Minh Lạc bị Minh đại phu nhân đẩy ngã, bày ra bộ mặt kinh hãi, nói với Minh đại phu nhân: “ đại bá mẫu, người sao vậy, chất nữ mới chỉ nói với người hôm qua mẫu thân báo mộng cho con, người?”
“ câm miệng, câm miệng, yêu nghiệt, tiện nhân!”
Sắc mặt Minh đại phu nhân đỏ bừng, giống như bị kinh hãi, hét to với Minh Lạc “ ngươi, đứa yêu nghiệt này! Giết ta, ngươi còn muốn giết ta…”
Vừa nói vừa đứng lên, dùng chân muốn đá Minh Lạc, vẫn là Thanh Diệp và một nha hoàn khác phản ứng nhanh, xông lên bảo vệ Minh Lạc.
“ ngươi mới là người câm miệng!”
Minh lão phu nhân hồi phục trong chấn kinh, nghiêm nghị trách mắng Minh đại phu nhân “ người tới, đại phu nhân bị bệnh, mau mang nàng ta xuống cho ta.”
Lúc này bọn nha hoàn ở Vinh Thọ đường mới phản ứng kịp, muốn tiến lên kéo Minh đại phu nhân, Minh Tú ngồi đối diện Minh đại phu nhân cũng kịp phản ứng lại, nàng ta tiến lên ôm tay Minh đại phu nhân nói : “ mẫu thân, mẫu thân làm sao vậy, người bị yểm ở sao? Mẫu thân, tam muội đã làm gì người?”
Vừa nói vừa dùng sức bóp tay Minh đại phu nhân.
Sau khi bị bóp Minh đại phu nhân mới giật mình tỉnh lại, lúc này dường như bà ta mới kịp phản ứng mình vừa làm cái gì, mở miệng thở phì phò, ngơ ngác nhìn Minh Lạc đang ngã trên mặt đất, lập tức ‘ bịch’ một tiếng, quỳ xuống trước mặt Minh lão phu nhân: “ mẫu thân, mẫu thân minh giám, vừa nãy tam nha đầu đột nhiên chạy tới trước mặt nhi tức nói cái gì “ chẳng mấy chốc người sẽ chết, chết rất thảm’ thanh âmnhư lệ quỷ, nhất định là nàng bị cái gì phụ thân, mẫu thân…”
“ tổ mẫu” Minh lạc bước nhanh đến dưới chân Minh lão phu nhân, run lẩy bẩy nhìn Minh đại phu nhân: “ đại bá mẫu, người nói gì vậy, rõ ràng con vừa nói với người chuyện nhận Thư ca nhi làm con thừa tự.”
“ con còn nói với người, vài ngày trước khi ở trang tử con được mẫu thân con thác mộng, tìm được một số bản chép tay của mẫu thân con khi còn sống, sau đó tổ phụ liền tìm con nói về chuyện nhận con thừa tự, chuyện này thật xảo hợp. nhưng cữu cữu con trên đường hồi kinh nhiều lần gặp thích khách bị thương, cho nên chuyện nhận con thừa tự để đến sang năm rồi nói. Đại bá mẫu..”
Minh lão phu nhân nghe Minh Lạc nói, lại thấy Minh đại phu nhân vì những lời Minh Lạc mà sợ hãi, tâm tư bà rất sâu, lập tức nghĩ đến cái gì, trong lúc nhất thời bị ý nghĩ của mình làm kinh sợ!
Bà quay đầu nhìn nha hoàn đang đỡ Minh Lạc, nha hoàn này lúc đó đứng hầu sau lưng Minh đại phu nhân, là người của Vinh Thọ đường.
Nha hoàn kia buông Minh Lạc ra, quỳ xuống, nàng ta có vẻ còn đang kinh hồn nên không cảm giác được ánh mắt tàn khốc của Minh Tú ném tới. nàng ta run run nói: “ bẩm, bẩm lão phu nhân, lúc đó nô tỳ nghe cũng không quá rõ ràng, nhưng đích thậttam cô nương có kể một số chuyện với đại phu nhân, nô tỳ nghe được tam cô nương nói nhị phu nhân báo mộng, còn có chuyện bản chép tay, còn có tam cô nương cũng nói chuyện trên đường Dung đại lão gia hồi kinh gặp chuyện bị thương.”
Vì những chuyện này là Minh Lạc cố tình nâng thanh âm để nàng ta nghe được.
“đứa tiện tỳ, ngươi không nghe được nó nói ta phải chết sao? nói sẽ để ta chết thảm hơn mẫu thân nó!” Minh đại phu nhân lại hét ro.
Lời vừa nói ra, đám người trong đại sảnh lại một phen kinh hãi.
Minh tú liền quỳ xuống, điên cuồng bóp tay Minh đại phu nhân, nói : “ tổ mẫu, dường như mẫu thân chịu kinh hãi, giống như bị yểm, cho nên tôn nữ xin phép mang mẫu thân đi trước nghỉ ngơi, mời thái y tới xem một chút.”
Minh lão phu nhân vừa kinh vừa giận, đại nhi tức hoảng sợ trước lời của Minh Lạc, còn gì làm bà không hiểu.
Hoàn toàn không thể nói ở chỗ này nữa.
Bà nói : “ người đâu, đỡ đại phu nhân xuống! chuyện hôm nay không được phép truyền ra ngoài nửa chữ!”
***
Minh lão phu nhân đuổi đám người đi, gọi Minh Lạc vào hậu đường, phất tay để nha hoàn lui ra, sau đó thanh âm khó phân biệt nói: “ Lạc tỷ nhi, hôm nay đã xảy ra chuyện gì?”
Sắc mặt Minh lạc trắng bệch, mắt ẩn hiện vệt nước.
Nàng cắn môi quỳ xuống, nưc nở nói: “ tổ mẫu, vài ngày trước tôn nữ vô tình tìm được bản chép tay của mẫu thân, vô tình đưa tin cho cữu cữu, cữu cữu cảm thấy có chỗ khả nghi, trước khi hắn hồi kinh đã bắt một tiểu nha hoàn trước kia hầu hạ mẫu thân, nha hoàn đó hiện là con dâu của thị tỳ của đại bá mẫu.sau đó trên đường cữu cữu hồi kinh liền bị mấy nhóm ám sát, trong đó còn có sát thủ chuyên nghiệp.”
“ cữu cữu theo những manh mối thích khách cung cấp hoài nghi đại bá phụ, đại bá mẫu phái người ám sát hắn, ngăn cản hắn hồi kinh. Sau khi hồi kinh cảm thấy tình cảnh của tôn nữ nguy hiểm liền nói với tôn nữ, còn nói hắn luôn hoài nghi cái chết của mẫu thân, nhưng hắn không muốn tôn nữ đi thăm dò, hắn chỉ muốn tôn nữ bẩm báo cho tổ phụ tổ mẫu, để tổ phụ tổ mẫu che trở tôn nữ, tránh đại bá phụ đại bá mẫu hạ độc thủ.”
“ nhưng tôn nữ cảm thấy việc này rất hoang đường, dù sao tôn nữ cũng nhiều năm chưa gặp cữu cữu, tôn nữ lại ở chung nhiều năm với đại bá phụ đại bá mẫu, mặc dù gần đây vì chuyện xuất giá, bọn họ muốn tôn nữ lấy lợi ích của nhị tỷ làm trọng, gây bất mãn, nhưng đó cũng là nhân chi thường tình, trong lòng tôn nữ sợ hãi, cũng chưa tin lời cữu cữu, về nhà chưa kịp bẩm báo tổ phụ tổ mẫu.”
“ chỉ là hôm qua tổ phụ nói chuyện nhận con thừa tự, việc này quá lớn, cữu cữu lại có thành kiến quá sâu với đại bá phụ đại bá mẫu cho nên tôn nữ liền nghĩ mà thăm dò như hôm nay”
“ nhưng tôn nữ vạn lần không nghĩ tới, vạn lần không nghĩ tới…”
“ tổ mẫu, chẳng lẽ cái chết của mẫu thân thật sự có vấn đề sao? Là người chí thân của a Lạc gây nên?”
Minh Lạc nói, lệ rơi đầy mặt.
Minh lão phu nhân ngã ngồi trên ghế, cảm xúc cuồn cuộn, mặt trắng bệch, tay chân băng lãnh, nhất thời không thể nói gì.
Khó trách, khó trách đại phòng kiêng kị a lạc như vậy, a lạc mới chỉ có một chút bất mãn tâm tư của đại phòng, có chút không thuận, liền trăm phương ngàn kế ngăn cản a lạc gả vào Túc vương phủ, muốn gả nàng đi Tây Phiền xa xôi, nguyên lai là vì mối thù giết mẫu?
Nhưng sao bọn hắn lại giết mẫu thân a lạc!
Chuyện này đã náo thành như vậy, phải giải quyết như thế nào?
***
một màn ở Vinh Thọ đường đều được Xa thị thu vào trong mắt.
Tâm tư nàng ta tinh tế, những ngày qua lại một mực suy nghĩ chuyện của Minh gia, nàng ta giống như Minh lão phu nhân, đem lời Minh Lạc và biểu tình hoảng sợ của bà bà tinh tế suy nghĩ, rất nhanh đoán được chân tướng.
Chuyện mẫu thân tam cô nương khó sinh mà chết là do bà bà ra tay?
Nếu không vì sao chỉ vì một giấc mộng và bản chép tay sao bà bà lại sợ thành như vậy? quả nhiên là xà hạt ác độc hại người, a, việc muốn hại mình thì ra là đã có kinh nghiệm, làm quen tay a! a giết em dâu, giết con dâu, giết cháu gái, có chuyện gì mà bọn hắn không thể làm?
Chỉ là cử động lần này của tam cô nương quá lớn mật lỗ mãng, dù sao cũng đang ở Minh gia, nàng bất quá là cô nương mồ côi, tổ phụ tổ mẫu dù thương nàng nhưng điều đầu tiên muốn duy trì hẳn là danh dự Minh gia, tiền đồ của tôn tử Minh gia.
Nhưng trên đường trở về, gió lạnh thổi làm nàng ta thanh minh chút, phân biệt được hương vị khác.
Ngẫm lại, nếu công công bà bà đã làm đến trình độ phái người ám sát Dung gia đại cữu, thì chắc chắn trên tay Dung gia đại cữu có chứng cứ gì đó. Hết lần này đến lần khác ám sát không thành, Dung gia đại cữu đã hồi kinh cho nên chuyện kia không dối gạt được, dù sao cũng là mối thù giết mẫu, loại tình huống này bọn hắn chắc chắn không thể chấp nhận để Tam cô nương gả đi Túc vương phủ, để nàng thoát khỏi lòng bàn tay bọn hắn, tương lai tìm bọn hắn báo thù.
đã có thể ra tay hại chết nhị thẩm, phái người ám sát Dung gia đại cữu, tự nhiên cũng có thể giết Minh Lạc.
Cho nên tam cô nương liền tiên hạ thủ vi cường, náo chuyện này ra, như thế khôngcần âm thầm đề phòng độc kế của công công bà bà, không minh bạch bị hại, mà rõràng là đề phòng, phân rõ giới hạn, tổ phụ tổ mẫu dù thiên vị công công bà bà, muốn giấu chuyện này, nhưng cũng sẽ không tha cho bọn họ đi giết cháu gái mình.
Dù sao cũng là hài tử duy nhất của nhị thúc.
Về sau bọn họ muốn lợi dụng Minh lạc, mượn cái cớ ơn dưỡng dục ép nàng làm việc cho bọn họ, làm việc cho Minh Tú, cũng tuyệt đối không thể nào.
Đương nhiên tam cô nương dám làm như thế, không sợ vạch mặt, không sợ công công bà bà trả thù, không sợ hoàng hậu tương lai là Minh Tú bởi vì nàng có Túc vương làm chỗ dựa
Xem ra Túc vương thật sự sủng ái tam cô nương.
Xa thị khó phân biệt tư vị nghĩ.
Cho nên dù biết công công bà bà muốn độc chết mình, mình chỉ có thể mặc cho số phận, vì không có ai làm chỗ dựa cho mình.
không biết tổ phụ tổ mẫu xử lý việc này thế nào, nhưng nhất thời bọn hắn cũng không có tâm tư ra tay với mình.
***
Trở lại phòng, Thanh Diệp xức thuốc cho Minh lạc.
Da thịt Minh Lạc non mềm lúc trước bị Minh đại phu nhân đẩy ngã, trên đùi có mấy chỗ xanh tím nhìn mà giật mình.
Lúc ấy thanh Diệp cách nàng không xa, lấy thân thủ của Thanh Diệp đương nhiên có thể cứu nàng, giúp nàng không bị thương nửa điểm, nhưng đương nhiên Thanh Diệp sẽ không làm thế.
Thanh Diệp nói : “ cô nương, lúc đó trạng thái của đại phu nhân không đúng, cônương dùng thứ gì sao?”
Tốt xấu gì Minh đại phu nhân cũng làm không ít chuyện xấu, sao dễ dàng bị kinh sợ thất thố thành như vậy, mà Thanh Diệp cũng không phải người thường, nàng cũng từng học qua dược lý, độc lý, tự nhiên nhìn ra Minh đại phu nhân không bình thường.”
“ Ân” Minh Lạc cũng không kinh hoảng nói “ lần trước nghe cữu cữu nói có đồ tốt như dẫn hồn tán, ta tìm cữu cữu xin và tìm một số dược vật khác. Là một loại hương liệu làm người ta dễ mất khống chế, bình thường ngửi không sao, chỉ bị chấn kinh, khí huyết khẽ đảo, dễ dàng xúc động mất khống chế, hoàn toàn mất lý trí, nói ra những chuyện không nên nói. Nhưng hương liệu kia là chất lỏng,sau khi mở ra sẽ tiêu tán, hiệu dụng không dài nhưng rất an toàn.”
“ thì ra là thế.”
Thanh Diệp còn muốn nói, cô nương làm chuyện lớn như vậy thì nên nói trước với nô tỳ, để nô tỳ giúp người, miễn phát sinh chuyện ngoài ý muốn. vừa nghĩ vậy liền cảm thấy mình đi quá giới hạn, nàng ta chậm rãi lấy cao thượng hạng bôi cho Minh Lạc, vừa nghĩ cô nương ngày càng giống Túc vương, tâm tư ngày càng khó dò, bất quá nàng ta chỉ cần bảo vệ tốt cho cô nương là được