Ngọc Toái Cung Khuynh

Chương 3:




Tâm Nguyệt thể nhược đã suy yếu thần trí mơ hồ, mắt nhìn thấy phụ hoàng nổi trận lôi đình không biết sẽ còn nghĩ ra phương thức nào nữa để tra tấn hắn. Hắn trong lòng chua xót, thầm nghĩ phụ hoàng cứ như vậy giết chết hắn đi, nếu chết đi thì có thể ngay lập tức được giải thoát rồi!
Đúng lúc này ngoài cung đột nhiên truyền đến thanh âm bẩm báo của một tên thái giám: “Hồi bẩm hoàng thượng, Trần thượng thư có chuyện quan trọng cần bẩm báo, hiện đang ở ngoài cung chờ lệnh!”
Huyền Vũ đế vừa nghe xong, thoáng trầm tư một chút, rồi vọng ra nói: “Nói hắn chờ trẫm một chút, trẫm sẽ tiếp kiến hắn.” Nói xong, quay đầu lại khom người xuống, ghé tai vào Tâm Nguyệt cười lạnh nói: “Hôm nay, ngươi gặp may rồi đấy, hiện trẫm đang có việc gấp, tạm thời tha cho ngươi một con đường sống!”
Tâm Nguyệt vừa nghe xong mấy lời này không khỏi nhẹ nhõm thở dài một hơi, cực lực căng thẳng cũng mau chóng bình tâm lại, rốt cuộc duy trì không được bao lâu, buông đầu xuống, áp mặt trên đất ngất đi!
Đến khi ý thức tỉnh lại, đã phát hiện chính mình đang nằm trên một chiếc giường cũ nát trong phòng Lý công công. Hắn từ nhỏ đã bị phụ hoàng ngược đãi, căn bản làm gì một chỗ an thân đàng hoàng nào, các hoàng tử khác đều có tẩm cung xa hoa riêng biệt, còn có rất nhiều cung nữ thái giám thân cận hầu hạ. Duy chỉ có hắn là không có gì hết, hơn thế còn bị bức ở chung với lão thái giám đương gọi là Lý công công, đã vậy mà thường xuyên còn bị Lý công công kia khi dễ sai phó như nô dịch. Lý công công đối nhân rất ngoan độc, trong gian nhà to lớn như vậy lại chọn cho hắn một căn phòng cũ kĩ hoang phế nằm tận sâu trong hậu viện, tứ phía thấu phong. Trong phòng cũng chỉ có một chiếc giường ọp ẹp cùng một cái bàn xiêu vẹo không hơn. Đến khi trời vào mùa chuyển lạnh, cũng chỉ vứt cho Tâm Nguyệt một tấm chăn mỏng nhàu nát, thường thường về đêm Tâm Nguyệt luôn vì cả người lạnh cống giật mình tỉnh lại, lặng lẽ ngồi khóc đến tận hừng đông. Mỗi lần sau những lúc hắn bị phụ hoàng lâm hạnh, luôn được người khác khiên đến gian phòng này, và cũng luôn được Lý công công xoa thuốc chữa thương cho hắn.
Lúc này, Tâm Nguyệt cả người trần trụi nằm trên chính chiếc giường cũ nát của mình, để mặc Lý công công tùy ý bôi cao dược lên người, cao dược mà Lý công công dùng chính là loại dược chuyên dùng để chữa thương trong hoàng cung đại nội. Dược liệu đương nhiên rất công hiệu, nhưng chính vì vậy mà dược tính lại rất mạnh, tác động trực tiếp kích thích mạnh mẽ lên miệng vết thương đương bong tróc. Càng tệ hơn Lý công công lại xuống tay bất phân nặng nhẹ, vì vậy mỗi một lần bôi thuốc đều khiến Tâm Nguyệt đau đớn không ngừng rên la thê thảm.
Huống hồ, lần này Tâm Nguyệt lại bị Huyền Vũ đế dùng roi quất đánh, mình đầy thương tích cả người đâu đâu cũng là máu, thế nhưng Lý công công không mảy may thương xót, ngược lại càng đắc ý cười nhạo, nhếch môi nói: “Đây là kết quả tương xứng cho kẻ dám làm trái thánh ý! Đáng lắm mà!”
Tất cả cao dược chữa thương nhất loạt phủ lấp toàn bộ miệng vết thương đương bong da tróc thịt, tức thì cơn đau đớn lan ra kéo Tâm Nguyệt từ trong cơn dật dờ mê sảng, rùng mình tỉnh lại. Cao dược kích thích mạnh mẽ lên vết thương liền giống như có vô số mũi kim hung tàn đâm vào hết thảy mọi ngóc ngách trên da thịt, lúc này đối với hắn mà nói, đây chẳng khác nào là một vòng khổ hình tra tấn mới nữa. Phải khó khăn lắm mới chờ được Lý công công đem dược thoa xong, Tâm Nguyệt đã đau đến không còn thở nổi.
Nhìn chằm chằm vào khối thân thể khinh niên mềm mại kia, hình ảnh Tâm Nguyệt cứ như vậy trần trụi hiện ra dưới đáy mắt hắn, Lý công công nhịn không được nuốt nước bọt chồm tới. Tâm Nguyệt với vẻ ngoài tuấn tú rạng ngời dưới gương mặt nửa cười tái nhợt như tuyết, đôi mi thanh tú nhíu lại nằm ngay ngắn trên vòm mắt xinh đẹp nửa khép hờ, tựa hồ như một nổi thống khổ nghẹn lại, không nói nên lời. Trên thân hình trắng nõn thon thả trải dài từng đạo vết roi đỏ tươi đáng sợ, càng tôn lên một loại yêu diễm dậy mùi tanh tưởi, tràn lan tuyệt thế đến tinh xảo! Trong lúc đó, giữa đôi chân thon dài là nho nhỏ phân thân vẫn còn non nớt mà thoạt nhìn lại đáng yêu làm say đắm lòng người. Lý công công hẳn là một thân hoạn quan nhưng khi trông thấy cảnh tượng như vậy, tâm cũng không khỏi nổi lên một tia *** ý. Đôi bàn tay thô ráp già nua không kiềm được dục vọng vội vàng nắm lấy khối tư vật nhỏ nhắn kia bắt đầu thưởng thức trêu đùa.
Mặc dù Tâm Nguyệt mới mười lăm tuổi, còn đang đứng giữa ngưỡng cửa phát dục trưởng thành thiếu nam, vật tượng trưng nam tính bị người khác kích thích như thế, thân thể không khỏi cựa mình vặn vẹo. Hắn chỉ cảm thấy một khối lửa nóng ran theo thứ giữa hai chân chậm rãi dâng lên, hạ thân ẩn ẩn truyền đi lên một loại khoái cảm khó chịu đan xen giữa thứ cảm giác thỏa mãn lẫn khác thường. Trong miệng khó nhịn phát ra một tiếng rên rỉ nho nhỏ.
Lý công công thấy hắn nổi lên từng đợt phản ứng gọi mời, trong tâm lại càng kích động khó chịu, hai tay vươn tới tách hẳn hai chân Tâm Nguyệt nâng lên, Tâm Nguyệt bị Huyền Vũ đế dụng thân chà đạp nghiền nát đã biến hậu đình thành một khối hỗn độn da thịt nhanh chóng bài khai giữa không trung, lại vì miệng vết thương bị động Tâm Nguyệt đau đớn thét lên một tiếng thống trường.
Lý công công xảo quyệt cúi mặt cười gian: “Vết thương ở chỗ này còn chưa rửa sạch, cứ nằm yên để ta hảo hảo rửa sạch giúp ngươi cho!” Nói xong lập tức vùi đầu vào giữa hai chân Tâm Nguyệt, thè đầu lưỡi tiến gần mật động đang bê bết máu tùy ý liếm mút. Tâm Nguyệt cảm thấy động tác này cực kì hạ lưu ghê tởm, muốn cố sức giãy dụa lại phát hiện cả người vô lực, chỉ có thể suy yếu phản kháng, run rẩy trong hơi thở: “Đừng… Công công như vậy… không được…”
Lý công công như thế nào có thể nghe được lời kháng nghị của hắn, hé ra vòm miệng hôi thối ở tư mật kia của Tâm Nguyệt hết hôn lại liếm, cửa mình trơn nhẵn mềm mại lẫn trong hỗn tạp mùi máu tanh tưởi của Tâm Nguyệt hòa cùng thứ dịch thể nhơ bẩn mà Huyền Vũ đế để lại, từ đó tạo ra một vị hương khoái cảm làm hắn say cuồng ý loạn. Đầu lưỡi không ngừng công kích tới lui bên ngoài mật động vốn đã rạn nứt chảy đầy tơ máu, thậm chí còn tự thân tiến vào trong nội bích đương bị thương của Tâm Nguyệt, tùy ý tàn sát bừa bãi.
Nơi tư mật đó vốn đã bị tổn hại kinh khủng, nay lại bị Lý công công dùng đầu lưỡi thô bạo xâm phạm, từ đầu vết thương không ngừng truyền đến từng trận đau đớn. Đau đến thắt lưng ưỡn ra toàn thân tê lạnh. Nhưng cũng chính nơi đó lại chậm rãi truyền đến một loại cảm giác mê muội ngây dại, loại cảm giác khác thường này hệt như khi hắn bị phân thân nam nhân mạnh mẽ đùa bỡn, cảm giác ấy càng ngày càng dồn dập, dần dần lan khắp toàn thân. Cái cảm giác vừa đau lại vừa tê làm miệng hắn không ngừng phun ra những tiếng *** loạn rên rỉ, không phân rõ là thống khổ hay là thoải mái. Hắn liều mình vặn vẹo thân hình mộng tưởng thoát khỏi sự đùa bỡn tàn ác này của Lý công công, nhưng ngược lại càng làm cho Lý công công phấn khởi ôm chặt hắn hơn, đầu lưỡi liếm lộng càng thêm dụng lực. Thống khổ cùng tê dại – thứ cảm giác ngổn ngang hỗn đỗn kia càng ngày càng dâng lên mãnh liệt, mãnh liệt đến mức Tâm Nguyệt như muốn phát cuồng nổi loạn, từ khóe miệng tràn ra những tiếng rên rỉ cũng dần dần thay bằng thứ thanh âm nức nở dồn dập.
Ngay lúc Tâm Nguyệt bị đùa bỡn chật vật sắp không chịu nổi nữa, thì giữa lúc đó chợt vang lên một thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng xé toạt không gian: “Không thể tưởng tượng được, thân là hoàng tử lại dám làm ra những chuyện *** loạn như thế!”
Tâm Nguyệt cùng lý công công vừa nghe thấy lời này nhất tâm cả kinh, ngẩng đầu hướng nhìn người vừa phát ra âm tiếng. Chỉ thấy người kia một thân hoa phục, anh tuấn đĩnh đạt, khí vũ hiên ngang mang theo vẻ mặt cực kỳ lãnh ngạo. Chính thị đương triều thái tử Nhược Hiền!
Lý công công vừa nhìn thấy thái tử điện hạ vội vàng quỳ rạp xuống đất a dua tung hô: “Không biết thái tử điện hạ giá lâm, không kịp từ xa nghênh đón, thỉnh điện hạ thứ tội.” Tâm Nguyệt không thể tưởng tượng được một khung cảnh khó coi như vậy mà lại bị thái tử bất gặp, hơn nữa bản thân cả người trần trụi không một mảnh vải che thân, trong lòng vừa thẹn lại vừa sợ. Nghĩ muốn lập tức đứng dậy xuống giường hành lễ, mà cả người bũn rũn vô lực nhúc nhích.
Chỉ nghe thấy thái tử Nhược Hiền lạnh lùng lên tiếng: “Ngay giữa thanh thiên bạch nhật các ngươi lại dám làm ra những việc hạ lưu như vậy, rõ là thứ bại hoại làm ô uế thuần phong mỹ tục!”
Lý công công nghe thấy thái tử nói lời răn dạy, cảm thấy sợ hãi vội vã biện giải: “Nô tài không dám, lão nô chỉ là thay cửu hoàng tử chữa thương…”
“Được rồi! Ngươi không cần phải giải thích!” Thái tử Nhược Hiền lạnh lùng chặn ngang lời hắn, tiếp lời: “Tạm thời cứ lui ra ngoài trước đi!”
Lý công công vừa nghe qua lời ấy như trút được gánh nặng, vui mừng vội nói: “ Vậy, lão nô xin cáo lui trước!” Nói xong vội vàng khép nép lui thân ra ngoài.
Lúc này trong phòng chỉ còn lại hai người – Tâm Nguyệt cùng thái tử, thái tử Nhược Hiền im lặng không nói lời nào, dưới đáy mắt phảng phất lưu tinh mang ánh mắt lạnh lẽo nhìn thấu Tâm Nguyệt. Tâm nguyệt bị hắn nhìn chằm chằm cả người không rét mà run, sợ hãi nhìn hắn không dám hé răng.
Thái tử Nhược Hiền là người con thứ ba của Huyền Vũ đế, là do danh môn chính cung hoàng hậu sinh ra, từ nhỏ thông minh vượt bậc, tài hoa hơn người. Rất được Huyền Vũ đế sủng ái, mười bốn tuổi đã được sắc phong thái tử, trị vì đông cung. Thái tử tướng mạo xuất chúng khí độ bất phàm, được thiên hạ xưng tụng là đệ nhất mỹ nam tử, cử quốc trên dưới, vương công quý tộc, thế gia danh môn, đều muốn đem nữ nhi chỉ phối cho hắn, chỉ tiếc thái tử đến nay vẫn không coi trọng nữ tử, mặc dù đã năm mãn mười tám nhưng vẫn chưa chỉ ước giao hôn.
Tâm Nguyệt từ nhỏ đối vị đại ca ca lớn hơn mình ba tuổi đã vừa lại kính lại sợ. Hắn thập phần hâm mộ thái tử mãn phúc tài hoa, mang tình cảm dành cho thái tử là kính ngưỡng sâu sắc. Nhưng thái tử trời sinh bản tính lạnh lùng cao ngạo, ngoại trừ phụ hoàng và mẫu hậu đối với ai cũng đều nhất mực lạnh lùng, nghi kị dè chừng. Tâm Nguyệt xuất thân hàn vi lại không được phụ hoàng sủng ái, càng không dám thân cận với vị thái tử ca ca cao cao tại thượng này. Mỗi lần gặp thái tử hắn đều bị vẻ ngoài siêu phàm xuất chúng của thái tử khiến hắn bất giác chấn động, tự biết thân phận, xấu hổ cúi đầu tự ti. Hôm nay lại bị thái tử nhìn thấy cảnh tượng chật vật như vậy một mặt vạn phần thống khổ, mặt kia lại cảm thấy chính mình hạ lưu dơ bẩn, xấu xa vô sỉ.
Chỉ nghe thái tử Nhược Hiền lạnh lùng lên tiếng: “Thân là hoàng tử cư nhiên lại cùng thái giám là ra những chuyện tồi bại như vậy, lễ nghi liêm sỉ của ngươi để ở đâu!?”
Tâm Nguyệt lòng đầy ủy khuất, nhát gan lên tiếng biện giải: “Thái tử điện hạ, là Lý công công bức ép ta! Ta căn bản không thể phản kháng.” Dứt lời, nước từ khoé mắt chực trào rơi xuống.
“Thế ra ngươi đáng thương như vậy à!?” Thái tử trước nay vẫn đứng yên bất động, đột nhiên tiến đến gần, kháp trụ nâng cằm Tâm Nguyệt lên, lãnh đạm nói: “Khuôn mặt này, thật đúng là thanh tú khả ái! Khó trách có thể dễ dàng mê hoặc phụ hoàng, hiện tại lại còn muốn câu dẫn cung nhân, vậy bước tiếp theo ngươi muốn làm gì đây?”
Cổ họng Tâm Nguyệt nghẹn ứ đăng đắng, hắn biết dù có cố giải thích như thế nào cũng chỉ vô dụng mà thôi, lặng lẽ thương tâm khóc không thành tiếng, nước mắt chực chờ đứt quẵng, hai hàng lệ châu tích lạc rơi xuống.
Thái tử bỗng nhiên nở nụ cười tà mị khác thường, buông lỏng bàn tay đang kháp trụ gương mặt Tâm Nguyệt, ngón tay thon dài bắt đầu chạm đến trên làn da mịn màn như tơ lụa. Tâm Nguyệt kinh ngạc nhìn theo những cử chỉ bất thường của thái tử, trong lòng vừa e ngại lại vừa sợ hãi, không rõ thái tử rốt cuộc đang muốn làm chuyện gì.
Chỉ thấy trên gương tuyệt mỹ dung nhan lộ ra một tia cười lạnh lùng tiếu ý, hàn băng song mưu lại phát ra một loại hào quang chói lóa khác thường. Hình dạng mỹ hảo khắc sâu trong lòng Tâm Nguyệt thình lình chồm tới, chậm rãi chạm vào chỗ tư mật giữa hai chân Tâm Nguyệt.
Tâm Nguyệt kinh hãi, tức thời kiềm nén thổn thức, sợ hãi lắp bắp: “Thái tử.. Ngươi…”
Trong ánh mắt thái tử toát ra một tia châm chọc cùng khinh miệt, cười nhạo nói: “Ta cũng muốn nhìn xem rốt cuộc ngươi có chỗ nào hơn người, mà lại có thể câu dẫn dụ hoặc được nhiều người như vậy!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.