[Ngôn Tình] Mộng Hồng Trần

Chương 12: Ký ức vãng sinh




Phù Đăng lang thang ở bờ Hoàng Tuyền, nhìn nhà tranh cô đơn giữa biển hoa bỉ ngạn.
Hôm đó hắn tỉnh lại, sư huynh nói hắn hay Vân Đàm đã được Tây Phương băng táng, ở thánh địa thiêng liêng không cho phép bất cứ ai đến quấy rầy.
Bát Nguyệt nói nàng từng ở bên sông Vong Xuyên đợi hắn mấy mươi năm.
"Rốt cuộc phải yêu sâu đậm tới mức nào..."
"... Cảnh Văn?"
Giọng nói nghi ngờ vang lên đằng sau, người bị gọi vẫn thẫn thờ, đáp như không có linh hồn: "Ngươi... là ai?"
Trần Ninh kiếp trước không đầu thai mà linh hồn trôi dạt đến Vu tộc thần bí, tu luyện lấy được thực thân trở thành vu giả. Hắn chỉ điểm cho Cảnh Văn - cũng là Phù Đăng của hiện tại đến rừng Vĩnh Hằng, nơi có thể giúp người này nhìn thấy ký ức đã bị lãng quên.
Hắn thật không ngờ câu chuyện lâm ly bi đát tiểu tiên nữ Huyền Tư kể về người bạn đáng thương của nàng lại là thật, hơn nữa người bạn ấy còn là An Nhạc trước khi lịch kiếp.
An Nhạc nói người ta quên nàng rồi, Trần Ninh nhìn dáng vẻ Phù Đăng thất hồn lạc phách hoá thành làn khói vụt đi chỉ để biết ký ức từng có giữa hai người...
Là chính ngươi lựa chọn, hôm nay hối hận thì được gì.
An Nhạc, người nàng yêu là như vậy sao.
Công đức tam giới đời đời không dám quên, nhưng sự cố chấp khiến hắn mất đi người con gái hắn yêu sâu nặng đến mức nào chính hắn cũng không hay biết.
***
Ở cõi Vô Minh, truyền rằng vùng đất này xưa kia thuộc về Thần giới đã bị diệt vong, sâu trong Vô Minh có rừng Vĩnh Hằng, trong rừng Vĩnh Hằng có Vãng Sinh vụ, lưu giữ những kí ức khắc sâu của sinh linh thiên địa khi về cõi vĩnh hằng.
Đồng dao ca:
Đốt tâm hương,
Dụ niệm* trùng vào Tụ Ức* đăng,
Ức đăng quang* soi Vãng Sinh vụ,
Hiện lên mảnh kí ức vĩnh hằng.
(Chú thích: Niệm: nhớ nhung, tưởng nhớ; Ức: kí ức; Quang: ánh sáng)
Muốn đốt lên tâm hương dụ Niệm trùng thuộc về người đã yên diệt bay ra cần sử dụng huyết mạch tương liên với chủ nhân ký ức mà Niệm trùng lưu giữ. Máu đốt tâm hương phải là tự nguyện hiến dâng.
Tụ Ức đăng gọi là đăng chi bằng nói là một đóm lãnh hoả vô tướng vô sắc, được người đến rừng Vĩnh Hằng truy cầu kỉ niệm với người thân thương đã yên diệt hoá ra từ bí thuật của cõi Vô Minh. Bí thuật tiêu hao pháp lực vô cùng khủng khiếp, cho nên trăm ngàn năm qua cũng rất ít người tới nơi này bỏ ra cái giá lớn chỉ để hoài niệm cố nhân, hơn thế cho dù nguyện ý trả giá, nhưng tu vi không đủ thâm sâu, lãnh hoả cũng chẳng thắp lên được.
Tụ Ức lãnh hoả hấp thụ sinh mệnh của Niệm trùng bùng lên hoả quang tử sắc, Ức đăng quang soi vào Vãng Sinh vụ, sương tím mênh mông sẽ huyễn hoá ra từng mảnh ký ức của người đã mất, ký ức càng sâu đậm ảo ảnh càng chân thật chi tiết.
Ức đăng tàn, Niệm trùng tan, hoài niệm khó dứt, quá khứ kiếp nào chẳng thể vãn hồi.
Phù Đăng bị Tây Phương liệt vào danh sách tiên khách bị cấm, thống hận khắc sâu của Vân gia làm sao chịu cho hắn xin máu để đốt tâm hương. Hắn cầu xin Bát Nguyệt giúp đỡ, Bát Nguyệt thực sự làm được.
Phù Đăng đứng giữa sương tím mênh mông, trái tim không ngừng chấn động, hắn đứng trong ký ức của nàng, nhìn thấy đau thương của nàng.
Vân Đàm... Vân Đàm...
Hắn thấy nhân sinh ly thương giữa Cảnh Văn và An Nhạc.
Thấy nàng năm này qua tháng khác chờ hắn nơi Vong Xuyên.
Thấy Vân Đàm khóc ngất dưới tàng cây nhìn hắn uống cạn bình Vong trần.
Thấy đêm đó tiên yến Tây Vương Mẫu ở rừng đào khi hắn rời đi, giọt nước mắt rơi xuống hoà vào mưa của nàng, tiếng nấc nghẹn thương tâm văng vẳng bên tai.
"Chàng nói dối! Rõ ràng đã nói kiếp sau sẽ đi tìm ta, chàng nói sẽ thương ta, sẽ che chở ta, bảo vệ ta, không bao giờ để ta bị tổn thương... Nhưng khi ta đến tìm chàng... chàng đã yêu người khác mất rồi! Hai đời hai kiếp, Vân Đàm luôn là người đến sau... Phải chăng Vân Đàm phúc mỏng duyên bạc, nên không có được tình yêu của chàng...?
Chàng che chở Mạc Chi tiên tử, ta cảm thấy vô cùng ganh tị, ta so đo, ta... Ta không biết mình bị làm sao nữa! Ta không thích bản thân như vậy..."
Từng giọt nước mắt thật lớn rơi lã chã, Phù Đăng quặn thắt vươn tay, nhưng chỉ xuyên vào một mảnh hư không, không lau được giọt lệ kia.
Ôm thân xác Vân Đàm hắn tưởng tim mình không còn sinh ý, bây giờ...
Nhìn nàng hết lần này đến lần khác bị tình giày vò, thấy nàng giằng xé thống khổ, Phù Đăng không thể nào hít thở được nữa.
"Nàng thật quá ích kỷ, muốn ta mang nợ nàng mà sống hết kiếp này sao? Quay lại... hận ta, báo thù ta cũng được, nàng đừng cứ đi như thế..."
Phù Đăng hẳn đã điên rồi, hắn không ngừng ra sức lao vào bóng người mờ mờ trong sương kia, ra sức kêu gọi, thống thiết van cầu với hư ảnh Vân Đàm.
Sau đó, khóc rống lên...
"Chúng ta lẽ ra nên hạnh phúc, lẽ ra không phải thế này... Nếu..." Nếu cái gì? Lúc cầm cái bình kia hắn đã nghĩ cái gì? Hắn nghĩ gì chính hắn vẫn không nhớ ra, hắn chỉ biết hắn không muốn kết cục này, hắn không muốn mất nàng.
Kiếp này hắn và nàng không bị lễ tiết ràng buộc, không bị bất cứ điều gì ngăn cản, nhưng chính hắn đã đập vỡ tất cả.
Đập vỡ tơ duyên, cũng đập vỡ ký ức cùng nhau.
Theo hư ảnh không ngừng trôi qua trước mắt, hắn cảm nhận được đau, nhưng vẫn không tìm lại được thương yêu đã mất, không thể nhớ được cảm giác của mình trong quá khứ, nàng... chân thật trong quá khứ.
Đúng vậy, hắn vẫn không thể nhớ lại!
"... Ta nợ nàng tình yêu, nợ nàng hạnh phúc... Nàng đi như vậy, bảo ta làm thế nào để sống tiếp..."
Nàng dùng mạng đổi mạng để hắn sống tiếp, nhưng...
Người con gái đó sẽ không đến tìm hắn nữa, sẽ không đứng ở nơi mà hắn không thấy nhìn hắn, đợi hắn. Bây giờ hắn quay đầu không thể thấy nàng, có đi đến đâu, lên trời xuống đất, đi khắp thế gian, trăm ngàn vạn kiếp luân hồi, cũng không còn người con gái đó nữa...
Sống tiếp chưa bao giờ lại khó khăn đến vậy.
Đứng nhìn hình ảnh này, hai bóng người ngoài bìa rừng, một người cúi đầu, một người trầm mặc.
Người trầm mặc là Vân Lịch, an tĩnh một lúc thật lâu, hắn đột nhiên hỏi: "Là như thế này sao?"
Bát Nguyệt hiểu hắn muốn nói gì, nàng đưa mắt nhìn trong rừng, lần nữa cúi đầu buồn bã, nói: "Ta thật không muốn cho hắn." Không cho, có nghĩa Vân Đàm cũng không chết...
Vân Lịch hỏi nàng, ban đầu nàng tìm hắn hỏi chân huyết, sau khi biết được nàng xin cho Phù Đăng, hắn không chút do dự phất tay đuổi nàng ra khỏi Tây Phương cung. Không ngờ hắn còn chưa kịp quay đi đại ca đã xuất hiện, còn đem chân huyết của bản thân cho nàng, hắn vô cùng tức giận, chất vấn thậm chí muốn trở mặt nhưng đại ca không giải thích một lời, hắn đuổi theo Bát Nguyệt đoạt lại thì bị đại ca ngăn cản, tất cả, là vì như thế này sao!
Lúc này chứng kiến Phù Đăng dở điên dở tỉnh, thống khổ chìm đắm trong sương mù vãng sinh hắn đã hiểu rồi.
Ngươi không nhớ sao, vậy thì nhìn, hãy chứng kiến giày vò muội muội ta phải gánh chịu. Ngươi không nhớ cũng được, nhưng phải biết, không thể chỉ có một mình muội muội ta, ngươi cũng phải thừa nhận những gì nó phải chịu.
Phù Đặng muốn ký ức thì cho hắn. Ngươi tìm đến Vong Trần mong vứt bỏ người bằng xương bằng thịt, hiện tại truy cầu chỉ là mảnh ký ức vãng sinh. Xem đi, Tiểu Đàm bị ngươi giày vò, ngươi thấy khổ sở không, đau đớn không, rất muốn vãn hồi đúng không... Nhưng, ngươi chỉ có thể bất lực! So với mê man bất định, đau khổ không chủ đích, không nhớ không biết một chút gì, thì để hắn trơ mắt đứng xem quá khứ Vân Đàm đã trải qua, hối hận là đao róc xương, áy náy là thuốc độc ăn mòn ngũ tạng, nỗi bất lực này mới thực sự đủ hủy diệt. Đó là sự trả thù của Vân Nghiêm.
Thống khoái khi trả thù sao? Vân Lịch cùng Bát Nguyệt chỉ cảm thấy khổ sở! Hai người bình tâm lại, đi vào rừng, cũng là mục đích hôm nay tới đây.
*** 12 ***

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.