùng Phù Khinh đi thụ tinh nhân tạo, Phù Khinh vẫn lén lút đi.
Nhìn thấy vậy, Lâm Thù Ý không khỏi nở nụ cười, vậy đứa nhỏ hiện đang ở Lâm gia có phải là của Lâm Phàm không? Nếu như không phải, vậy thì rất thú vị.
Sau khi lật qua vài trang thông tin, nụ cười trên mặt Lâm Thù Ý đã hoàn toàn biến mất.
Trong khoảng thời gian này, Phù Khinh không chỉ bận rộn với việc làm sao mới có thể mang thai mà còn tiếp xúc với nhiều người ở Trung Quốc.
Khi đó, cô vừa vặn vẫn còn ở trường học, cũng không có nhiều tai mắt nhìn chằm chằm vào Phù Khinh. Vốn tưởng nữ nhân này bí mật tìm người xử lý mình đã đủ điên rồi, nhưng hiện tại Lâm Thù Ý nhìn thấy thông tin trước mặt, cô không khỏi tức giận.
Phù Khinh thực sự tàn nhẫn hơn bất cứ ai khác, chỉ cần làm cho bà ta không thoải mái, liền đưa Phan gia không có nhiều liên hệ với bà ta xuống địa ngục!
Lâm Thù Ý không đóng rèm cửa, lúc này ánh nắng giữa trưa bên ngoài đang sáng loáng trên bầu trời, ánh sáng chói lọi tràn ngập mọi ngóc ngách trong thành phố. Lúc này, Lâm Thù Ý lấy ra khẩu súng lục nhỏ màu bạc từ ngăn kéo bên phải, hiện tại cô thật sự hối hận.
Nếu cô sớm biết hai tuần trước Phù Khinh đến thành phố Thanh Phúc, bất luận là làm sao, mặc kệ trả giá lớn đến đâu cô đều phải bắn nát đầu nữ nhân kia!
Người như vậy, tại sao hiện tại vẫn có thể sống tốt trên cuộc đời này! Lẽ nào bà ta không cảm thấy xấu hổ cùng hổ thẹn ư! Lâm Thù Ý cũng lấy chiếc kẹp đạn ở trong cùng ngăn kéo, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua những viên đạn bóng loáng lạnh lẽo, đột nhiên siết chặt lại.
Những đường gân xanh dữ dội trên mu bàn tay, có thể là chứng minh duy nhất tâm tình sôi sục hiện tại của cô.
“Phù Khinh!” Lâm Thù Ý nhỏ giọng gọi tên người kia, lại một lần nữa cô cảm thấy nữ nhân kia cho dù chết vạn lần cũng sẽ không hết tội!
Năm đó, sau khi Phù Khinh rời đi, hai vị lão nhân trong nhà cũng lần lượt qua đời. Hiện tại Lâm Thù Ý không thể không nghi ngờ cũng có Phù Khinh đổ thêm dầu vào lửa, lúc này, cô thực sự muốn giết người.
Nhưng Lâm Thù Ý vẫn nén loại tâm tình này. Nếu mọi thứ chỉ dựa vào máu cùng kích động, vậy thì cô đã sớm chết trong vụ mưu sát của Phù Khinh hết lần này đến lần khác.
Lâm Thù Ý gọi Tấn An.
Hiện tại là cuối tháng bảy, cô phải trở về. Lần này, cô muốn để mọi chuyện lắng xuống, mặc kệ là dùng thủ đoạn gì, miễn là khai sơn tạc lộ, miễn là Phù Khinh chết!
Người kia đáng chết! Trong mắt Lâm Thù Ý hiện lên tia hận ý, nếu như cô nhìn rõ sớm hơn, vậy, có phải Hứa gia sẽ không rơi vào bi kịch trong tay cô không? Vậy, Hứa Hòe, có phải sẽ không muốn rời đi cô không?
Nếu như, nếu như không phải như vậy, có phải hai người sẽ có cuộc tình cờ gặp gỡ đẹp đẽ như trong truyện cổ tích, sau đó nhân danh tình yêu bắt đầu một cuộc sống mới không? Ví dụ như, kết hôn?
Nhưng mà, tất cả đều dựa trên giả thuyết của nếu như, tất cả hiện thực bây giờ hoàn toàn trái ngược với hy vọng cùng trí tưởng tượng của cô.
“Hứa Hòe, tôi phải làm sao đây?” Hay là, bù đắp cho em?
Giọng nói trầm thấp của nữ nhân thoảng qua trong thư phòng. Cô cũng có mê man, cũng có thống khổ, cũng có... hối hận...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.