Ngộ Ma

Chương 11:




Sau khi Lăng Chiêu chạy thoát khỏi ‘Hàng ma trận’, chỉ dựa vào sức mạnh đột nhiên bộc phát mà chạy điên cuồng, cuối cùng dần dần không chống đỡ nổi, bị một nhánh cây dưới chân ngáng lại, lảo đảo ngã xuống đất. Hai mắt của hắn đã sớm nhìn không được nữa, trong bóng tối không phân biệt được phương hướng lại không dám ngừng lại, chỉ có thể cắn chặt răng bò dậy, tiếp tục dò dẫm nghiêng nghiêng ngả ngả đi về phía trước.
Hắn đoán Lăng Hoa nhất định đã quay lại sư môn, bẩm rõ mọi chuyện với sư tôn. Đại khái trên dưới Lăng môn rất nhanh sẽ xuất động tìm khắp lượt trên núi. Khoé môi nhấc lên một nụ cười khổ, Lăng Chiêu không biết bản thân còn có cơ hội xuống núi nữa hay không, có lẽ ngay sau một khắc, hắn sẽ bị các sư huynh khác tìm thấy, áp giải về Lăng môn.
Sau đó… Cũng giống như ma vật bị phong ấn trong động kia, bị thiết lập một chỗ cấm địa sau núi Lăng môn, bị nhốt ở đó cho đến chết?
Tứ chi tựa hồ đều đã tê dại, mỗi bước cất lên, phảng phất đều sẽ ngã xuống. Lăng Chiêu bất quá chỉ dựa vào nghị lực, liều mệnh đi về phía trước mà thôi. Nhưng một kẻ mắt mù có thể đi nhanh cỡ nào chứ, đường núi cơ bản là gập gềnh, khắp nơi đều là chướng ngại, hắn không ngừng té ngã, hai tay đã sớm dày đặc vết thương, máu tươi đầm đìa. Khi hắn lại lần nữa bước hụt, ngã mạnh xuống mặt đất, thái dương bất cẩn đập mạnh vào một khối nham thạch, trước mắt Lăng Chiêu tối đen, cuối cùng ngất xỉu.
Thể lực của hắn đã cạn kiệt, thật sự không thể chống đỡ được nữa

Cũng không biết đã qua bao lâu, Lăng Chiêu cuối cùng cũng từ từ tỉnh lại. Phản ứng đầu tiên chính là đau, phảng phất xương cốt toàn thân đều đã đứt đoạn. Cố sức muốn ngồi dậy, tay vừa cử động, bỗng nhiên phát giác có chút không đúng.
Nghi hoặc nâng tay lên, giật giật ngón tay, thế này mới phát hiện thì ra hai tay đã được băng bó. Lăng Chiêu không khỏi giật mình thất sắc, cuống quít sờ soạng bên người, chạm đến một mặt đá cứng rắn, lại sờ, cũng là một tấm vải mềm mại.
Tựa hồ có tiếng hô hấp khe khẽ truyền vào tai hắn, Lăng Chiêu lúc này mới hậu tri hậu giác phát hiện, bên cạnh có người!
“Ai!” Hắn gầm nhẹ một tiếng, hai tay quơ về một phía, đối phương tránh khỏi sự công kích của hắn, sau đó nắm chặt cổ tay hắn, không để ý đến sự chống cự của hắn mà mở bàn tay hắn ra, cố sức vẽ cái gì đó lên lòng bàn tay hắn.
Hình như đang viết chữ lên tay hắn?
Lăng Chiêu ngẩn người một lát, một lúc sau mới phân biệt được, người nọ viết hai chữ “Đừng sợ”
Đây là chuyện gì?
Lăng Chiêu ngơ ngác, còn chưa kịp phản ứng lại, người nọ đã buông hai tay hắn ra. Thanh âm sột soạt vang lên, cách một lát, một túi nước kề sát vào môi hắn. Lăng Chiêu không tự chủ mở miệng, một dòng nước nhỏ liền tràn vào cổ họng hắn.
Hắn quả thật khát muốn chết, uống một hơi hơn nửa túi nước, mới thở hổn hển rời đi. Người nọ thấy hắn nghiêng đầu đi, liền lấy túi nước đi, sau đó lại nhét một khối bánh vào tay hắn.
Lăng Chiêu cuối cùng hiểu được, người nọ, đại khái muốn cứu hắn?
Nhận thấy hình như đối phương cũng không có ác ý, Lăng Chiêu thầm thở phào nhẹ nhõm, thấp giọng nói: “Đa tạ” Sau đó liền bắt đầu gặm khối bánh đó. Đói kinh khủng, cũng không thể phân biệt rõ hương vị là ngon hay dở, cho đến khi ngồm ngoàm ăn xong khối bánh kia, mới cảm thấy tốt hơn một chút, cho dù nhìn không thấy cũng vẫn chuyển đầu nói một tiếng về phía người nọ “Xin hỏi… là các hạ cứu ta phải không?”
Sau một lúc lâu vẫn không nghe thấy tiếng trả lời, người nọ chỉ lại nhét một khối bánh vào tay hắn.
Lăng Chiêu có chút dở khóc dở cười, đẩy khối bánh đó về: “Đa tạ, ta đã ăn no rồi… Ách, các hạ vì sao không chịu mở miệng nói?”
Đáp lại hắn vẫn là một phiến trầm mặc, qua một lúc, tay hắn lại bị nắm lấy, người nọ lại bắt đầu viết chữ lên lòng bàn tay hắn. Nhất bút nhất hoạ, người nọ viết rất chậm, Lăng Chiêu dựa vào nét bút đọc ra: “Tại hạ bị câm bẩm sinh”
Hắn sửng sốt một lát, cuối cùng hiểu được, thì ra không phải là người nọ không chịu mở miệng mà là y không thể mở miệng được
Người nọ chính là một người câm
Lăng Chiêu ngẩn người một lát, sau khi phục hồi lại tinh thần, có chút xấu hổ nói: “Xin lỗi…”
Người nọ tựa hồ cũng không rất để ý, buông tay hắn ra, đỡ vai hắn, ý bảo hắn nằm xuống tiếp tục nghỉ ngơi một lát. Lăng Chiêu nhất thời cũng không biết nên nói gì, dù sao mặc kệ hắn nói cái gì, đối phương cũng không thể trả lời, đành phải thuận thế nằm xuống. Dưới thân mềm mại, đúng là đã được trải một tầng lá cây.
Bên tai nghe được tiếng gỗ cháy “lép bép”, chóp mũi ngửi được một mùi đất ẩm ướt, hơn nữa hai tay còn chạm được vách động, Lăng Chiêu ước chừng có thể phán đoán ra trước mắt mình hẳn là đang ở trong một cái sơn động.
Hắn cũng không biết vì sao bản thân hoảng sợ đi lạc đường mà chạy đến chỗ này, nhưng nếu người nọ đã cứu hắn, vì sao phải bố trí hắn trong một sơn động? Nếu là một tiều phu hoặc thôn dân bình thường dưới núi, không phải là nên cõng hắn về trong nhà sao? Cớ gì còn phí công phiền phức tìm một sơn động nghĩ chân?
Trong lòng nghi hoặc, liền mở miệng nói: “Đa tạ ân cứu giúp của các hạ, xin hỏi các hạ… Là thôn dân ở gần đây phải không?”
Người nọ dựa gần lại, viết mấy chữ ‘Không phải’ vào lòng bàn tay hắn, rồi dừng một chút, lại viết bốn chữ “Cầu đạo tu tiên”
Ước chừng là truyền đạt tốn sức, nên người nọ cũng chỉ kiếm vài từ mấu chốt viết xuống. Lăng Chiêu hiểu được, trong Thục sơn nguyên bản tụ tập phần đông người tu tiên, trừ Lăng môn, còn có rât nhiều phái khác, càng có không ít người tu tiên vô môn vô phái, không có chỗ ở cố định, tuỳ ngộ nhi an (tùy theo hoàn cảnh gặp phải mà an vui). Nói vậy người nọ cũng là một người tu tiên, trên đường đi qua nơi này, trùng hợp thấy mình đang hôn mê bất tỉnh, thuận tay cứu giúp, tìm một cái sơn động an trí Trong lòng vô cùng cảm kích, Lăng Chiêu thấp giọng nói: “Đại ân không lời nào cảm tạ hết được. Không biết tôn tính đại danh của ân nhân là gì, bình thường tu luyện ở đâu?”
Nếu có thể thuận lợi chạy thoát, ngày sau nhất định phải báo đáp ân cứu giúp của người này.
Người nọ lại không có nắm tay hắn viết chữ nữa, chỉ vỗ vỗ vai hắn, đại khái bảo hắn không cần để tâm. Lăng Chiểu ngẩn người, nghe thấy người nọ đi đến một bên, tựa hồ cũng nằm xuống, liền không hề mở miệng nói chuyện nữa. Nghĩ đến tình cảnh trước mắt, lo lắng không nói nên lời, nhưng cũng vô kế khả thi, đành thở dài nặng nề, cũng nhắm mắt lại.

Vừa tỉnh dậy, cũng không biết là ban ngày vẫn là đêm tối. Lăng Chiêu sờ soạng ngồi dậy, chỉ thấy tứ chi vẫn giống như trước, đau đớn không ngừng tản ra từ tận xương tuỷ. Hắn bị giam trong Hàng ma trận một hồi lâu, thương đến ngũ tạng lục phủ, lúc chạy trốn bất quá là cắn răng gượng ép chống đỡ, giờ mới thật sự cảm thụ được loại đau đớn kịch liệt này vẫn còn đang ăn mòn thân thể hắn.
Hắn cố sức muốn đứng lên, nhưng vừa cử động, liền nhịn không được rên rỉ một tiếng, trên trán đầm đìa mồ hôi lanh. Một đôi tay vươn tới, đỡ vai hắn, dẫn hắn ngồi xuống, lập tức một cái khăn thấm ướt kề sát vào mặt hắn, cũng là người nọ cẩn thận lau mặt cho hắn.
Lăng Chiêu không khỏi hơi xấu hổ, dọc đường đi hắn nghiêng ngả lảo đảo, chỉ sợ mặt mũi đã lấm lem đầy bùn đất. Lực tay của người nọ rất khẽ, cử chỉ ôn nhu, sau khi tử tế giúp hắn lau sạch mặt, liền đỡ hắn ngồi xếp bằng, hai tay để sau lưng hắn, lập tức Lăng Chiêu liền cảm thấy có một luồng nội lực thuần hậu, chậm rãi truyền vào cơ thể.
Hắn ngẩn người, liền đoán được, người nọ đang dùng nội lực trị thương cho hắn.
Lúc này trong lòng hắn, đã không thể hình dùng bằng hai chữ cảm kích. Bất quá là bèo nước tương phùng, người nọ chẳng những cứu hắn, còn hao phí nội lực trị thương giúp hắn… Trên đời này sao lại có người tốt như vậy?
Vận công gần một nén hương mới xong, người đó chậm rãi thu tay, kéo tay Lăng Chiêu, viết mấy chữ vào lòng bàn tay hắn “Trong cơ thể của ngươi có ma khí”
Lăng Chiêu không khỏi giật mình, thầm nghĩ người tu tiên và ma vật cho tới giờ luôn đối lập, người nọ cũng là người tu tiên, phát giác trong cơ thể mình có chứa ma khí … Có thể nào, sẽ coi hắn là ma vật không?
Cảm thấy nóng ruột, vội vàng mở miệng: “Ta không phải là ma vật! Chỉ là hôm qua bị một yêu vật đuôi xà áo đỏ đánh bị thương, có lẽ là bị nàng… truyền một ít ma khí vào cơ thể.”
Hắn cũng biết những lời này nghe có vẻ rất kì quặc, nhưng cũng không thể chú ý nhiều lắm, mặc kệ người nọ tin hay không tin, liền đem mọi việc đêm đó kể lại tường tận. Nguyên bản trong lòng chất chứa đầy uỷ khuất phẫn hận, nên nói đến chỗ kích động, hốc mắt cũng không khỏi đỏ hồng. Người nọ yên lặng đè lại vai hắn, sau đó viết vào lòng bàn tay hắn mấy chữ “Ta tin ngươi”
Nháy mắt Lăng Chiêu sững sờ, sau một lúc, hơi hơi nghiêng đầu, không dám để cho người nọ nhìn thấy hắn suýt chút nữa không kìm được nước mắt.
Nếu những lời này là do sư huynh thành tâm thật ý nói với hắn, nếu sư huynh cũng chịu tin hắn, nghe hắn giải thích, hắn… Sao lại có thể rơi xuống tình cảnh thê thảm như giờ?
“Không thể ngờ được… Sư huynh không chịu tin ta, cũng chỉ có ân nhân … mới tin ta”
Mấy vị sư huynh đệ đồng môn sớm chiều gặp gỡ, thế nhưng không bằng một người lạ ‘bèo nước tương phùng’. Lăng Chiêu vô cùng chua sót, con ngươi lờ nhờ mở to ảm đạm vô quang.
Bàn tay của người nọ nắm chặt lấy tay hắn hơi hơi run rẩy một chút, sau đó mới thả lỏng rời đi. Lại vỗ vỗ vai hắn, tỏ ý an ủi.
Lăng Chiêu cúi thấp đầu, một khoảng trầm mặc trôi qua, mặt hắn đột nhiên từ từ đỏ lên, thân thể cũng khó chịu vặn vẹo hai cái.
Hắn… Hắn mắc tiểu, muốn đi giải toả.
Đây là hiện tượng sinh lí tự nhiên, hắn cũng không có biện pháp. Chỉ là bây giờ mắt không thấy đường, cũng không biết nên đi chỗ nào thích hợp, đấu tranh hơn nữa ngày, rốt cuộc đỏ mặt mở miệng: “Này.. này gần đây… Có mao xí không?”
Lời vừa thốt ra, Lăng Chiêu liền cảm thấy mình thật sự đã nói ra một câu ngu xuẩn. Trong sơn động thì lấy đâu ra mao xí? Người nọ tựa hồ cũng ngẩn người một chút, một lát sau, mới giơ tay kéo hắn dẫn đi đến một bên. Ước chừng đi hơn mười bước, người nọ ngừng bước, xoay người hắn về một phương hướng, ý bảo hắn có thể tự đi giải toả rồi.
Khuôn mặt của Lăng Chiêu đỏ bừng gần như sắp xuất huyết, người nọ tựa hồ nhận thấy hắn đang xấu hổ, cũng tránh đi. Lăng Chiêu nghe tiếng bước chân của y càng lúc càng xa, mới vươn tay dò xét về phía trước, trước mặt hình như là gốc cây, có lẽ người nọ đã mang hắn ra ngoài sơn động rồi tìm một chỗ cho hắn giải toả.
Lăng Chiêu vội vội vàng vàng giải quyết xong, cũng không dám mở miệng gọi người nọ đến đỡ hắn trở về, liền tự xoay người chậm rãi dò dẫm trở về. Đi không được mấy bước, người nọ vẫn là lại đây, như trước đỡ hắn về trong sơn động.
“Cảm… cảm ơn” Lăng Chiêu mặt đỏ tía tai thấp giọng nói.
Người nọ như đang cười, khe khẽ “a” một tiếng, trầm trầm, như một dòng khí, khếch tán vào trong tai Lăng Chiêu
Rõ ràng không phát ra thanh âm, Lăng Chiêu lại biết y đang cười. Trong nháy mắt, mặt của hắn lại càng đỏ bừng.
Vô cớ cảm thấy ngượng ngùng… Rõ ràng đều là nam nhân, mặc dù bị nhìn thấy thì cũng có cái gì phải cuống! Lăng Chiêu cố gắng tự trấn định, nỗ lực khiến cho mặt của mình bớt đỏ ửng. Cũng may sau khi người nọ mang hắn về đến sơn động, viết vào lòng bàn tay hắn tỏ ý muốn ra ngoài tìm chút nước về, liền rời đi, Lăng Chiêu yên lặng ngồi trên cái ‘giường’ được trải bằng lá cây, chờ người nọ đi rồi, liền sờ soạng bốn phí, muốn làm quen với hoàn cảnh trong động.
Ít nhất, lần sau hắn muốn đi giải toả cũng không cần người nọ hỗ trợ.
Bám lấy vách động chậm rãi đi một vòng quanh sơn động, Lăng Chiêu chạm đến cửa động, đang chần chờ tính toán có nên ra ngoài hay không, đột nhiên nghe thấy một loạt tiếng bước chân dồn dập truyền tới từ phía xa, tựa hồ không chỉ có một người. Giật mình, vội vàng rụt người lại, trốn đến sau mặt của một khối nham thạch. Tiếng bước chân dần dần đến gần, lại nghe thấy một thanh âm nói: “Khắp sau núi đều mau lật tung rồi, cũng không thấy tiểu sư đệ, là chạy đến chỗ nào không biết?”
Âm thanh hắn nghe thấy là của lục sư huynh, lập tức ngực đột nhiên buộc chặt, kìm hãm hô hấp, không dám phát ra một chút tiếng động. Sau đó lại nghe thấy một thanh âm khác nói: “Ở đây có một cái sơn động, muốn vào nhìn không?”
Trái tim của Lăng Chiêu lập tức nhảy lên tận cuống họng, hai tay không khỏi siết chặt, thầm nghĩ nếu hai vị sư huynh thật sự xông vào, bản thân có thể có mấy phần thắng?
… Sợ là một phần cũng không có đi?
Ngay tại tiếng bước chân càng lúc càng tới gần chỗ của hắn, đột nhiên nghe thấy một thanh âm nói: “Hai người các ngươi, không phải canh giữ sau núi sao? Sao lại chạy đến chỗ này?”
Đúng là thanh âm của đại sư huynh
Tim của Lăng Chiêu nhất thời trầm xuống. .. Ngay cả đại sư huynh cũng đến, xem ra lần nay hắn gặp phải tuyệt cảnh khó thoát rồi.
Chỉ nghe một vị sư huynh kinh ngạc nói: “Đại sư huynh, ngươi sao lại ở đây?”
Một vị sư huynh khác nói “Ta và lục sư đệ đi dọc theo hậu sơn tìm một lần, vẫn không tìm thấy tiểu sư đệ. Vì thế liền tìm đến chỗ này, thấy ở đây có cái sơn động, đang tính tiến vào xem”
Thanh âm của đại sư huynh thản nhiên truyền đến: “Ta cũng vừa mới tìm tiểu sư đệ ở gần đây. Sơn động này là chỗ tu luyện của bạn bè ta, có lẽ đã thiết kết gới, vẫn không nên xông vào quấy rầy hắn thôi”
Hai vị sư huynh kinh ngạc thốt lên một tiếng, lại nghe đại sư huynh nói: “Tiểu sư đệ bị trọng thương, mắt không thể thấy, có thể trốn bao xa? Nói vậy vẫn còn ở trong hậu sơn, chúng ta vẫn nên trở về tìm cẩn thận một lần nữa đi”
Nói xong liền dẫn đầu đi, hai vị sư huynh kia cũng rời đi theo.
Tiếng bước chân của ba người truyền vào tai Lăng Chiêu càng lúc càng xa, đổ một thân mồ hôi lạnh, thầm than may mắn, chậm rãi đi ra từ sau tảng nham thạch, đi được mấy bước, hai tay dò dẫm về phía trước, quả nhiên chạm đến kết giới.
Xem ra lúc người nọ rời đi, không an tâm để một mình hắn ở trong sơn động, vì vậy thiết hạ kết giới để bảo vệ hắn chu toàn?
Lăng Chiêu chậm rãi sờ soạng về trong động, ngồi xuống, ngẩn người xuất thần.
Nghe lời của đại sư huynh mới nãy… Nơi này, là chỗ tu luyện của một vị bạn bè của y? Đó là ân nhân đã cứu hắn sao?
Không ngờ người cứu hắn lại nhận thức đại sư huynh … Cung may y nhận thức đại sư huynh, bản thân mới coi như tránh được một kiếp
Nếu người nọ biết, hắn bị thương trong tay bạn bè của y, còn bị bị môn phái của bạn bè y truy tìm tứ phía, không biết… Còn có thể tin hắn, cứu hắn?
Cười khổ một tiếng, Lăng Chiêu chỉ có thể âm thầm hi vọng, người nọ ngàn vạn lần không cần gặp được đại sư huynh của hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.