Nhưng mà, Lâm Thù Ý nghĩ mình vẫn rất khâm phục Phù Khinh dựa dẫm vào Vua cờ bạc. Rốt cuộc, nếu chuyện này bại lộ, tình huống của Phù Khinh ước chừng còn thê thảm hơn rơi vào tay cô, không phải sao? Nam nhân kia, trong đầu Lâm Thù Ý hiện lên dáng vẻ một nam tử không cao lắm, nhưng chiều rộng của hắn có chút kinh người. Một nam nhân sắp trở thành người phát ngôn của Địa Trung Hải, người này có chút bản lĩnh, bao phủ gần một nửa sòng bạc cả lục địa. Nằm hàng đầu ở mỗi ngành nghề, Lâm Thù Ý đều sẽ không coi thường.
Nhưng người này, Lâm Thù Ý nghĩ, nếu trí nhớ của cô không sai, nam nhân này khoảng 50 tuổi, yêu thích nhất là cô gái tuổi teen, mặc kệ là chủng tộc gì vẫn yêu thích ăn tươi như vậy.
Lâm Thù Ý xem thường loại người này. Nghĩ tới cũng làm cô cảm thấy buồn nôn, xinh đẹp cũng không phải là sai lầm lớn, nhưng nếu muốn một nam nhân như vua cờ bạc, chỉ cần là một cô gái mười mấy tuổi còn chưa trưởng thành cô liền cảm thấy rất buồn nôn.
Nghĩ tới hiện tại Phù Khinh là người tâm phúc bên cạnh nam nhân kia, Lâm Thù Ý cực kỳ tò mò.
Cô muốn nhìn xem hiện tại Phù Khinh đã phẫu thuật bản thân thành cái dạng gì.
Lâm Thù Ý nghĩ tới đây liền không thể nhịn được cười. Xem ra thông tin của Tấn An không quá chính xác rồi, sợ rằng không phải Phù Khinh phẫu thuật thẩm mỹ trở thành cô gái hơn 20 tuổi, mà là đã thay đổi khuôn mặt của bà ta trở thành một cô gái mười mấy tuổi đó chứ?
Tấn An đứng một bên im lặng, lúc này mới nói: "Tiểu thư, hiện tại chúng ta có nên phái người đi bắt Phù Khinh không?"
Lâm Thù Ý xua tay, "Bắt bà ta được cái gì? Bà ta không phải là người quan trọng. Hơn nữa, cô cho rằng mang người trở về từ tay vua cờ bạc rất dễ sao? Cứ để bà ta ở lại đó đi, dù sao sẽ có ngày không phải tự tay tôi trừng trị, bà ta cũng sẽ bị người thu thập."
"Nhưng hiện tại..." Tấn An há miệng, hiện tại người của bọn họ đang bị theo dõi, đây không phải là tín hiệu khiêu khích của Phù Khinh sao? Lẽ nào tùy ý để nữ nhân kia gây ra sóng gió như vậy?
"Chờ chút đã, không vội." Lâm Thù Ý thu lại nụ cười trên mặt, "Hiện tại Phù Khinh chưa động thủ mà chỉ muốn chúng ta bắt đầu cuộc chiến này trước, sau đó thổi cái gì đó vào tai của vua cờ bạc. Khi thời cơ đến, có lẽ bà ta sẽ nhận được trợ giúp của nam nhân kia. Có thể bà ta nghĩ cơ hội hạ gục chúng ta như vậy còn lớn hơn, nhưng là..." Lâm Thù Ý dừng một chút, người phong lưu như vua cờ bạc, ở tuổi ngũ tuần, làm sao trong nhà lại không có con?
Phù Khinh làm như vậy, theo mức độ ưu ái hiện tại, e rằng cũng đã thu hút sự chú ý của nhiều người.
"Người của chúng ta không muốn gây chuyện, nhưng thật sự là bị khi dễ. Lâm gia chúng ta không cần sợ hãi, hiện tại đây không phải là trọng tâm công việc. Cô phái người nên cẩn thận để mắt đến Hứa Hòe, tuần sau tôi sẽ đi vắng một thời gian." Lâm Thù Ý có suy tính của riêng mình, sau khi nói xong, cô ngẩng đầu nhìn Tấn An.
"Được, tiểu thư." Tấn An gật đầu, "Bên người Hứa tiểu thư có hai người của chúng ta, hẳn là không có vấn đề gì."
Lâm Thù Ý gật đầu, cô tin tưởng vào năng lực làm việc của Tấn An.
Mặc dù lúc trước Lâm Thù Ý đã từng định sau khi lấy được Lâm gia, để Lâm Phàm tận mắt chứng kiến cảnh giang sơn của hắn từng chút bị phá hủy, nhưng sau ba năm, ngoài việc bị Hứa Hòe dằn vặt ra còn dùng công việc để làm tê liệt bản thân, cô thực sự không biết sắp xếp thế nào. Kết quả của việc này là Lâm gia không hề suy yếu mà ngày càng phát triển hơn.
Thậm chí tại một hội nghị thượng đỉnh kinh doanh, khi Lâm Thù Ý đứng cùng Tịch Tang Lai và Hề Tri Hảo, Tịch Tang Lai và Hề Tri Hảo dồn dập nói đùa rằng hiện tại cô ngày càng lợi hại, chỉ cần Lâm Thù Ý biểu hiện giá trị của bản thân, trong những năm ngắn ngủi này sẽ tăng gấp bội lần.
Khi đó, Lâm Thù Ý không để ý đến những lời này. Nhiều tiền như vậy có ích lợi gì? Người cô yêu cũng không có ở bên cạnh.
Nhưng hiện tại thì khác, Lâm Thù Ý cảm thấy có tiền cũng rất tốt. Ví dụ, đây là sản nghiệp để cô lấy vợ, đủ thâm hậu! Cho dù bên người vợ của cô có rất nhiều người theo đuổi, cô cũng có thể dùng tiền đánh bay những người dây dưa lòng vòng đó đi a!
Nghĩ đến đây, Lâm Thù Ý không khỏi lộ ra ý cười nhàn nhạt, trong mắt còn mang theo ôn nhu. Sau khi nhìn tư liệu về cuộc sống của Hứa Hòe mấy năm qua trong tay, mù mịt trong lòng tựa như đã được xóa sạch.
Chiếc nhẫn kia, ha ha...
"Tấn An" Lâm Thù Ý đột nhiên gọi, "Cô đi kiểm kê số tiền hiện tại của tôi, bao gồm tất cả tài sản cố định dưới tên tôi cùng tiền mặt ngân hàng, hai ngày nữa gửi vào hộp thư của tôi."
Tấn An nghe Lâm Thù Ý nói, lúc này mới mơ hồ "Tiểu thư?" Nàng không hiểu, chẳng phải từ trước đến giờ Lâm Thù Ý không để ý những vật ngoài thân sao? Nàng đã có thể tưởng tượng chính mình đến ngân hàng gặp những tiểu tỷ tỷ quỹ viên đáng yêu mang dáng dấp lo lắng kia. Đúng vậy, nếu một siêu khách hàng như Lâm Thù Ý muốn rút toàn bộ số dư, ngân hàng có lẽ sẽ cảm thấy tuyệt vọng hay không chứ? Còn hiệu suất thì làm sao bây giờ a! Không đạt tiêu chuẩn!
Lâm Thù Ý không nghĩ nhiều như Tấn An "Ha, lúc nào tôi cũng có thể coi là tính thay vợ a! Cưới một cô gái, có nhiều tiền một chút không phải an tâm hơn sao?"
Tấn An đứng tại chỗ: "..." Ha ha, tôi là thư ký công việc cùng sinh hoạt của ngài, nhưng tôi không phải là đối tượng để ngài thể hiện ân ân ái ái ngược cẩu độc thân a! Quá đau tim!
Tấn An vì quá đau lòng nên lớn mật lẩm bẩm một câu: "Không phải Hứa tiểu thư vẫn chưa đồng ý sao?"
Nàng hiểu rõ Hứa Hòe, người kia không có ý như vậy với tiểu thư nhà mình a!
Nào có biết, câu nói của Tấn An lập tức khiến Lâm Thù Ý xù lông, "Em ấy không đồng ý có tác dụng sao? Tôi đồng ý là được rồi!"
Tấn An: "..." Bá đạo!
"Vốn nghĩ đến việc tôi kết hôn với em ấy, thông cảm cho cô vì đã theo tôi lâu như vậy, không tìm được tiểu tỷ tỷ cũng không tìm được tiểu ca ca. Xem ra rất có khả năng là cẩu độc thân, cho nên tôi muốn cho cô thêm hưu bổng như phong bì đỏ. Nhưng hôm nay cô nói như vậy, cũng đã đá bay cái hưu bổng đó đi rồi, biết không?" Lâm Thù Ý rũ mắt nhìn Tấn An đang đứng ở một bên mang khuôn mặt đầy màu sắc, trong lòng đều đang cười.
Tấn An: "..." Cẩu độc thân??? Hưu bổng? Nàng không tìm được tiểu tỷ tỷ hay tiểu ca ca, không phải là nàng không tìm được, mà là nàng muốn giữ thân phận độc thân quý sờ tộc của mình có được không? Hưu bổng là cái quỷ gì! Tấn An cảm thấy mình sắp gầm lên! "Tiểu thư..." Tấn An cảm thấy mình còn phải cãi lại một câu vì tôn nghiêm của mình, còn chưa kịp nói ra lời thì đã nhận được một ánh mắt vừa động viên vừa thương hại của Lâm Thù Ý, nhất thời, Tấn An hơi ngạnh ở ngực, có chút không nói nên lời...
Bên này tâm tư của Lâm Thù Ý đối với Phù Khinh rất đúng chỗ, dù sao hai người cũng đã đấu đá nhiều năm như vậy, cũng không thể buông tha đối phương có cơ hội vĩnh viễn ngủ yên.
Lâm Thù Ý nghĩ, có lẽ cô còn hiểu bản thân bà ta còn hơn bà ta a!
Hiện tại quả thật Phù Khinh giống như Lâm Thù Ý suy đoán, bà ta muốn giết Lâm Thù Ý. Lúc trước có thể nói là vì con trai của bà ta, nhưng ai cũng đều biết đây là cái cớ, mục đích cuối cùng chính là tham vọng của chính mình. Nhưng hiện tại, bà ta đã hoàn toàn bị bài trừ khỏi Lâm gia, còn muốn Lâm Thù Ý phải chết, đúng là... bản tính...
Có lẽ ý nghĩ này đã trở thành chấp niệm của bà ta, cho nên bà ta đã lén phẫu thuật thẩm mỹ, ôm chặt đùi của vua cờ bạc, quay đầu trở lại.
Chỉ là điều duy nhất không nghĩ tới chính là con đường này không dễ đi.
Vua cờ bạc có năm người con trai và ba người con gái, những người này còn được nuôi dưỡng ở nhà, còn bao nhiêu người con ở bên ngoài thì Phù Khinh không biết.
Khi bà ta đánh cược ôm eo nhỏ bước vào khu vườn nhỏ xinh đẹp này, gặp phải những "vãn bối" tầm 37, 38 tuổi liền có chút hoảng loạn...
Đây là đại hậu cung sao? Nhiều con như vậy, Phù Khinh cảm thấy có chút đầu choáng mắt hoa.
Phù Khinh biết ngay cả khi hiện tại được vua cờ bạc sủng ái, bà ta cũng sẽ đồng thời đối mặt với nhiều vấn đề. Bà ta không dám để lộ ra mâu thuẫn quá rõ ràng giữa mình và Lâm Thù Ý, hơn nữa, vua cờ bạc cũng không ngốc. Có thể sủng bà ta, nhưng một khi dính đến lợi ích của bản thân thì trong mắt người kia nữ nhân không quan trọng bằng tiền bạc.
Hiện tại bà ta có một nhóm nhỏ người của mình, cho nên bà ta lấy cớ, sau đó vươn tay đến bên cạnh Lâm Thù Ý.
Đến lúc đó, chờ thời cơ thích hợp, bà ta sẽ nói cho vua cờ bạc biết chuyện mình vô tình phát hiện ra bí mật của Lâm Thù Ý hay gì đó, về phần bí mật gì, muốn bịa ra cũng không khó đi? Trước khoản tiền khổng lồ ít ai có thể giữ vững lý trí cùng ý định ban đầu. Dù sao, chỉ cần kéo nam nhân bà ta coi trọng xuống nước thì có một số chuyện sẽ thuận lý thành chương.
Bàn tính của Phù Khinh rất lớn, nhưng Lâm Thù Ý không dễ cắn câu.
Phù Khinh sốt ruột, nhưng không có cách nào. Mà chính lúc này Hứa Hòe xuất hiện.
Khi Phù Khinh nhận được tin tức Lâm Thù Ý say rượu dẫn đến phải nhập viện, bà ta biết thời cơ của mình đã đến. Sau nhiều năm quan sát như vậy, bà ta biết trên đời này, ngoại trừ Hứa Hòe có ảnh hưởng đến tâm tình của Thù Ý, những người khác hầu như không thể.
Vào đêm Giáng sinh, Hứa Hòe đã bay đến thủ đô của nước M cùng với tất cả các thành viên của vũ đoàn. Nhưng nàng không nghĩ tới sau buổi biểu diễn ngày thứ ba, nàng vừa bước đến cửa khách sạn quẹt thẻ mở cửa liền bị người uy hiếp.
Khi Hứa Hòe bước vào cửa, một "mảnh" kim loại sắc bén đã đặt trên chiếc cổ tinh tế của nàng.
Đương nhiên, sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, nàng sẽ không ngu ngốc nghĩ người nào đang đùa mình. Loại nhận thức này càng trở nên chắc chắn vào khoảnh khắc nàng bị bức bách phải đi vào phòng ngủ.
Trên giường của nàng, hiện tại có một người đang ngồi, chính xác là một nữ nhân.
Mới bắt đầu Hứa Hòe còn hoảng loạn, nhưng rất nhanh bình tĩnh trở lại. Nàng chỉ là "làm việc tạm thời", không có tiền bạc hay quyền lực, sợ là những người này không đến vì điều này. Nàng nhìn nữ nhân ngồi trên giường, người kia cũng nhìn nàng, cả hai đều không lên tiếng.
Hứa Hòe có chút kinh ngạc, người trước mắt này nhìn rất xa lạ, không biết từ lúc nào nàng đã gặp một người như vậy.
"Hứa tiểu thư, đã lâu không gặp." Cuối cùng nữ nhân bắt chéo chân ngồi ở trên giường nói: "Xem ra ba bốn năm nay cô sống cũng không tệ lắm a!"
Hứa Hòe liếc nhìn con dao găm vẫn đang kề trên cổ mình, nàng không muốn quan tâm nữ nhân trước mặt là ai, "Ồ, cho nên cô thấy tôi sống rất tốt nên lúc này mới để người khác kề dao lên cổ tôi sao? Loại đố kị này có phải lộ liễu quá không?" Nàng chế nhạo, cũng không biết làm thế nào.
Bất kể là ai, nếu bị người uy hiếp đều sẽ không có tâm tình tốt.
Người hỏi bị nghẹn lời, trong trí nhớ của người kia, tính cách của Hứa Hòe không phải như vậy. Người kia vỗ tay, như thể hiện tán thưởng biểu hiện vừa rồi của Hứa Hòe "Mạo phạm Hứa tiểu thư rồi, còn không mau thả Hứa tiểu thư ra?"
Lúc này Hứa Hòe mới được tự do, vươn tay sờ lên cổ, thở phào một hơi, aiz, cũng còn tốt, đầu với thân vẫn chưa tách ra.
Hôm nay Hứa Hòe có chút kém sắc, ở thủ đô nước M, thành phố thủ đô có độ cao lớn nhất thế giới, nàng là một người thường sống ở đồng bằng, hiện tại có chút chịu không nổi. Khiêu vũ vốn là một môn rất tiêu hao thể lực, bởi vì độ cao khiến nàng càng cảm thấy mệt mỏi.
Cho nên, khi Hứa Hòe có được tự do, nàng lập tức tìm một chỗ ngồi xuống, nhân tiện mở chai nước khoáng khách sạn chuẩn bị, ừng ực rót vào bụng.
Hành động này quả thực không theo lẽ thường, cho nên hầu như tất cả người trong phòng đều chết lặng.
"Cô không muốn biết tôi là ai sao?" Nữ nhân ngồi ở mép giường khó nén kích động lên tiếng trước.
Hứa Hòe nhấc mi mắt, nhìn người trước mặt, nàng thề tuy mặt nàng có chút manh, nhưng cho dù nói gì đi chăng nữa nàng vẫn sẽ có ấn tượng với mỹ nữ có dung mạo xinh đẹp. Chỉ là, người trước mắt này thực sự so với những người nổi tiếng trên mạng, khuôn mặt này hoàn toàn không nhìn nhận. "Vậy cô là ai?" Nàng nghiêng đầu đặt câu hỏi, tiện thể còn bình luận một câu: "Dì à, tôi không nghĩ phẫu thuật thẩm mỹ là tốt đâu."
Phù Khinh vừa sợ vừa tức giận. Cái gì dì à? Kiểu xưng hô này khiến bà ta suýt chút nữa không nhịn được mà nhảy ra khỏi giường. Bà ta cho rằng Hứa Hòe đã sớm nhìn ra, chỉ là vẫn chưa vạch trần, hiện tại mới nói ra lời trào phúng bản thân, phẫu thuật thẩm mỹ là điều tối kị với bà ta. Bởi vì... Phù Khinh cảm thấy đây không phải là phẫu thuật thẩm mỹ, mà là hủy dung...
"Ha, không ngờ ba năm không gặp, miệng Hứa tiểu thư này có chút không tha người! Lúc trước cũng không thấy cô nhanh mồm nhanh miệng như vậy a!" Người ngồi trên giường là Phù Khinh. Hiện tại xem ra bà ta thực sự trẻ hơn trước rất nhiều, ngay cả khung xương của toàn bộ cơ thể tựa như đã được cải tạo lại.
Mà thực sự, cũng là như vậy. Lấy ví dụ đơn giản nhất mà nói, vị trí eo hiện tại của Phù Khinh không thể tả nổi, bà ta đã lấy ra hai chiếc xương sườn để đổi lấy, còn những chỗ khác thì phẫu thuật phức tạp hơn.
Hứa Hòe nhíu mày, "Bà là ai?" Nàng đối với loại vòng vo này rất khó chịu, cũng không phải người cổ đại còn muốn ẩn ý như vậy, ẩn ý làm nàng một chút cũng không hiểu, khó có thể giao lưu.
"Cô quên rồi sao? Tôi còn tưởng phát đạn bắn vào lưng cô sẽ khiến cô nhớ cả đời chứ!" Lúc này, nữ nhân trên giường đột nhiên che miệng cười, trông rất vui vẻ.
Chuyện như vậy, làm sao Hứa Hòe sẽ không nhớ được?
Sắc mặt của nàng gần như tối sầm lại, lạnh xuống.
"Bà là Phù Khinh?" Nói đến, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy nữ nhân này. Thế nhưng hận người này sẽ không vì lần đầu tiên gặp mặt mà giảm xuống.
Nhìn thấy sắc mặt Hứa Hòe thay đổi, Phù Khinh rốt cục cảm thấy được chính mình tìm đúng chỗ. Bà ta cười ha ha, dùng những ngón tay sơn màu vàng kim che miệng, tiếng cười đắc ý vang vọng cả căn phòng.
"Đừng cười, cười đến lệch miệng sẽ không tốt đâu." Hứa Hòe gạt đi lửa giận trong lòng, nhẹ giọng nói.
Ba năm qua, nàng không học được bản lĩnh khác, nhưng nàng học được cách bình tĩnh.
Trong lòng bình tĩnh suy nghĩ, nếu không, ba năm qua nàng sẽ không điên cuồng chất đầy giải thưởng danh hiệu huy chương ở trong phòng.
Hứa Hòe chỉ cần nhìn thoáng qua liền biết Phù Khinh phẫu thuật thẩm mỹ, cũng nhờ Meg. Nhiều thế hệ trong nhà cô ấy hầu như đều là bác sĩ chỉnh hình, Meg từ nhỏ đã mưa dầm thấm đất đối với kiểu này, còn hiểu rõ hơn những người bình thường rất nhiều. Ở các trường nghệ thuật, học sinh bình thường có kỹ năng nhiều hơn các trường tập trung vào khóa văn hóa một chút. Tiện thể ngày đó Hứa Hòe học cùng lớp với Meg, cũng đã học được rất nhiều điều.
"Cô nói cái gì!" Tiếng cười của Phù Khinh lúc này đột ngột dừng lại.
Hứa Hòe như không nghe thấy bà ta đang tức giận, thản nhiên nhìn móng tay của bà ta, không ngờ thẩm mỹ của Phù Khinh lại xấu như vậy, móng tay còn không đẹp bằng móng tay nàng để trần. "Tôi nói, sau khi phẫu thuật thẩm mỹ, bà không sợ cười to như vậy sẽ khiến miệng bị lệch sao?"
Dù sao hiện tại nàng cũng đã là "tù nhân" rồi, nói cái gì cũng không sợ, ngược lại nếu như hôm nay Phù Thanh muốn đánh chính là để nàng xin tha, Hứa Hòe nghĩ, sẽ làm Phù Khinh thất vọng rồi.
Trước tiên không nói nguyên nhân là Lâm Thù Ý, chỉ nói Phù Khinh đã phạm vào những chuyện của Hứa gia, nàng không thể tha thứ.
Nàng chính là cố ý khiêu khích Phù Khinh.
Lời nói của Hứa Hòe đã thành công thay đổi sắc mặt của Phù Khinh. Người sau bước lên giường, đi đôi giày cao gót tới chỗ của Hứa Hòe, sau đó giơ tay lên.
Hứa Hòe đang ngồi trong góc, lúc này Phù Khinh đã hoàn toàn chặn đường nàng, nàng bị kẹt trong góc nhỏ này, không có đường lui.
"Chát-"
"Chát-"
Hai tiếng bạt tay vang lên cùng một lúc, mặt Hứa Hòe bị đánh, trên mặt nàng thậm chí còn có một vệt máu rõ ràng, đây là do chiếc nhẫn trên ngón tay của Phù Khinh.
Mà còn một tiếng, nhưng lòng bàn tay của Hứa Hòe vung vào mặt Phù Khinh một âm thanh lanh lảnh.
Ngay lúc Phù Khinh vung tay lên, Hứa Hòe đột nhiên từ vị trí đứng lên, nàng không đánh lại người khác, nhưng nàng không muốn ngồi yên chịu đòn.
"Tôi đã nói, miệng sẽ bị lệch." Hứa Hòe bỏ qua cơn đau rát trên mặt, mặt lạnh nhìn khóe miệng dường như bị biến dạng của nữ nhân đang đứng trước mắt. Khí lực của người khiêu vũ không sánh bằng người học võ, nhưng nếu ba năm mỗi ngày đều luyện tập thì sao?
Khí lực cũng sẽ được rèn luyện a!
Hứa Hòe xoay xoay cổ tay, "Bà cho rằng bà đánh tôi, tôi liền không thể đánh bà sao?" Đây là cái logic gì? Nàng không thích bị đánh!
Phù Khinh lấy tay che mặt, lúc này bà muốn nghiêm khắc giáo huấn Hứa Hòe, nhưng không nghĩ tới lại bị đánh, bà ta lập tức vẫy tay, yêu cầu người khác chế phục Hứa Hòe. Bà ta không nói gì, tình huống trước mặt lúc này có chút không đúng, cho rằng tất cả đều là do Hứa Hòe, Phù Khinh liền nhấc chân đạp vào ngực Hứa Hòe.
Hứa Hòe rên lên một tiếng, nàng không muốn kêu to hay tỏ ra yếu đuối trước một nữ nhân như Phù Khinh. Nhưng mà, mũi giày cao gót của Phù Khinh đạp vào ngực nàng, ngay lúc đó, hô hấp của nàng như đột nhiên ngừng lại. Hứa Hòe thở dốc, tựa hồ như vậy sẽ làm giảm cơn đau trên thân thể nàng.
Lúc này, trán nàng cũng toát ra mồ hôi lạnh dày đặc.
"Dám đánh tôi!" Phù Khinh cũng trầm mặc một hồi mới thích ứng lại, sắc mặt thay đổi, hung ác nói. "Chát", bà ta nhanh tay nhanh mắt, trong khoảng thời gian ngắn này, bà ta đã vung lên mặt Hứa Hòe mười mấy cái tát.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tự nhiên này, trong lòng Phù Khinh méo mó. Đã từng, bà ta cũng có dung mạo như vậy, không cần lo lắng khi chạm tới sẽ bị biến dạng, nhưng hiện tại thì khác. Bà ta bị Lâm Thù Ý ép vào đường cùng, mà người Lâm Thù Ý đặt trên đầu quả tim hiện tại đang ở trong tay bà ta, làm sao có thể không cao hứng một chút?
Trên mặt Hứa Hòe có thêm hai vệt máu, da dẻ của nàng vốn đã rất mỏng, vừa trắng vừa gầy, hiện tại bị Phù Khinh cố ý đối xử thô bạo như vậy, khuôn mặt kia trong chốc lát liền sưng lên.
Nhìn có chút dọa người.
Trong toàn bộ quá trình, Hứa Hòe không kêu một tiếng, nàng chỉ lạnh lùng nhìn Phù Khinh đang ngồi xổm trước mặt.
"Cô cầu xin tôi đi, tôi sẽ tạm thời để cô dễ chịu một chút." Phù Khinh nhìn đôi mắt Hứa Hòe tựa như sắp đỏ lên, đắc ý nói.
Hứa Hòe khẽ cười một tiếng, "Vậy có lẽ bà cũng chỉ có nằm mơ thôi!"
"Chát" một tiếng, mặt Hứa Hòe lại bị tát, "Cô cứng miệng như vậy, cũng có lúc phải chịu ăn đắng thôi!" Phù Khinh kéo mặt Hứa Hòe qua, tay bà ta cố định cằm của Hứa Hòe, trong mắt mang theo ý cười độc ác, "Nếu như vậy, không biết Lâm Thù Ý nhìn thấy có đau lòng hay không nhỉ? Lão tứ, đến đây, chụp cho Hứa tiểu thư của chúng ta một bức ảnh hiện thực, gửi đến cho Đại tiểu thư thân ái của chúng ta a!"
"Bà muốn làm gì!" Hứa Hòe đã sớm biết Phù Khinh bắt mình là vì Lâm Thù Ý, nhưng hiện tại nàng thật sự làm mồi nhử để bà ta dụ dỗ Lâm Thù Ý, nàng có chút hoảng sợ...
Không phải hiện giờ Lâm Thù Ý vẫn còn trong bệnh viện sao? Hứa Hòe nghĩ đến sắc mặt tái nhợt của nữ nhân kia, nàng vùng vẫy kịch liệt, làm sao cũng không muốn ngồi yên cho nam nhân đang đi qua chụp ảnh.
Giãy giụa điên cuồng của nàng khiến Phù Khinh tức giận, người kia nắm lấy áo trước ngực nàng, tàn nhẫn tát nàng một cái, đầu Hứa Hòe bị đập vào tường phát ra tiếng "rầm", nàng ngất đi...
Nàng giống như chiếc lá rơi ngày thu, chậm rãi, từ trên ngọn cây rơi xuống...
Căn phòng trở nên yên tĩnh, Phù Khinh hài lòng gật đầu, nắm lấy cô gái đã ngất xỉu trên mặt đất, nắm ở sau đầu, trên mặt đầy vết máu đỏ tươi, bộ dạng lộn xộn bị khi dễ trong điện thoại, sau đó Phù Khinh nhập một dãy số, bấm gửi đi...
Bà ta không tin Lâm Thù Ý sẽ thờ ơ...