Editor: Chanh
Mục Sở nhìn chằm chằm đồ vật anh nhét vào tay mình, có chút ngây ngốc không kịp phản ứng.
Đại não của cô trống rỗng một lúc, về sau lại hiện lên vô số dấu hỏi.
Sao anh lại nói với cô câu này, lại còn hôn nữa?
Còn có vừa nãy trên bàn ăn, sao lại đút thức ăn cho cô?
Trước đây anh không như vậy, sau tối hôm qua mới đột nhiên có sự chuyển biến.
Buổi tối hôm qua, có phải là đã xảy ra chuyện gì không?
Cô bình phục đáy lòng đang gợn sóng, trong đầu mơ hồ nhớ lại một đoạn ngắn.
Tối hôm qua hình như cô lôi lôi kéo kéo Cố Tần, mè nheo anh cắt móng tay cho mình.
Sau đó, anh mở tủ sách ra.
Ký ức này rất không rõ rệt, giống như tối qua cô mơ như vậy, hoặc cũng có thể là tối qua uống say nên thật sự phát sinh chuyện như thế.
Nếu như là thật...
Cô quay đầu, nhìn về phía giá sách trên bàn học, nghĩ đến bí mật bên trong.
Cả người cô run rẩy, siết chặt nắm đấm, ngẩng đầu nhìn anh, lúc mở miệng cố gắng để thanh âm mình bình thường nhất có thể, nhưng vẫn nghe ra được chút run rẩy trong đó.
Thậm chí có chút lạnh, tức giận đến phát run: "Có phải anh lén nhìn đồ của em không?"
Rõ ràng là hỏi thăm, nhưng lại cực kỳ giống chỉ trích.
Trong chốc lát, Mục Sở cảm thấy vô cùng ủy khuất.
Sao anh lại có thể tự tiện lục đồ của cô chứ?
Không cho cô để lại một chút kiêu ngạo cuối cùng của mình trước mặt anh sao?
Hốc mắt dần đỏ lên, nước mắt chực rơi xuống.
Trong lòng cô đột nhiên cảm thấy khó chịu.
Anh nhìn đồ vật của cô, biết cô trước kia từng thảm đến nhường nào, cho nên bây giờ mới bố thí lòng thương sao?
Sao anh có thể...
Đem chút kiêu ngạo cuối cùng của cô giẫm dưới chân!!
Cố Tần đưa tay, muốn giúp cô lau sạch nước mắt.
Mục Sở đột nhiên đẩy tay anh ra.
Anh không trả lời vấn đề vừa rồi hiển nhiên là do chột dạ, nhất thời cô càng phẫn nộ, chỉ vào cửa phòng ngủ: "Anh đi ra ngoài!!"
Tay Cố Tần duy trì động tác lau nước mắt giúp cô, cứng ngắc một chút, chậm rãi buông xuống.
Anh nhìn qua cô đột nhiên bộc phát cảm xúc, đè nén sự đau lòng, lúc mở miệng giọng nói mang điểm mờ mịt cùng thất lạc: "Khó khăn lắm mới đợi được kì thì Đại học kết thúc, anh đặc biệt bay từ thành phố A về để tỏ rõ tâm ý. Nếu như em không thích thì có thể nói rõ với anh, việc gì phải để mình tức đến phát khóc như vậy?"
Nói rồi dừng lại giây lát, anh suy đoán: "Vì vừa nãy anh nhịn không được, hôn em một cái sao?"
Tiếng khóc của Mục Sở trong nháy mắt ngừng lại, chằm chằm nhìn anh.
Cố Tần tiếp tục dỗ cô: "Nếu như em thật sự vì anh hôn em một cái mà ủy khuất, vậy cứ coi như bị chó cắn một cái, được không?"
Mục Sở nghĩ đến xúc cảm vi diệu trên cánh môi vừa rồi, mở to hai mắt: "Anh, anh..."
"Hả?" Cố Tần không hiểu nhìn cô, "Anh thế nào?"
Trong lúc nhất thời Mục Sở bị anh làm cho không hiểu thấu, có chút tức giận: "Em vừa hỏi có phải anh lén nhìn đồ vật của em không, sao anh không trả lời?"
Cố Tần bình tĩnh gật đầu: "Ừ."
Thân hình Mục Sở căng cứng, còn chưa kịp bùng phát thì đã nghe thấy anh nói: "Lúc nãy anh đứng sau lưng em, thế nên mỗi một bức thư em xem qua, anh cũng nhìn hết rồi."
"..."
Cố Tần đánh giá biểu lộ của cô, lại hỏi: "Hẳn là, em hỏi chuyện này đúng không?"
"... "
"Đó là cái gì?" Thanh âm Cố Tần bình tĩnh, nhưng một tay anh bên dưới lại run run.
Mi mắt cô còn vương nước mắt, cả người ngơ ngơ ngác ngác, anh một lần nữa đưa tay tới, cẩn thận lau nước mắt cho cô, thanh âm nhẹ nhàng, mang theo điểm trấn an: "Rốt cục là thứ gì anh không thể nhìn, để em tức giận như vậy?"
Lần này Mục Sở không tránh né, mặc anh giúp mình lau nước mắt.
Cô cúi đầu, mím môi hòa hoãn nửa ngày, mới mở miệng: "Là thư tình ạ, người khác viết thư tình cho em, anh nhìn được em thấy rất...kì"
"Vậy sau này anh sẽ không nhìn."Hốc mắt anh có chút nóng, thanh âm dần khàn, nhưng lại bao hàm vô hạn cưng chiều cùng ôn nhu, "Về sau đồ vật em không muốn anh nhìn thì anh sẽ không nhìn, được không?"
Cô hít một hơi, mang theo chút giọng mũi: "Vốn anh không nên nhìn, đây là riêng tư cá nhân. Với lại, sao anh vào mà không gõ cửa?"
"Cửa phòng em không đóng. Lần sau anh sẽ gõ cửa đàng hoàng, em cho vào anh mới vào, nhé?"
"Thật ra cũng không cần phải vậy."
Cô cúi đầu nhìn mũi chân của mình, tâm tình dần dần bình tĩnh lại.
Hóa ra, anh không thấy.
Là vừa rồi cô quá sợ hãi, có chút xúc động.
Cả người cô trầm tĩnh lại.
Rốt cục cũng nhớ tới việc anh vừa hôn mình và lời anh nói.
Lúc hoàn hồn mới phát hiện, đồ vật anh vừa thả trên tay mình, bởi vì cô kích động nên đã rơi xuống đất.
Hộp trang sức rơi trên đất, nắp lúc này trực tiếp bị mở ra, bên trong có một chiếc nhẫn.
Là chiếc Cố Tần thường xuyên mang trên cổ.
Chiếc nhẫn này, sao anh lại đưa cho cô? Anh mang trên người nhiều năm như vậy, không phải rất quan trọng sao?
Thấy cô nhìn chằm chằm chiếc nhẫn đang nằm trên đất, Cố Tần khom lưng, nhặt nó lên, một lần nữa cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Thư tình của anh, em có muốn xem không?"
Anh đột nhiên tỏ tình, Mục Sở có chút không biết phải làm sao.
Cô gãi gãi cái ót, chậm rãi nói: "Anh hơi khác một chút, làm gì có ai đưa chiếc nhẫn rồi bảo đây là thư tình của mình chứ."
Nói xong còn chỉ chỉ vào trên bàn: "Anh xem người ta đều không như vậy, đều nghiêm túc viết!"
"Anh cũng rất chân thành." Anh lấy chiếc nhẫn ra khỏi hộp, thanh âm nhu hòa, "Trước đây em nói, Tô Tường Vi cũng có một chiếc y như vậy, là nhẫn đôi. Thực ra..."
Mục Sở nhìn chằm chằm chiếc nhẫn trong tay anh, sau đó không biết anh động vào đâu mà đầu và đuôi của chiếc nhẫn kia tách đôi ra.
Ruột rỗng bên trong là một chiếc nhẫn nữa.
Trước kia Mục Sở chỉ cho là anh mang trên cổ chỉ là một chiếc nhẫn được chế tác tinh xảo.
Bây giờ mới biết, trong nó chứa một cặp nhẫn tình nhân.
Thấy được sự kinh ngạc nơi đáy mắt cô, anh nói: "Đôi này có tên là 'Trong anh có em', do nhà thiết kể nổi danh người larily thiết kế, toàn thế giới chỉ có một đôi."
Nói rồi đem chiếc nhẫn kia đưa cho cô: "Em xem, cái Tô Tường Vi bắt chước kia còn không bằng một phần mười cái này"
Mục Sở do dự một chút, đưa tay nhận lấy, cẩn thận từng li từng tí, chiếc nhẫn rất tinh xảo, phía trên còn có hình con sóng nhỏ.
Phía dưới thân còn có những viên kim cương nho nhỏ điểm xuyết, dưới ánh mặt trời tỏa ra ánh sáng lung linh, như con sóng đang vỗ, sáng chói nhưng không lộ liễu, thiết kế rất đặc biệt.
Nhìn thấy nhẫn đôi hàng thật giá thật, lại nghĩ tới chiếc trên tay Tô Tường Vy trước kia, trên thân hình đám mây nhỏ.
Trách không được Cố Tần lúc ấy không có chú ý tới.
"Hình như còn có chữ."Cô nói, đem chiếc nhẫn lại gần, muốn nhìn rõ dòng chữ phía trên.
Nhưng cỡ chữ rất nhỏ, cô nhìn không ra.
Cố Tần thấp giọng nói: "Chữ phía trên là thư tình của anh."
"?"
Mục Sở càng hiếu kì, nhanh chóng lấy kính lúp trong hộc bàn ra soi.
Rất nhanh, cô nhíu mày: "Sao chữ chỉ có nửa phần dưới?"
Cố Tần đem chiếc trên tay mình đưa tới: "Em đặt hai cái vào một chỗ sẽ ra dòng chữ hoàn chỉnh."
Mục Sở nhận lấy, làm theo lời anh.
Lần này, rốt cục cũng thấy rõ được dòng chữ phía trên, hết thảy tám chữ: Cố Tần Mộ Sở, đời này không phụ.
"Ơ, chữ thứ ba anh viết sai này."
"Không có viết sai, nó chỉ là vị ngữ, chữ cuối cùng mới là em, nếu không sao lại gọi là thư tình chứ."
(Oops, mình không học tiếng Trung nên không giải thích rõ đoạn này cho các nàng được, nhưng mà mình đoán đây là một cách chơi chữ của anh nhà á)
Tai Mục Sở đỏ lên một chút, lúc ngẩng mặt lên thì đụng phải ánh mắt ôn nhu như nước của anh.
Đem chiếc nhẫn kia nhét vào tay anh, cô cúi đầu: "Em chỉ tò mò nên mới lấy xem chứ không có ý muốn nhận. Anh, anh đừng hiểu nhầm!"
Nhịp tim cô đập nhanh hẳn, cảm giác hết thảy mọi việc đều có chút không chân thực, cả người như đang đứng trên mây, có chút hạnh phúc, nhưng cũng có chút lo lắng bất an, sợ lúc nào cũng có thể rơi xuống.
Mục Sở như đang trong một giấc mơ đẹp.
Mà cuối mộng, sẽ là sự cuồng loạn đau đớn cùng đêm tối vô tận, tựa như những cơn ác mộng trước đó.
Cho nên, cô muốn lý trí.
Không thể tùy tiện rơi vào hố lần nữa được.
Cố Tần thấy được đáy mắt cô lóe lên tia bối rối rồi biến mất, trong lòng như bị dao cứa, nhói đau.
Anh đã từng để cô không có cảm giác an toàn như vậy sao?
Cố Tần đem hai chiếc nhẫn kia cất vào vỏ, đặt ở lòng bàn tay cô.
Mục Sở kinh ngạc nhìn anh, có chút kháng cự: "Anh làm gì vậy, em đâu có đồng ý?"
"Anh biết." Anh nắm chặt tay cô, khiến cho cô nhận lấy chiếc nhẫn, "Cái này năm năm trước người ta đã làm xong, trước giờ anh luôn một mực đeo trên người, bây giờ tặng cho em, đại biểu cho thành ý theo đuổi của anh."
Trong nháy mắt Mục Sở ngẩng đầu: "Anh muốn theo đuổi em?"
"Đúng, anh theo đuổi em." Anh nói, vuốt ve hình dáng chiếc nhẫn trong lòng bàn tay, giọng điệu mang theo sự thương lượng, "Chờ lúc nào đuổi kịp, em đưa cho anh một cái, được không?"
Mục Sở cúi đầu nhìn chiếc nhẫn trong tay mình, có chút không quá xác định hỏi: "Anh làm chiếc nhẫn này năm năm trước, chẳng lẽ, anh đã thích em sớm như vậy à?"
"Đúng vậy, anh thích em từ lâu, so với thời gian làm chiếc nhẫn kia còn lâu hơn."
Nói đến đây, Cố Tần nhớ tới nội dung trong nhật kí của Mục Sở.
Anh suy tư, còn nói: "Lúc ấy anh thích em, lại sợ em biết, cho nên mới trốn tránh. Tránh em không phải vì chán ghét, vốn chỉ vì tuổi trẻ không hiểu được làm cách để biểu đạt tình cảm của mình."
Anh nắm chặt bờ vai của cô, nghiêm túc nói: "Hoa Hoa, anh rất thích em, từ trước đến giờ vẫn luôn như vậy."
"Vậy sao... " Mục Sở có chút hoảng hốt, không khỏi hồi tưởng lại hình tượng trước kia.
Cuối cùng nhếch môi, không nói gì.
Hóa ra anh trước kia, là thích cô.
Anh thế mà cũng thích cô.
Thế nhưng, tất cả đều đã là quá khứ.
Năm năm trước nếu như cô biết, nhất định sẽ cao hứng chết.
Bây giờ mới biết, lại có chút khó chịu, cảm giác như ông trời đang trêu đùa mình vậy.
Rõ ràng cô đã quyết định buông xuống triệt để.
Mục Sở nắm chặt góc áo, vô thức vân vê: "Trước kia em nhỏ như thế, sao anh có thể thích em được? Lúc đấy không thể yêu sớm, ba anh biết sẽ đánh chết anh, ba em cũng sẽ đánh chết anh, hai người họ cùng nhau đánh chết anh, sau đó, anh chết..."
Chính cô cũng không biết mình đang nói hươu nói vượn cái gì, đầu óc căn bản là load không nổi.
Cố Tần nghe được lại cười: "Ừ, em nói đúng, cho nên anh sợ chết, mỗi ngày đều ngóng trông em lớn lên. Đến mức, kéo dài tới bây giờ mới nói em biết."
"Hiện tại em đã tốt nghiệp, anh rốt cục cũng không sợ bị đánh chết nữa." Cố Tần nhìn cô, rất chân thành hỏi, "Vậy em có nguyện ý, thành toàn cho anh một chút không?"
Mục Sở khẽ cắn môi dưới, nhỏ giọng nói: "Em, em không có thích anh."
"Vậy em có đồng ý để anh theo đuổi em không? Nói không chừng, em cũng thích anh thì sao?"
Vấn đề này, Mục Sở không biết nên đáp lại thế nào.
Nếu như từ chối, có phải hai người bọn họ không có cơ hội ở cùng nhau nữa không?
Rõ ràng đã nói muốn buông bỏ, nhưng giờ anh nói chuyện thích cô, cô lại có chút không nỡ.
Cô đúng là không có tiền đồ mà!
Thế mà lại có chút muốn để anh theo đuổi.
Xoắn xuýt một hồi lâu, cô nói: "Mấy việc theo đuổi này, cũng không cần đặc biệt hỏi người trong cuộc chứ nhỉ? Muốn theo đuổi hay không, đấy là chuyện của anh, theo đuổi không được, cũng là chuyện của anh."
Cố Tần cười: "Vậy anh coi như em cho phép anh theo đuổi em."
Mục Sở không nói chuyện, xem như ngầm đồng ý.
"À ờ ---" Cố Tần nhìn cô, giọng nói mang theo sự thận trọng cùng thăm dò, "bây giờ anh có thể ôm em một cái không?"
"?? " Mục Sở lùi về sau một bước, bất khả tư nghị nhìn anh.
"Này làm sao được? Anh mới nói theo đuổi, chứ có phải theo đuổi được đâu?"
Cố Tần nhìn bộ dáng của cô, chỉ chỉ vào những bức thư tình trên bàn kia: "Tình địch của anh hình như hơi nhiều, nhiều người thích em như vậy, anh rất có áp lực. Đêm qua, anh còn tận mắt chứng kiến Thẩm Diệp tỏ tình với em, có chút ghen, trong lòng cũng rất khó chịu."
Cô cũng nhìn về những bức thư tình kia, gật đầu: "Đúng thật là có rất nhiều người thích em, em cũng không nhất định chọn anh, anh có áp lực là đúng."
"Cho nên, em có thể an ủi người theo đuổi em một chút, cho anh một cái ôm cổ vũ không?" Anh rất chân thành nhìn cô.
Thấy cô vẫn không nói lời nào, anh lại nói thêm: "Dù sao, dựa vào quan hệ của chúng ta, vẫn có thể đi cửa sau một chút chứ?"
"?? "
Mục Sở im lặng, nghiêm túc: "Em cảm thấy mấy việc theo đuổi này căn bản là không bấu víu quan hệ, đi cửa sau được!"
"Ôm cổ vũ một chút cũng không được sao?" Anh tựa hồ chưa từ bỏ ý định, lại hỏi một lần nữa, vô cùng đáng thương.
Mục Sở dần dần mềm lòng, cuối cùng thở dài, đáp ứng anh: "Chỉ một lần này thôi đấy."
Lời nói cô vừa dứt, người liền đột nhiên bị anh ôm vào trong ngực, rất chặt.
"Hoa Hoa... " Anh lẩm bẩm, xoa lên mái tóc dài xõa trên lưng, vùi mặt vào hõm vai cô, nhẹ nhàng nói: "Anh rất yêu em, vì em anh nguyện làm mọi thứ, em biết không?"
Cô là bảo bối cực kỳ trân quý trong lòng anh, không thế hèn mọn như thế được.
Thanh âm của anh mang theo giọng mũi, Mục Sở nghe thấy có chút không thích hợp, bèn hỏi: "Anh sao vậy?"
Anh vẫn như cũ ôm cô rất chặt: "Không có việc gì, tối hôm qua thức đêm tăng ca nên chắc bây giờ có chút cảm, em đừng nhúc nhích, anh ôm em một cái là ổn."
Mục Sở tin là thật, không cựa quậy nữa, chỉ là dùng giọng điệu giáo huấn nói: "Ngã bệnh thì phải uống thuốc, anh đừng mượn sinh bệnh mà nói mấy lời sến súa như thế với em, coi như anh đang theo đuổi, thì mấy lời này cũng quá... thẳng thắn rồi."
Thanh âm của cô ngày càng nhỏ, trên mặt có chút nóng, đáy lòng không hiểu sao dâng lên một chút ngọt ngào.
Hình như cô còn rất thích anh thẳng thắn như vậy.
Tựa hồ mỗi một câu anh nói, thì anh càng yêu cô thêm một chút.
Do dự hồi lâu, cô vòng tay lên eo anh, ôm lấy.
Eo tuyến Cố Tần rất hẹp, lại rắn chắc, lúc ôm không nỡ buông tay.
Mặt còn dán vào lồng ngực rộng lớn, Mục Sở ngửi được mùi hương nhàn nhạt, bên tai là nhịp tim mãnh liệt của nah.
Dường như trôi dạt giữa đại dương mênh mông bát ngát, cuối cùng, cô cũng tìm được một nơi mình thuộc về rồi.
Mục Sở khẽ nhúc nhích, nghĩ đến những ủy khuất trước kia, chóp mũi chua xót, thấp giọng nói: "Em không thích anh đâu, rất khó theo đuổi đấy, anh phải chuẩn bị tâm lý tốt vào."
"Không sao hết." Thanh âm anh khàn khàn, bởi vì khắc chế nỗi đau trong lòng nên mang theo sự nghẹn ngào, nói bên tai cô, "Khó theo đuổi thì anh vẫn cứ theo. Một tháng đuổi không kịp, anh theo đuổi một năm, một năm đuổi không kịp, anh theo đuổi em cả một đời..."
Mục Sở đột nhiên cười ra tiếng: "Nói như vậy, anh già đi rồi, em sẽ chướng mắt đấy."
"Đàn ông lớn tuổi cũng có mị lực của riêng nó chứ."
"... Anh đừng tự luyến nữa!"
Bầu không khí dần dần hòa hoãn, tâm tình Mục Sở cũng dần bình tĩnh trở lại.
Cô nhớ tới một việc, đẩy anh ra, ngữ khí nhẹ nhàng không ít: "Hiện tại anh đang theo đuổi em, vậy sau này có phải em không cần gọi anh là 'anh trai' nữa không?"
Nhìn thấy ý cười nơi đáy mắt cô, cảm xúc Cố Tần cũng dần dần bình phục, tay khẽ nhéo nhẹ đôi má của cô, mặt đầy vẻ cưng chiều: "Em muốn tiếp tục gọi 'anh trai' cũng được, về sau, chỉ cho phép một mình em gọi như vậy."
Anh nói chuyện cách quá gần, hơi thở ấp áp phả vào trên mặt, người Mục Sở như mềm nhũn ra.
Lúc này cô đột nhiên nhớ tới, hình như rất lâu rồi Cố Tích không gọi anh là 'anh trai'.
Nghĩ đến buổi sau hôm sinh nhật, mấy lời Cố Tích nói với cô, Mục Sở như bừng tỉnh, chỉ vào anh: "Ngày trước Tích Tích nói với em, mười tám tuổi rồi mà còn gọi 'anh ơi anh à' thì rất ỏn ẻn, là anh nói với cô ấy đúng không?"
Mục Sở nói như vậy, Cố Tần cũng nhớ tới cô ngày đó không hiểu sao gọi anh là 'anh Cố Tần' một cái kỳ quái, nguyên lai là do con bé Cố Tích truyền lời.
"Còn rất nhanh mồm nhanh miệng." Cố Tần nói một câu ý vị sâu xa.
Mục Sở liếc mắt, quả nhiên là anh!
Gọi anh nhiều năm như vậy.
Đây là lần đầu tiên Mục Sở cảm thấy, từ này tựa hồ còn trộn lẫn một chút hương vị kiều diễm đặc biệt.
Cô lật qua lật lại nghĩ hai chữ này, nghĩ đến mức quá nhập thần, vô thức lẩm bẩm: "Anh ơi..."
Trong lòng Cố Tần như bị thứ gì đó mềm mại phất qua, ánh mắt thâm thúy khóa chặt thân ảnh cô, đưa tay nhẹ nhàng xoa đầu Mục Sở, thanh âm cưng chiều: "Anh đây."
Mục Sở: "... "
- --------
Truyện chỉ được đăng tại wattpad tiemnhakeo
Mỗi cuốn đang edit tớ sẽ đăng nhá hàng trên page "Tiệm Nhà Kẹo." trước rồi sẽ up đầy đủ lên Wattpad sau, mọi người tìm page qua đường link trên tường nhà nhé ~
Mong mọi người ủng hộ ~