[Ngôn Tình] Chìm Trong Cuộc Yêu

Chương 1:




1.
Vì nợ nhân tình của người ta, tôi phải tham gia một game show để cho đủ nhân số.
Tập đầu tiên của chương trình, MC đã hỏi câu việc thiếu đạo đức nhất mà bạn từng làm là gì.
Nghe thấy câu hỏi này, tôi im lặng một lúc lâu.
Không phải là không có điều gì để nói, mà là...
Từ nhỏ tới giờ, tôi làm không ít chuyện thiếu đạo đức đâu.
Giờ bảo tôi kể thì có kể tới mai cũng không hết.
Những khách mời khác lần lượt kể xong, máy quay lia thẳng về phía tôi.
Tôi không còn thời gian chần chừ nữa, chọn ra một câu độc nhất: "Hồi nhỏ tôi và bạn thân từng giấu hết quần của anh trai cô ấy đi."
Tình huống lúc đó cũng thực buồn cười.
Đến nỗi khi nhớ lại, tôi cũng không nhịn được mà bật cười.
Khách mời Lâm Mạn Mạn bên cạnh tò mò hỏi: "Sau đó thì sao?"
Tôi cố nhớ lại, nhưng rồi lại quá xấu hổ, không dám nói ra sự thật.
Sau đó, tôi không những không đi xin lỗi.
Mà còn chạy tới chỗ anh bắt đầu khiêu khích nữa.
Cho tới giờ, tôi chưa từng dám xuất hiện trước mặt anh lần nào.
Thấy tôi do dự, Lâm Mạn Mạn bắt đầu vận sức tưởng tượng: "Cô bị đánh à?"
Tôi lắc đầu.
Lâm Mạn Mạn: "Hai người ở bên nhau?"
Đầu tôi điên cuồng lắc.
Lâm Mạn Mạn là người có tính tình nôn nóng, thấy tôi mãi không hé răng liền gấp tới mức dậm chân: "Vậy rốt cuộc là làm sao, cô mau nói đi!"
Tôi gãi gãi đầu, đang định mở miệng thì ảnh đế bên cạnh mỉm cười tiếp lời: "Sau đó cô ấy còn khiêu khích ngược lại tôi, tuyên bố muốn tự tay cởi quần tôi nữa kìa."
Tôi như bị sét đánh.
Người, này, là, Lục, Kim, Nghiên?
Ánh mắt Lâm Mạn Mạn đảo qua đảo lại giữa tôi và Lục Kim Nghiên, như thể sắp đốt cháy tôi vậy.
Thật lâu sau, cô ấy mới chần chờ lên tiếng: "Kẻ xui xẻo bị giấu quần kia, là anh?"
Sau đó lại nhìn về phía tôi: "Tên ma quỷ thiếu đạo đức đi trộm quần của người ta, là cô?"
Tôi cúi đầu, ánh mắt nhịn không được liếc về phía Lục Kim Nghiên.
Dù thế nào tôi cũng không thể tưởng tượng được
Tôi chỉ là chia sẻ chút chuyện thiếu đạo đức của mình thôi, thế mà có thể gặp được khổ chủ ở đây là sao?
2.
Không trách được tôi không có nhận ra Lục Kim Nghiên.
Chỉ là năm đó anh ngày nào cũng mang khẩu trang đen, một bộ dáng thần thần bí bí.
Bạn thân Lục Nhiễm Nhiễm lại suốt ngày khóc lóc kể lể trước mặt tôi, nói anh trai cô ấy độc ác cỡ nào, lại thâm hiểm ra sao.
Không phải đoạt tiền tiêu vặt thì cũng là đoạt đồ ăn vặt của nó.
Cuối cùng còn không quên mời tôi tới nhà mình trộm quần của Lục Kim Nghiên nữa.
Nói cho hoa mỹ thì chính là dạy cho anh một bài học,
Lúc ấy tôi đúng lúc bước vào cái tuổi thấy việc nghĩa là sẽ hăng hái xung phong, lại thường xuyên bị Lục Nhiễm Nhiễm khóc lóc kể lể về sinh hoạt bi thương tiêm nhiễm vào đầu.
Nhất thời nóng máu lên liền đồng ý.
Khi đó, chúng tôi phân công nhau rất rõ ràng.
Tôi trông ở phòng khách, Lục Nhiễm Nhiễm sẽ lẻn vào phòng ngủ trộm quần.
Chẳng qua là trong quá trình hành động lại xuất hiện việc ngoài ý muốn.
Lúc tôi giúp cô nàng vận chuyển quần về phòng của nó thì vừa lúc lại bị Lục Kim Nghiên bắt gặp.
Nhớ tới biểu tình lãnh đạm khi đó của anh, đến giờ tôi vẫn cảm thấy vô cùng chột dạ.
Nhưng chỉ cần nghĩ tới Lục Nhiễm Nhiễm bị thế lực xấu xa này đàn áp suốt ngày, tôi liền to gan hất cằm, buông lời hung ác với anh, "Còn bắt nạt Nhiễm Nhiễm nữa, lần sau em sẽ tự thân cởi quần anh!"
Sau đó...
Rất nhiều năm sau khi sự kiện này phát sinh, Lục Nhiễm Nhiễm trong một lần say rượu đã không cẩn thận nói thật.
Cái gì mà đoạt đồ ăn vặt, cái gì mà đoạt tiền tiêu vặt chứ, đều là giả hết!
Đó đều là câu chuyện giả dối mà cô nàng bịa ra trong thời kỳ thiếu nữ trẻ trâu mà thôi.
Trên mặt tôi bình tĩnh không gợn sóng, trong lòng lại sớm điên rồi.
Bởi vì chuyện xưa là giả, nhưng tôi khiêu khích Lục Kim Nghiên lại là thật!
Cho nên sau lần đó, tôi không dám nhìn mặt Lục Kim Nghiên nữa.
3.
Dựa theo nguyên tắc biết sai phải sửa mới là đứa trẻ ngoan.
Tôi lập tức xin lỗi Lục Kim Nghiên: "Em xin lỗi, lúc đó em còn ngây thơ khờ dại, giờ đã nhận thức được sâu sắc lỗi lầm của bản thân rồi ạ, mong thầy Lục tha thứ cho em."
Tôi nhận thức được lỗi lầm sâu sắc thế nào sao?
Đại khái là sau việc đó, lời Lục Nhiễm Nhiễm nói tôi chỉ tin có 1/3.
Khu bình luận đã cười điên rồi.
[Ha ha ha, Hứa Khương Chi đáng thương thật đó, trông y như học sinh tiểu học phạm sai lầm ấy.]
[Thầy Lục, mau tha thứ cho Tiểu Hứa nhà chúng em đi, cô ấy chỉ là có thiếu con mắt nhìn đời chút thôi ạ.]
[Không được mắng Hứa Khương Chi! Cô ấy chỉ là ngây thơ thôi, cô ấy không sai!]
[Xin lỗi cả nhà, tôi cũng nói với bạn thân là anh tôi bắt nạt tôi, kết quả con nhỏ đó lại còn khen anh trai tôi làm rất tốt đấy.]
[Tuy rằng là thế, nhưng sao tôi cảm thấy Lục Kim Nghiên hoàn toàn không có ý trách cô ấy nhỉ, bằng không cũng sẽ không nhìn thấy anh ấy cười từ đầu tới cuối như thế, ha ha ha.]
Nhìn đến bình luận này, tôi ngẩng đầu nhìn Lục Kim Nghiên.
Vừa vặn chạm vào đôi mắt anh.
Lục Kim Nghiên không biết nghĩ tới cái gì, thế mà lại thấp giọng cười khẽ một cái.
Tôi hốt hoảng.
Tôi sợ hãi.
Trong đầu không khỏi hiện ra những điều Lục Nhiễm Nhiễm từng nói.
Cô ấy nói, mấy năm nay Lục Kim Nghiên tiến bộ vượt bậc, đã học được cách sử dụng ám chiêu rồi.
Những cái khác thì tôi không nhớ rõ lắm, nhưng ngắt bỏ đầu đuôi thì ý chính là như vậy đấy.
Nghĩ tới đây, tôi lập tức lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn cầu cứu cho Lục Nhiễm Nhiễm.
Lục Nhiễm Nhiễm xa tít bên kia đại dương đáp lại trong giây lát:
{Cậu phải cẩn thận vào! Anh trai tớ tiếng trước vừa gửi tin nhắn cho tớ nói gặp được cậu, cách màn hình tớ cũng cảm giác được sát khí đấy!]
Liên tưởng tới ý cười đầy thâm ý ban nãy của Lục Kim Nghiên, ngón tay gõ chữ của tôi hơi run:
[Vậy phải làm sao đây?]
[Anh trai cậu sao lại thù dai thế?]
[Mau cứu tớ đi, tớ phải xin lỗi thế nào anh ấy mới chịu buông tha?]
Lục Nhiễm Nhiễm rất lâu cũng không thấy ho he tiếng nào.
Tôi gấp tới mức như kiến bò trên chảo nóng.
Đúng lúc này, MC lại bảo mọi người tự lựa chọn cộng sự, tiện cho hoàn thành nhiệm vụ phía sau.
Lâm Mạn Mạn còn không chê chuyện lớn, thò lại gần hỏi Lục Kim Nghiên: "Anh có muốn cùng một nhóm với Tiểu Hứa không?"
Trên mặt Lục Kim Nghiên chứa đầy ý cười, không chút do dự nói: "Đương nhiên là muốn."
Tôi còn chưa kịp khẩn trương thì lại nghe thấy anh bổ sung thêm một câu: "Tôi muốn xem xem, cô ấy cởi quần tôi thế nào."
Tôi: "!!!!!"
4.
Sau khi chia nhóm xong, Lục Kim Nghiên rất tự nhiên ngồi xuống bên cạnh tôi.
Tôi làm đấu tranh tư tưởng rất lâu, rốt cuộc mới lấy hết can đảm mở miệng, "Em có thể không chung nhóm với anh được không?"
Mày Lục Kim Nghiên hơi nhướng lên, cũng không nói chuyện.
Theo Lục Nhiễm Nhiễm miêu tả, đây là điềm báo của việc anh đang tức giận.
Tôi cúi đầu không dám nhìn anh, nói chuyện vừa gấp vừa nhanh: "Lúc đó em chỉ là không hiểu chuyện nên mới hùa theo Nhiễm Nhiễm giấu quần anh thôi, bây giờ em biết sai rồi."
"Hơn nữa em thề, em thật sự không có muốn cởi quần anh, thật đó!"
Sợ anh không tin, tôi thậm chí còn giơ tay lên thề.
Lục Kim Nghiên dựa vào ghế sofa, hỏi tôi:
"Em cho rằng tôi cùng một nhóm với em là muốn trả thù việc em giấu quần tôi?"
Đúng là biết rõ còn cố hỏi.
Nhưng tôi vẫn gật đầu, hơn nữa còn xin lỗi thêm lần nữa, "Em thật sự biết sai rồi."
Lục Kim Nghiên nhìn tôi mấy giây, thế mà lại cười khẽ thành tiếng: "Thái độ nhận sai còn rất thành thật."
Tôi nhanh chóng nhớ lại những thứ Nhiễm Nhiễm dạy, phát hiện thế mà không phân biệt được cảm xúc trong câu này của Lục Kim Nghiên.
Vì thế, tôi lặng lẽ nâng mắt, trộm nhìn biểu cảm của anh.
Ừm, đang cười.
Vậy chứng tỏ tâm tình lúc này của anh đang không tệ.
Tôi hơi chút yên tâm, lại hỏi: "Vậy chuyện chia nhóm..."
Lục Kim Nghiên vẫn cười như cũ, lời nói ra lại khiến tim tôi chết lặng: "Đương nhiên vẫn giữ nguyên, dù sao hai chúng ta cũng quen biết từ lâu, phối hợp hẳn là sẽ rất ăn ý."
Tôi giật giật khóe môi, nhưng mà ngay cả cười cũng khó coi như vậy.
Nhìn thấy bộ dáng sống không còn gì luyến tiếc của tôi, tâm tình Lục Kim Nghiên càng tốt hơn.
Trước khi đi, anh còn không quên xoa loạn tóc tôi, cũng bỏ lại một câu: "Sao lá gan càng ngày càng nhỏ vậy?"
Tôi vuốt lại tóc, nhìn chằm chằm bóng dáng của Lục Kim Nghiên, căm giận nghĩ, Lục Nhiễm Nhiễm nói không sai.
Lục Kim Nghiên căn bản không phải người tốt gì

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.