Ngộ Ma

Chương 28:




Lăng Chiêu chậm rãi đứng dậy từ trong kết giới vỡ nát, đôi mắt đỏ đậm như máu, trợn mắt nhìn về phía Lăng Hoa vừa biến mất, thật lâu sau, bỗng nhiên bật ra một tràng cười điên loạn làm người ta rợn tóc gáy.
“Ha ha…… Ha ha ha ha……” Chỉ thấy vị chủ nhân vạn hư cung dung nhan yêu dã, khí thế bức người kia, nay hai tròng mắt trống rỗng, tóc dài rối tung xõa sau vai, ma khí tỏa khắp người, một tay siết chặt miếng ngọc bội kia, tay còn lại thì cố sức giơ lên như muốn bắt được thứ gì trong hư không, “Sư huynh chết rồi…… Y cũng đã chết…… Ha ha ha……”
Nụ cười này càng lúc càng trở nên điên cuồng, thân thể của Lăng Chiêu lảo đảo, lung lay muốn ngã
Mấy ngàn năm qua, người hắn luôn điên cuồng nhớ nhung tìm kiếm, cùng với người hắn luôn căm hận, đều đã không còn. Chấp niệm nháy mắt thành không, vậy hắn… Chờ đợi rất lâu trong những năm tháng dằng dặc như vậy, rốt cục là vì cái gì?
Nỗi đau đớn không chỗ phát tiết này, phải làm thế nào mới có thể dịu đi?
Lăng Chiêu chậm rãi quay đầu, đôi mắt đỏ đậm trống rỗng vô thần nhìn qua.
“Chết rồi… đều chết cả rồi…”
Ma khí mất không chế tràn ra khỏi cơ thể hắn, càng lúc càng nhanh, càng lúc càng mãnh liệt, như một cơn lốc xoáy, thổi quét trong điện, cả tòa vạn hư cung, cũng bị lay động đến run run, như thể sắp bị phá hủy
“Không hay!” Dung sâm đột nhiên biến sắc, vội vàng ôm Lâm Hư vẫn còn đang chìm trong đau xót vào trong lòng, nhanh chóng chạy ra ngoài cửa điện, “Hắn muốn phá hủy toàn bộ vạn hư cung!”
Vừa dứt lời, liền nghe thấy một tiếng nổ lớn, toàn bộ vạn hư cung nháy mắt sụp đổ. Trong tiếng cười lớn như điên như cuồng, chỉ thấy một luồng ma khí bay lên trời, thẳng hướng phía ngoài ma vực, sau đó lập tức biến mất không chút dấu vết

Dưới chân thục sơn, đột nhiên xuất hiện ma khí mãnh liệt. Nơi này vốn là nơi phần đông người tu tiên tụ tập, mặc dù cũng có không ít yêu vật mượn linh mạch của nơi này để tu luyện, nhưng đều sẽ thật cẩn thận, hẳn sẽ không tùy ý phóng yêu khí để trêu chọc phiền toái. Ngày thường dù có ma vật đến, cũng biết tự giấu ma khí, cẩn thận làm việc, nên ma vật mang theo ma khí mãnh liệt đến như lần này, thật đúng là lần đâu tiên
Nhất thời, các môn phái tu chân lớn trong thục sơn đều chuẩn bị sẵn sàng trận địa để nghênh đón. Ai ngờ ngay lúc ma khí kia xuất hiện, lại thấy có một luồng yêu khác, khí thế vạn phần, đột nhiên hiện lên, còn hướng thẳng về phương hướng có luồng ma khí kia
Dựa vào trực giác của người tu tiên, ma vật vừa tiến vào thục sơn này, cùng với yêu vật đến đón tiếp kia, đạo hạnh ít nhất đều trên mấy ngàn năm. Cường địch như thế, các môn phái lớn cũng không dám mạo muội phái đệ tử đi tra xét chịu chết, chỉ đồng loạt lập pháp trận kết giới, rồi án binh bất động, đứng xem hai thứ kia rốt cục định làm gì
Nếu trùng hợp là địch của nhau, đổ lại vừa lúc làm bọn chúng đánh thành ngươi chết ta sống. Chưởng môn của mấy môn phái lớn gần như đều ôm suy nghĩ này.
Vì thế dưới tình huống không người ngăn trở, Lăng Chiêu lập tức đến trước sơn động quen thuộc kia. Trong tay của hắn vẫn nắm chặt miếng ngọc bội kia, ánh mắt trống rỗng, ngây ngốc bước vào sơn động, nhưng rồi bỗng nhiên toàn thân chấn động
Trong động vốn hẳn không một bóng người, nhưng lại có một bóng người đang đứng lặng, khoanh tay đưa lưng về phía cửa động, cả người bị bao phủ trong một mảng âm u. Trong một khoảnh khắc này, Lăng Chiêu gần như run bật lên. Hắn cẩn thận đi từng bước từng bước vào sâu trong động, rất sợ bóng người kia đảo mắt sẽ thành mây khói
Thì ra sư huynh lừa hắn, người nọ chưa chết, cuối cùng vẫn trở lại rồi, trở lại đây chờ hắn —
Sau đó hắn cuối cùng cũng đến gần, cũng nhìn rõ
Đó là một nữ tử áo vàng đen, toàn thân tỏa ra yêu khí dày đặc. Nàng từ từ quay đầu lại, không chút biến sắc nhìn hướng Lăng Chiêu. Niềm vui sướng to lớn nháy mắt thành hư không, hai mắt Lăng Chiêu thoáng chốc lại trở về một màu đỏ đậm, tay giơ lên, ma khí như mũi kiếm đánh thẳng về phía nữ tử kia, điên cuồng gào to: “Yêu vật ở đâu đến, sao dám xuất hiện ở đây!”
Nữ tử kia tất nhiên chính là Âm Sơn quân . Đối mặt với ma khí do Lăng Chiêu đánh tới, thân nàng lóe lên, trườn đi như rắn, hai tay áo vung lên, tránh được công kích, trên mặt lộ ra một nụ cười lạnh lùng: “Ta ở đây, là để chờ một người”
Lăng Chiêu lập tức ngẩn người. Giấu đi sát ý, hắn chậm rãi mở miệng: “Người nào?”
“Ba ngàn năm trước, người nọ từng mượn ta một gốc huyết lân thảo, nói muốn đi cứu người. Sau đó lại lấy đi như ý chung của ta, mãi chưa trả lại. Ta ở đây chờ y, chính là vì muốn đòi lại vật y đã mượn của ta”
Tròng mắt của Lăng Chiêu thình lình co lại, giọng nói không kìm được run rẩy: “Người nọ… đã đi đâu?”
Nụ cười trên mặt Âm Sơn quân càng lạnh thêm mấy phần: “Mấy ngày trước, người nọ có đến tạm biệt ta, nói y muốn đi…” Tầm mắt của nàng lạnh lùng rơi trên mặt Lăng Chiêu, gằn từng tiếng: “Bắc thiên ma vực”
Thân thể của Lăng Chiêu giật mạnh, vẻ điên cuồng lại nổi lên, nhìn thẳng Âm Sơn quân mà khàn giọng nói: “Ngươi lặp lại lần nữa? Người nọ là ai?”
Âm Sơn quân hơi hơi nhấc tay lên, sát khí đã tụ lại trên đầu ngón tay, chút cười lạnh lùng kia cũng dần dần biến thành sát ý dày đặc: “Tên ngốc kia, tên là Lăng Hoa”
Lăng Chiêu nhất thời như bị sét đánh, mặt mũi phút chốc không còn chút máu, thân thể lung lay, thì thào nói: “Không thể nào… không thể nào… ” Rồi đột nhiên bắt đầu cười điên cuồng, toàn thân tỏa ra sát khí dày đặc, túm chặt lấy cổ áo của Âm Sơn quân , “Sao có thể là y? Ngươi lừa ta, đúng không?”
Âm Sơn quân lạnh lùng cười: “Ta lừa ngươi làm gì? Năm đó lúc ngươi bị mù, người giúp ngươi nuốt xuống huyết lân thảo, chính là ta. Ai ngờ ngươi mắt mù tim cũng mù, Lăng Hoa phí hết sức lực mới cứu được ngươi, còn ngươi đã báo đáp y thế nào? Biết rõ Lăng Hoa hận nhất ma vật, còn cố tình nhập ma, nay y bị ngươi làm hồn phi phách tán, thế đã thõa nguyện của ngươi chưa?”
Sau mỗi một câu của nàng, thần sắc của Lăng Chiêu càng điên cuồng thêm một phần, ma khí mất khống chế tăng vọt, ầm ầm đánh về phía Âm Sơn quân : “Nếu ngươi đã biết y là ai, vì sao mấy lần ta đến thục sơn tìm y, ngươi lại chưa từng xuất hiện, cũng không nói rõ với ta? Biết rõ ta hận y, vì sao không ngăn ta —”
Trong mắt Âm Sơn quân lóe lên một chút buồn bã: “Ai kêu ta từng đáp ứng với tên ngốc đó… tuyệt đối không tiết lộ nửa câu về thân phận của y”
Nếu nàng không giữ lời, sớm một bước báo thân phận của Lăng Hoa cho huyễn ma, có lẽ Lăng Hoa sẽ không rơi vào kết cục hiện giờ. Chỉ là nàng thấy Lăng Hoa khó khăn lắm mới đắc đạo thành tiên, lại thật sự không muốn vướng vào rắc rối, nàng cứ tưởng sau khi Lăng Hoa vào thiên đình, dần dần sẽ tự tháo gỡ được tâm ma, quên hết trước kia, sẽ không còn dính líu với huyễn ma nữa. Nhưng không đoán được, ân oán yêu ghét dây dưa mấy ngàn năm giữa bọn họ, chưa từng có ngày tiêu tán
Mắt thấy bộ dáng Lăng Chiêu gần như mất khống chế, nàng chậm rãi nở nụ cười
Huyễn ma của bắc thiên ma vực, ma vật giỏi mê hoặc lòng người, có thể khiến người đau lòng mà chết trong truyền thuyết. Có phải đây là lần đầu tiên nếm thử mùi vị của đau lòng?
Nhưng… vẫn chưa đủ
Đôi mắt của Âm Sơn quân lạnh xuống, khuôn mặt xinh đẹp nháy mắt trở nên dữ tợn, há to miệng, cái lưỡi đỏ tươi phun ra, răng nanh sắc bén lóe hàn quang, mơ hồ có thể thấy được đỉnh răng còn rỉ độc. Đuôi rắn có vảy màu vàng đen nháy mắt quấn lấy thắt lưng của Lăng Chiêu, từ từ siết chặt, nàng há mồm táp tới cổ họng của hắn
Bạch mi phúc tu luyện mấy ngàn năm, chỉ một giọt chất độc, liền có thể khiến người ta xương cốt tan biến
Lăng Chiêu vẫn không cử động, ánh mắt trống rỗng, mặc bản thể của Âm Sơn quân quấn lấy thân thể của hắn. Khoảnh khắc Âm Sơn quân táp về phía hắn, bỗng nhiên thân thể run lên, lập tức có ngàn vạn luồng ma khí nháy mắt đâm xuyên qua thân thể nàng
Nàng đã quên… ma vật sinh ra trong hư vô hỗn độn, sao bị nọc độc tổn thương. Ma vật không có máu thịt, cho dù bị đuôi rắn của nàng siết thành bột phấn, cũng có thể tự hóa ra từ hư không
Yêu vật, trước giờ chưa từng là đối thủ của ma vật
Thân rắn mềm oặt xụi lơ khỏi thắt lưng của Lăng Chiêu, Lăng Chiêu chậm rãi cúi đầu, nhìn con bạch mi phúc đang nằm trên mặt đất đã vô lực biến thành hình người kia
Năm đó lúc hắn bị mù, kẻ giúp hắn nuốt xuống huyết lân thảo, chính là nàng sao?
“Ta không giết ngươi” Giọng nói không chút tình cảm vang lên trên đầu nàng, “Ngươi cũng đừng đến tìm đường chết nữa”
Thân thể Âm Sơn quân chậm rãi nhúc nhích một chút, cố gắng ngẩng đầu lên, sát ý trong mắt vẫn còn, chỉ là lòng có dư mà lực thì không đủ. Trơ mắt nhìn Lăng Chiêu xoay người biến mất trước mắt nàng, cuối cùng cũng chỉ có thể vô lực cúi thấp đầu. Sau đó cuộn mình thành một khối, không hề nhúc nhích nữa
Vết thương của nàng không đủ để mất mạng, chỉ là, nếu nàng không nhanh tìm một chỗ trốn để trị thương, thì khó đảm bảo sẽ không có yêu vật khác nhân cơ hội đánh lén nàng, cướp đi nội đạn trong cơ thể nàng.
Mạnh nuốt yếu, vốn là phương thức sinh tồn của tất cả sinh vật
Chỉ là nàng đã không còn quan tâm nữa. Nàng không hề chấp nhất sinh mạng dài ngắn, sống mấy ngàn năm, đối với nàng mà nói, đã đủ rồi. Trong sinh mệnh dài dòng, cũng chỉ có người nọ, đáng để nàng có vài phần kính trọng. Canh giữ ở thục sơn chưa từng rời đi, cũng chẳng qua vì chờ người nọ ngẫu nhiên sẽ đến tìm nàng uống rượu
Nếu, người nọ đã không còn…
Thì nàng cũng liền sống chết do trời, không còn luyến tiếc

Sau khi rời khỏi sơn động, vẻ điên cuồng trên mặt Lăng Chiêu không ngờ lại dần dần bình ổn xuống, hai mắt cũng từ màu đỏ đậm trở về màu ám vàng. Hắn hóa ra một hộp ngọc trong lòng bàn tay, khóe môi lộ ra một nụ cười lạnh lẽo: “Sư huynh, ngươi lừa ta bao nhiêu lần như thế, ta đều có thể không so đo. Chỉ lần này, lại tuyệt đối khó tha thứ cho ngươi”
Thứ hắn muốn, thứ duy nhất cố chấp, chẳng qua là một người mà thôi. Trên đời này sao lại có người tàn nhẫn như Lăng Hoa, biết rõ hắn muốn vật gì, lại thà chết cũng không chịu mở miệng nói rõ sự thật
Thà đồng quy vu tận với hắn, cũng không muốn thừa nhận mình chính là người đã cứu hắn
Ngươi có từng động lòng với ta không, sư huynh?
Lúc lừa ta, nói người nọ đã chết, tim của ngươi có phải cũng đã chết không, sư huynh?
Lăng Chiêu ngửa mặt cười lớn, người hắn luôn coi như báu vật, chỉ muốn giữ lại bên người, người sẽ không bao giờ tổn thương hắn, lại bị hắn đâm một đao, sau đó tra tấn sống không bằng chết, cuối cùng hồn phi phách tán trước mặt hắn
Ngươi cố ý phải không, sư huynh?
“Tam hoa của tiên gia, như tam hồn của con người. Nếu kim hoa của ngươi đang nằm trong tay ta, ta sẽ giúp ngươi tố cốt trọng sinh. Một ngàn năm cũng được, một vạn năm cũng tốt, cho dù phải lên trời xuống đất, ta cũng nhất định có thể làm kim hoa sinh ngân hoa, ngân hoa sinh duyên hoa, khiến tam hoa của ngươi tụ lại, khởi tử hồi sinh”
Khóe môi của hắn, chậm rãi nhếch lên một nụ cười nhẹ, ba phần hận, bảy phần đau
“Sau đó, chúng ta sẽ từ từ tính toán lại nợ cũ, sư huynh”
Lòng bàn tay siết lại, hộp ngọc lại chui vào trong cơ thể. Lăng Chiêu vung tay áo, thân thể nháy mắt biến mất không thấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.