Nghiệt Ái

Chương 37: Đại học Q




Thời gian một tuần nhanh chóng trôi qua. Vụ án của Lục Hạo Nam cũng thẩm tra xử lí xong. Căn cứ phán quyết của Tòa Án Nhân Dân Tối Cao thành phố A, nghi phạm Lục Hạo Nam vào nhà bạo hành và có ý đồ cưỡng bức thiếu nữ vị thành niên, tạo thành trọng thương cho người bị hại, ảnh hưởng cực kỳ nặng nề. Nhưng bởi vì suy xét đến bị cáo còn chưa thành niên, phán tù có thời hạn hai năm, có hiệu lực ngay trong ngày.
Thật ra cha mẹ Lục Hạo Nam muốn lén giải quyết riêng với cha mẹ Diệp gia. Nhưng Diệp mẹ thái độ kiên quyết, nhấn mạnh muốn làm theo quy trình pháp luật. Không có bất kỳ con đường thương lượng gì hết. Cho nên Lục Hạo Nam cuối cùng vẫn bị trừng phạt tương ứng.
Mà thời gian một tuần nằm viện quan sát, các chỉ số của Diệp Vãn An đều biểu hiện kết quả tốt. Cho nên bác sĩ sắp xếp ngay trong ngày liền có thể làm thủ tục xuất viện. Có điều, yêu cầu một tháng kiểm tra lại một lần.
Hôm nay xuất viện, Diệp mẹ thấy con gái khôi phục khá tốt. Mà ở O châu xa xôi bên kia, Diệp ba thúc giục bà nhanh chóng qua đó xử lý việc đầu tư. Cho nên Diệp mẹ mua vé máy bay đi O châu ngay vào tối hôm nay. Đối với con gái, Diệp mẹ thấy rất có lỗi. Nhưng mà bên kia lại thật sự cần bà phải đi qua.
5 giờ chiều, Diệp mẹ thu dọn hành lý của mình xong, thấy trên đầu con gái còn băng gạc trắng, giọng điệu có lỗi nói "Tiểu An. Đêm nay mẹ sẽ phải đi O châu. Việc bên kia tương đối nhiều. Mẹ mời cho con dì Lý giúp việc. Đã từng huấn luyện chuyên nghiệp. Đến lúc đó dì Lý sẽ ở nhà cùng con. Con không cần sợ hãi. Chăm sóc bản thân thật tốt." Diệp mẹ dặn dò.
Đôi mắt xinh đẹp của Diệp Vãn An hiện lên vẻ bị thương, mặt mày bình tĩnh nói "Không sao. Mẹ đi đi. Con sẽ chăm sóc tốt chính mình." Nói xong liền đi thẳng lên lầu.
Diệp mẹ thở dài một hơi. Vẫn là kéo hành lý ra cửa.
Vì tránh cho Diệp Vãn An có bóng ma tâm lý, Diệp mẹ cho người trang hoàng một căn phòng khác ở lầu hai. Ngay bên cạnh phòng đàn. Cửa sổ cùng ổ khóa đều dùng sản phẩm công nghệ cao mới nhất. Trên cơ bản loại trừ mọi rủi ro an toàn.
Bức mành dày nặng bị kéo lại. Trong phòng một mảnh tối tăm. Diệp Vãn An ngồi thất thần trên tấm ga trải giường trắng xóa. Mặt đẹp vẫn còn hơi tái nhợt. Vầng trán và đôi tay kia vẫn còn quấn băng gạc.
Thật lâu sau, nàng từ từ đứng dậy, ôm con Pikachu trên giường vào trong lòng ngực. Khóe mắt trượt xuống một hàng nước mắt trong suốt hoàn toàn thấm vào lớp vải bông màu vàng của Pikachu. Là nức nở không tiếng động.
Cố Thanh Mộc biết được kết quả vụ án của Lục Hạo Nam từ miệng Cố ba. Lục Hạo Nam cũng đã chịu sự trừng phạt của pháp luật.
Mà Cố mẹ sau khi biết Diệp Vãn An xuất viện, cố ý nấu canh gà đen bảo Cố Thanh Mộc đưa đi.
Đem xe đạp dừng ở dưới lầu tiểu khu, Cố Thanh Mộc cầm hộp giữ ấm đi gõ cửa. Gần 6 giờ chiều, trong nhà Diệp Vãn An một chút ánh sáng cũng không có. Có vẻ hình như là không có người.
Lúc Cố Thanh Mộc đang rối rắm có nên gọi điện thoại cho Diệp Vãn An hay không, thì cánh cửa kim loại chậm rãi mở ra. Nàng mặc bộ đồ ngủ mỏng màu trắng, tay cầm chốt cửa. Đôi mắt có chút ửng đỏ, mang theo tơ máu rất nhỏ.
Giơ hộp giữ ấm lên, Cố Thanh Mộc thanh âm ôn hòa nói "Mẹ mình nấu canh gà đen cho cậu. Bảo mình qua đây xem thử"
Diệp Vãn An nhấp môi hơi lộ ra một nụ cười yếu ớt, đôi mắt ảm đạm trong phút chốc nhiều thêm một chút trong trẻo. Lui người để cho cô tiến vào.
Cố Thanh Mộc đi vào mới phát hiện trong nhà thật sự không bật đèn, cũng không có ai. Trống rỗng. Có lẽ là nghĩ tới điều gì đó, cặp mắt màu đen kia tối lại, hàm chứa một chút bất đắc dĩ cùng đau lòng.
"Ăn cơm chưa?" Cố Thanh Mộc mở đèn, đem hộp giữ ấm đặt ở trên bàn ăn lát đá cẩm thạch màu trắng, quan tâm nói.
"Chưa. Dì kia còn chưa tới." Diệp Vãn An rũ thấp tròng mắt, mặt mày lộ ra mất mát.
Cố Thanh Mộc không nói gì nữa. Mở hộp giữ ấm ra, dùng một cái chén sứ múc ra một chén nhỏ. Kéo ghế dựa ngồi xuống bên cạnh nàng.
Ngón tay thon dài bưng chén canh kia, múc một muỗng nhẹ nhàng thổi thổi, thanh âm dịu dàng nói "Vậy uống một chút canh trước đi. Mẹ mình đặc biệt mới hầm xong."
Nhìn cái muỗng đã đưa tới bên miệng, nàng ngoan ngoãn chậm rãi ngậm lấy cái muỗng. Chỉ là mắt đẹp lại chăm chú nhìn Cố Thanh Mộc đang cúi đầu nhẹ nhàng thổi canh trong chén. Dáng vẻ này của A Mộc thật sự rất dịu dàng.
Chỉ chốc lát sau, chén liền thấy đáy. Cố Thanh Mộc thấy nàng thật sự đói bụng, liền múc thêm một chén. Cuối cùng, một hộp canh gà đen nhỏ cũng uống đến gần hết.
Cố Thanh Mộc nghiêm túc giúp nàng lau khóe môi dính nước canh, thanh đạm nói "Mình ở cùng cậu một lúc đi. Chờ dì kia tới."
"Được." Mang theo niềm vui thiếu nữ, Diệp Vãn An dẫn cô tới đi phòng ngủ hiện tại của mình.
Vẫn là phong cách thiên hướng đơn giản kiểu Âu như cũ. Thiết kế khiêm tốn rộng rãi. Chẳng qua có lẽ bởi vì thời gian dài không ai ở, nên căn phòng thiếu đi một phần hơi người.
Nàng ngoan ngoãn ngồi ở trên giường ôm Pikachu. Chỉ chỉ một quyển sách lịch sử thật dày đặt đầu giường, thanh âm dịu dàng nói "Cậu kể chuyện lịch sử cho mình đi. Mình muốn nghe."
Dù sao cũng không có việc gì, Cố Thanh Mộc giúp nàng đắp chăn xong, liền cầm cuốn sách lịch sử dày cộm kia lên. Quyển sách này chủ yếu nói về tiểu sử của các vị hoàng đế Trung Quốc cổ đại. Là loại Cố Thanh Mộc cảm thấy hứng thú. Tự nhiên hứng thú cũng tới. Lật đến trang thứ nhất là phần Hoàng Đế.
"Hoàng Đế là con của Thiếu Điển và Phù Bửu, vốn họ Công Tôn, sau sửa họ Cơ, cố xưng Cơ Hiên Viên. Sống ở gò Hiên Viên, tên gọi Hiên Viên thị, đóng đô tại Hữu Hùng, cũng xưng Hữu Hùng thị. Cũng có người gọi là 'Đế Hồng thị'. Theo sử sách, Hoàng Đế bởi vì có thổ đức chi thụy, cố hào Hoàng Đế..." Giọng cô trầm thấp dịu dàng, mang theo một loại cảm giác an toàn khó tả.
Diệp Vãn An chỉ cảm thấy mí mắt có chút nặng. Dựa vào gối chậm rãi nhắm hai mắt lại. Chỉ là tay trái quấn băng gạc lại giữ thật chặt góc áo Cố Thanh Mộc.
Cô kể đến một nửa cảm nhận được hô hấp bên cạnh dần trở nên ổn định kéo dài. Nhẹ nhàng buông quyển sách kia xuống. Đôi mắt trong lúc vô tình phát hiện nàng nắm vạt áo của mình, có chút bất đắc dĩ mà nở nụ cười. Là lo lắng mình sẽ lặng lẽ rời đi sao?
Tuy rằng động tác của cô rất nhẹ. Nhưng đối với người ngủ nông như nàng vẫn mở ra đôi mắt lim dim, thanh âm mềm nhẹ nói "A Mộc. Ở lại có được không?" Là thiếu nữ hồn nhiên có một không hai.
"Ngủ đi. Mình sẽ ở cùng cậu." Giọng cô vẫn dịu dàng như vậy. Mặt mày tràn đầy vẻ cưng chiều. Bàn tay trắng nõn nhẹ nhàng vỗ nhẹ lên tấm lưng mềm mại của nàng. Giống như dỗ dành đứa trẻ con, dỗ nàng đi vào giấc ngủ.
Biết cô sẽ không rời đi, nàng mới yên tâm mà nhắm mắt lại. Chẳng qua tay trái vẫn gắt gao nắm chặt góc áo của cô.
Bởi vì khôi phục rất tốt, cho nên không bao lâu Diệp Vãn An liền trở lại trường học. Ngoại trừ trên đôi tay trắng tinh không tì vết hơi có một ít vết bầm chưa bình phục. Những nơi khác trên cơ bản không có gì trở ngại.
Bởi vì tới gần cuối kỳ nghỉ hè, nhà trường tổ chức một đợt hoạt động trại hè đi tham quan học tập một tuần tại một khu nhà đại học Q danh tiếng lâu đời. Đương nhiên đây chỉ giới hạn trong top 20 học sinh xuất sắc nhất khối trong kỳ thi lần trước. Mục đích của nhà trường dĩ nhiên là vì khích lệ học sinh có thể nỗ lực học tập. Nâng cao danh tiếng trường học.
Sáng sớm sương mù vây quanh vườn trường. Trên sân thể dục rộng lớn đã có một số học sinh tham gia hoạt động trại hè đứng ở đó. Bởi vì top 20 mỗi khối, cho nên số người vẫn tương đối nhiều.
Cố Thanh Mộc chỉ xách một vali hành lý màu đen loại nhỏ cùng một cái balo màu đen. Đơn giản nhẹ nhàng thuận tiện.
Thời tiết tháng 5 vẫn tương đối oi bức. Cho nên cô chỉ mặc một bộ màu trắng ngắn tay phối cùng một chiếc áo sơmi kẻ sọc màu be. Mặt mày sáng sủa. Ôn nhuận như ngọc.
Đang lúc cô có chút nhàm chán, ánh mắt lại bị một bóng người phía xa hấp dẫn. Mái tóc đen nhánh của nàng được buộc lên cao, lộ ra cần cổ thiên nga trắng nõn. Một chút trang điểm nhàn nhạt tôn lên ngũ quan của nàng càng thêm tinh tế dịu dàng. Áo sơmi màu trắng gạo hơi quấn nhẹ vào trong chiếc váy lụa dài màu nâu nhạt. Bước chân nhẹ nhàng. Chậm rãi đi về phía cô.
Tựa như nghĩ đến gì đó, Cố Thanh Mộc tiến lên giúp nàng kéo chiếc vali hành lý cũng là loại nhỏ thuần trắng. Có chút kinh ngạc nói "Sao cậu lại tới đây?" Dù sao nàng cũng mới bệnh nặng vừa khỏi. Không cần tham gia loại hoạt động như này.
Diệp Vãn An nhìn cô bằng ánh mắt hiện lên ánh sáng lung linh dịu dàng, mang theo một tia nghịch ngợm nói "Bởi vì cậu tới nha." Đôi mắt xinh đẹp lưu chuyển tràn đầy phong tình.
Được rồi. Cố Thanh Mộc nói không thành lời. Một tay kéo vali hành lý của mình một tay kéo vali hành lý của nàng. Cô vẫn có chút không yên tâm vết thương trên tay nàng.
Rất nhanh xe khách sang trọng đưa đón đã tới. Cố Thanh Mộc tỉ mẩn xếp vali hành lý vào cốp xe xong mới lên xe.
Nàng giúp cô chiếm vị trí. Cố Thanh Mộc đeo balo ngồi ở bên cạnh nàng. Dọc đường đi toa xe đều rất yên tĩnh. Cố Thanh Mộc cúi mắt lật một quyển sách thể loại đầu tư. Mặt mày tuy rằng nghiêm túc, nhưng lòng lại có chút mất tập trung. Đây hình như là lần đầu tiên cô cùng Diệp Vãn An đi ra ngoài. Buổi tối rất có khả năng cũng nghỉ ngơi chung một chỗ. Tuy rằng hai người không phải chưa từng ngủ cùng nhau. Nhưng mà đây vẫn là rất không được tự nhiên.
Đang chuẩn bị liếc mắt nhìn Diệp Vãn An, bả vai đột nhiên nặng xuống. Cố Thanh Mộc rũ thấp mi mắt thấy vẻ mặt nàng an tĩnh, mặt đẹp tinh tế vẫn còn hiện lên một vẻ tái nhợt nhàn nhạt.
Cô nhẹ nhàng chậm chạp từ từ lấy một chiếc áo khoác màu đen từ trong balo. Một tay giúp nàng đắp lên. Vẻ mặt lúc này cưng chiều cùng đau lòng mà có lẽ là chính cô cũng không chú ý tới.
Thấy nàng ngủ rất an ổn, Cố Thanh Mộc mới chuyển tầm mắt đến cuốn sách đầu tư kia. Một bàn tay nhẹ nhàng lật trang sách.
Mà lúc này ở trên một chiếc xe khách khác, Giang Khuynh Ca mặt mày nghiêm túc giở sách. Tiêu điểm ánh mắt chưa từng rời khỏi quyển sách kia. Ngồi bên cạnh nàng chính là Đoạn Mộ Thừa.
Khoảng cách giữa hai người có thể thả một cái cặp sách. Gương mặt xinh đẹp luôn luôn hiển lộ tái nhợt của Đoạn Mộ Thừa hiếm khi có một chút hồng nhuận. Mùi hương trên người chị ấy vẫn dễ ngửi như vậy. Tuy rằng chị ấy vẫn không để ý tới cô. Nhưng mà có thể cùng chị ấy ở bên nhau cô liền rất vui vẻ.
Góc mặt chị ấy vẫn đẹp như vậy. Đoạn Mộ Thừa trong lòng vui vẻ nghĩ. Đôi mắt màu xám nhạt lộ ra vui mừng cùng hân hoan. Cô và chị còn ở chung một tuần. Nghĩ tới đây, tâm trạng của cô giống như bắn pháo hoa ngũ sắc. Vui vẻ vô cùng.
"Đoạn Mộ Thừa. Không được nhìn tôi." Ánh mắt Giang Khuynh Ca có chút lạnh. Giọng nói biểu lộ mất kiên nhẫn. Coi như là cách một khoảng cách, cô ấy cũng có thể cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng từ bên cạnh truyền đến.
"Được." Đoạn Mộ Thừa ngồi thẳng người. Ánh mắt nhìn về phía trước. Bộ dáng đứa trẻ ngoan.
"Tỷ tỷ. Chị muốn uống sữa chua không?" Tỷ tỷ vừa mới để ý đến cô. Đoạn Mộ Thừa mở túi nhỏ mang theo bên người, giọng có chút nhỏ. Chỉ có thể để cho hai người nghe thấy. Bởi vì Giang Khuynh Ca không thích cô kêu chị ấy là 'tỷ tỷ' ở nơi công cộng.
Cô biết cô ấy thích uống sữa chua vị táo đỏ. Cho nên cố ý chuẩn bị các nhãn hiệu sữa chua vị táo đỏ khác nhau. Đôi mắt màu xám tro lộ ra âm thầm chờ mong. Hy vọng cô ấy có thể để ý đến cô một chút.
Nhưng mà rất đáng tiếc, cô ấy từ đầu chí cuối đều không nói thêm một câu. Đợi thật lâu sau, vẫn không chờ được thanh âm chờ mong. Đôi mắt xám tro của Đoạn Mộ Thừa ảm đạm đi không ít. Cũng không dám xoay người liếc nhìn cô ấy. Chỉ có thể rầu rĩ mà đóng túi nhỏ kia lại.
Mà xe khách cũng dần dần tới trạm cuối đại học Q.
______________________
Editor: Phấn đấu đến giờ này làm xong chương bởi vì truyện đạt 10k view ($_$)
Hai bạn chẻ sắp về với nhau rồi. Nhớ bình chọn nha!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.