Ngoại Thích Chi Nữ

Chương 124:




mười sáu tháng năm, năm Khánh An thứ bảy, tửu lâu lớn nhất kinh thành -Lăng Yên các.
sinh ý của Lăng Yên các rất tốt, không chỉ bởi vì Lăng Yên các có đồ ăn ngon, phong vị đặc biệt, tửu lâu bố trí thanh nhã thoải mái dễ chịu, còn có một nguyên nhân là cửa sổ trên tầng cao nhất Lăng Yên, có thể đem toàn bộ cảnh tượng náo nhiệt của phố đông thu vào đáy mắt. Phố đông là con đường phồn hoa náo nhiệt nhất kinh thành, mỗi ngày đều có không biết bao nhiêu quan to hiển quý, các tiểu thư, phu nhân ra ra vào vào trên con đường này, ở chỗ này ngươi luôn có thể nhìn thấy phong cảnh ngươi muốn gặp, nhìn thấy người ngươi muốn gặp, để cho người ta mơ màng.
Minh Lạc đang cùng đường tỷ Minh Tú, và đường muội Minh Viện dùng thiện, lại đột nhiên nghe được thanh âm huyên náo phía dưới,nàng quay đầu ra cửa sổ nhìn, liền thấy các đạt quan quý nhân quen thuộc tới tới đi đi, dân chúng phố đông vậy mà đều đứng về hai bên, hướng về phía một đôi nhân mã kích động reo hò.
Minh Viện hướng về tiểu nhị lúc trước đang phục thị, lúc này cũng chạy tới bên cửa sổ hướng xuống dưới nói: "Tiểu nhị, là người nào đang cưỡi ngựa vậy, lại làm nhiều người vây xem reo hò như vậy?"
trên mặt tiểu nhị khó nén vẻ hưng phấn, nói: "Kia là Túc vương điện hạ a. Những ngày qua trong kinh náo động, chắc hẳn cô nương một mực ở trong nhà không có đi ra ngoài, cho nên không biết tình hình bên ngoài. Hơn nửa tháng trước Túc vương điện hạ giải vây cho kinh thành, có thể được tính là ân nhân cứu mạng của chúng ta, cho nên mấy ngày nay phàm là Túc vương điện hạ xuất hành, đều sẽ dẫn tới bách tính đi theo reo hò, không người nào không nghĩ muốn thấy tận mắt thấy Chiến Thần Điện hạ của chúng ta. Nghe nói, khi điện hạ ở biên cương cũng tất chiến tất thắng..."
không biết tiểu nhị đã nhẫn nhịn bao lâu, lời này vừa nói ra liền nói không dứt, còn càng nói càng hưng phấn, hai mắt tỏa ánh sáng, vẻ sung kính Túc vương lộ rõ trên mặt. trong thanh âm lải nhải của hắn, Minh Lạc một mực nhìn người phía dưới, từ xa mà đến gần, lại từ gần đến xa, chẳng biết tại sao, lúc người kia đạp ngựa đến dưới lầu, trông thấy khôi giáp của hắn lóe ánh sáng dưới ánh mặt trời, còn có trường kiếm bên hông, nhịp tim nàng vậy mà nhanh mấy nhịp.
tiểu nhị kia nói: "Nghe nói Túc vương điện hạ nhiều năm chinh chiến sa trường, một lòng chống cự ngoại địch, đến nay đều chưa cưới vợ, ngay cả một cái cơ thiếp đều không có, hiện nay, trong kinh không biết bao nhiêu huân quý thế gia muốn đem nữ nhi nhà mình đến Túc vương phủ đâu, thật sự là không biết, cô nương nhà ai có thể có phúc khí như vậy."
đại nha hoàn của Minh Tú ho một tiếng, lúc này tiểu nhị kia mới ý thức được mình vừa nói gì, bận bịu ngượng ngùng cáo lỗi một tiếng, thầm nghĩ, nhìn quần áo cách ăn mặc phô trương của mấy vị này cô nương tất không phải cô nương nhà bình thường. Minh Tú cười nói: "không có gì đáng ngại, tiểu nhị ngươi pha cho chúng ta một bình trà."
tiểu nhị bận bịu đồng ý trơn tru rời đi. lúc này Minh Tú mới cười nhìn về phía Minh Lạc, nói: "thật sự là không biết cô nương nhà ai có phúc khí như vậy đâu."
trong nháy mắt mặt Minh Lạc liền đỏ lên. người Minh gia đều biết, thái hậu nương nương có ý gả Minh Lạc cho Túc vương. Minh gia trước kia định gả Minh Lạc cho thế tử Tây Phiền vương, hiện nay việc này đột nhiên liền yên tĩnh trở lại, không cần nói cũng biết ý là gì.
***
Mùng mười tháng sáu, kỵ xạ trận hoàng gia.
Minh Lạc nhìn sắc mặt đạm mạc của Túc vương, cười nói: " tiễn thuật của Túc vương điện hạ, thần nữ sao có thể không tin, bệ hạ, người sai người lấy đốt hương đi, thần nữ nguyện làm thử một lần."
Từ Tây Ninh đến kinh thành, nữ tử ái mộ Triệu Thành rất nhiều, gia tộc muốn đem nữ nhi gả cho hắn cũng rất nhiều, hắn đã sớm biết dự định của Minh thái hậu cùng Minh gia, nguyên bản hắn cũng không có để ở trong lòng, muốn gả nữ nhi Minh gia cho hắn, dù là nữ nhi của Minh Trọng Hằng, bọn hắn cũng không tránh khỏi nghĩ nhiều. Thế nhưng là giờ phút này Triệu Thành nhìn nữ hài tử mỉm cười trước mặt, mặt nho nhỏ, ánh mắt lại sáng ngời, giống như là cực quang trong sa mạc, một khắc này, hắn đột nhiên cảm thấy, kỳ thật cưới nàng cũng không có gì, dù sao nàng là nữ nhi của Minh Trọng Hằng. ***
Năm Khánh An thứ tám, ngày hai mươi mốt tháng chín, hai người đại hôn. Cuối tháng chín, Triệu Thành rời kinh đến bắc địa, mười ngày sau, biểu muội của Triệu Thành -Lăng Chiêu hồi kinh đến vương phủ tìm nơi nương tựa, Minh Lạc dàn xếp tại khách vườn. Bởi vì Lăng Chiêu là huyết mạch duy nhất của mẫu cữu ruột thịt Triệu Thành để lại, Minh Lạc mười phân chiếu cố các nàng."Ngẫu nhiên" từ chỗ Lâm ma ma biết được ngày hôm đó là sinh nhật Lăng Chiêu, Minh Lạc liền tự mình từ đồ trang sức của mình chọn lấy một bộ đồ trang sức trân châu dự định làm lễ vật sinh nhật đưa cho nàng. Nàng mang theo lễ vật đi khách vườn, chỉ là chưa đến viện tử của Lăng Chiêu, ở trong vườn nhìn thấy Lăng Chiêu cùng Lâm ma ma, dường như Lâm ma ma đang bồi Lăng Chiêu ngắt lấy hoa tươi. từ trước đến nay vị Lăng cô nương vẫn lịch sự tao nhã như vậy. Minh Lạc đang định gọi các nàng, nhưng nghe được các nàng nói chuyện lại dừng lại bước chân.
"Ma ma, vương phi nương nương là cháu gái thái hậu nương nương, Minh gia quyền cao chức trọng, biểu ca đã cưới nàng, ma ma nói, có phải là ta nên sớm một chút rời đi cho thỏa đáng hay không, bằng không đợi biểu ca trở về, chẳng phải là làm hắn khó xử?" thanh âm Lăng Chiêu hoàn toàn yếu đuối như trước đây, làm người thương tiếc, mang theo chút bất đắc dĩ cùng đau đớn.
"Đứa nhỏ ngốc, cô nương là vương phi mà tiên hoàng hậu nương nương quyết định cho vương gia, cho dù vương gia hoàn toàn vì bất đắc dĩ mới cưới Minh vương phi, nhưng cô nương cùng vương gia thanh mai trúc mã lớn lên, tình ý vương gia đối với cô nương chẳng lẽ cô nương không biết? Minh vương phi mặc dù có thái hậu nương nương làm chỗ dựa, nhưng tính tình nàng cô nương cũng thấy, cô nương phải tin tưởng vương gia, chờ hắn trở về, chắc chắn sẽ đem sự tình an bài thỏa đáng."
Minh Lạc không biết mình trở về thế nào. Từ ngày hôm đó về sau, Minh Lạc mới phát giác được đám người trong phủ đối đãi với mình bên ngoài cung kính phía sau xa lánh cùng lãnh đạm, mà đối xử với Lăng Chiêu, mới thật sự là kính trọng cùng thân thiết. không chỉ có là nô bộc cũ trong vương phủ, thậm chí Lăng thái phi còn mấy lần triệu Lăng Chiêu vào cung, Thăng Bình đại trưởng công chúa càng là tự mình đến thăm Lăng Chiêu hai lần, đối với Minh Lạc thì là công chúa kiêm trưởng bối ngạo mạn nhẹ đãi, đối Lăng Chiêu lại là phá lệ thương yêu coi trọng.
Những người kia đều là thân nhân của Triệu Thành. tuy Minh Lạc không cha không mẫu, nhưng từ nhỏ đến lớn cũng không nhận qua ủy khuất như vậy, nàng cùng Triệu Thành vừa tân hôn, Triệu Thành liền đi bắc địa, nô bộc trong phủ đều là nô bộc mà Lăng hoàng hậu và Thành Võ đế tỉ mỉ chọn cho Triệu Thành, nhất là Lâm ma ma, khi Triệu Thành vừa ra đời chính là bà ta chiếu cố, cho dù trong lòng nàng không vừa lòng cũng không thể làm cái gì, cho nên về sau, đa số thời gian nàng đều hoặc là bồi tiếp thái hậu ở tại trong cung, hoặc là về nhà ngoại ở lại Minh gia.
***
Cuối năm Triệu Thành hồi kinh, nghênh đón hắn chính là tin tức vương phi của hắn từ khi hắn đi bắc địa vẫn ở tại trong cung hoặc Minh gia. Triệu Thành nghĩ, dù sao nàng còn nhỏ, mình và nàng vừa đại hôn đã đi bắc địa, nàng cảm thấy ủy khuất cũng là bình thường.
Chỉ là ngày hôm đó hắn phái người đón nàng trở về, cảm giác được nàng đối với mình lãnh đạm cùng bài xích, không thẹn thùng cùng ái mộ giống như lúc mới kết hôn hay lần đầu gặp mặt, hắn mới nhíu nhíu mày. hắn cấm dục nhiều năm, nhưng những ngày qua lúc đêm khuya vắng người tại bắc địa, lại khó có tâm cảnh ngày xưa, tư vị của nàng làm hắn hồn khiên mộng nhiễu, giờ phút này hồi kinh, hắn nghĩ nàng đối với mình lãnh đạm cùng xa cách là do những ngày qua ly biệt tạo thành, cho nên đêm nay liền có lòng đền bù, cuối cùng lại hơi không khống chế được, chỉ là không muốn dừng lại, hắn lại từ trong ánh mắt của nàng thấy được nàng đối với mình sợ hãi cùng chán ghét.
ánh mắt kia tựa như kim tinh mịn đâm vào trong lòng của hắn, lúc đầu chưa phát giác, về sau lại làm cho hắn ngày đêm đều tinh tế dày đặc đau nhức. hắn phát hiện chính mình lưu ý nàng càng ngày càng nhiều, đến cuối cùng, gần như mê luyến, nhưng nàng ngày càng bài xích hắn, chỉ khi gặp Minh thái hậu, mới che đậy chán ghét lấy lệ với hắn một phen, thế nhưng là giống như nha phiến, tuy đẹp lại độc, dù là da thịt thân mật, hắn lại chưa từng có cảm giác nàng thật thuộc về hắn. Lúc không thấy thì muốn gặp, gặp rồi lại làm cho chính mình cũng chán ghét mà vứt bỏ.
hắn là thật không nghĩ tới, sẽ có một ngày mình sẽ vì một nữ nhân mà như thế, thật sự là buồn cười. Nàng càng ngày càng không sung sướng, hắn cũng càng ngày càng không muốn gặp nàng, nhưng cũng không muốn buông nàng, dù là nàng nói, sinh hoạt trong vương phủ đối với nàng mà nói tựa như một loại tra tấn.
***
mười hai tháng tám năm Khánh An thứ mười, Càn Nguyên cung.
trên đại điện ngồi chính là Minh thái hậu, trong ngực bà ta là tiểu hoàng đế Khánh An đế đang té xỉu, mà đứng là Túc vương Triệu Thành, phía dưới binh sĩ còn áp giải hai người, chính là hữu đô đốc phủ đô đốc bắc quân Dương Vinh Duệ và chỉ huy sứ đô tư đô Yến Bắc Bàng Văn Hữu. trên bàn bên cạnh Minh thái hậu còn có một xấp lời khai, chính là tiên đế vì mưu sát Túc vương, cấu kết Tây Vực và Bắc Cốt, không để ý sống chết mấy vạn tướng sĩ, muốn mượn tay Tây Vực và Bắc Cốt vây khốn đại quân Tây Ninh, giết chết Túc vương, còn có Minh Trọng Hằng kháng chỉ cứu viện quân Tây Ninh, khiến cho mưu đồ của tiên đế thất bại, dẫn tới tiên đế tức giận, kết quả bị tiên đế hạ chỉ bí mật xử quyết, Minh Bá Lượng tự mình động thủ, lập lại chiêu cũ, để quân Bắc Cốt vây khốn Miên sơn, toàn quân bị diệt. sắc mặt Minh thái hậu trắng bệch, tay bà ta ôm tiểu hoàng đế đều đang phát run, nhưng vẫn là ngẩng đầu lạnh lùng nói với Triệu Thành: "Muốn gán tội cho người khác, sợ gì không có lý do. Triệu Thành, hiện tại mệnh của ai gia và hoàng đế đều trong tay ngươi, còn không phải ngươi nói cái gì chính là cái đó, vô luận ngươi muốn chửi bới tiên đế thế nào, chuyện ngươi thí quân giết chất đoạt vị đều là không xóa được, sẽ bị sử sách ghi lại vĩnh viễn, để người hậu thế thóa mạ."
thần sắc Túc vương lạnh lùng, nhạt nói: "Chửi bới? đây là sỉ nhục của hoàng tộc Đại Ngụy, nếu không phải sự thật, bản vương sẽ không lấy việc bôi đen hoàng tộc để đạt tới mục đích của mình. Về phần thí quân đoạt vị, Khánh An đế chết bệnh, hoàng trưởng tử cũng không phải là huyết mạch hoàng gia, không thể kế thừa đế vị, bản vương kế thừa đế vị cũng không cần thí quân đoạt vị. Xách bọn họ tới, nói cho ngươi những việc này, bất quá là bản vương nể tình Minh tướng quân năm đó có ân tương trợ, còn có ơn dưỡng dục của ngươi đối với vương phi bản vương, không muốn đuổi tận giết tuyệt."
hắn nói chuyện liền phất tay, lệnh người áp giải Dương Vinh Duệ và Bàng Văn Hữu đi, mới tiếp tục nói, "Thái hậu, ngươi nếu không muốn bản vương đem Dương Vinh Duệ và Bàng Văn Hữu giao cho Đại Lý tự, không muốn những lời khai này đưa đi tôn thất phủ, đem Triệu Ất cấu kết Bắc Cốt, tội nhân của Đại Ngụy ghi vào sử sách hoàng thất, thì nên biết phải làm thế nào." Minh thái hậu tức giận đến toàn thân run rẩy, bà ta nhìn Túc vương, trách mắng: "không muốn đuổi tận giết tuyệt? Ngươi tâm ngoan thủ lạt như vậy, muốn giết Huyên nhi của ta, sợ là ngay cả Lâm Tộ cũng không buông tha, còn muốn ai gia cùng ngươi đi diễn kịch sao? Tiên đế hắn là hoàng đế Đại Ngụy, hoàng huynh của ngươi, ta cũng không tin ngươi có thể không để ý mặt mũi cùng uy nghiêm hoàng thất, làm ra chuyện để người trong thiên hạ phỉ nhổ ly tâm với hoàng tộc Triệu thị."
"Ta sẽ không giết Triệu Huyên, cũng sẽ không động đến Triệu Lâm Tộ. Để hắn chết bệnh chẳng qua là để ngoại nhân nhìn mà thôi, ta có thể sắc phong Triệu Lâm Tộ là vương, sau đó để Triệu Huyên bồi Triệu Lâm Tộ cùng đi đất phong." Triệu Thành bình thản nói.
Minh thái hậu sững sờ, nghi ngờ nhìn hắn, sau đó cười lạnh nói: "Cho nên, ngươi là muốn Huyên nhi ra chiếu thư truyền vị sao? Tốt, nếu như ngươi có thể theo lời thả Huyên nhi cùng Lâm Tộ, ai gia có thể cho ngươi chiếu thư truyền vị của Huyên nhi, thế nhưng là ai gia phải tin ngươi thế nào?"
"không, " Triệu Thành nói, "Ngọc tỉ trên tay ta, chiếu thư truyền vị của Triệu Huyên ta muốn có nội dung gì liền có nội dung đó. Ta muốn chính là, ngươi đem những hành động mấy năm nay ngươi làm với a Lạc đều nói cho nàng, bao quát cả việc hài tử của ta và nàng, ngươi là như thế nào lợi dụng cảm tình cùng tín nhiệm của nàng đối với ngươi hại hài tử của ta cùng nàng." nói đến câu kia, trong giọng nói chán ghét cùng sát khí cơ hồ không thể che hết. Minh thái hậu lại là sửng sốt, đột nhiên cười ha ha hai tiếng, mặc dù cười cười nhưng mắt lại là nhỏ ra nước mắt tới.
Bà ta nói: "Hài tử? vậy mà ngươi lại tưởng rằng ta hại con của các ngươi? không sai, ai gia hoàn toàn chính xác đã từng không muốn a Lạc mang thai hài tử của ngươi, bởi vì nàng vốn là ái mộ ngươi, lại có hài tử của ngươi, tất nhiên liền lại không chịu nghe ai gia nói, mẫu thân của ta lại thiên vị nàng, nếu nàng có hài tử, bọn hắn rất khó nói có thể đứng về phía nàng hay không. Thế nhưng là từ sau lần đó ta mượn tay nàng hại ngươi, không phải ngươi đã đổi toàn bộ người bên cạnh nàng, giam lỏng nàng sao? Ta lại như thế nào đi hại nàng?"
sắc mặt Triệu Thành khó coi, ẩn nhẫn, lạnh lùng nói: "không cần thăm dò sự kiên nhẫn của ta."
Minh thái hậu hừ lạnh, nói: "A, làm sao, nguyên lai ngươi đối với nàng vẫn là có mấy phần chân tình sao?sợ là đứa nhỏ ngốc kia còn không biết, nàng sẽ giống phụ thân nàng vì ngươi, nàng ngày ngày lấy nước mắt rửa mặt,mà chết. Ngươi để cho vị hôn thê mà mẫu hậu ngươi quyết định ở trong phủ, cùng một đám nô tài hành hạ nàng, để nàng không có hài tử, từ đây lại không thể sinh dục, cho tới tình trạng như bây giờ, lại còn nghĩ bao che cho vị hôn thê cùng nô bộc của ngươi, muốn đem tất cả tội danh đổ lên người ta, đổ lên Minh gia, ngươi cho rằng như thế thì nàng sẽ khăng khăng một mực đi theo ngươi?" "Ta cho ngươi biết, không thể nào. Bi thương tại tâm chết, mặc dù đứa bé kia ngốc, tâm tư lương thiện, lại không phải người không có nguyên tắc, mặc kệ ngươi thoát tội thế nào, nàng cũng sẽ không giống một đồ đần chịu làm một thành viên trong hậu cung của ngươi. Lại nói, những lão bộc lão nô trung thành tuyệt đối của ngươi, hoàng hậu tương lai của ngươi có thể chứa chấp nàng sao? hiện tại ngươi chưa đăng cơ, nàng đã bị tra tấn thành bộ dáng hiện tại, sợ là ngươi ngồi lên cái hoàng vị kia không có mấy ngày, sẽ có người muốn mệnh của nàng." "Là lỗi của ta, lúc trước ta không nên để đứa bé kia gả cho ngươi, xem như đến Tây Phiền, cũng tốt hơn luân lạc tới tình trạng hiện tại này...."
"Ngậm miệng." Triệu Thành lại không thể nhịn được nữa, tâm từng đợt quặn đau, ánh mắt hắn nhìn Minh thái hậu chán ghét đến cực điểm, nhưng cũng bởi vì lời của bà ta mà kinh sợ dị thường. hắn nghĩ, nếu như không phải ngươi cùng Minh gia, a Lạc sẽ không cùng hắn ly tâm đến tận đây, sẽ không đối với hắn từ ái mộ thành chán ghét thống hận, gặp cũng không chịu gặp lại hắn, còn có con của bọn hắn... Xương tay của hắn đều kém chút bóp nát. Thế nhưng là hắn không muốn cùng Minh thái hậu tốn miệng lưỡi. Thanh âm hắn như băng nói, "Những thứ này không nhọc ngươi hao tâm tổn trí, nàng sẽ là hoàng hậu của ta, ngươi nhớ kỹ, mấy ngày nữa ta sẽ dẫn nàng vào cung, ngươi chỉ cần làm theo yêu cầu của ta là đủ."
Chỉ là hắn lại không nghĩ tới hắn cũng không có cơ hội mang nàng vào cung.
***
lúc Triệu Thành trở lại vương phủ liền cảm thấy bầu không khí trong vương phủ không đúng. hắn đưa ánh mắt đến tổng quản vương phủ Lâm Phúc, Lâm Phúc mồ hôi lạnh chảy xuống, hắn cắn răng, quỳ xuống bẩm: "Vương gia, lão nô đáng chết, lão nô hộ vệ nương nương bất thành, vương phi nương nương, nàng hoăng."
từ khi Triệu Thành ở trong cung nghe được những lời kia của Minh thái hậu,tâm thần có chút không yên, lúc này được nghe Lâm Phúc nói câu đó, trong một nháy mắt vậy mà không biết hắn nói là có ý gì, kinh ngạc nhìn nhìn hắn thật lâu mới phản ứng được, sau đó đá một cái bay ra ngoài hắn thẳng đến hậu viện mà đi.
"Vương gia." Lâm ma ma ở trước cửa viện mà Minh Lạc bị giam cầm nghênh hắn, bước chân hắn không có chút nào dừng lại, trực tiếp vào phòng, đập vào mắt chính là nàng ngã trong vũng máu, máu nhuốm đầy cái váy màu xanh của nàng, bàn bên cạnh còn có ly rượu.
Triệu Thành gần như chết lặng tiến lên ôm lấy nàng, khó mà khắc chế run rẩy thăm dò hơi thở cùng mạch đập của nàng, sớm đã dừng một đoạn thời gian. hắn sờ tóc của nàng, hai mắt nhắm nghiền, tiêm mi khóa chặt, giống như hết sức thống khổ, nhưng môi đỏ tươi, màu da sạch bạch, diễm lệ như khi còn sống, nhìn thấy mà giật mình. Trước ngực của nàng cắm một cây chủy thủ, máu trên đất chính là do vết đao, nhưng những vết thương kia cũng không vào chỗ yếu hại. Thị nữ quỳ gối một bên run lẩy bẩy, nói: "Vương gia, vương gia nô tỳ đáng chết, nô tỳ ra ngoài chuẩn bị đồ ăn sáng cho nương nương, vừa về đến vừa về đến đã nhìn thấy nương nương, nương nương như thế, nô tỳ không biết, cái gì cũng không biết."
đi theo Triệu Thành vào phòng, Lâm ma ma thở dài một hơi, bà ta nói: "Vương gia, lão nô đã tra hỏi qua, hẳn là vương phi nương nương chính mình uống rượu độc tự sát, độc trong rượu là ngàn đỏ mà chỉ trong cung mới có, rượu và chén rượu cùng chủy thủ đều là vương phi nương nương mang theo từ nhà mẹ đẻ. Ngàn đỏ chi độc, đốt cháy lục phủ ngũ tạng, trước khi chết sẽ làm người đau đến không muốn sống, nhưng lại sẽ làm nữ tử sau khi chết cũng có thể diễm lệ như ban đầu, nghĩ đến nương nương yêu quý mỹ mạo, mới dùng loại độc này, thế nhưng lại không chịu nổi thống khổ của loại độc, nên đã đâm chính mình."
"Vương gia, việc này đều là lão nô sơ sẩy, lão nô khảo vấn người trong phủ, biết được hôm qua có tiểu nha hoàn tự mình nghị luận trong sân nói vương gia nhốt người Minh gia vào ngục, thái hậu nương nương và bệ hạ đều bệnh nặng sợ là không sống được, trong khoảng thời gian này vốn là tinh thần nương nương hoảng hốt, thân thể cực kém, lại cùng thái hậu nương nương tình như mẫu nữ, cùng bệ hạ là thanh mai trúc mã, tình cảm thâm hậu, nghĩ đến hẳn là nương nương nghe những lời này, mới sinh tử ý."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.