Tâm sự với vầng trăng lí do tôi không thể buông bỏ
Có phải là lo lắng sẽ biến thành một con dã thú
Bước trên mái nhà theo nhịp đập của con tim
Những lời chưa nói hết, những cái cớ chưa tìm được
Liệu có nhẫn tâm đem niềm kiêu hãnh của mình ra mổ xẻ
Trên bầu trời xám xịt kia, có một tia sáng rực rỡ hơn hết thảy
Phía sau những đám mây xám xịt, là nguồn sáng đẹp đẽ đến chói mắt
Anh toả sáng như những vì tinh tú
Anh thắp lên trong tôi nguồn sáng ấm áp
Kết thúc một ngày dài khó khăn
Anh chiếu sáng rạng rỡ lên tôi như thế
……….
Sau hôm ấy mối quan hệ giữa tôi và hắn cũng tốt hơn rất nhiều.
Hôm nay lịch trình của hắn rất bận, tối còn phải đến thành phố T kí hợp đồng làm ăn, tôi phận làm thư kí cũng không thể tránh khỏi.
Mới đầu hắn nhất quyết không cho tôi đi theo nhưng vì công việc hơn nữa gần đây tôi có thói quen mặc đồ rộng, nhìn tổng thể thì tôi không khác trước là bao.
Sau khi kí hợp đồng xong hắn dẫn tôi đến một nhà hàng rất nổi tiếng ở thành phố T dùng bữa.
“Cố Nguỵ, chúng ta đến chỗ khác ăn được không?” Tôi có chút áp lực, kéo lấy tay hắn nói.
“Ở đây không hợp khẩu vị sao?”
“Không phải….”
Một nơi sang trọng như vậy, không chỉ đồ ăn mà ngay cả ly nước thôi giá cũng trên trời rồi…hơn nữa ở đây cũng sẽ rất đông, toàn người trong giới thượng lưu… tôi không quen khi ăn ở những nơi như vậy
“Thế thì chúng ta vào thôi!” Chưa để tôi nói xong hắn đã dẫn tôi vào bên trong nhà hàng.
Trái với suy nghĩ của tôi, ngoài nhân viên phục vụ thì bên trong cũng rất vắng khách….nói cách khác ngoài tôi và hắn ra thì chẳng có vị khách nào cả!
“Hôm nay nhà hàng không có ai. Vậy chúng ta may mắn rồi!” Hắn cười nói.
Thấy hắn cười bất giác tôi cũng cười theo. Trong lòng ấm áp đến lạ.
Khi nhận bàn tôi có chút khó hiểu. Nghi hoặc nhìn hắn.
“Là anh đặt trước sao?” Tôi hỏi
Trên bàn đồ ăn đã được bày biện sẵn, hơi nóng vẫn còn bay nghi ngút chứng tỏ cũng chỉ mới bê lên cách đây tầm 2-3 phút trước khi tôi và hắn bước vào.
Hắn cười rất tươi nhưng không trả lời câu hỏi của tôi. Cái tên Cố Nguỵ này, nếu lúc đó tôi nhất quyết muốn ăn ở chỗ khác thì chẳng phải bàn đặt này sẽ bị huỷ sao…
Trên bàn toàn là những món tôi thích…
Lúc hắn xắn tay áo lên, chăm chú bóc từng con tôm đặt vào bát tôi.
Khoảnh khắc này khiến tôi nhớ đến khoảng thời gian khi cả hai vẫn còn giữ bí mật về mối quan hệ của mình. Hôm ấy câu lạc bộ tổ chức tiệc nướng ngoài trời, lúc tôi cặm cụi bóc vỏ tôm thì hắn bống chỉ tay lên bầu trời
“Sao băng?”
Tất cả mọi người đều nhìn về hướng tay hắn chỉ, tôi
cũng không ngoại lệ.
“Đâu, đâu”
“Là máy bay mà!”
“Đúng rồi là máy bay mà”
Mọi người dồn ánh mắt về phía hắn, hắn thản nhiên như không ‘ồ’ một tiếng làm mọi người hận không thể đánh hắn một trận. Tôi cũng phì cười. Lúc tôi cúi xuống đã thấy trên bát mình đầy tôm. Tôi mắt chữ A nhìn hắn, hắn liếc qua tôi nhếch miệng cười…. Chiêu này hắn đã áp dụng rất nhiều nhưng lần nào mọi người cũng bị hắn lừa….và không phát hiện ra. Cũng phải công nhận rằng tốc độ bóc tôm lúc đó của hắn nhanh hơn cả vận động viên.
“Em xem, trên miệng còn dính nước sốt” hắn lấy khắn lau nước sốt dính trên miệng tôi. Ánh mắt dịu dàng ẩn đầy ý cười.
“Tôi tự lau được” Tôi xấu hổ giữ lấy chiếc khắn, tay vô tình nắm lấy tay hắn.
Tim tôi lúc này như muốn phá lồng ngực mà nhảy ra ngoài….
Sau khi ăn xong hắn đứng dậy đi lấy đồ tráng miệng. Tôi nhìn đồng hồ tiện gọi cho Dì Giang hỏi tình hình của các con.
DÌ nói Zi và Bo rất ngoan, tụi nhỏ mới ăn xong và đang ngồi chơi với Dì. Tôi cảm ơn Dì Giang sau đó cũng cúp máy.
Tôi liếc nhìn xung quanh, không gian yên tĩnh đến lạ, hắn nói đi lấy món trang miệng…nhưng cũng phải mất 10 phút rồi.
Tôi đứng lên, có chút lo lắng…
Tôi đi về hướng hắn vừa đi, được vài bước đèn trong nhà hàng bỗng phụt tắt, xung quanh là bóng tối bao chùm, ánh sáng bên ngoài của sổ cũng không còn.
Tôi giật mình hét lên một tiếng.
“Cố Nguỵ!” Tôi gọi lớn
Chưa định hình được mọi việc đang diễn ra thì tiếng nhạc du dương bắt đầu nổi lên, không quá to nhưng đủ để tôi nghe thấy. Đèn cũng theo đó mà dần được bật lên, không còn là ánh đèn trắng như khi tôi bước vào, thay vào đó là ánh vàng nhàn nhạt, xung quang là ánh lến lung linh….
Tôi chưa hết ngạc nhiên thì hắn từ bên trong bước ra, trên tay là đoá hoa đoá hoa hồng lớn. Hắn đi về phía tôi, trên môi nở nụ cười rất tươi.
“Tặng em!”
“Hả…” tôi ngạc nhiên nhìn hắn.
“Sinh nhật vui vẻ…Tiểu Thanh!”
Sinh nhật? Là hôm nay ư? Nhiều chuyện xảy ra khiến tôi quên mất hôm nay là sinh nhật mình. Tôi cười nhận lấy bó hoa từ tay hắn.
“Cảm ơn anh, Cố Nguỵ”
“Vừa anh có làm em giật mình không?” Hắn hỏi tôi
Tôi lắc đầu
“Vậy thì tốt…lúc em gọi tên anh, anh đã lo sợ làm em sợ” hắn nhẹ nhàng nói
“Không…chỉ là hơi bất ngờ” tôi nói, nước mắt không kìm được mà rơi xuống.
“Tiểu Thanh, em đau ở đâu?” Hắn lau nước mắt cho tôi, sắc mặt rất lo lắng
Tôi lắc đầu, vòng tay ôm lấy hắn.
“Cảm ơn anh…Cố Nguỵ” tôi nói
Hắn hôn nhẹ lên trán tôi. Tôi ngẩng lên nhìn hắn, kiễng lên hôn nhẹ lên má hắn.
Hành động của tôi khiến hắn có chút ngạc nhiên
Thấy hắn nhìn tôi thẹn đến mức cúi vội xuống, hai má nóng ran.
Hắn cười, nâng cằm tôi lên
“Tiểu Thanh…:chúng ta làm lại từ đầu nhé!” Hắn nhìn tôi, vẻ mặt có chút nóng vội chờ câu trả lời từ tôi.
“Được!” Tôi đáp
Hắn cúi xuống hôn nhẹ lên môi tôi.
Ngay lúc này đây….có lẽ tôi chính là ngươi phụ nữ hạnh phúc nhất!