Ngôn Ngữ Thân Thể

Chương 3: Bước chân đầu tiên vào con đường lạc lối




“Tôi muốn làm ngay bây giờ, cho nên tôi sắp làm điều đó.”
Cậu thật sự sẽ trao mình cho Yuichi sao?
“Ưm, vậy chúng ta sẽ đi tới nhà tôi vậy, nó ở gần đây. Chúng ta sẽ sớm làm tình lẹ hơn!”
Nói câu đó rồi Yuichi nhẹ cắn dái tai của Kanae, làm thân thể người bạn run lên, cứng còng.
“Hưm … đáng yêu quá, tai cậu mềm thật, chờ lát nữa tôi sẽ nếm phần mềm mại khác … ”
Tay Yuichi vuốt ve bờ môi Kanae. Kanae thở hổn hển, cơ thể hưng phấn lên chỉ bởi Yuichi vuốt tai mình.
“Tôi sẽ làm cậu thấy sung sướng giống như bị giết, tôi mong chờ cậu cũng sẽ ‘giết’ tôi như vậy … ”
Kanae bắt đầu hiểu tại sao có rất nhiều bạn gái ghét cái tính cách xấu xa của Yuichi. Cậu chưa từng quen ai có tính tình tệ hại và miệng xấu như Yuichi.
Kanae chỉ gật đầu, để mặc anh bạn lôi mình đi. Cậu hít một hơi, bây giờ không phải là lúc hối hận.
Làm bộ như mọi thứ chỉ là trò đùa, làm bộ như cậu có chơi với con trai rồi, cậu phải cố gắng hết sức giả bộ. Vì nếu bị Yuichi phát hiện Kanae là trai tân thì mọi thứ sẽ chấm dứt ngay lập tức. Làm tình với người còn trinh trắng khó khăn và buồn tẻ, cho nên Yuichi không bao giờ muốn dính vào. Hắn chỉ cần khoái lạc, đã xé tem là phải chịu nhiều trách nhiệm.
Kanae nhìn bóng lưng Yuichi, thầm nhủ cố gắng lên.
Cậu sẽ làm bất cứ thứ gì để được Yuichi ôm, cậu phải làm bộ như đây không là lần đầu của mình.
[TV]
Lần đầu Yuichi và Kanae gặp nhau là ở năm hai đại học, trong nhà ăn của trường.
“Sao cậu không cút ra khỏi đây đi?”
Chợt vang lên giọng nói lớn tiếng, Kanae nghĩ chắc là không phải nói về mình, tiếp tục nhấp ngụm trà trong tay. Căn phòng này từng ồn ào tiếng nói chuyện và rồi ngay sau đó tĩnh lặng đến nỗi cậu nghe cả tiếng hít thở.
A? Có chuyện quái quỷ gì vậy?
Kanae giả bộ như lạnh lùng phớt lờ các bạn cùng lớp ở trước mặt, những người nhìn chằm chằm lẫn nhìn lén cậu chờ xem kịch vui. Nhưng bây giờ thì vẻ mặt ác ý đó đã biến mất, thay thế là biểu cảm kinh ngạc há hốc mồm.
“Này, tôi không nghĩ cậu ta thích nghe thế đâu. Cậu cũng sẽ không vui nếu bị người ta chửi thẳng vào mặt, đúng không?”
Đây là lần đầu tiên có người đứng lên bênh vực cho cậu.
“Đồ đàng điếm.” Có kẻ cười giễu thách thức nhìn Kanae.
Cậu ngẫm nghĩ từ khi nào lan truyền tin đồn như vậy, cậu đâu có chỗ nào giống với từ lạnh lùng, xinh đẹp hay thậm chí là…ăn chơi đàng điếm? Thật buồn cười. Kanae đáp trả bằng nụ cười khổ. Làm sao họ biết được? Và tin đồn lan quá nhanh tự động biến thành sự thật.
“Cậu ta bán thân đấy.”
“Có một trong các khách hàng mua nhà cho cậu ta.”
“Cậu ta thích con gái nhưng khoái con trai hơn. Cậu ta có thân hình khá đẹp.”
“Cậu ta làm công việc như trai bao ấy, cậu ta đứng đầu trong quán, mới đây tôi có thấy cậu ta ở Kabukicho.”
Kanae không phải là người Tokyo, cậu không quen biết ai ở đây, cho nên cậu không có bất cứ người bạn đứng ra cãi lại những lời đồn ác ý thế này. Kanae chỉ là ‘người mới’ quái gở bị đám người soi mói. Vì quá đẹp cho nên không giống bình thường, quá im lặng không giống người thành thật. Từ đó những tin đồn trở thành sự thật, đột nhiên Kanae trở thành kẻ lẳng lơ ngủ với bất cứ ai, đàn ông hoặc phụ nữ. Thật không tin nổi mọi người gọi cậu là trai bao, trong khi họ thậm chí không biết gì về cậu, hoặc nói chuyện với cậu. Nhưng Kanae cũng không định khiến tình huống tồi tệ hơn hiện tại. Thật khó thể sống trong thành phố quá lớn này, thế nên ai muốn nghĩ gì tùy họ, cậu không quan tâm.
Miễn cậu biết bản thân mình đàng hoàng là được rồi.
Chuyện trở nên rất bình thường khi có người hỏi cậu hiện đang ngủ với ai, và Kanae học được chỉ mỉm cười cho qua, nhiệm vụ đó thật không dễ dàng. Hầu như hễ khi nào Kanae ở trong nơi công cộng như căn tin nhà trường là sẽ có ai đó hỏi cậu về những người ‘bạn trai’ trong tưởng tượng, rồi mấy vấn đề dâm dục khác. Người ta rất hăng hái khiêu khích cậu, điều cậu học được là phớt lờ họ đi, giữ sự lạnh lùng, đó là cách sống của cậu.
“Lần đầu tiên của cậu là khi nào? Ở đâu? Với ai? Cậu lên giường với bao nhiêu người rồi? Và…cậu thích kiểu tư thế nào?” Một người lạ đặt câu hỏi, xoay lại nhe răng cười với đám người khác.
Chàng trai cười khẽ. Mấy tên này không giỏi về gặn hỏi, chúng lập tức im lặng, không nhận được câu trả lời như mong muốn. Kanae cảm giác bị rơi vào bẫy, cậu không muốn gặp rắc rối nhưng dường như chuyện đã xảy ra rồi.
“Tôi nghĩ chỗ này hơi đông, quán bar sẽ là nơi dễ chịu hơn nhỉ? Thôi nào, chúng ta đi thôi.”
Người lạ thậm chí không cho Kanae cơ hội trả lời đã bắt lấy bàn tay phải của cậu.
Kanae bị kéo đi, cuối cùng đã nhận ra người từng bênh vực cậu.
“Này!” Kanae lớn tiếng kêu.
Người đã đứng ra bênh cậu chính là nhân vật nổi tiếng nhất trong đại học!
“Yuichi Nagao…”
“A, cậu biết tôi?”
Yuichi mỉm cười, nhưng cuộc nói chuyện không thể ngăn hắn tiếp tục lôi Kanae ra khỏi nhà ăn.
Kanae đã bị hấp dẫn bởi nụ cười quyến rũ tự nhiên của Yuichi. Hắn…thật sự rất đẹp trai.
Yuichi nói điều gì đó, Kanae giật mình tỉnh táo lại.
“A, xin lỗi, tôi không nghe cậu nói gì cả, cậu đã nói cái gì?”
“Tôi nói là…nếu cậu không muốn trả lời thì hãy nói thẳng. Họ sẽ cứ hỏi cậu mấy vấn đề rác rưởi đó lặp đi lặp lại hoài. Dường như họ rất tò mò về cuộc sống của cậu, nhưng nếu điều đó khiến cậu khó chịu thì tại sao còn làm bạn với họ làm gì?”
“Bạn…”
Họ ăn trưa chung với nhau nhưng điều đó không có nghĩa là bạn bè. Kanae chỉ đồng ý ngồi chung với họ vì muốn biết người khác nói gì về mình thôi.
“Dường như họ muốn tìm hiểu về tôi, tìm tòi đề tài để nói…”
“Vậy mọi chuyện là thật?” Đi tới gần cánh cửa thì Yuichi đứng lại, đột nhiên đổi giọng.
“Cảm giác làm với con trai như thế nào? Cậu làm sao đút nó vào được? Có thấy sướng không? Cậu thật sự thấy thích thú với trò đó sao?” Yuichi nheo mắt, bắt chước vẻ mặt của mấy cậu trai lúc nãy đã tò mò hỏi Kanae.
Kanae bật cười.
“Tuyệt vời!”
Yuichi nhếch môi cười, nhún vai.
“Cậu không thấy phát chán sao? Có lẽ họ sẽ để cậu yên tĩnh một mình chỉ cần cho họ một câu trả lời. Tung tin một chút cũng chẳng mất miếng thịt nào, đúng không?”
“Nhưng họ sẽ không thỏa mãn, mặc kệ tôi nói với họ điều gì, có lẽ tốt nhất là tôi cứ giữ im lặng.” Kanae giải thích.
Yuichi ra vẻ ngạc nhiên.
“Ố ồ.” Hắn gật gù. “Chậc, tôi đoán cậu là loại thẳng ruột ngựa. Tôi có nghe nhiều chuyện về ‘Người Đẹp Băng Giá’, nên đã nghĩ cậu là món quà của Thượng Đế dành cho cánh đàn ông. Nhưng cậu không hoàn mỹ như họ đã đồn, nhỉ?”
Kanae nghĩ lời bình hơi khắc nghiệt nhưng biết đó là sự thật. Cậu không có gì đặc biệt hay giỏi giao tiếp, cậu không nhanh nhạy hiểu ngay các vấn đề, thỉnh thoảng có chút chậm một nhịp trong các trò đùa.
“Có lẽ cậu đúng.” Kanae nói, hơi ủ rũ.
Yuichi lại nở nụ cười.
“Đừng nói với tôi là cậu thật sự tin tưởng mấy lời đó nhé? Người kỳ lạ. Cậu thật sự là người thú vị! Chúng ta kết bạn đi!”
Đó là lần đầu tiên có người nói cậu như thế, sự thật là vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.