Hứa Hòe đỏ mặt, cúi đầu không dám nhìn Lâm Thù Ý, cũng là lúc này nàng mới phát hiện mình đã thay quần áo. Áo khoác màu đen, chẳng trách cơ thể trở nên ấm áp.
"A? Chị mặc cho em sao?" Nàng phớt lờ câu hỏi trước đó của Lâm Thù Ý, vươn tay xem chiếc áo khoác đang mặc trên người.
Hứa Hòe không đợi Lâm Thù Ý trả lời, nàng lại nói: “Sao chị lại không có!” Ngữ khí của nàng có chút oán trách, khi nhận ra mình là người duy nhất mặc áo ấm, Hứa Hòe liền tức giận.
Nhìn nàng tức giận, giống như một cái bánh bao phồng lên, tựa hồ dùng tay chọc vào má nàng một cái liền có thể đâm thủng một lỗ nhỏ.
Lúc này Lâm Thù Ý cũng là quỷ thần xui khiến chọc tay vào.
Cô cảm thấy có chút đáng yêu.
“Ừm, tôi không lạnh.” Cô nhàn nhạt nói, chuyển đề tài, “Hiện tại em thấy thế nào? Có đau đầu không?”
Hứa Hòe lắc đầu, nàng không muốn Lâm Thù Ý lo lắng, "Ừm, không đau, chỉ có chút đói bụng."
Lâm Thù Ý vuốt tóc nàng, "Chờ ra ngoài là tốt rồi, đến lúc đó em muốn ăn gì tôi đều bồi em."
Hứa Hòe "Ừm" một tiếng, "Vậy chị cảm giác chúng ta có thể ra ngoài sao?" Bản thân nàng có rất ít hy vọng được ra ngoài, bốn phía đều bị nước bao quanh, một trong hai bình dưỡng khí đã hỏng mất, "chúng ta" là hai người, muốn đi ra ngoài, nói thì dễ đi?
“Nhất định có thể!” Lâm Thù Ý như đinh đóng cột nói, điều cô không nói chính là cho dù mình không thoát ra được, cô cũng sẽ để Hứa Hòe ra ngoài. "Hứa Hòe, hiện tại em cảm thấy có thể cử động không? Có khí lực không?"
Hứa Hòe không hiểu ý tứ của cô, nàng gật đầu, "Vừa ngủ dậy, coi như khí lực đã trở về. Ngoại trừ có chút đói bụng, còn lại cũng còn tốt.”
Trên mặt Lâm Thù Ý lộ ra vẻ an tâm, chỉ cần Hứa Hòe cảm thấy không có chuyện gì đáng ngại là tốt rồi. Cô lấy ra một đoạn dây từ trong chiếc túi chống nước hôm qua đã mang theo, đây là cô đem theo để đề phòng, nhưng không nghĩ tới thực sự có hữu dụng.
Lâm Thù Ý quấn sợi dây quanh eo Hứa Hòe, động tác của cô rất nhuần nhuyễn, rất nhanh đã xử lý tốt, buộc nút thắt chắc chắn quanh eo Hứa Hòe. Nhưng Hứa Hòe đến giờ vẫn còn đang mơ hồ, "Lâm Thù Ý, chị đang làm gì vậy?"
"Đợi lát nữa em ra ngoài trước, hiện tại trời đã sáng, cho dù Phù Khinh hay vua cờ bạc đích thân tới đây đều không thể ra tay với em. Tiếng động lớn hôm qua chúng ta nghe thấy nhất định đã thu hút người của chính quyền địa phương, lúc đó dù có gặp bọn họ em cũng không cần sợ hãi, trực tiếp để người liên hệ với Tấn An, cô ấy biết sẽ làm thế nào. Hiện tại tôi sẽ cho em số điện thoại của Tấn An, không được quên.”
Lâm Thù Ý cẩn thận sắp xếp, sau khi trời sáng cô sẽ không lo lắng Phù Khinh. Lý do quan trọng chính là dù bây giờ Phù Khinh được sủng ái hay nhiều tiền đến đâu, thế nhưng danh tự vua cờ bạc này chỉ có thể móc nối đến tiền tài, không chút quan hệ gì đến chính trị. Hừng đông, đám người Phù Khinh sẽ không dám động thủ.
Lúc này Hứa Hòe mới hiểu được ý tứ của Lâm Thù Ý, nàng lập tức phản bác, vươn tay cởi bỏ sợi dây, “Không được!” Trước ánh mắt tràn đầy không đồng ý của Lâm Thù Ý, Hứa Hòe lại đánh bạo, vẫn kiên trì ý nghĩ của mình, “Em muốn cùng chị rời đi! Hoặc là, chúng ta đều không rời đi, em sẽ ở lại đây với chị..." Nàng dừng một chút, một vệt bi thương xẹt qua trong mắt, chỉ là nhanh chóng bị quyết tâm thay thế, "Dù cho chúng ta đều không thể thoát ra, dù cho là chờ chết.”
Nàng kiên định nói, ngữ khí tràn đầy không thể nghi ngờ.
Lâm Thù Ý sững sờ, tuy ý nghĩ mà cô đột nhiên nảy ra rất ích kỷ, nhưng phải thừa nhận khi nghe Hứa Hòe nói những lời này, trong lòng cô rất ấm áp, cảm thấy rất cao hứng. Nhưng mà, "Không được, em ra ngoài hai chúng ta còn có thể có chút hi vọng. Hiện tại, nếu cả hai chúng ta đều ở đây, cuối cùng khẳng định chúng ta đều sẽ không ra được."
“Không ra được thì không ra được!” Hứa Hòe đột nhiên cắt ngang lời cô, “Chị cho rằng chị để em vác bình dưỡng khí đi một mình, em sẽ không sợ sao? Lâm Thù Ý, em cũng sẽ sợ a! Nếu như em tự đi lạc cũng sẽ không về được, vậy chẳng phải chúng ta đều chết mà còn không chết cùng một nơi sao?" Nàng nghĩ tới đều cảm thấy rất khổ sở "Em không phải người thích làm bình phong, cũng không thích làm những chuyện mạo hiểm, nhưng hiện tại, ở lại hay để em đi một mình, rõ ràng lựa chọn thứ hai mạo hiểm hơn, nhưng em không muốn rời đi! Lâm Thù Ý, em không muốn rời khỏi chị, dù cho, chỉ là trong chốc lát." Bởi vì sẽ không ai biết trong chốc lát này có trở thành vĩnh viễn hay không.
Sau khi nghĩ đến, Hứa Hòe liền cảm thấy lồng ngực mình đau nhói.
Chẳng thà hai người ôm nhau rời đi, còn hơn là một mình cô tịch mà chết.
Lâm Thù Ý vốn tràn đầy thuyết phục, vào lúc này không thể nói một lời. Cô nhìn Hứa Hòe thật sâu, cuối cùng cũng thỏa hiệp.
Quên đi, vậy lần này liền thực sự dâng tính mạng mình cho Thượng đế. Mặc kệ số phận, miễn là hiện tại hai người vẫn cùng một chỗ.
Thấy Lâm Thù Ý không phản bác, trên mặt Hứa Hòe đột nhiên nở nụ cười nhàn nhạt. Nàng đã thắng, không cần biết sau này kết cục của nàng và Lâm Thù Ý sẽ như thế nào, nhưng hiện tại nàng đã biết kết quả xấu nhất, nàng không chút sợ hãi, bởi vì Lâm Thù Ý đang ở bên cạnh nàng a! Nghĩ đến đây, độ cong khóe môi nàng rốt cuộc càng ngày càng cao.
Lâm Thù Ý trầm mặc, cô không ngờ mọi chuyện cuối cùng lại thành ra như vậy.
Trên khóe môi Lâm Thù Ý tràn ra một tiếng thở dài, giống như âm thanh vẫn có thể vang vọng trong khu vực nửa kín nửa hở này.
Hứa Hòe không rõ ngẩng đầu lên, nàng bị Lâm Thù Ý ôm vào trong lòng, lúc này mới ngẩng đầu lên, từ góc độ của nàng, nàng chỉ có thể nhìn thấy dưới cằm của người kia. “Sao vậy, chị không muốn cùng em ở nơi này sao?” Dáng vẻ của nàng tựa hồ còn mang theo vài phần khiêu khích.
Nhìn thấy dáng vẻ không sợ chết của Hứa Hòe, Lâm Thù Ý thật sự không biết nên nói cái gì. Cô lại vuốt tóc nàng, “Em a!” Ngữ khí có chút dung túng cùng bất lực, “Đến lúc đó tôi sợ em khóc.” Tư vị bị chết đói không chút dễ chịu, chết đói là một cách chết rất tàn nhẫn.
Hứa Hòe cười ha ha hai tiếng, “Sợ cái gì, chỉ cần chúng ta cùng một chỗ là tốt rồi.” Hiện tại nàng rất ngoan, là dáng vẻ mà Lâm Thù Ý yêu thích nhất.
"Trước đây ở Đình Cảnh em đã từng nghĩ, nếu sau này chúng ta có thể đến một nơi không ai quen biết chúng ta là tốt rồi. Như vậy, có thể coi như bắt đầu một cuộc sống mới đúng không?" Hứa Hòe nằm nhoài trên ngực Lâm Thù Ý chậm rãi nói.
Đây là những lời từ tận đáy lòng mà nàng chưa từng nói với ai "Có lẽ đột nhiên cảm thấy sinh mệnh quá mong manh, có thể không cẩn thận liền biến mất bất cứ lúc nào. Trong lòng em có quá nhiều bí mật, cũng có quá nhiều lời muốn nói mà chưa nói ra, nếu mang theo đầy bụng tâm sự cùng bí mật mà chết đi cũng thật đáng tiếc. Khi sinh mệnh đi tới kết thúc mà không ai biết đến mình, như vậy cũng thật quá bi thương."
Hứa Hòe kéo ngón tay Lâm Thù Ý, nói: "Vậy cho nên, em muốn nói cho chị biết. ”
Nàng cúi đầu xuống, cực kỳ dịu dàng, Lâm Thù Ý nhìn thấy liền mềm nhũn, trong lòng rối tung rối mù. Cô biết lúc trước Hứa Hòe đi theo mình không có tình cảm thực sự, nhưng hiện tại khi nghe chính miệng Hứa Hòe nói ra, trong lòng cô vẫn cảm thấy như được quăng vào viên đường mật, vô cùng ngọt ngào.
Lâm Thù Ý đưa ngón tay xoa xoa vành tai nhỏ của người ở trong lòng, giữa các ngón tay mềm mại, giống như kẹo bông gòn. “Vậy chờ chúng ta ra ngoài, em còn muốn chạy không?”
Hứa Hòe lắc đầu, nàng đã biết hết tất cả, còn chạy làm cái gì? Ba năm qua, nàng chạy đã rất mệt mỏi. Các giải thưởng lớn nhỏ trong phòng đều là để cho bản thân không được nghĩ đến cô, dùng công việc làm tê liệt bản thân.
Vốn tưởng rằng thời gian có thể khiến người ta quên đi quá khứ, nhưng lại đã quên, thời gian cũng có thể xăm lên mình, khắc ghi quá khứ lên đôi lông mày của nàng, nói với nàng mỗi một cái nhíu mày cùng nụ cười cũng không thể quên được người đã khắc ghi. Cuối cùng, qua những thăng trầm của cuộc đời, nàng trái lại là vẫn nhớ người kia rõ ràng hơn.
“Vậy chúng ta sẽ tìm một nơi không ai biết chúng ta, bắt đầu lại được không?” Lâm Thù Ý hỏi, dù sao bản thân cô có thể rời bỏ gia nghiệp kia bất cứ lúc nào, mang Hứa Hòe rời đi. Nói cô ích kỷ cũng được, không có trách nhiệm cũng không quan trọng, dù sao kiếp này cô chỉ muốn có trách nhiệm với một người, những người khác ở trong mắt cô đều không quan trọng. Đây vốn là bản tính của cô, bản thân cô đã quen, ngoại trừ Hứa Hòe ra, cô không cần biết người khác sẽ nghĩ như thế nào.
“Chị ngốc a!” Hứa Hòe cười thành tiếng, “Không phải hiện tại chúng ta đã bắt đầu lại rồi sao? Hơn nữa, nếu chị thật sự cùng em đi đến một nơi không ai biết đến chúng ta, chị còn có tiền sao? Không có tiền, em sẽ không sống với chị a!" Tuy không nói lớn tiếng, nhưng thanh âm lại kiêu căng ngạo mạn, giống như chắc chắn cho rằng Lâm Thù Ý không thể làm gì nàng, cực kỳ kiêu ngạo.
Khi nói đến tiền, Lâm Thù Ý đột nhiên nở nụ cười. Từ khi nào Tiểu thiên nga này lại trở nên thế tục như vậy? Chỉ là, xưa nay Lâm Thù Ý chưa từng lo lắng về tiền bạc, hiện tại đã trở nên bối rối.
Nhìn cô giống như người sẽ thiếu tiền sao? “Dù sao tôi cũng nuôi nổi em.” Cô giật giật khóe môi.
Hứa Hòe phản bác cô, “Nhưng nuôi em rất tốn kém.”
“Vậy cũng nuôi nổi!” Lâm Thù Ý đưa một ngón tay vuốt ve vành tai của nàng, nghĩ đến tốn bao nhiêu tiền mới nuôi vợ đến trắng béo.
Hứa Hòe trầm thấp nở nụ cười, “Không tệ, nhưng mà em thích làm vợ hào môn hơn!”
Lần này Lâm Thù Ý không thèm trả lời nàng, trực tiếp nâng cằm nàng lên, không chút khách khí cắn môi của nàng một cái, nói: "Nơi nào ra nhiều yêu cầu như vậy! Lúc này không phải nói là lấy gà theo gà lấy chó theo chó sao? Sao em còn không theo lẽ thường!"
Hứa Hòe ở trong lòng cô cười ha ha, “Đương nhiên không thể!”
Hai người quanh co một lúc thì đề tài này cũng kết thúc. Có thể ra ngoài hay không vẫn còn là một vấn đề lớn, hướng tới một tương lai tươi sáng chỉ là tạm thời.
Lúc này Hứa Hòe đột nhiên duỗi tay ra, hướng về phía cổ của Lâm Thù Ý, ngón tay nàng có chút nóng khiến Lâm Thù Ý lại cảm thấy ngứa ngáy.
“Hứa Hòe, đừng nháo.” Lâm Thù Ý lập tức ngăn cản, cô không xác định mình có kiên trì lần thứ hai trước trêu chọc của Hứa Hòe hay không. Người kia là Hứa Hòe, người mà cô không cách nào cưỡng lại.
Nhưng mà, ngăn cản của Lâm Thù Ý tựa hồ không có tác dụng gì, tay Hứa Hòe vẫn linh hoạt tiến vào trong áo của cô, sau đó, bàn tay nhỏ bé mềm mại câu lấy sợi dây chuyền quanh cổ cô.
“Em chỉ muốn lấy thứ thuộc về em.” Hứa Hòe nhìn vào mắt Lâm Thù Ý, cười nói.
Chiếc nhẫn kia thuộc về nàng.
Những lời này cùng động tác này gần như khiến Lâm Thù Ý ngây người, ngồi tại chỗ, không nhúc nhích. Lúc này, cô cảm thấy tay chân tựa hồ không biết phải để như thế nào.
“Hứa Hòe, em có biết điều này có nghĩa là gì không?”
“Em biết, kết hôn a! Cùng một chỗ cả đời.” Hứa Hòe trả lời không chút do dự. Nàng không ngốc, đương nhiên nàng biết hành động của mình có nghĩa là gì. Hành động này cũng lấy đi rất nhiều dũng khí của nàng.
Lâm Thù Ý cảm thấy mọi thứ trước mắt thật giống như mờ đi, nhưng cô không phải loại người hay rơi nước mắt trước mặt người khác. Trong tình huống như vậy, cô chỉ có thể cố chấp mang theo mùi vị bịt tai trộm chuông, ngửa đầu lên, liều mạng để nước mắt chảy ngược trở lại.
Mà Hứa Hòe giống như không nhìn thấy, lặng lẽ ngoan ngoãn chờ người trước mặt tự tay đưa chiếc nhẫn trong sợi dây chuyền cho nàng.
Một lát sau, cuối cùng tâm tình của Lâm Thù Ý cũng bình tĩnh trở lại. Đối với yêu cầu của Hứa Hòe, đương nhiên là cô cầu còn không được.
“Tôi cho rằng mình sẽ phải chờ ngày này... rất lâu.” Lâm Thù Ý nhẹ nhàng nói, cô không ngờ hạnh phúc lại đến quá đột ngột, khiến cô ứng phó không kịp. Không có bất kỳ chuẩn bị nào, Thượng đế đã đặt một bó hoa tươi trước mặt cô.
Hứa Hòe buông xuống mi mắt, nàng cảm thấy có chút khó chịu khi nghĩ đến những lời Phù Khinh đã nói với nàng trên trực thăng. Từ nhỏ đến giờ Lâm Thù Ý chưa từng cảm nhận được ấm áp của gia đình, từ nhỏ đã chịu cô đơn, "Lâm Thù Ý, sau này em sẽ đối tốt với chị."
Lâm Thù Ý: "..." Cô có chút buồn cười, vẫn chưa kịp cười đã nghe thấy cô gái bên cạnh mình nói tiếp: "Liền đem trước đây không có ai đối tốt với chị, sau này em sẽ nhân đôi cho chị."
Cuối cùng Lâm Thù Ý thu lại vẻ mặt lãnh mạc, tự mình tháo chiếc nhẫn trong sợi dây chuyền, đặt vào lòng bàn tay nhỏ bé của Hứa Hòe. “Sau này không cần em đối tốt với tôi, chỉ cần một mình tôi đối tốt với em là được rồi.” Vừa nói, cô vừa từ từ đẩy chiếc nhẫn vào ngón áp út của Hứa Hòe. "Hứa Hòe."
Nhưng trong tình yêu, làm sao có thể chỉ có một người đối tốt với một người vô điều kiện đây? Tình yêu là chuyện hai người, Hứa Hòe thầm nghĩ, nàng trịnh trọng đeo chiếc nhẫn khác vào tay của Lâm Thù Ý. “Không muốn, em cũng sẽ đối tốt với chị, thật sự, Lâm Thù Ý, chị cũng phải tin em.” Tin tưởng em đã hạ quyết tâm cùng chị một chỗ, cho nên chị không được buông tay em, cứ như hiện tại, vẫn dây dưa mới tốt.
Lâm Thù Ý chậm rãi nở nụ cười, “Được.” Cô hôn lên trán cô gái trước mặt, tình yêu chính là không thể ép buộc cùng một chỗ, không gì có thể tốt hơn như vậy.
Cô nắm lấy tay Hứa Hòe, cảm thấy lúc này tựa hồ không quá lạnh.
Mặc dù Hứa Hòe không muốn ra ngoài, nhưng Lâm Thù Ý cũng không định ngồi yên chờ chết.Cô đứng dậy, mặc lại bộ đồ lặn, tháo dây thừng quanh eo Hứa Hòe “Chờ tôi một chút, thuận tiện đưa chiếc khăn quàng cổ của em cho tôi.”
Hôm qua Hứa Hòe mang theo khăn lụa đi vào, bởi vì không phải sợi len dày, Lâm Thù Ý rất vội vàng nên cũng không để ý tháo xuống cho nàng, trực tiếp nhét vào trong bộ đồ lặn, vô tình mang theo.
Hứa Hòe không hỏi cô định làm gì, nàng ngoan ngoãn đưa cho cô.
Lâm Thù Ý vác bình dưỡng khí đi xuống, cô buộc một đầu của sợi dây vào chiếc khăn, ở đầu kia, cô tìm khoảng trống có thể cho người bơi vào, tìm một chỗ buộc dây vào.
Chiếc khăn màu đỏ, đang vung vẩy cùng những con sóng trong nước, rất dễ thấy.
Sau khi làm xong, Lâm Thù Ý trở lại vị trí ban đầu. Cô vừa ngoi lên khỏi mặt nước đã thấy Hứa Hòe giống như một con hươu cao cổ, hận không thể để cổ mình dài ra một chút, nhìn xuống nước. Khoảnh khắc nhìn thấy cô, nàng dời tầm mắt đi, giống như tất cả những thứ này chỉ là vô tình.
Lâm Thù Ý biết nàng đang lo lắng cái gì, cô cười cười, không muốn chọc thủng tâm tư của nàng.
“Nếu Tấn An đưa người đến, rất nhanh sẽ có người tìm thấy chúng ta.” Lâm Thù Ý lên bờ nói.
Hứa Hòe vươn tay đỡ lấy cô, "Nếu người tới đây không phải người của chị thì sao?"
Lâm Thù Ý xõa tóc ra, lắc lắc đầu, một làn sóng nước thoảng qua trong không khí, sau đó lại rơi xuống nước.
"Không biết," cô nói.
Hứa Hòe không hiểu nhìn cô, trên mặt mang theo nghi hoặc, "Hả?"
Lâm Thù Ý ngồi xuống dựa vào tảng đá, "Bọn họ sẽ không cho bất cứ ai chống lại chúng ta đi vào, Tấn An sẽ không ngốc như vậy. Người trong tay tôi, tôi rất yên tâm.”
Ngữ khí của cô rất kiên quyết, lúc này Hứa Hòe lại một lần nữa nhìn thấy nữ nhân lâm nguy không loạn của Lâm Thù Ý trước kia. Nàng nhìn nụ cười yếu ớt trên khuôn mặt Lâm Thù Ý, không khỏi nở nụ cười.
Lần này, đến lượt Lâm Thù Ý nghi hoặc: “Em cười cái gì?”
Hứa Hòe đi tới chỗ cô, ngồi xuống, dựa vào cô, “Ồ, em chỉ nghĩ hóa ra em gả cho một người lợi hại như vậy, không có gì là không làm được. Tại thời điểm khẩn cấp người ta đều cầu nguyện có một vị anh hùng tái thế, em cũng có a! Cho nên, em rất cao hứng!"
Anh hùng tái thế? Lâm Thù Ý: "..." Cô trầm mặc một hồi, cuối cùng quyết định hỏi: "Em cho rằng nhìn tôi rất giống con khỉ mặt đầy lông sao?"