Nghiện - Nguyên Hòa

Chương 67:




Lâm Thù Ý nhớ lại từng chút từng chút những tháng ngày đã trải qua cùng Hứa Hòe. Cô nhận thấy dù giữa hai người chỉ có những khoảnh khắc vui vẻ ngắn ngủi, nhưng số lần cô cảm thấy vui vẻ gộp lại còn hơn hai mươi năm cô ở trong Lâm gia.
Hẳn là khoảng thời gian cùng một chỗ với người mình yêu chính là hạnh phúc nhất đúng không? Dù chỉ có một chút ký ức, đều không nỡ đánh mất.
Lần này, Lâm Thù Ý ở trong bệnh viện một tuần. Kỳ thực cô cũng không hiểu chút gì về thân thể của mình, tuy còn chưa chết nhưng trong hoàn cảnh này gần như đã nửa bước đi vào quỷ môn quan.
Không có ai không yêu quý thân thể của chính mình như cô.
Ngày Lâm Thù Ý xuất viện, Ngô Vũ mang theo vị hôn phu của nàng đến thăm Lâm Thù Ý.
Khi Lâm Thù Ý nhìn thấy người kia, trong mắt cô không có biểu hiện kinh ngạc quá nhiều. Cô mặc một chiếc áo khoác màu xám nhạt, quần màu đen, đứng bên cửa sổ trong phòng, cửa sổ mở toang, gió lạnh từ bên ngoài lùa vào, thân thể cô vẫn chưa hoàn toàn bình phục, cần phải tĩnh dưỡng, hiện tại không khỏi che miệng ho khan.
“Thù Ý, hiện tại em khá hơn chút nào chưa?” trong mắt Ngô Vũ lộ ra vẻ lo lắng.
Lâm Thù Ý hơi giương mắt, khi cô không quan tâm, con ngươi màu nâu nhạt kia sẽ mang theo xa cách nhàn nhạt, giống như đang nhìn ai đó, nhưng ai cũng có thể cảm nhận được cô không thèm để ý. Đúng, loại không thèm để ý kia tựa hồ không đem bất luận người nào đặt ở trong lòng. "Cô đến đây làm gì? Hiện tại cô không còn là bác sĩ gia đình của tôi nữa." Ngữ khí của Lâm Thù Ý cũng rất nhạt, nhưng kỳ thực lúc này cô không muốn nói nhiều.
Sau khi Ngô Vũ nghe thấy lời này, trong mắt lóe lên một tia khổ sở, nhưng sau một khắc đã bị che đi. Ngữ khí của nàng mang theo vài phần ôn hòa, “Thù Ý, cho dù chúng ta không phải là mối quan hệ công việc, nhưng dù sao chúng ta cũng là bằng hữu mà phải không?” Khi hai người ở nước ngoài, không phải hai người có quan hệ rất tốt sao? Ít nhất, căn bản không xa lạ giống như hiện tại.
Lời này khiến Lâm Thù Ý đột nhiên quay đầu lại, yên lặng nhìn nàng. "Tôi không muốn, em ấy biết sẽ không thích."
Ngô Vũ nghe xong thì sững sờ, như phải mất một lúc lâu mới tiêu hóa được lời nói của Lâm Thù Ý, một lát sau, nàng cười khổ, “Được, chị hiểu rồi.” Nàng xoay người, bước ra cửa, đột nhiên dừng lại, hơi nghiêng đầu, nhìn vào ánh mắt của Lâm Thù Ý, “Thù Ý, chị chúc phúc cho em sớm tìm được cô ấy.”
“Cảm ơn.” Lần này, lời nói của Lâm Thù Ý đối với nàng cuối cùng cũng mang một chút cảm xúc.
Trên mặt Ngô Vũ bất chợt lộ ra nụ cười tươi, nàng rời đi.
“Ra rồi a?” Đứng ngoài cửa là vị hôn phu của nàng. Người kia bước đến gần nàng, tự nhiên choàng vai nàng “Lạnh không?”
Ngô Vũ lắc đầu, chủ động câu lấy cánh tay của nam nhân trước mặt, người này đã thích nàng nhiều năm rồi. Lúc trước nàng làm như không thấy, ngày cả khi cuối cùng trong nhà quyết định đính hôn, nàng cũng dùng thái độ qua loa. Dù sao nàng cũng phải lập gia đình, dù sao người nàng thích cũng không thích nàng, nói thế nào gả cho người kia cũng vậy. Nàng luôn tỏ ra lạnh nhạt với nam nhân sắp trở thành chồng hợp pháp của mình, nhưng hiện tại, nàng đột nhiên trở nên chủ động.
“Sao vậy?” Trên mặt nam nhân kia có chút vui mừng, mặt khác lại có chút kinh ngạc, cho rằng nàng gặp phải chuyện khó gì.
Ngô Vũ đột nhiên ngẩng đầu cười với hắn, “Không sao, chẳng qua là cảm thấy sắp kết hôn cho nên rất cao hứng.”
Nàng không đầu không đuôi nói ra những lời này, nhưng lại khiến người bên cạnh mở cờ trong bụng.
Ngô Vũ nghĩ, lần nói chuyện kia với Hứa Hòe đã khiến nàng quyết định từ bỏ chạy theo bước chân của Lâm Thù Ý. Nhưng hôm nay, chỉ nói vài câu nói với Lâm Thù Ý thôi đã khiến nàng triệt để hết hy vọng. Trái tim của một người có thể lớn đến mức nào đây? Chứa đựng một người đã không còn không gian nữa. Nàng cũng nên đúng lúc loại bỏ người không thuộc về mình ra khỏi trái tim, chậm rãi tiếp nhận một người vẫn ở bên cạnh bảo hộ mình.
Lâm Thù Ý vẫn đứng bên cửa sổ, không lâu sau liền nhìn thấy một nam một nữ đi ra trên con đường rợp bóng cây phía dưới, cô hơi mím môi, quay đầu lấy điện thoại ra, yên lặng nhìn cô gái trên màn hình.
Đây là lần cuối cùng Hứa Hòe nhảy múa trong phòng khách ở nhà, cô đang đứng trong sân, dùng điện thoại chụp trộm.
“Em đang ở đâu?” Giọng nói khàn khàn của nữ nhân chậm rãi biến mất trong không khí, nhưng không ai có thể trả lời cô.
Xuất viện cũng có nghĩa là năm mới này đã kết thúc.
Lâm Thù Ý xoay người, Tấn An đã ở sau lưng cô, cùng cô rời đi.
Rời khỏi bệnh viện, cũng rời khỏi thành phố Thanh Phúc.
Quay trở lại nước K, đúng như những gì Lâm Thù Ý đã nói với Lâm Phàm trước khi rời đi, kể cả khi cô không xuất hiện trong cuộc họp thường niên của công ty, kể cả khi Lâm Phàm không tuyên bố cô là gia chủ đời tiếp theo của Lâm gia, nhưng người nào có con mắt tinh tường cũng đều có thể nhìn ra sau này ai là người định đoạt Lâm gia.
Lâm Thù Ý rất bận, ngồi trong văn phòng, hộp thư công việc hôm nay đã bị nhét đầy.
Hiện tại cô ngồi ở vị trí này, không ít người muốn đeo bám cô, cũng không ít người muốn gặp cô. Nhưng Lâm Thù Ý không hiểu mình đã bận đến mức mỗi ngày không thể tan tầm đúng giờ, nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy rất trống trải. Cô hiểu đáy lòng mình đang thiếu thứ gì, dùng công việc che lấp làm sao cũng không thể đầy.
Phía dưới máy tính có thông báo có email mới, Lâm Thù Ý mở ra xem, đó là lịch trình do văn phòng thư ký gửi cho cô.
Ngày qua ngày, mỗi ngày cô đều hy vọng những người tìm Hứa Hòe mang đến tin vui cho cô, nhưng mỗi ngày đều không có tin tức gì.
Trong khoảng thời gian này, Lục Kinh Châu trở về Trung Quốc tiếp tục điều hành hội quán, dùng giao thiệp của mình giúp Lâm Thù Ý tìm Hứa Hòe. Có lúc Lục Kinh Châu về nhà, sẽ hẹn Lâm Thù Ý cùng mình đi bar. Nhưng sau này, Lục Kinh Châu không còn lo lắng Lâm Thù Ý sẽ uống quá nhiều rồi gây chuyện bên ngoài, cô sẽ không còn lộ vẻ túy sắc câu dẫn trước mặt người ta, khiến người ta nhìn thấy liền cảm thấy trong lòng ngứa ngáy, bởi vì cô không còn uống rượu nữa. Ít nhất, Lâm Thù Ý sẽ không bao giờ uống rượu bên ngoài nữa.
Lục Kinh Châu từng hỏi cô tại sao, Lâm Thù Ý suy nghĩ một hồi cũng cho rằng lý do của cô có chút buồn cười, nhưng cô vẫn kiên quyết nói: "Em ấy sẽ không thích bị người khác nhìn thấy dáng dấp kia của tôi, em ấy nói như vậy."
Hiện tại cô đang cố gắng sống giống như dáng vẻ Hứa Hòe thích, “Chờ một ngày gặp lại, em ấy sẽ không chán ghét tôi phải không?” Lâm Thù Ý cảm thấy nước chanh trong miệng có chút đắng.
Lục Kinh Châu không biết nên nói gì, "Không biết."
Lâm Thù Ý bật cười, giọng nói nhẹ nhàng mà lười biếng, "Nếu vậy thì tốt rồi," cô nói.
Chỉ trong nháy mắt, chuỗi ngày bận rộn cùng với hy vọng yếu ớt này rất nhanh đã kết thúc, Lâm Thù Ý biết Hứa Hòe tốt nghiệp vào tháng 6. Cô chuẩn xác trở về Trung Quốc, đến trường đại học Thanh Hoa đích thân "Cắm điểm", bắt lấy cô gái đã xoay người rời đi.
Cõi lòng cô tràn đầy hy vọng, nhưng một lần nữa đón lấy thất vọng.
Hứa Hòe không trở về, nàng không tham gia, cũng không trở về ngồi trong giảng đường cùng bạn học cũ và lão sư ở lễ tốt nghiệp này.
Khuôn viên trường vì cuộc chia tay sắp tới này mà tràn ngập nước mắt, nhưng cũng tràn ngập tiếng cười.
Những sinh viên mới tốt nghiệp mặc đồng phục cử nhân cầm hoa, cầm chứng chỉ cử nhân, đối mặt với máy ảnh mỉm cười. Trong khuôn viên trường, đâu đâu cũng có thể thấy bóng dáng của thanh xuân. Hầu hết trên khuôn mặt của mọi người đều nở nụ cười rạng rỡ, ngoại trừ Lâm Thù Ý.
Nữ nhân thẫn thờ đi qua khuôn viên trường, cho dù khóe môi không nở nụ cười nhưng vẫn bị rất nhiều người lén lút nhìn theo.
Lâm Thù Ý giống như không cảm giác được những ánh mắt này. Lúc này, tâm trí cô chỉ toàn bóng dáng của Hứa Hòe.
Chưa bao giờ cô cảm thấy mình bất lực như vậy, cô cho rằng cả thế giới đều nằm trong lòng bàn tay, lúc xoay người thì thế giới cũng quay lưng với cô.
Vừa rồi Lâm Thù Ý đang ở nhà của Phó Miêu Vân, cô không tìm thấy Hứa Hòe, người duy nhất Hứa Hòe vẫn còn liên lạc chỉ có thể là lão sư của Hứa Hòe.
Khi Lâm Thù Ý gõ cửa phòng Phó Miêu Vân, người kia nhìn thấy cô liền có chút kinh ngạc.
“Lâm tổng?” Dù sao, danh tiếng của Lâm Thù Ý ở trường đại học Thanh Hoa không hề nhỏ, là một người nộp thuế lớn ở thành phố Thanh Phúc, đồng thời cũng là nhân vật có ảnh hưởng nhất với công chúng, Lâm Thù Ý đã quyên góp rất nhiều cho trường đại học Thanh Hoa, trên bản danh nhân của trường cũng có ảnh của cô.
“Phó lão sư.” Lâm Thù Ý trực tiếp bày tỏ ý định sau khi vào cửa.
Cô đến tìm Hứa Hòe nhưng không tìm được người kia.
Năm ngoái Phó Miêu Vân cũng đã từng nghe nói đến chuyện này, huống chi ngày đó một trong những học sinh của bà đã làm cho Hứa Hòe xấu hổ ở nhà bà. Hiện tại Lâm Thù Ý hỏi tin tức của Hứa Hòe, bà rất kinh ngạc, nhưng cũng xin lỗi Lâm Thù Ý "Thực xin lỗi, Lâm tổng, tôi cũng không biết tin tức gì về Hứa Hòe."
Phó Miêu Vân không gạt Lâm Thù Ý, "... một thời gian trước, tôi nhận được một bức thư trong email, hẳn là Hứa Hòe gửi tới. Em ấy nhờ tôi giúp lấy chứng chỉ tốt nghiệp của em ấy cất ở đây, còn chuyện đề cương luận văn, tựa hồ em ấy đã câu thông rõ ràng với lão sư chỉ đạo, tôi không có bất kỳ tin tức nào của em ấy, cho nên..."
Lời này đối với Lâm Thù Ý giống như một đòn đánh vào đầu, khiến cô cảm thấy choáng váng.
Đi khắp khuôn viên trường đại học, ánh mắt của Lâm Thù Ý rất bất ổn.
Hóa ra cô vẫn không bắt được bóng dáng của Hứa Hòe.
Lúc Lâm Thù Ý rời thành phố Thanh Phúc là sáng sớm, cô đứng ở nhà ga rất lâu, phía sau cô là một bức tường kính trong suốt. Ánh nắng buổi sáng của tháng sáu tựa hồ có chút lười biếng, thời tiết tốt đến kỳ quái, phóng tầm mắt nhìn bầu trời xanh không mây. Thành phố này rất đẹp, nhưng Lâm Thù Ý không muốn ở lại lâu hơn nữa.
Hôm qua, sau khi biết Hứa Hòe không có mặt ở trường, cô đã chọn hôm sau rời đi.
Tấn An vẫn ở phía sau cô, nhìn Lâm Thù Ý vẫn im lặng không nói, tiến lên một bước, đưa ultrabook trong tay cho nữ nhân trước mặt, nói: "Tiểu thư, sau khi người của chúng ta tiến hành điều tra ở thành phố Thanh Phúc lần thứ năm, vẫn không tìm thấy Hứa tiểu thư, đây là báo cáo của bọn họ."
Hai tay Lâm Thù Ý bỏ vào túi quần tây, khi nghe thấy lời nói của Tấn An, tay cô đều không nhúc nhích. Lời nói như vậy, một năm này cô đã nghe đủ, nhưng dù là như vậy, cô vẫn là không khỏi nhíu mày, "Ừm, tôi hiểu rồi."
Hiện tại Tấn An không thể hiểu ý cô là gì, kể từ khi nhìn thấy Lâm Thù Ý từ trường Đại học Thanh Hoa trở về, toàn bộ trạng thái của cô không đúng lắm. Không phải tính khí của Lâm Thù Ý trở nên tồi tệ vì không tìm thấy Hứa Hòe, mà là cả người cô làm cho người ta cảm thấy một loại già nua lẩm cẩm. Giống như... xác chết di động không có linh hồn.
“Tiểu thư, chúng ta tiếp tục tìm sao?”
Kỳ thực ai cũng hiểu tìm một người như vậy sẽ phí công vô ích, người kia căn bản không còn ở thành phố Thanh Phúc nữa, làm sao tìm được? Làm sao có thể tìm được một người mà căn bản không ở trong vùng đất này? Chẳng lẽ bỗng dưng biến ra sao?
“Tiếp tục.” Lâm Thù Ý mặt không thay đổi nói.
Tấn An không thuyết phục cô, nghĩ sớm nhất là một tháng trước, có người đã thuyết phục Lâm Thù Ý, nhưng kết quả là cái gì? Căn bản không có chút tác dụng, Lâm Thù Ý sẽ không nghe.
"Tấn An, cô biết không? Vạn nhất một ngày nào đó em ấy trở về, nhưng tôi lại không biết, đó sẽ là một điều rất đáng tiếc." Ngay khi Tấn An định đi đến một bên gọi điện thu xếp việc này, đột nhiên, nữ nhân đang quay lưng với nàng nói.
Tấn An dừng bước, đột nhiên nàng muốn khóc.
Bởi vì lúc đó, nàng thực sự cảm thấy bóng lưng của Lâm Thù Ý rất gầy, rất cô đơn.
Không biết có phải vì đả kích mà cô phải chịu đựng khi trở về Trung Quốc lần này hay không, sau khi Lâm Thù Ý trở về, cô đã không chủ động hỏi đến chuyện tìm người trong thời gian rất dài.
Dù cô không hỏi nhưng Tấn An vẫn thành thật gửi báo cáo hàng tháng vào hộp thư của cô. Đương nhiên, Tấn An không biết Lâm Thù Ý sẽ một mình ngồi trên giường, ôm máy tính thẫn thờ cả đêm.
Ngày qua ngày, năm này qua năm khác, trừ ngày báo cáo ra, nội dung báo cáo hầu như không có thay đổi, nhắm mắt lại, cô có thể đọc thuộc lòng nguyên văn những lời trên.
Vốn tưởng sau ba băm mọi chuyện sẽ khác. Ít ra, tâm đã bị thất vọng bào mòn qua bao năm sẽ trở nên vô cảm. Mỗi một lần đều nghĩ rằng lần sau sẽ nhận được báo cáo giống như vậy, từ đó về sau sẽ hiểu thế nào là thờ ơ không động lòng. Mỗi lần như vậy, biểu hiện của cô lại thất vọng như lần đầu tiên cô nhận được báo cáo cách đây ba năm.
Lúc đó, cô giống như người chết đuối, tai mũi miệng đều bị nước biển mặn chát nhấn chìm.
Cô muốn thở, lồng ngực vì áp lực mà đau đớn, không thể thở được.
Lại là một mùa đông giá rét, mùa đông năm nay tựa hồ lạnh hơn những năm trước.
Buổi tối Lâm Thù Ý về nhà, tắm rửa xong rồi ngồi trên giường, đọc xong email cuối cùng trong máy tính thì cuộc gọi của Lục Kinh Châu đánh tới.
Mới năm ngoái, Lục Kinh Châu đã buông bỏ chuyện làm ăn ở thành phố Thanh Phúc, hắn không còn trẻ nữa, những người như hắn cần phải lập gia đình ở tuổi 30, gánh vác những trách nhiệm mà gia đình giao cho.
Vào tháng mà Lục Kinh Châu hoàn toàn kết thúc công việc ở thành phố Thanh Phúc, ngày trước khi rời đi, hắn đã đến cúng bái Phan gia. Hắn đã chôn chặt mối tình đầu gần như không ai biết vào trong đáy lòng, hắn muốn nói lời chia tay trọn vẹn với nàng.
"Sao lại gọi cho tôi vào giờ này, vị hôn thê của cậu đâu?" Lâm Thù Ý đặt máy tính sang một bên, lúc đó cô để tóc dài xõa vai, bên giường có treo một ngọn đèn ngủ màu vàng ấm áp, khuôn mặt giống như ôn hòa hơn rất nhiều.
Lục Kinh Châu ở đầu bên kia cười nói, "Cô ấy? Cũng không phải cậu không biết, mỗi người đều có chuyện riêng, trong lòng hiểu rõ là được rồi."
Trước khi đính hôn, vị hôn thê của Lục Kinh Châu đã có người yêu, cuộc hôn nhân của bọn họ chính là thương mại, nơi nào có tình yêu thực sự.
Lâm Thù Ý khẽ cười hai tiếng, cô tỏ ra đã hiểu "Vậy bây giờ gọi cho tôi là có việc gì? Trước tiên nói uống rượu, tôi không tới!" Hai năm qua, cô hầu như đã bỏ rượu, bác sĩ gia đình nghiêm khắc cảnh cáo cô không được uống rượu nữa. Nếu không, có thể cô sẽ bị viêm loét dạ dày đe dọa đến tính mạng.
Lâm Thù Ý không sợ chết, nhưng cô sợ mình sẽ lặng lẽ chết trước khi tìm thấy Hứa Hòe, cô không muốn.
"Tớ biết, tớ không tìm cậu đi uống rượu, tớ có hai vé đi xem biểu diễn, có muốn cùng đi xem không?" Lục Kinh Châu hỏi.
“Biểu diễn gì?” Lâm Thù Ý nhìn lịch trình trong máy tính bảng bên cạnh, khẳng định đây là cuối tuần nhàn nhã. Khi Lục Kinh Châu nói “Vở kịch của Shakespeare”, cô liền gật đầu, “Được, khi nào?”
“Buổi chiều, ngày mai tớ lái xe đến đón cậu.”
Lâm Thù Ý không có phản đối, thuận theo liền cúp điện thoại.
Màn hình điện thoại vẫn sáng, Lâm Thù Ý cúi đầu nhìn thời gian, đã hơn chín giờ tối. Tháng 12 công ty có rất nhiều việc, cô tăng ca hơn 20 ngày rồi, hôm nay nghỉ ngơi sớm hơn một chút, đưa tay lấy cái ly trên đầu giường, đồng thời, trong tay cô đang cầm một cái lọ thuốc nhỏ.
Từ trong lọ thuốc đổ ra mấy viên, Lâm Thù Ý nhét vào trong miệng, ngửa đầu uống một ngụm nước, nuốt vào trong bụng.
Đã lâu rồi cô không dựa vào thuốc để đi vào giấc ngủ, hơn nữa chất lượng giấc ngủ của cô vẫn rất kém, chỉ cần một động tĩnh nhỏ cũng có thể đánh thức cô.
Ngày hôm sau, buổi chiều Lục Kinh Châu đúng giờ đón Lâm Thù Ý đến rạp hát. Hắn đặt chiếc vé bên cạnh bộ điều khiển trung tâm, Lâm Thù Ý cầm lên xem qua, “Đêm thứ mười hai?” Nghe đến tên cô không khỏi bật cười.
“Làm sao?” Dư quang của Lục Kinh Châu nhìn thấy khóe môi cô khẽ nhếch, liền vặn lại: “Loại phim lãng mạn này sẽ khiến người ta cảm thấy ung dung.”
Đương nhiên, Lâm Thù Ý biết đây là một bộ phim hài, do Shakespeare sáng tác. Phim hài của thời kỳ đầu chủ yếu dựa trên màu sắc này, mang theo yếu tố lạc quan mạnh mẽ, chỉ là đã được truyền sang các thế hệ sau. Sau thay đổi quyền lực của Anh vào đầu thế kỷ 17, mâu thuẫn xã hội ngày càng gay gắt, sự sáng tạo của Anh trong thời kỳ hai thậm chí còn tồi tệ hơn. Từ chủ nghĩa duy tâm đến phê phán hiện thực, Lâm Thù Ý cũng yêu thích cái sau.
“Lãng mạn, cậu là thiếu nữ sao?” Cô hỏi ngược lại.
Lục Kinh Châu thuận miệng đáp: “Tớ là thiếu niên!”
Lâm Thù Ý không giấu giếm tia khinh thường trong mắt, người hơn ba mươi tuổi còn tính là thiếu niên cái gì?
Chỉ có điều, Lâm Thù Ý không nghĩ tới, chính là bộ phim lãng mạn đầy tính nhân văn lý tưởng của tác giả lại khiến cô phải bỏ dở giữa chừng.
Khi Olivia tỏ tình với Viola, nàng không biết người mình ái mộ là nữ phẫn nam trang, Viola đương nhiên từ chối vị tiểu thư bá tước giàu có này.
"Ta xin thề, dựa vào trong trắng cùng tuổi thanh xuân của mình, ta chỉ một lòng một dạ trung thành, không nữ nhân nào có thể chiếm lấy..." Cô rời khỏi hiện trường, đi nhanh về phía toilet. Không phải cô chưa từng đọc, thậm chí cô còn nhớ rõ ràng kết cục như thế nào. Nhưng không biết tại sao, hôm nay khi nghe diễn viên nói "Không nữ nhân nào có thể chiếm lấy" trên sân khấu, cô lại nghĩ tới Hứa Hòe.
Chẳng lẽ tâm của Hứa Hòe cũng giống như Viola, cô không thể chiếm lấy được sao?
Lâm Thù Ý đứng trước bồn rửa mặt, thất thần.
Phải mất một lúc lâu cô mới hòa hoãn được, ngay khi bước ra cửa, cô va phải một cô gái trong trang phục múa ba lê.
"A, xin lỗi.” Người kia nhanh chóng lên tiếng, sau đó quay đầu nói với nhóm bằng hữu đang chờ phía sau: “Ai nha, các cậu vào hậu trường trước đi, tớ đau bụng a…”
Lâm Thù Ý lắc đầu, nhìn khuôn mặt xa lạ trước mặt mà lòng mềm mại. Trong những năm qua, đôi khi Tấn An oán giận cô ngày càng lạnh lùng không có tình người, nhưng khi cô gặp bất kỳ cô gái khiêu vũ nào, trong lúc vô tình lại lộ ra chút ôn nhu.
Nhìn thấy một người giống như nàng, không có cách nào, ánh mắt của cô sẽ dừng lại lâu hơn. Giống như hiện tại, Lâm Thù Ý có chút thất thần.
Cô không để ở trong lòng loại tình tiết nhỏ này, nếu như vừa rồi cô quay đầu nhìn lại, liền sẽ nhận được kinh hỉ mà Thượng đế ban tặng cho cô.
Nhưng mà, cô không làm vậy.
Ở phía sau, Hứa Hòe yên lặng ngồi trong góc, nàng mặc một thân khiêu vũ màu đen, một mình thất thần ngồi trong góc. Sau khi tốt nghiệp Đại học Nghệ thuật Hoàng gia ở Anh 6 tháng trước, ban đầu nàng dự định trở về Trung Quốc. Nàng muốn xem khắp thiên hạ, hai năm nay nhìn thấy đủ rồi, đi phiêu bạt nàng cảm thấy có chút mệt mỏi lại có chút cô đơn. Cũng không định trở về nữa, nhưng cô gái thuê phòng cùng nàng ở Anh đột nhiên lâm thời có việc, hiện tại cô ấy không khiêu vũ cùng đoàn người đã ký hợp đồng, Hứa Hòe liền bị nhờ thay thế một thời gian.
Trong khoảng thời gian ở nước ngoài này, ban đầu Hứa Hòe sống không được tốt lắm, cũng nhờ có cô bạn cùng phòng người Trung Quốc, cho nên Hứa Hòe liền đồng ý cái ân huệ nhỏ này. Chỉ là nàng không ngờ đây là một vòng tuần diễn, mà một trong những thành phố là nơi người kia ở.
Nàng sống cô độc bao nhiêu năm, tận lực giấu người phong trần kia vào trong đáy lòng, tận lực để ký ức của hai người phủ một lớp bụi, nhưng khi nhìn thấy tên một thành phố vừa lạ vừa quen, kí ức về người kia bỗng nhiên sống động...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.