[Ngôn Tình] Chìm Trong Cuộc Yêu

Chương 3:




9.
Lục Nhiễm Nhiễm xin tha không có kết quả, quyết đoán rút lui khỏi trận địa.
Nhưng lần này cô nàng rất cẩn thận, đã nhắn tin bằng văn bản cho tôi.
Giữa những hàng chữ đều thể hiện ra nét bi thương tột cùng.
[Sao cậu không nói với tớ là LJY đang ở bên cạnh cậu?]
[Mỗi lần cậu đều sẽ chuyển sang văn bản mà, sao lần này lại để anh ấy nghe được! Tớ hận cả hai người!!!]
[Cậu thật sự đừng để bị anh ấy lừa! Anh ấy chính là muốn ly gián chúng ta, sau đó một mẻ bắt gọn!]
Nhìn thấy câu cuối cùng, tôi giật mình một cái.
Ác mộng tối qua lại hiện lên trong đầu.
Lục Kim Nghiên block Lục Nhiễm Nhiễm xong, ánh mắt lại chuyển qua gương mặt tôi: "Vì sao em lại không cho Lục Nhiễm Nhiễm nhắc tới anh?"
Đến rồi, đến lượt tôi rồi.
Nhìn tôi vâng vâng dạ dạ không dám lên tiếng, Lục Kim Nghiên bắt đầu phát huy sức tưởng tượng, "Cho nên là em ghét anh, không muốn nghe thấy tên anh, còn bôi nhọ là anh ghét em?"
Vừa mới tận mắt nhìn thấy anh đối xử với em gái ruột không chút lưu tình.
Tôi không dám ngẩng đầu: "Không có, em không có ghét anh."
Lục Kim Nghiên như nhẹ thở ra, ngữ khí cũng mềm xuống: "Vậy là vì sao?"
Vấn đề một cái tiếp một cái, tôi căn bản không chống đỡ được, suy tư, hay là để anh tự định đoạt đi.
Nhưng mà, vạn nhất lời Lục Nhiễm Nhiễm nói là đúng thì sao?
Nhỡ anh chỉ là muốn dụ dỗ tôi, sau đó một mẻ bắt gọn cả tôi lẫn Lục Nhiễm Nhiễm?
Tôi rối rắm, nửa ngày không lên tiếng.
Lục Kim Nghiên bằng mắt thường cũng có thể thấy được anh vô cùng thấy vọng: "Cho nên vẫn là do em ghét anh."
Tôi nhanh chóng phủ nhận: "Thật sự không phải!"
Bộ dáng tổn thương này của anh, người không biết còn tưởng tôi làm gì anh đấy!
Hiện tại người đang gặp nguy hiểm rõ ràng là tôi có được không!
Lục Kim Nghiên không chớp mắt nhìn tôi chằm chằm, giống như là không nhận được một đáp án chính xác thì anh sẽ không chịu bỏ qua.
Tôi gãi tóc, dứt khoát nói: "Là, là do xấu hổ."
Nói xong lời này, tôi lại không biết nói gì nữa.
Lục Kim Nghiên quệt miệng, mắt thấy lại sắp biểu lộ ra tâm tình bi thương. Tôi cũng không rảnh lo suy nghĩ nhiều nữa, tuôn ra toàn bộ: "Lúc ấy giấu quần anh còn chưa tính, lại cuồng ngôn khiêu khích anh, cuối cùng mới phát hiện là do Nhiễm Nhiễm thêm mắm dặm muối, em có thể không xấu hổ được sao?"
Sau lần đó, mỗi lần Lục Nhiễm Nhiễm mời tô về nhà chơi, tôi đều sẽ nhớ tới cảnh mình dựng ngón giữa tuyên bố muốn cởi quần Lục Kim Nghiên.
Đừng nói là gặp mặt, chỉ cần nghe Lục Nhiễm Nhiễm nhắc tới thôi, tôi cũng có thể đào ngay cái hố rồi chui xuống rồi.
Lục Kim Nghiên như muốn cười, nhưng lại để tâm tới lòng tự trọng của tôi, chỉ khẽ mím môi một cái.
Tôi bất chấp tất cả: "Dù sao chính là như vậy đấy, anh muốn cười thì cười đi!"
Thật ra chuyện giấu quần kia đối với tôi mà nói không quá nghiêm trọng.
Tôi cũng không phải rất sợ Lục Kim Nghiên sẽ trả thù mình.
Tôi là sợ, anh sẽ lấy câu nói khiêu khích kia của tôi để chê cười tôi.
Thần sắc Lục Kim Nghiên hiếm khi nhẹ nhàng như vậy: "Không cười em, em cũng là muốn làm chuyện nghĩa khí thôi."
Tôi còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm.
Liền nghe thấy thanh âm cực nhẹ của Lục Kim Nghiên vang lên một câu: "Có điều, nếu em muốn cởi, cũng không phải không thể."
Tim tôi đột nhiên đập như sấm.
10.
Bởi vì đạt được hạng nhất game đan sọt tre, tôi và Lục Kim Nghiên được đặc cách không cần hoàn thành nhiệm vụ buổi tối.
Tôi nằm ở trên giường, cùng Lục Nhiễm Nhiễm phân tích biểu hiện ngày hôm nay của Lục Kim Nghiên.
Tôi: [Cậu nói xem câu nói cuối cùng của anh ấy là có ý gì?]
Cảm giác anh đúng thật là không còn muốn lại so đo chuyện tôi trộm quần nữa.
Nhưng ý kia, tôi nghĩ mãi không ra.
Cũng không thể là bởi vì thích tôi đó chứ?
Trong đầu vừa toát ra cái suy nghĩ vớ vẩn này, tôi liền cảm thấy trái tim đập nhanh hơn.
Thật là kỳ quái.
Lục Nhiễm Nhiễm: [Không biết, có thể là đang chèn ép cậu thì sao!]
Nhắn xong tin này, Lục Nhiễm Nhiễm liền biến mất.
Tôi vừa tắt điện thoại liền có người gõ cửa.
Là Lục Kim Nghiên.
Anh giơ cái tay bị bọc thành cái bánh chưng của mình lên, có chút xấu hổ: "Lúc tắm lỡ bị nước dính vào miệng vết thương, có thể phiền em băng lại cho anh lần nữa không?"
Tôi nhìn tay anh, quả nhiên đã ướt đẫm.
Tôi giúp anh cởi băng, lại để anh lau khô tay.
Đang đợi bôi thuốc cho Lục Kim Nghiên, Lục Nhiễm Nhiễm lại nhắn tin tới:
[Chi Chi, xin lỗi cậu nhiều lắm, tớ sa đọa quá rồi.]
Trong đầu tôi toàn dấu chấm hỏi.
Những con chữ của Lục Nhiễm Nhiễm gửi tới tràn đầy cảm xúc hối hận: [Cậu ế tới bây giờ đều là do lỗi cua tớ, trách tớ không thể sớm nhìn ra tâm tư của kẻ địch!]
Có thể được Lục Nhiễm Nhiễm xưng là kẻ địch, cũng chỉ có mình Lục Kim Nghiên.
Tôi ngó qua Lục Kim Nghiên đang cẩn thận lau tay, nhanh chóng gõ chữ: [Tâm tư gì?]
Lục Nhiễm Nhiễn nhắn liên tiếp mấy nhãn dán thở dài: [Lần đầu tiên cậu nhận thưởng, lúc tham dự lễ trao giải, anh ấy đã nhận ra cậu rồi, lúc ấy còn hỏi tớ nữa.]
[Nhưng tớ không biết anh ấy có ý gì, cho nên tùy tiện nói qua loa.]
[Sau đó anh ấy lại thường xuyên nhắc tới cậu với tớ, tớ còn tưởng là anh ấy mang thù...]
[Tớ thực sự xin lỗi cả hai người.]
Nói tới chỗ này, có là đứa ngu cũng hiểu được.
Lục Kim Nghiên, hình như thích tôi.
Nhưng mà, bắt đầu từ lúc nào chứ?
Tôi lại nhìn về phía Lục Kim Nghiên lần nữa, suy nghĩ loạn như ma.
Lục Kim Nghiên lau xong tay đi ra, nhìn tôi đang sững sờ ngồi ở đó, lễ phép gật đầu với tôi: "Phiền em."
Lục Kim Nghiên tập trung tinh thần nhìn tôi khử trùng giúp anh.
Tôi nhìn lông mi hơi rung của anh, đầu óc lại kéo về, liền hỏi ra: "Nhiễm Nhiễm nói..."
Bằng mắt thường cũng thấy được Lục Kim Nghiên trở nên rất khẩn trương: "Nói cái gì?"
Nhìn bộ dáng khẩn trương của anh, tôi buột miệng thốt ra: "Cô ấy nói anh thích em."
Thân hình Lục Kim Nghiên cứng đờ, bên tai nhanh chóng nổi lên rạng đỏ hồng.
Dáng vẻ này của anh làm tôi có thêm dũng khí.
Vì thế tôi tiếp tục hỏi: "Chuyện từ bao giờ vậy? Hình như số lần chúng ta gặp mặt cũng không nhiều lắm."
Lục Kim Nghiên khẩn trương tới mức không biết nên đặt tay ở đâu.
Hơn nửa ngày sau, anh rốt cuộc mới xây dựng tâm lý tốt, ngữ tốc nhanh chóng nói ra: "Chính là lúc em đoạt giải lần đầu tiên, vừa thấy mặt liền... sau đó nghe được MC đọc tên người nhận giải, anh liền cảm thấy có chút quen thuộc, cho nên mới hỏi Lục Nhiễm Nhiễm."
"Lục Nhiễm Nhiễm nói em chính là cô gái lúc đó cùng con bé trộm quần anh, anh liền, cảm thấy anh thật thú vị."
Nói tới đây, tầm mắt anh đảo loạn, chính là không dám nhìn tôi: "Vậy ý của em là..."
Trong đầu tôi đang điên cuồng tiêu hóa tin tức mình vừa mới nghe được.
Lục Kim Nghiên là... yêu tôi từ cái nhìn đầu tiên?
Sau khi phát hiện tôi chính là người năm đó khiêu khích anh, liền càng thích hơn.
Đây là cái mạch não thần kỳ gì vậy?
Tôi gãi gãi đầu, lại hỏi một câu: "Vậy sao anh lại giấu tới tận bây giờ?"
Khoảng thời gian qua là không hề ngắn mà, sao anh lại không chủ động theo đuổi tôi?
Lục Kim Nghiên nhắm mắt, vô cùng hối hận: "Anh nghe con nhỏ Lục Nhiễm Nhiễm kia nói bậy, nó nói, em cảm thấy anh là người xấu chỉ biết bắt nạt người khác, không muốn để ý tới anh, cũng không muốn thấy anh, cho nên anh liền ám chỉ để nó thường xuyên nhắc tới anh trước mặt em, muốn thay đổi cái nhìn của em về anh rồi lại tính tiếp."
Tôi há miệng không nói nên lời.
Lục Kim Nghiên biết tôi muốn hỏi cái gì: "Sau đó anh phát hiện hai chúng ta mãi vẫn không có điểm chung nào, liền ảm thấy Lục Nhiễm Nhiễm làm việc quả là không đáng tin, lại vừa lúc nghe nói em muốn tham gia game show này, liền..."
Quá đáng, quá đáng rồi.
Thấy tôi vẫn luôn im lặng, cũng không có trả lời vấn đề ban nãy của anh.
Lục Kim Nghiên đứng dậy, có chút uể oải nói: "Anh mượn nhà vệ sinh của em một chút nhé."
Tôi gật đầu.
Sau khi nhìn thấy cửa nhà vệ sinh đóng lại, tôi mới lấy điện thoại ra, liên tục spam Lục Nhiễm Nhiễm.
[Tớ hỏi rồi, là thật đó.]
[Tớ phải làm gì bây giờ? Tớ còn chưa chuẩn bị sẵn sàng!]
[Tiếp theo tớ nên làm gì bây giờ?]
Quá đột ngột.
Lục Nhiễm Nhiễm cũng không trả lời lại ngay.
Ma xui quỷ khiến, tôi lại nhìn về phía nhà vệ sinh, nghiêng tai thoáng lắng nghe tiếng động bên trong.
Bên trong loáng thoáng truyền tới thanh âm nghiến răng nghiến lợi của Lục Kim Nghiên truyền tới: "Lục Nhiễm Nhiễm, mày không giúp được gì thì cũng đừng ngáng đường anh có được không?"
"Anh đã quyết định theo đuổi rồi, ai bảo mày nói với cô ấy lúc này?"
"Giờ cô ấy sợ tới mức ngay cả ánh mắt cũng không liếc anh lấy một cái kia kìa!"
"Nếu cô ấy vì chuyện này mà trốn anh, mày cứ chuẩn bị sẵn tinh thần vào kỳ nghỉ đông này cho anh!"
Nói tới đây, thanh âm anh bỗng nhiên tăng lên, tôi bị hoảng sợ, tay đập lên khóa cửa.
Thanh âm Lục Kim Nghiên đột nhiên im bặt.
Tôi bất chấp đau đớn, nhanh chóng chạy về chỗ cũ ngồi.
Một lúc sau Lục Kim Nghiên mới đi ra.
Anh gãi gãi đầu: "Có lẽ là có hơi đột ngột, em cứ suy nghĩ kỹ đi!"
"Thật ra không muốn cũng không sao, nhưng em có thể nói cho anh nghe chỗ anh không tốt được không, anh sẽ nỗ lực, em đừng tránh anh."
Lục Kim Nghiên không nhịn được mà hơi nghẹn ngào.
Tôi không còn nghi ngờ gì nữa.
Phỏng chừng nếu nói thêm câu gì, anh sẽ lập tức khóc ra đây cho mà xem.
Thấy tôi vẫn không nói chuyện, anh liền chỉ chỉ cửa: "Anh về trước nhé."
Một khắc khi anh xoay người, bóng dáng ít nhiều cũng có chút cô đơn.
Tôi rối rắm vài giây, lên tiếng gọi anh lại: "Cái đó, anh ít nhiều gì cũng phải theo đuổi em chút chứ, không thì cũng quá qua loa rồi.". Cập 𝑛hật truyệ𝑛 𝑛ha𝑛h tại ( 𝗧r𝖴𝘮𝗧 ruye𝑛.𝘃𝑛 )
Tôi cũng cần phải ngẫm lại cho kỹ.
Không thể bởi vì anh đột nhiên tỏ tình với tôi mà mơ mơ hồ hồ liền đồng ý luôn được.
Đến lúc đó, nhỡ đâu phát hiện ra bản thân thật ra không hề thích anh, lại muốn chia tay gì đó...
Không khéo nước mắt của Lục Kim Nghiên có thể nhấn chìm tôi mất.
Tôi lại nói thêm: "Không nhất định là phải theo đuổi đâu, dù sao anh cứ nỗ lực chút là được."
Lục Kim Nghiên vui sướng: "Được!"
Ngữ khí nói chuyện của anh cũng nhẹ hơn nhiều: "Vậy anh trở về chuẩn bị."
Dừng một chút, anh lại nói: "Hay là hai ngày nay em trước đừng nói với Lục Nhiễm Nhiễm chuyện anh theo đuổi em được không, con nhỏ đó chuyên gia ngáng chân sau."
Tôi bật cười thành tiếng.
Vành tai Lục Kim Nghiên lại đỏ bừng lên.
Lần này anh cũng không nói gì nữa, trở về phòng mình.
11.
Dường như là có được không ít tình báo từ Lục Nhiễm Nhiễm, Lục Kim Nghiên vui mừng tới mức... đột nhiên có chút ngớ ngẩn.
Sáng sớm, anh đã gõ vang cửa phòng tôi.
Tôi vừa mở cửa, trên mặt anh đã treo lên nụ cười hoàn mỹ nhất, vẫy vẫy cái tay bánh chưng của mình: "Buổi sáng tốt lành."
Tôi vừa mới đeo xong thiết bị thu âm, ngơ ngác gật đầu.
Nụ cười trên mặt Lục Kim Nghiên càng xán lạn hơn.
"Em dậy sớm thật đấy."
Còn đặc biệt khích lệ nữa.
Tôi nhất thời không biết nên đáp thế nào.
Khu bình luận đã ngập tràn tiếng la hét.
[Nhìn thấy không, nhìn thấy không, tôi nói mà, chắc chắn tên tiểu tử Lục Kim Nghiên này có ý đồ!]
[Em dậy sớm thật đấy ha ha ha ha, khen người ta mà còn khen được cái kiểu này sao?]
[Không phải, tôi mới không theo dõi có một ngày thôi, vì sao đã tiến triển tới tình trạng này rồi? Đã xảy ra chuyện gì?]
[Để tôi kể lại cho mọi người nghe chuyện ngày hôm qua nhé, Lục Kim Nghiên bởi vì chạy đi mua thuốc cho Hứa Khương Chi nên đến trễ, hai người họ bị phạt là phải cùng nhau đan sọt tre với nguyên liệu thiếu, sau đó Lục Kim Nghiên bị thương, Hứa Khương Chi băng bó, nội dung phía sau chúng tôi không thấy được.]
[Em gái Lục Kim Nghiên chắc chắn trở thành người bị hại thảm nhất ha ha ha ha.]
Lục Kim Nghiên hiển nhiên cũng nhận ra bản thân khích lệ quá mức miễn cưỡng, đỏ mặt không biết nói gì.
Cho tới khi thanh âm của Lâm Mạn Mạn truyền tới mới xem như phá vỡ bầu không khí xấu hổ này.
Cô ấy nhìn chằm chằm Lục Kim Nghiên, một bộ dáng "anh là tên phản đồ.": "Làm gì đấy? Vừa mới nhận nhiệm vụ liền tung ta tung tăng chạy tới chào buổi sáng với đối thủ rồi, anh có thể có chút liêm sỉ hay không?"
Lục Kim Nghiên vốn đang xấu hổ, nghe thấy cô ấy chế nhạo như vậy, sắc mặt lại càng đỏ hơn.
Tôi nhịn cười, giải vây cho anh: "Nhiệm vụ gì vậy?"
Lâm Mạn Mạn liếc Lục Kim Nghiên một cái, giải thích: "Hôm nay chúng ta được phân làm hai nhóm đi hoàn thành nhiệm vụ bí mật, ai xong trước thì thắng, không may là, hai người các cô khác nhóm."
Lục Kim Nghiên như là bị đụng trúng chuyện thương tâm, chào hỏi xong liền rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.