Triệu Thành quay đầu nhìn về phía Lâm ma ma, trong đầu lại vang lên những lời kia của Minh thái hậu tại Càn Nguyên cung. " Ngươi để cho vị hôn thê mà mẫu hậu ngươi quyết định ở trong phủ, cùng một đám nô tài hành hạ nàng, để nàng không có hài tử, từ đây lại không thể sinh dục, cho tới tình trạng như bây giờ, lại còn nghĩ bao che cho vị hôn thê cùng nô bộc của ngươi." "những lão bộc lão nô trung thành tuyệt đối của ngươi, hoàng hậu tương lai của ngươi có thể chứa chấp nàng sao? hiện tại ngươi chưa đăng cơ, nàng đã bị tra tấn thành bộ dáng hiện tại, sợ là ngươi ngồi lên cái hoàng vị kia không có mấy ngày, sẽ có người muốn mệnh của nàng." hắn rất ít hồi nội viện,chuyện trong nội viện vương phủ từ trước đến nay đều là giao cho Lâm ma ma quản lý, bà ta là người mà mẫu hậu cho hắn từ khi hắn sinh ra, hắn đối với sự trung thành của bà ta cho tới bây giờ đều chưa từng hoài nghi. Nhưng kỳ thật hắn cực kì lạ lẫm với thói quen của bà ta, thật giống như bởi vì Lâm ma ma vẫn luôn tồn tại ở nơi đó cho nên sinh ra một cái điểm mù. Bởi vì trước khi hắn cưới Minh Lạc cơ hồ hắn chưa từng bước vào nội viện, sau khi cưới Minh Lạc, quan hệ của hắn cùng Minh Lạc không thân, hắn cũng tương tự rất ít bước vào nội viện. Nhiều năm như vậy, lời nói với Lâm ma ma có thể đếm trên đầu ngón tay. Người trong nội viện đơn giản, hắn chưa từng nghĩ tới vương phi của hắn sẽ bị một nô bộc khi dễ. Trước kia bên người nàng còn có Thanh Diệp mà hắn an bài, còn có người nàng mang từ Minh gia tới, cho đến khi Thanh Diệp bị nàng đuổi đi, người Minh gia bị hắn điều đi, nàng bị giam lỏng trong viện tử này, hai tiểu nha hoàn phục thị tuy là người mới, nhưng trông coi bên ngoài viện cũng là người khác phái tới. Cho nên cho tới bây giờ hắn không nghĩ tới người nội viện có thể làm gì nàng, cho là nàng bởi vì Minh thái hậu cùng Minh gia mà chán ghét hắn, chán ghét vương phủ mà thôi. hắn đều nghĩ, đợi hắn mang được chứng cứ xác thực tới, sẽ có một ngày nàng minh bạch Minh thái hậu và Minh gia mới thật sự là lừa gạt nàng, là người mà nàng phải thống hận và chán ghét.
Nhưng bây giờ nàng chết rồi. hắn cứ như vậy nhìn Lâm ma ma một hồi lâu, ánh mắt giống như là muốn xuyên thủng bà ta, bà ta ở vương phủ nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ hắn chưa từng nhìn bà ta như vậy. ánh mắt của hắn như vậy chắc không phát hiện ra điều gì, lẽ thẳng khí hùng, bà ta cảm giác thật quá tốt.
hắn dời ánh mắt, thanh âm như băng nói: "Diệp Ảnh, đem tất cả mọi người ở nội viện giam lại, tra từng người một cho ta, mấy năm này, từ sau khi vương phi nhập phủ gặp người nào, làm chuyện gì, hết thảy đều tra cho ta, một việc cũng không được để lọt."
"Thuộc hạ lĩnh mệnh." Diệp Ảnh lặng yên không tiếng động tiến lên, đáp ứng, ánh mắt lại chuyển hướng bên ngoài, lập tức liền có bốn tên thị vệ tiến đến phân biệt áp thị nữ và Lâm ma ma. lúc này Lâm ma ma mới kinh hãi. Bà ta tự nhận địa vị của mình đặc thù, với vương gia, không nói là nửa cái mẫu thân, cũng là cao hơn nhũ mẫu, nhiều năm như vậy, thuộc thần vương phủ cũng tốt, thuộc cấp của vương gia cũng tốt, đều là kính trọng bà ta. Minh thị tính là gì? Nàng ta đến vương phủ mấy năm, ngoại trừ thời điểm bọn hắn kết hôn, vương gia ngay cả cửa phòng của nàng đều rất ít vào, trước kia khả năng vương gia còn muốn cố kỵ Minh gia cùng thái hậu, hiện tại người Minh gia đã vào ngục, hoàng đế sắp chết bệnh, vương gia sắp đăng đại bảo, vị trí vương phi kia nàng ta lên nhường ra, nên đi chỗ nào liền đi chỗ đó. Nhưng bây giờ vương gia là có ý gì? Vì Minh thị chết muốn tra toàn bộ nội viện, ngay cả bà ta cũng muốn giam giữ và tra khảo? bà ta bị thị vệ áp giải, tỉnh lại từ trong hoảng thần, lớn tiếng nói: "Vương gia, vương gia ngài làm cái gì vậy? lão nô làm sai chỗ nào sao? Vương gia, lão nô được tiên hoàng hậu nương nương nhắc nhở, đối với ngài trung thành tuyệt đối, nhiều năm qua nửa điểm không dám lười biếng, vương gia đã từng chịu khổ lão nô chỉ hận không thể lấy thân chịu thay ngài, bây giờ vương gia rốt cục khổ tận cam lai, nhưng vì sao muốn giam lão nô? Ngài nói cho lão nô, phàm là lão nô nơi nào làm không đúng, lão nô đều sẽ sửa lại, chỉ cần là có thể làm vì vương gia, lão nô cái gì đều nguyện ý làm a. Vương gia, chẳng lẽ ngài lại muốn bởi vì vương phi tự sát, trách tội lão nô sao? trong nội tâm Vương phi chỉ có Minh gia cùng thái hậu..." bà ta im bặt, là bị thị vệ đánh ngất
"Mang xuống." sắc mặt Triệu Thành chưa bao giờ âm trầm như thế, nói, "tất cả người trong nội viện, bao quát khách viện, bất kể là ai, toàn bộ giam giữ tra khảo, một người cũng không để lại." Khách viện là ai, tự nhiên chỉ là Lăng Chiêu.
Triệu Thành nói xong quét mắt nhìn mọi người một vòng, cuối cùng dừng lại trên người Lâm Phúc. lúc này Lâm Phúc sớm đã nằm sấp trên mặt đất mồ hôi lạnh lâm ly, chỉ cảm thấy ánh mắt trên người mình quả thực là như có gai ở sau lưng. hắn cùng Lâm ma ma không giống nhau, hắn là đại tổng quản vương phủ, cũng là tâm phúc chân chính của Triệu Thành, từ kinh thành theo đến Tây Ninh, lại từ Tây Ninh đi theo đến kinh thành, tự nhiên hắn cũng biết vương gia dù đối vương phi lãnh đạm, nhưng là bởi vì quá mức để ý cho nên mới không cách nào đối mặt. những chuyện ở nội viện, tuy hắn biết không nhiều, nhưng lại không phải hoàn toàn không biết mánh khóe đó, chỉ là tranh thủ tình cảm trong nội trạch, hắn nguyên bản cảm thấy hắn không nên nhúng tay, huống chi thời gian chính là liều thuốc tê liệt lớn nhất, mấy năm qua đều là chậm chậm mài, mài đến người cũng đã tập mãi thành thói quen, nhưng mà ai biết, vương phi lại cứ thế mà chết đi. Nếu như ở trong đó thật có vấn đề gì, hắn liền là tội chết.
***
Rất nhiều chuyện nhìn như được làm thiên y vô phùng, hợp tình hợp lý, nhưng kỳ thật nếu muốn tra cũng không khó. Nhất là Lâm ma ma ỷ vào thân phận mình đặc thù, chỉ cho là Minh vương phi chết thì chết rồi, thậm chí còn nghĩ là nếu châm ngòi trước mặt vương gia mấy lần nữa, có khả năng vương gia sẽ giống như ngày xưa "Căm thù đến tận xương tuỷ" với vương phi, đối Minh gia và Minh thái hậu càng thống hận hơn. Bà ta căn bản không nghĩ đến vương gia vậy mà lại dùng Ám Bộ thủ pháp "Tra" bà ta, và nhóm thị nữ trong nội viện, dùng cực hình mà thường nhân khó có thể tưởng tượng, để tra chuyện năm xưa. Những người trong nội viện bất quá đều là người bình thường, bị ném tới hình lao Ám Bộ, mới hơi dùng hình, liền liền giống như ống trúc, cái gì cũng khai.
nhiều năm như vậy những thị nữ này thầm nói thứ gì cố ý để vương phi "không cẩn thận" nghe được đều nói ra vô số. Triệu Thành nhìn thấy xấp văn kiện Diệp Ảnh đưa lên gân xanh nổi lên, tay đều đang run. Những người kia, ngay dưới mí mắt hắn, dùng những phương thức cho tới bây giờ hắn đều không có để ở trong mắt, một ngày một ngày làm cho vương phi cùng hắn ly tâm, một ngày một ngày đem vương phi của tra tấn đến chết, thậm chí dùng đến mật đạo năm đó phụ hoàng hắn xây lúc lập phủ để giúp hắn chạy trốn, lấy danh nghĩa của hắn, "Ban được chết" cho vương phi của hắn. Đến cùng là ai cho các nàng lá gan đó, ai cho các nàng quyền lực đó?
***
"Vương gia, lúc trước vì sao người muốn cưới thiếp? rõ ràng là người có lòng nghi ngờ, nhưng vì sao nhất định phải cưới thiếp vào vương phủ? Vì đối phó Minh gia, hay là thái hậu? Thế nhưng căn bản người cũng không cần, người đã nắm chắc quân quyền, bách tính ủng hộ, không có thiếp, lấy được vị trí kia đối với người mà nói là dễ như trở bàn tay, nhưng vì sao người nhất định phải cưới thiếp, hủy hết thảy của thiếp, để cho thiếp sống không bằng chết đâu?"
Mấy ngày nay, quá khứ chung đụng của bọn hắn từng li từng tí, những lời nàng nói với hắn một mực vang lên trong đầu hắn, làm hắn đau đến không muốn sống. Lúc đó hắn nghe được nàng nói như vậy, chỉ là phi thường phẫn nộ, phẫn nộ nàng nói gả cho hắn là hủy hết thảy của nàng, để nàng sống không bằng chết. không phải chính nàng cười nói nguyện ý gả cho hắn sao? Sau khi nàng để hắn yêu nàng, lại đối với hắn chán ghét thống hận,làm hắn hãm sâu trong đó, thả cũng không xong, không thả cũng không phải. Khi đó hắn lại không có chú ý nàng, hiện tại mới phát hiện vấn đề. Nghĩ đến đây, hắn chỉ cảm thấy tâm tượng rơi vào trong núi băng, đóng băng, sau đó lại bị bóp nát, răng rắc răng rắc nứt đau.
"Vương gia, Nhan trưởng sử cầu kiến." Ninh thập tam bẩm báo.
"để hắn vào đi." Lại tới một cái, hắn chết lặng nghĩ. "Vương gia, " Nhan trưởng sử vừa vào thư phòng liền quỳ xuống, trầm thống nói, "Vương gia, bây giờ là thời kì quan trọng, xin vương gia lấy đại cục làm trọng a."
Triệu Thành nhìn hắn. Nhan trưởng sử nói tiếp, "Vương gia, hiện nay đám đại thần đều trên triều đình chờ ngài, các tướng sĩ đi theo ngài nhiều năm bao nhiêu lần đứng dậy trong vũng máu đều đang chờ ngài. Nếu như ngài tiếp tục làm việc hoang đường như vậy, những cố gắng trong quá khứ của chúng ta, vương gia ngài mười mấy năm qua gian khổ liền bỏ đi a. Vương gia, hiện tại trên triều đình đã loạn thành một bầy, nếu như ngài không ra mặt, sợ là chúng thần sẽ thất vọng với vương gia ngài, hoài nghi ngài có thể chấp chính hay không a." nói đến đây, quả thực là nước mắt tuôn đầy mặt.
Từ khi Minh vương phi hoăng đã hơn nửa tháng, Triệu Thành liền một mực lưu tại Túc vương phủ, cũng không thiết trí linh đường cho Minh vương phi, để cho người ta phúng viếng, hoặc là an bài bất luận cái gì an táng, chỉ sai người hoả tốc làm băng quan, đem thi thể Minh vương phi đóng băng lại, cứ như vậy ngày đêm cùng nhau. Quả thực chưa từng nghe thấy, để cho người ta rùng mình. Mà trong cung và triều đình, sau khi đoạt cung liền ném lại một đống cục diện rối rắm, không thèm quan tâm. Cứ như vậy, hoàng đế còn "Bệnh nặng", Minh thái hậu còn tiếp tục làm mưa làm gió trong cung, trái lại Túc vương phủ,giống như nhà ngục.
Triệu Thành nghe nói thì cười lạnh, triều đình này làm sao loạn? Cấm vệ quân và binh quyền kinh thành đều trong tay hắn, nội các và năm thượng thư đều tại, sao có thể loạn? Vị "Lão thần" này tới bất quá là có mục đích khác mà thôi. hắn mặt lạnh nhìn chằm chằm Nhan trưởng sử, Nhan trưởng sử hiển nhiên đã bị lời của mình cảm động, hắn không có chút nào phát giác lãnh ý của Triệu Thành, chỉ trầm mê trong tâm tình của mình, tiếp tục nói: "Vương gia, tâm vương phi nương nương vẫn luôn ở Minh gia và thái hậu, nàng không thể tiếp nhận vương gia và cục diện bây giờ mà tự sát, kỳ thật đã là cục diện tốt nhất, mọi chuyện cần thiết đều trở về quỹ tích lúc đầu, cái này vốn là kết cục đã chú định, vương gia ngài tuyệt đối không nên đến cuối cùng còn trúng cái bẫy của Minh thái hậu a."
Triệu Thành nhẫn nại mới không có một cước đá hắn ngã lăn. Nguyên lai đây chính là thần tử thuộc hạ của hắn, đều ngóng trông vương phi của hắn đi chết, nàng chết mới là cục diện tốt nhất. Nhưng xét đến cùng, căn nguyên là ở trên người hắn, là hắn phóng túng bọn hắn, bức tử nàng.
hắn nói: "A, tất cả mọi chuyện đều trở về quỹ tích lúc đầu. Nhan khanh, ngươi nói, hiện tại bản vương nên làm như thế nào, mới có thể làm ngươi hài lòng, làm chúng đại thần hài lòng?" Nhan trưởng sử nghiêm nét mặt nói: "Lão thần không thắng sợ hãi. Nhưng còn xin vương gia vì thiên hạ mà tính, điệu thấp an bài lấy lễ của thứ dân để vương phi nhập thổ vi an, lúc này ngài vào cung chủ chính, thừa kế đại thống, sớm ngày lập hậu chọn phi, sinh hoàng tự, ổn định tâm của thần dân."
Triệu Thành cười nói: "Lập hậu chọn phi, Nhan khanh, các ngươi xưa nay cân nhắc lâu dài, có phải đã tuyển định nhân tuyển cho hậu phi của bản vương rồi hay không? không bằng cùng bản vương nói một chút, là nữ nhi của vị đại thần nào,hay là ngươi cảm thấy, nên lập Lăng gia cô nương mà tiên hoàng hậu nương nương quyết định?"