Ngọc Toái Cung Khuynh

Chương 4:




Tâm Nguyệt vừa kinh vừa sợ, hắn thật sự không đoán ra thái tử điện hạ mà hắn thường ngày kính ngưỡng giờ phút này lại đang muốn làm gì hắn?!
Thái tử nhìn thấy hắn kinh hoảng, bộ dáng trong lòng không khỏi cảm thấy buồn cười, bỗng nhiên từ trên người hắn rút tay trở về, lạnh lùng nói: “Ngươi nghĩ rằng ta sẽ giống với những con chó động dục dễ dàng bị ngươi mê hoặc bổ nhào lên người ngươi sao? Ngươi xứng sao?!” Nói xong quay người, phất áo rời đi!
Tâm Nguyệt không nghĩ tới thái tử lại có thể vũ nhục đùa bỡn hắn như vậy, trong lòng thương tâm không thôi, khóe mắt cay xè, chảy xuống một hàng thanh lệ.
Mấy ngày kế tiếp bởi vì thương thế nghiêm trọng, Tâm Nguyệt vẫn nằm liệt trên giường không thể đi lại. Lý công công sợ vết thương của hắn nhiễm trùng bưng mủ không ngừng giúp hắn đổi dược, mỗi một lần đắp dược liền giống như liệt hỏa thiêu đốt đầu mỗi vết thương, đều khiến Tâm Nguyệt đau đến chết đi sống lại. Nhưng mà dược hiệu quả thật rất tốt, bất quá vài ngày mấy lằn roi trên người Tâm Nguyệt cũng bắt đầu khép vảy. Đợi thương thế hắn khá hơn một chút Lý công công liền bắt hắn xuống giường làm việc. Tâm Nguyệt lê tấm thân đơn bạc bị Lý công công sai vặt đủ chuyện, mỗi lần hai chân hoạt động chỗ tư mật dưới thân đau xót như muốn lập tức chết đi, có vài hắn đau đớn đến mức ngất xỉu lập tức.
Tâm Nguyệt từ lúc năm tuổi đã luôn bị Lý công công quát tháo sai bảo, chỉ cần hắn hơi có một chút nào đó không thuận theo, Lý công công sẽ chạy ngay đến chỗ Huyền Vũ đế luân phiên nói xấu hắn, tức thì Tâm Nguyệt sẽ rơi vào một vòng tròn tra tấn tàn nhẫn khoác lên mình cái tên mỹ miều là giáo huấn. Cho nên Tâm Nguyệt đối với một thân nô tài như Lý công công nửa điểm cũng không dám làm trái.
Một ngày nọ, Lý công công ra ngoài cung làm việc, Tâm Nguyệt nhẩm tính cuối cùng cũng có một ngày thanh thản một chút vừa định tranh thủ nghỉ ngơi, thì thái giám Minh Dương cung lại truyền chỉ nói Huyền Vũ đế ở Minh Dương cung thiết yến, triệu cửu hoàng tử Tâm Nguyệt lập tức tiếp kiến. Tâm Nguyệt vừa nghe qua nhất thời toát lạnh từ đầu đến chân, hắn biết phụ hoàng triệu hắn tuyệt sẽ không bao giờ là chuyện tốt lành, lần này cũng không biết lại muốn tra tấn hắn thành như thế nào nữa.
Lúc này, tại Minh Dương cung náo nhiệt phi phàm, trên đại điện Huyền Vũ đế bày yến tiệc trên dưới nhã nhạc, hoàng hậu và thái tử cùng chúng phi tần, hoàng tử công chúa tụ thành nhóm uống rượu nghe hát, tìm hoan mua vui. Thương thế Tâm Nguyệt chưa lành bước từng bước nhẹ nhàng theo sau gã thái giám tiêu sái tiến vào, trên đại điện khắp nơi người người ăn mặc hoa lệ, cao quý thanh lịch. Mà Tâm Nguyệt mình mặc bố y so với cửu tộc trên dưới trông thật nghèo hèn bình dị. Nhưng bằng dung mạo thanh lệ thoát tục lại khiến nhiều ánh mắt say đắm dừng lại dõi theo từng bước đi của hắn.
Huyền Vũ đế vừa thấy Tâm Nguyệt tiến vào vẻ mặt vốn đang tươi cười rạng rỡ lập tức trầm xuống lạnh lùng, hoàng hậu và thái tử còn có đám thần hầu bên dưới đều biết chuyện của Huyền Vũ đế cùng Tâm Nguyệt, cũng không hoài hảo ý lạnh lùng nhìn miệt thị. Tâm Nguyệt tiến đến trước đại điện hướng mọi người quỳ xuống hành lễ. Chỉ nghe thấy hoàng hậu mỉm cười đối Huyền Vũ đế, nhỏ nhẹ nói: “Hoàng Thượng, Tâm Nguyệt cũng đã đến đây rồi, ngài muốn để hắn biểu diễn tiết mục gì cho chúng ta xem vậy?”
Huyền Vũ đế cười lạnh lên tiếng: “Không cần sốt ruột, các ngươi lập tức có thể thưởng thức ngay thôi! Tiết mục lần này làm phấn khích lòng người nhất định sẽ không để các ngươi phải thất vọng đâu!” Tâm Nguyệt nghe xong mấy câu nói đó, trong lòng càng thêm sợ hãi, thân thể đã nhịn không được bắt đầu phát run. Hắn dường như hướng ánh mắt cầu cứu nhìn về phía thái tử Nhược Hiền, thái tử vẫn là lạnh lùng nhìn lại hắn, trên gương mặt anh tuấn không chút biểu tình.
Sau đó chỉ thấy Huyền Vũ đế đứng lên hô to: “Mọi người đều ra bên ngoài điện hết đi, ta có vật này rất hay muốn cho các ngươi xem.”
Nói xong sải bước hướng ra ngoài điện, lúc đi qua người Tâm Nguyệt tiện tay túm lấy hắn lôi theo, khinh mạn nói: “Hôm nay ta sẽ cho ngươi diễn tấu một trò tạp kỹ rất hay!” Tâm Nguyệt bất giác mơ hồ, chỉ có thể bất lực thuận theo để Huyền Vũ đế lôi kéo ra ngoài.
Mọi người đi theo Huyền Vũ đế bước ra ngoài điện chỉ thấy trong hoa viên đặt sẵn một chiếc ***g sắt rất lớn, trong ***g sắt có nhốt một con đại lang khuyển sẫm màu đen tuyền, con lang khuyển kia nhe nanh múa vuốt, hình thể khổng lồ, ở trong ***g nôn nóng đi qua đi lại, gầm rú vang trời, thoạt nhìn qua đã thấy cực kì hung mãnh.
Huyền Vũ đế chậm rãi nói: “Con lang khuyển này đã quá ba hôm chưa hề ăn uống, hiện tại bụng đói cồn cào đã muốn phát điên. Nếu lúc này mà đi thả một người sống cho vào, các ngươi đoán xem liệu chuyện gì sẽ xảy ra?” Lời này vừa nói ra, chúng phi tần cùng nhóm hoàng tử thập phần hưng phấn, đều cảm thấy ý tưởng này thật sự là rất kích thích, có mấy vị hoàng tử không nhịn được đồng loạt hô hào cỗ động.
Bên này, Tâm Nguyệt cũng đã sợ tới mức cả người tê liệt, nếu không phải Huyền Vũ đế còn túm chặt cánh tay hắn, chỉ sợ thân người không chống đỡ nổi sớm đã ngồi phịch xuống đất. Trong lòng hắn đã mơ hồ đoán được sắp sửa sẽ phát sinh chuyện gì, nhưng hắn lại trốn tránh không muốn tin vào ý nghĩ của mình, chỉ lẳng lặng âm thầm khẩn cầu bản thân chỉ là cả nghĩ đoán bừa!
Tuy nhiên, Huyền Vũ đế quay đầu ghé thấp xuống người Tâm Nguyệt, khẽ nói: “Tâm Nguyệt, mọi người đều rất mong chờ màn trình diễn nhân thú giao chiến, ngươi hãy mau vào trong biểu diễn một chút đi!” Tâm Nguyệt vừa nghe dứt lời này, biết bản thân đã bất hạnh đoán trúng, đầu óc nhất thời oanh một trận như sét đánh bên tai, đối mặt với một con đại lang khuyển vì đói khát phát cuồng, cho dù thân mình không bị nó nuốt chửng cũng sẽ bị cắn xé đến mức nửa sống nửa chết. Tâm Nguyệt sợ tới mức cơ hồ muốn ngất đi, “Phịch” một tiếng quỳ rạp xuống đất, hướng Huyền Vũ đế đau khổ cầu xin: “Phụ hoàng, van cầu ngài tha cho ta đi, đừng bắt ta đi vào đường chết, ngài rộng lòng nhân từ buông cho tha ta lần này đi mà!”
Huyền Vũ đế không chút nào lay chuyển, vẫn lạnh lùng nói: “Người đâu, mở cửa ***g ra, ném cửu hoàng tử Tâm Nguyệt vào trong!” Tâm Nguyệt kinh sợ tới cực điểm, ôm chân Huyền Vũ đế khóc lóc cố van nài lần nữa: “Phụ hoàng, ngài đừng đối xử với ta như vậy, ta là con của ngài mà! Cầu ngài thương xót ta một lần đi! Buông tha ta đi….” Nhưng rốt cuộc chỉ thấy hai gã thị vệ trước điện đi tới, túm lấy Tâm Nguyệt tha xuống. Tâm Nguyệt hoài công giãy dụa, thê thảm gào khóc: “Không… đừng mà….. buông a…….”
Trong mắt Huyền Vũ đế toát ra một loại thần sắc hưng phấn tàn nhẫn, cảm xúc mọi người xug quanh cũng kích động khác thường, đều đang nôn nóng chờ đợi trò hay mở màn. Chỉ có sắc mặt thái tử trước nay không biến, chỉ yên lặng lạnh lùng nhìn thấu hết thảy.
Hai gã thị vệ kia mở cửa ***g sắt thô bạo ném Tâm Nguyệt vào trong, rồi vội vàng khóa chặt cửa ***g lại. Con đại lang khuyển kia lúc này đã đói đến hoa mắt phát hoảng, vừa thấy có con mồi vừa được đưa vào, lập tức khiến nó cực kì hưng phấn, gầm lên một hồi rồi hướng Tâm Nguyệt nhào tới. Tâm Nguyệt thấy thế vội vàng ngay tại chỗ lăn một vòng né sang một bên, nhưng né tránh chậm chạp, đầu vai đã bị móng vuốt của con sói dữ quơ lấy bắt chặt, sau một tiếng “Xoẹt” quần áo lẫn da thịt đều bị cắt qua, máu tươi lập tức tràn ra. Mọi người trên điện không khỏi sợ hãi, kinh hô một trận tán thưởng.
Đại lang khuyển kia nhất kích không trúng, lại lần nữa bổ nhào về phía trên, thương thế Tâm Nguyệt còn chưa lành hẳn không thể nhảy ra tránh né, chỉ có thể lại lăn sang hướng bên cạnh một vòng nữa. Lần này lại bị con chó dữ đó bắt lấy một chân, Tâm Nguyệt bối rối đá nó một cước, mặc dù bàn chân đã kịp thời tránh được, nhưng cũng bị cào cấu đến da tróc thịt bong, Tâm Nguyệt đau đớn gào thét liên tục. Mà con chó điên hung tợn kia qua hai lần vờn mồi đều không bắt trúng, càng thêm hung tàn say máu, dụng hết sức bổ nhào lần nữa. Tâm Nguyệt vì mạng sống chỉ có thể liều chết chống cự.
Một người một thú ở trong ***g sắt không ngừng qua lại giằng xé đấu tranh. Mọi người ở bên ngoài chỉ đứng nhìn bàng quan, mà lại khẩn trương phấn khích không thôi, tiếng gào thét sợ hãi cứ thế liên tiếp kèo dài. Mỗi lần đại khuyển công kích đều làm cho cả người Tâm Nguyệt trên dưới đều là vết cào xé sâu rộng máu chảy đầm đìa, cũng có vài lần bắt được Tâm Nguyệt, nhưng may thay Tâm Nguyệt vẫn liều mình phản kháng mới từ móng vuốt sắc nhọn của hung thần giãy dụa trốn thoát, nhưng da thịt trên người đã bị cào đến nát nhừ. Móng vuốt hung tàn của quái vật bốn chân không ngừng công kích con mồi ngoan cố trước mặt, chẳng mấy chốc Tâm Nguyệt đã bị cào cấu thương tích đầy mình. Quần áo trên người cũng bị xé thành nhiều mảnh nhỏ, máu từ miệng vết thương tuôn ra không ngừng, chảy khắp toàn thân, khiến hắn gần như biến thành một thân huyết nhân. Trên các chấn song quanh ***g, tất cả đều dính đầy máu tươi vấy lên từ trong cơ thể Tâm Nguyệt, loang lỗ khắp mọi nơi.
Chó dữ háu đói nóng lòng muốn ăn, lại nhiều lần đánh hụt, nhất loạt gào cắn điên cuồng, hòa lẫn hỗn loạn trong tiếng thét thê lịch đau thương của Tâm Nguyệt, tình cảnh này thật là một màn huyết tinh tàn nhẫn, đại đa số các phi tần công chúa đều xoay người sang chỗ khác không dám nhìn lại. Chỉ có Huyền Vũ đế cùng vài vị hoàng tử chăm chú xem từ đầu đến cuối hơn nữa còn lớn tiếng hô hào cỗ động. Gương mặt thái tử Nhược Hiền vẫn lạnh lùng không đổi, giống như trước mắt hoàn toàn chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Trọng thương của Tâm Nguyệt chưa lành, thân thể vốn đã rất suy yếu, hơn nữa lúc này lại mất máu quá nhiều, thể lực cạn kiệt không thể chống đỡ nổi nữa. Chỉ cảm thấy trước mắt càng ngày càng mơ hồ, lại lăn lộn hai vòng, khí lực hầu như đã biến mất không còn lại chút gì, rốt cuộc không thể cựa quậy. Mắt nhìn thấy con lang khuyển kia lại lần nữa nhào tới, Tâm Nguyệt đã không còn sức lực đề phản kháng, bị móng vuốt của chó dữ cấu chặt vào hai vai. Đại lang khuyển điên cuồng gầm rú hân hoan chào đón bữa tiệc trước mặt, há miệng mở to một mồm đầy máu, bài khai một loạt nanh nhọn dày đặc trắng ngần, mạnh mẽ hướng Tâm Nguyệt cắn xuống. Tâm Nguyệt rốt cuộc từ bỏ mạng sống từ bỏ chống cự, thở dài một hơi nhắm mắt chờ chết, có một giọt nước trong vắt từ khóe mắt hắn tích lạc rơi xuống.
Đúng lúc này, một tiếng “vèo” vang lên, một vật nhỏ nào đó từ đâu bay tới, vừa lúc đánh vào đầu con đại lang khuyển còn đang say máu, con chó hung tợn gầm lớn một tiếng ngã vào bên người Tâm Nguyệt, lập tức hôn mê bất tỉnh. Tâm Nguyệt miễn cưỡng hé mở hai mắt, lại vô tình nhìn thấy vật nhỏ vừa đánh ngã lang khuyển lập lòe như sáng rọi, ra là một mảnh ngọc bội xanh biếc tinh xảo!
Lại nghe thấy thái tử lạnh lùng lên tiếng: “Phụ hoàng, ta nghĩ ngài cũng không mong Tâm Nguyệt cứ như vậy bị cắn đến chết chứ! Tất yếu, hắn đối với người vẫn còn giá trị lợi dụng cơ mà.” Tâm Nguyệt trong lòng cả kinh: “Nguyên lai là thái tử đã cứu ta…” Lúc này hắn đã suy yếu tới cực điểm, rốt cuộc duy trì không được bao lâu cuối cùng ngất đi…..
Khi thị vệ đem Tâm Nguyệt từ trong ***g sắt lôi ra hắn đã hấp hối chỉ còn nửa mạng đứng bên bờ tử vong, nhưng Huyền Vũ đế làm sao có thể dễ dàng buông tha cho hắn. Vô luận hắn trở nên bi thảm như thế nào, tối nay Huyền Vũ đế vẫn nhất quyết phải hưởng dụng hắn!
Lập tức quay sang bảo thái y đến băng tạm qua loa vài chỗ vết thương cho Tâm Nguyệt, khiến hắn đau đến tỉnh lại, toàn thân hắn đều là bị lang khuyển cấu xé cơ hồ không còn một nơi nào trên da thịt là lành lặn, đầy người đâu đâu cũng là máu chảy xuống đầm đìa, loang lỗ khắp nơi. Khi đại nội bí dược được thoa đều lên khối huyết nhục xen lộn ở đầu mỗi vết thương, thì lập tức cầm máu, nhưng đợi đến lúc đó cũng đã khiến cho Tâm Nguyệt đau đớn chật vật phát cuồng. Vất vả lắm mới xử lý xong miệng vết thương, Tâm Nguyệt đã đau đến ngất tỉnh mấy lần. Cuối cùng, thái y bưng tới một chén thuốc phòng ngừa hôn mê bức Tâm Nguyệt nuốt xuống, thái y nói để Tâm Nguyệt uống hết bát dược này cho dù có trải qua thống khổ khó chịu như thế nào thần trí cũng sẽ hoàn toàn bảo trì thanh tỉnh, tuyệt sẽ không hội hôn mê ngất đi giữa chừng nữa. Tâm Nguyệt đương nhiên biết vì cái gì muốn hắn uống hết bát dược này, vừa nghĩ đến viễn tưởng Huyền Vũ đế không biết muốn như thế nào hưởng dụng hắn, hắn đã sợ hãi đến hô hấp cũng trở nên khó khăn run rẩy.
Đến lúc đêm xuống, Tâm Nguyệt được bọn thái giám bế lên đặt trên long sàng của Huyền Vũ đế, lập tức Huyền Vũ đế gấp rút bổ nhào lên hắn, điều này gợi cho Tâm Nguyệt nhớ tới con lang khuyển hung tàn giữa lúc trưa, trên thực tế Huyền Vũ đế cùng con súc sinh kia cũng chẳng có gì phân biệt là mấy! Miệng vết thương hắn tuy rằng tạm thời được cầm máu, nhưng chỉ cần động thân một chút sẽ lại chảy tràn máu tươi, Huyền Vũ đế hung hăng đè áp lên người hắn, miệng vết thương dưới lớp bông băng tức thì rách nứt, Tâm Nguyệt đau đớn thét to, máu tươi thấm ướt trên vải băng trắng tinh bị nhuộm loang màu đỏ, chảy thành dòng nhỏ xuống trên long sàng.
Huyền Vũ đế căn bản cũng chẳng cần để ý đến việc đó làm gì, lại sợ Tâm Nguyệt vì đau mà loạn động hắn liền lấy ra một đôi còng tay bằng bạc, đem hai tay Tâm Nguyệt khóa chặt ở đầu long sàng. Tiếp theo tách bờ mông trơn mịn non mềm của Tâm Nguyệt ra, đem cực đại phân thân của bản thân nhắm ngay mật động phấn nộn kia hung hăng đâm vào! Tâm Nguyệt lại là phát ra một tiếng thét thê lịch thảm thiết, nếu là bình thường hắn đã sớm đau đến hôn mê bất tỉnh, nhưng lần trở lại này đại não của hắn lại dị thường thanh tỉnh. Hắn có thể rõ ràng cảm nhận được đủ loại hình khổ, quyết không vì ý thức mơ hồ mà để cảm giác bị chi phối phân tán, điều này làm cho hắn càng thống khổ hơn gấp trăm ngàn lần!
Huyền Vũ đế vừa lòng ừ hử một tiếng, liền bắt đầu điên cuồng xâm phạm. Hắn ôm lấy thân mình nhỏ bé của Tâm Nguyệt kịch liệt luật động, hoàn toàn mặc kệ vết thương trên người Tâm Nguyệt lưu huyết không ngừng.
Mật động truyền đến từng trận xé rách cự đau, hơn nữa tất cả các vết thương toàn thân đều đã rách toét, hỏa lạc đau đớn. Tâm Nguyệt căm hận bản thân vì sao vẫn không hôn mê ngất đi, nếu mất đi ý thức không phải không cảm thấy bất cứ đau đớn gì nữa hay sao? Huyền Vũ đế mỗi một lần thúc mạnh đều khiến Tâm Nguyệt phát ra những tiếng thét đau thấu tâm phế gào đến khản giọng bi ai! Nỗi thống khổ khó có thể chịu được làm cho hai tay của Tâm Nguyệt bị trói cố định ở còng bạc không ngừng giãy dụa, tiếng xích bạc va đập vào nhau phát ra những thanh âm loạn hưởng cực kì êm tai, giống như một loại thanh cụ phối nhạc làm phấn khích một tràng giao hoan liên tận, Huyền Vũ đế thật sâu chìm đắm trong say mê, trong tiếng khản đục thê lương gọi mời hắn phóng thích đạt tới cao trào!
Đem thân thể Tâm Nguyệt lật lại, bức mặt hắn úp xuống thay đổi tư thế, Huyền Vũ đế lại lần nữa khởi xướng thúc sâu đâm vào! Tâm Nguyệt quả thực muốn khóc cũng khóc không ra nước mắt!
Suốt cả đêm Huyền Vũ đế không hề lơi một khắc nào buông tha Tâm Nguyệt, hắn đem thân thể Tâm Nguyệt tùy ý xoay đủ loại tư thế đủ loại hình dạng, từ đủ các góc độ khác nhau mà chà đạp. Mặc cho hắn cầu xin như thế nào kêu khóc ra sao cũng tuyệt không hội dừng tay! Máu từ miệng vết thương trên người Tâm Nguyệt chảy ra toàn bộ đã nhiễm đỏ cả long sàng. Nhưng bởi vì loại thuốc hắn uống bức hắn từ đầu đến cuối vẫn duy trì thanh tỉnh gồng mình hứng chịu hết mọi đau khổ!
Huyền Vũ đế thích nhất là ngắm nhìn bộ dáng thống khổ không ra hình người của Tâm Nguyệt, nhìn Tâm Nguyệt ở dưới thân hắn lăn lộn rên rỉ, thống khổ giãy dụa, khi ấy huyết dịch hắn sôi trào dâng đến cực điểm! Tiếp đó sẽ càng thêm điên cuồng, càng thêm tàn nhẫn tra tấn hắn, lăng nhục hắn… đến chết thì thôi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.