Xe hắn dừng lại bên cạnh cổng bệnh viện, tôi cảm ơn, rồi đi vội vào bên trong
Vừa rồi mẹ chồng có nhắn số phòng cho tôi, tôi đi về phía phòng 201.
Mở cửa ra tôi thấy con gái nhỏ bé của mình nằm trên chiếc giường bệnh, tay bé băng một lớp băng gạc trắng tinh.
“Mẹ ơi...” Zi nhìn thấy tôi hình như rất vui, con bé cười gọi to
Tôi đi lại gần,ôm con vào lòng
“Cô đã đến rồi sao” giọng mẹ chồng vang lên ở phía sau, tôi quay lại nhìn bà
“Con chào mẹ”
“Hừ, cô chào thì tôi nhận, nhưng tiền viện phí cô nhớ giả tôi không thiếu một đồng nghe chưa, đừng có mà lấy tiền của thằng Quân giả tôi” bà ấy vừa nhàn nhã uống nước bên sofa vừa nói
Tôi không nói gì, quay sang vuốt tóc con gái hỏi
“Zi nói mẹ biết sao con lại bị bỏng ở tay.”
Con bé lắc đầu không nói gì.
Nhưng tôi biết tại sao con tôi lại bị như vậy. Con bé tính cách không hề nghịch ngợm, bị bỏng như này ắt hẳn là có nguyên do. Tôi quay ra nhìn về hướng mẹ chồng, bà ấy vẫn đang ung dung uống trà. Tôi khẽ thở dài.
“Mẹ đưa con về’' tôi bế con lên đi ra ngoài
“Có phải cô sắp ly hôn với thằng Quân không, ly hôn mau chút tôi còn đón Tuyết về nhà” bà ấy cười nói
“........” tôi không đáp
“Cô bị câm à, nghe Tuyết nói tối qua cô đi thuê trai hả, loại người như cô thật lẳng lơ”
“Vậy mẹ thử xem lại con trai mình có gì hơn con rồi hãy nói” tôi quay lại cười lạnh nói
“Cái đồ mất dạy, dám nói chồng mình như thế à”
Bàn tay bà ấy dơ lên, tôi nghĩ cùng lắm là bị ăn một cái tát, tôi cũng không thể ra tay đánh người già được... lại có Zi nên tôi không thể làm gì ngoài việc đứng yên…
Tôi nhắm mắt đợi cơn đau từ cái tát kia, nhưng không gian yên tĩnh tôi chỉ nghe thấy tiếng mẹ chồng thở phì phì đầy tức giận
“Cậu là ai’' bà ấy nói
“Xin chào, tôi là người bác vừa nhắc đến đó ạ’' hắn cười lạnh, buông tay bà ấy ra, sau đó quay sang tôi
“Anh để xe dưới kia, đi xuống thôi’' hắn cười dịu dàng, đưa tay vuốt nhẹ lên tóc tôi
Tôi tâm trạng như một nắm tơ rối.....
‘'Cô...cô..cô dám dẫn cả trai âu yếm trước mặt tôi, loạn rồi….loạn hết lên rồi….. loại đê tiện!”
“Tôi có thể tố cáo bác tội phỉ báng danh dự của người khác, tội này ít nhất ngồi tù 1-3 năm, bác có muốn thử ăn cơm nhà nước không?'’ hắn nói tuy nhẹ nhàng nhưng ngữ điệu cảnh cáo rõ mồn một.
Bà ấy căm tức lườm tôi sau đó bỏ đi ra ngoài
“Mẹ ơi, chú ấy là ai thế hả mẹ” Zi bứt nhẹ tóc tôi hỏi
“Là bạn của mẹ” tôi trả lời con
“Chào Zi, chú là người đàn ông của mẹ con!’' hắn vươn tay bắt lấy đôi tay nhỏ nhắn của Zi
Zi cười vui vẻ.
“Người đàn ông của mẹ là gì ạ?” con bé hỏi
“Là........”
“Chú nói đùa Zi đấy, mẹ đưa con về nhà” tôi chặn lời hắn
Hắn chỉ cười không đáp, tôi đi ra ngoài để về nhà
Lúc xuống cổng bệnh viện
“Lên xe anh đưa em về’' hắn nói
“Không cần phức tạp quá, tôi không muốn nợ ân tình của người khác’'
“Không phải em nợ anh...là anh nợ em..” hắn nói vẻ mặt thật cô đơn
“Tôi sẽ gọi xe về”
“Tôi không nói lần thứ hai đâu, em muốn tự lên hay tôi bế hai mẹ con em lê” hắn cười gian trá
Tôi vừa tức vừa buồn cười, thế là vẫn phải ngồi xe hắn đấy thôi
Tôi bảo hắn dừng xe ở gần nhà.
“Tiểu Thanh, nếu đứa bé năm đó em giữ có lẽ bây giờ cũng bằng Zi rồi đấy nhỉ.'’ trước khi tôi xuống xe hắn bỗng hỏi
Zi đã ngủ say, tôi nhìn con không dám đối diện với ánh mắt hắn, bởi vì hắn có đôi mắt biết đọc suy nghĩ của người khác
“Em về đi, mai nhớ đến công ty sớm nhé’' hắn thở dài nói
Tôi gật đầu sau đó nói cảm ơn rồi bé Zi xuống xe...
Chiếc xe đen của hắn chạy cô độc trên đoạn đường kia
Có lẽ hắn cũng đã từng cô đơn như thế....
Tôi bế con gái vào nhà.....Nhưng liệu đây có còn là nhà của tôi hay không..................?