Editor: Chanh
Đi vào nhà, Cố Tích và Doãn Lê Hân ngồi sóng vai nhau, thành thành thật thật khai với ông bà nội chuyện hai người đã sớm hẹn hò.
Lục Tinh ngồi nghe nửa ngày, bèn quay đầu nhìn về phía giáo sư Cố: "Ông có thấy cảnh này quen quen không?"
Giáo sư Cố không hiểu nhìn sang, Lục Tinh liền vỗ đùi, sẵng giọng: "Quả thực giống y chang ba mẹ nó!"
Lúc trước hai nhà Lục Tần có giao tình rất tốt, khi Lục Tinh đem Tần Noãn giới thiệu cho con trai mình là Cố Ngôn Thanh, thằng nhóc kia còn ra vẻ ghét bỏ muốn chết.
Kết quả lại ở sau lưng bà lén lén lút lút bắt cóc con gái nhà người ta, hai đứa bên nhau từ bao giờ bà cũng không biết.
"Con cũng giống ba mình quá đấy." Lục Tinh nhìn Cố Tích nói, "Ánh mắt của bà có lúc nào kém không, thế mà hồi trưa ăn cơm còn vờ vịt nữa cơ, khổ."
Cố Tích le lưỡi, không lên tiếng.
Người giúp việc đưa hoa quả tới, Lục Tinh nhiệt tình mời Doãn Lê Hân ăn trái cây, còn nói tối nay anh ở lại ăn cơm, Doãn Lê Hân vô cùng sảng khoái nhận lời.
Ngồi dưới phòng khách một hồi, trời bên ngoài đã tạnh mưa, Cố Tích kéo Doãn Lê Hân ra sân sau viện.
Không bị bà nội quấy rầy nữa, bầu không khí lúc này rõ ràng dễ chịu hơn không ít, Cố Tích do dự không biết nên bắt đầu chuyện Tạ Tu Lâm từ đâu.
Cô cúi đầu, mũi chân cứ đá đá mấy viên sỏi bên cạnh, một hồi lâu mới mở miệng: "Người mà em rất thích trước đây em từng nói với anh, là anh Tu Lâm."
Doãn Lê Hân đứng trước mặt cô, yên lặng lắng nghe.
"Nghỉ hè năm lớp mười, lúc anh gọi điện cho em, hôm mà em đã nói rất nặng lời ấy. Ngày đó là đại thọ của ông nội Tạ, em nhìn thấy anh Tu Lâm đưa một cô gái về nhà nên tâm tình không tốt."
Cô ngẩng đầu, hốc mắt hồng hồng, "Lúc ấy em không biết anh vì em mà bị thương nằm viện, em xin lỗi."
"Còn đợt nghỉ hè năm lớp mười một, em đột nhiên không chơi game nữa, là vì phát hiện ra anh ấy có bạn gái."
Cố Tích cười cười, "Vốn cho là bản thân có thể đợi đến năm mười tám tuổi rồi tỏ tình, kết quả anh ấy lại yêu đương, lúc đấy em không biết phải làm gì, vô cùng khó chịu, nên không muốn chơi game. Sau đó anh nhắn cho em, em cũng không chút suy nghĩ mà trả lời."
Doãn Lê Hân có chút nghe không vô: "Không nói những chuyện này nữa, được không?"
Cố Tích nắm chặt lấy góc áo anh, cắn cắn môi: "Nhưng đây đều là những chuyện trước kia, từng thích anh ấy, là thật, không thích nữa, cũng là thật."
"Bây giờ em thích một người khác." Hốc mắt cô nổi lên một tầng hơi nước, "Người ấy đặt em ở vị trí quan trọng nhất, dù em có lỡ nói nặng lời cũng không bao giờ tức giận, mà luôn tìm cách dỗ em vui vẻ."
"Người ấy cũng vì em mà không màng tính mạng đánh nhau với người khác, sẽ mang em cùng chơi game, cũng vì em mà tích cực học tập, thành tích càng ngày càng tốt. Bây giờ, người ấy lại vì muốn ở cạnh em mà chạy tới Anh quốc du học."
"Doãn Lê Hân." Cố Tích lại gần, vòng tay ôm lấy eo anh, mặt cô áp vào lồng ngực, "Anh nói xem sao người ấy lại đối với em tốt như vậy, để em muốn không thích cũng không được. Thậm chí bản thân còn cảm thấy, trước kia mình thích người khác quả thực rất ngu ngốc, nếu như bỏ lỡ một người đàn ông như thế, em cũng quá mất mát rồi."
Thân hình Doãn Lê Hân cứng lại, đưa tay xoa xoa sau gáy cô: "Đang thổ lộ với anh, hay là cầu hôn đấy?"
Vẫn là ngữ khí ngả ngớn kia, Doãn Lê Hân nói tiếp: "Nếu là vế trước, sao một bó hoa cũng không có. Còn là vế sau, thế nhẫn đâu?"
Cố Tích: "... "
Liếc mắt nhìn thấy bồn hoa hồng bên cạnh, cô chỉ chỉ: "Vậy em hái giúp anh một chùm, được không?"
"Thực ra anh vẫn muốn được cầu hôn hơn."
"... Em cùng lắm chỉ là thổ lộ với anh một chút, mấy việc cầu hôn này, anh tự mình ảo tưởng còn hơn, em mới không cầu hôn anh đâu."
Doãn Lê Hân cụp mắt xuống nhìn cô thật lâu, đưa tay đem người ôm vào trong ngực, khẽ hôn trán cô: "Như Hoa."
Rất lâu rồi anh không gọi cô là Như Hoa, khóe miệng Cố Tích giật giật, "Khó nghe quá, sao anh lại đáng ghét thế."
"Không phải chính em nói mình tên Như Hoa sao?"
"... "
Doãn Lê Hân đưa tay bóp bóp mặt cô, vừa yêu vừa hận: "Em nói xem, đời này của ông đây sao lại thua trong tay em rồi?"
"Chắc là đời trước anh thiếu nợ em nhiều quá, nên đời này phải đến trả." Cô cong môi nói, bỗng cảm thấy bị thứ gì đó trong quần anh cấn một chút.
"A, trong túi anh có gì thế?" Cô vô thức đưa tay xuống sờ.
Thân hình Doãn Lê Hân cứng đờ, đè tay cô lại: "Làm gì thế? Ban ngày ban mặt còn muốn sàm sỡ con trai nhà người ta à?"
"Bên trong hình như có hộp gì hình vuông ấy, có phải là quà không?" Cô ngẩng đầu lên, có chút chờ mong.
Hôm nay anh vừa bay tới đây, theo lý thuyết hẳn sẽ có quà cho cô.
Tay cô đã luồn vào trong túi quần anh, sờ lấy cái hộp vuông kia, lòng bàn tay vuốt ve suy đoán xem bên trong là thứ gì.
Thanh âm Doãn Lê Hân dần trầm xuống, lúc mở miệng còn có chút khàn: "Em còn không rút tay ra, hậu quả rất nghiêm trọng đấy."
"Vì sao lại phải rút?" Cô khiêu khích không chịu.
Nhìn đôi mắt trong suốt của cô, ánh mắt Doãn Lê Hân u ám, thấp giọng nói: "Nếu giỏi thì em đừng sờ cái hộp kia, thử sờ vào giữa xem."
Cố Tích nghe lời buông hộp ra, ngón tay dịch đến giữa.
Lúc đầu ngón tay chợt đụng vào thứ đồ nóng rực, khuôn mặt cô đỏ lên, vô thức muốn rút tay ra.
Doãn Lê Hân nắm chặt tay cô không cho động, khẽ nhướng mày: "Không phải em rất giỏi sao, đến, nắm chặt nó."
"... "
Cố Tích giãy mãi mới rút tay ra được, tai nóng lên: "Anh, anh lưu manh!"
Doãn Lê Hân buồn cười nhìn cô: "Rõ ràng là em khơi mào trước."
"Em nào có!"
"Túi quần của con trai có thể tùy tiện sờ lung tung sao?"
"... " Già mồm!
Cố Tích không muốn tranh luận với anh về việc này, đành lảng sang chủ đề khác: "Trong hộp kia có gì vậy anh?"
"Không phải em nói rồi sao, quà."
Ánh mắt Cố Tích sáng lên, chìa tay ra: "Lấy ra cho em xem với."
"Tự mình lấy đi."
"Nãy anh vừa bảo túi quần con trai không thể sờ lung tung."
"Bây giờ có thể, sờ đi."
"... "
Vừa nãy có vết xe đổ, đánh chết Cố Tích cũng không chịu đụng vào túi của anh nữa, bĩu môi: "Anh không lấy thì thôi, em cũng không thèm."
Doãn Lê Hân cười một tiếng: "Quà tặng em, mà em còn rất biết làm giá nhỉ?"
Anh lấy hộp trang sức kia ra: "Lúc đầu định hết phim rồi đưa cho em, ai ngờ lại phát sinh ra chút ngoài ý muốn. Làm anh vừa nãy định không muốn đưa ra."
"Là do anh không chịu nghe em nói, tự mình bổ não đấy thôi." Cố Tích nhận lấy hộp trang sức, mở ra, bên trong là một sợi dây chuyền vàng, khảm đá hồng bảo, được chế tác tinh mỹ, dưới ánh mặt trời có chút phát sáng.
"Dây chuyền này đẹp quá." Cố Tích sờ sờ cái trên cổ mình, "Đẹp hơn cái này nhiều."
Cái đang đeo trên cổ cô là quà của Cố Tần tặng lúc sinh nhật mười tám tuổi.
Nhắc đến đây, cô nói với Doãn Lê Hân: "Lễ trưởng thành của em với Sở Sở ấy, anh trai em tặng cho hai người mỗi người một sợi dây chuyền, mà em vẫn luôn thấy cái của Sở Sở trông đẹp hơn, ông anh kia thì cứ một mực bảo như nhau."
Cô còn chụp hình lại, cầm điện thoại mở ra cho Doãn Lê Hân xem: "Anh nhìn hai cái này, có phải của Sở Sở tinh xảo hơn chút không?"
Doãn Lê Hân lấy sợi dây chuyền có đính khối bạc hình hoa hồng kia ra: "Anh cảm thấy, cái này của anh đẹp hơn."
"Em cũng thấy cái này đẹp."
Mục Sở thích dây bạc trắng, nhưng thật ra Cố Tích lại thích dây bạc hồng hơn.
Anh trai cô còn không biết chuyện này, Doãn Lê Hân thế mà lại biết.
Hơn nữa, sợi dây này chưa thấy qua trên thị trường, hiển nhiên là được đặc biệt đặt trước, hẳn đã tốn không ít tâm tư.
Doãn Lê Hân lấy sợi dây từ trên cổ cô xuống, đeo lên cái mới: "Món đồ chơi anh em tặng cho có lệ, sau này chúng ta không đeo nữa."
"Lấy lệ chỗ nào rồi?" Cố Tích cầm sợi dây chuyền kia trên tay, "Cái này của anh em cũng nào kém như anh nói, đặt riêng ra nhìn thì cũng đẹp mắt, nhưng nếu so sánh với Sở Sở, thì bỗng lại không dễ nhìn như thế."
"Chắc chắn là anh ấy lười chọn thôi, đây không phải lấy lệ thì là gì?" Doãn Lê Hân miễn cưỡng nói, chỉnh sửa lại tóc giúp cô.
Cố Tích cầm điện thoại mở camera trước, cẩn thận soi một hồi, cong môi: "Lát nữa em phải đi khoe với Sở Sở mới được."
Nói đến đây, Cố Tích nhớ tới vừa rồi Mục Sở gọi điện thoại với mình, nghi ngờ một chút: "Trước đó không phải nói không muốn học xa nhà quá sao, sao lại đột nhiên chọn Đại học A nhỉ?"
Doãn Lê Hân nhắc nhở cô: "Trước đó không phải em nói sao, anh của em ở thành phố A."
"Đúng nhờ!" Cố Tích bừng tỉnh đại ngộ, "Anh của em cũng ở thành phố A, thế thì cậu ấy cũng không tính là một mình ở đấy, lát nữa em phải gọi nói với anh trai một tiếng mới được."
"Ý anh là hai người bọn họ có lẽ..."
Lời còn chưa dứt, Lục Tinh đã từ trong nhà ra gọi họ đi vào ăn cơm, chủ đề này cứ như vậy bị lướt qua.
- -
Bữa cơm tối vì có thêm Doãn Lê Hân nên vô cùng náo nhiệt.
Miệng anh dẻo quẹo, dỗ cho ông bà nội vui vẻ vô cùng, sau khi người đã về, Lục Tinh còn khen mãi không ngớt.
Lúc Cố Tích chuẩn bị đi lên lầu thì Tạ Tu Lâm tới.
Ngày mai anh về nước, nên tranh thủ thời gian tới thăm Lục Tinh và giáo sư Cố, mang theo không ít quà cáp.
Cũng không ở lại bao lâu, ngồi được một lúc liền đi, Lục Tinh dặn Cố Tích tiễn anh về.
Đưa Tạ Tu Lâm đến cửa chính, Cố Tích mới lên tiếng đánh vỡ bầu không khí im lặng: "Ừm, anh Tu Lâm, chúc anh ngày mai về nước thuận buồm xuôi gió."
Tạ Tu Lâm gật đầu, quay đầu nhìn cô, cuối cùng chỉ cười cười: "Chăm sóc bản thân cho tốt."
"Vâng."
Tạ Tu Lâm lái xe rời đi, Cố Tích cũng quay người vào nhà.
Doãn Lê Hân vừa tới Anh quốc, còn đang bị lệch múi giờ nên đi ngủ sớm, hai người tối nay không nói chuyện nhiều.
Cố Tích rửa mặt xong nằm ở trên giường, tùy ý lướt Weibo, nhìn thấy chiếc hotsearch chễm chệ ngay trang đầu: #Nghi ngờ bạn gái Tạ Tu Lâm rốt cuộc cũng lộ ra ánh sáng.
Cố Tích có chút hoang mang, người đang ở Anh quốc, sao lại còn lên được hotsearch.
Tay vô thức ấn mở tin tức kia.
Vẫn là khách sạn ấy, paparazzi vô tình chụp được ảnh Tạ Tu Lâm và Ngô Khê sóng vai đi ra từ khách sạn.
Trong bức ảnh, Ngô Khê vừa lúc đang nhìn Tạ Tu Lâm, đáy mắt có tình ý rất rõ ràng.
Quần chúng ăn dưa cũng chia làm hai phe, nửa tin nửa ngờ.
Cố Tích lướt lướt một hồi, cũng không cảm thấy quá hứng thú, yên lặng thoát ra ngoài.
Nhìn thấy hộp trang sức nơi đầu giường, cô với tay lấy tới, vuốt vuốt sợi dây chuyền bên trong, khóe môi không tự giác nhếch lên.
Cầm điện thoại chụp một tấm, cô vô cùng đắc ý gửi cho Mục Sở.
Lại nghĩ tới việc cô nàng học ở Đại học A, suy nghĩ thêm chút rồi tính toán gọi nói cho ông anh mình một tiếng.
Cô mở Wechat với Cố Tần, gọi điện thoại video qua.
Điện thoại vang lên mấy tiếng, cuối cùng bị dập máy.
Cô muốn gọi lại, bên kia gửi qua một đoạn chat voice, thanh âm trong đó mang theo sự tức giận lúc mới rời giường rất rõ ràng: "Cố Tích, tốt nhất là em có chuyện quan trọng muốn nói."
Cố Tích ngây ngốc hai giây, mới nhớ tới việc lệch múi giờ.
Nhìn thời gian bên này, lại tính toán thời gian trong nước – a, bốn giờ sáng.
Cố Tích lập tức rụt rụt cổ, nói với ông anh kia Sở Sở muốn tới Đại học A học, đây không tính là chuyện gì quan trọng nhỉ?
Giờ này dựng anh dậy để nói chuyện này, anh cô đoán chừng sẽ đánh chết cô.
Quên đi, không nói.
Cô yên lặng gõ chữ gửi tới: [Em không cẩn thận đụng phải, ngủ ngon.]
*
Tác giả có lời muốn nói:
Cố tiểu thảo đã bỏ qua chuyện "quan trọng" như thế đấy ( ̄y▽, ̄)╭
- --------
Truyện chỉ được đăng tại wattpad tiemnhakeo
Mỗi cuốn đang edit tớ sẽ đăng nhá hàng trên page "Tiệm Nhà Kẹo" trước rồi sẽ up đầy đủ lên Wattpad sau, mọi người tìm page qua đường link trên tường nhà nhé ~
Mong mọi người ủng hộ ~