[Ngôn Tình] Sở Sở

Chương 4: Sai ở chỗ nào?




Edit: V.O
Lòng Trần Kính Đông thoáng hiện lên ngỡ ngàng.
Hành vi của Mục Sở Sở thật khả nghi, y không thích mọi chuyện thoát ra khỏi lòng bàn tay mình.
Suy nghĩ trong giây lát, chuyện y và Tần Liễu Liễu qua lại, nhất định Mục Sở Sở đã tra rõ ràng mọi chuyện, cho nên cô mới có thể nói ra những lời đó, khiến trong lòng y không yên và tra tấn.
Năm đó, người cứu y, rõ ràng là Liễu Liễu.
Cũng bởi vì chuyện này nên y mới tìm hiểu yêu đương với Tần Liễu Liễu, y không có khả năng ngu ngốc đến ngay cả ân nhân cứu mạng mình cũng nhận sai, ví như là Mục Sở Sở cố ý nói dối để giành được sự chú ý của y.
Nghĩ như vậy, Trần Kính Đông mặc quần áo, xuống lầu, lái xe đến bệnh viện, Tần Liễu Liễu còn đang nằm viện.
Trong phòng tắm, Mục Sở Sở nghe được tiếng xe khởi động.
Cô giấu chính mình vào trong bồn tắm, nước mắt cũng hòa vào trong nước.
Cô biết, tối nay Trần Kính Đông tuyệt đối sẽ không trở về, y nhục nhã cô, tự cho là đúng báo thù cho Tần Liễu Liễu, báo thù cho đứa con đã mất của y.
Nhưng mà chỉ có cô biết, Trần Kính Đông luôn luôn bị Trần Liễu Liễu đùa giỡn ở trong lòng bàn tay.
Mà cô, ngay cả giải thích cũng không có ai nghe.
Tần Liễu Liễu, đúng là vẫn thắng, có lẽ ngày mai, cô ta sẽ rạng rỡ vào cái nhà này ở, trở thành nữ chủ nhân của cái nhà này, trở thành người bên gối của Trần Kính Đông...
Trong không khí tràn đầy mùi hương của Trần Kính Đông khiến cho người ta không hít thở nổi.
Mục Sở Sở nhắm hai mắt lại, cô nhớ tới cha mẹ đã mất của mình, nhớ tới anh trai đã mất.
Cũng nhớ tới bản thân vì lời hứa của Trần Kính Đông ở trong sơn động, đưa tất cả cổ phần công ty của nhà họ Mục cho y.
Vốn tưởng rằng chuyện đó sẽ khiến tất cả mọi người đều vui, nhưng ai biết vào đêm tân hôn, Trần Kính Đông lại lạnh lùng chỉ vào mũi nói với cô: "Mục Sở Sở, tôi thật sự là quá coi thường cô, cô lại dùng tất cả cổ phần công ty cô trao đổi với mẹ tôi, khiến bà ấy lấy cái chết uy hiếp tôi cưới cô. Người phụ nữ ác độc như cô, cô cho là, cô thành bà Trần thì tôi sẽ yêu cô? Không, dieendaanleequuydoon – V.O, Trần Kính Đông tôi không phải là người sẽ thỏa hiệp, Mục Sở Sở, tốt nhất là cô có thể tiếp nhận nổi lửa giận của tôi! Cô nhất định sẽ trả giá rất nhiều vì hành vi của mình..."
Đêm đó, Trần Kính Đông bỏ cô một mình ở trên giường cưới, cứ như vậy đến thư phòng...
Lúc đó cô không biết phải làm sao.
Thậm chí cô còn nghĩ, cô đã làm sai rồi sao?
Nhưng, sai ở chỗ nào?
Cô không biết, cái gì cô cũng không biết, cô chỉ biết là, bắt đầu từ Trung học cô đã yêu Trần Kính Đông, Đại học, thậm chí lúc xuất ngoại, cô cũng yên lặng đi theo Trần Kính Đông.
Cô coi việc yêu Trần Kính Đông trở thành sự nghiệp của chính mình.
Nhưng giờ phút này, cô lại mông lung rồi.
Nhưng cô vốn là người cố chấp, cố chấp đến mức tình nguyện lừa gạt bản thân, cô thôi miên bản thân hết lần này tới lần khác, nói với bản thân, chỉ cần ở bên cạnh y, sẽ luôn có một ngày, y sẽ yêu cô.
Một tháng sau tân hôn, cô đã phát hiện ra sự tồn tại của Tần Liễu Liễu.
Ngày đó lòng cô tràn đầy vui mừng đến công ty Trần Kính Đông, muốn ăn cơm cùng y, nhưng vừa đến gara, cô đã nhìn thấy Trần Kính Đông và Tần Liễu Liễu cùng đi lên trên một chiếc xe, Tần Liễu Liễu lại dựa lên người Trần Kính Đông...
Lúc đó cô chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, phải biết rằng Tần Liễu Liễu từng chính là bạn thân nhất của cô, càng là bạn cùng lớp suốt ba năm Đại học.
Nhưng cô ta lại ở cùng chồng cô...
Cô giống như tất cả những người vợ cả bắt lấy tiểu tam khác, đi tới náo lớn.
Ai biết đổi lấy cũng là một câu lãnh khốc đến cực điểm của Trần Kính Đông, y nói: "Vốn người tôi muốn kết hôn chính là Liễu Liễu, cô mới là dư thừa..."
Ngày đó, cô trốn ở trong phòng mình khóc một trận, cô không biết, trong năm năm sau nữa, cô vẫn sẽ trốn ở trong phòng khóc lóc mỗi ngày.
Nhưng cô vẫn cố chấp, cố chấp đến mức làm tổn thương bản thân, cố chấp đến mức có thể coi như không thấy tất cả.
Lần cố chấp này, đã kiên trì năm năm...
Trần Kính Đông ghét cô, cũng càng ngày càng sâu.
Cho đến khi Tần Liễu Liễu chạy tới nói với cô, cô ta đã có thai, cho đến khi Tần Liễu Liễu tự mình té xuống cầu thang, lại nói là Mục Sở Sở đẩy, cho đến khi bác sĩ nói đứa bé không còn...
Lần này ba người dây dưa, rốt cuộc đi tới điểm cuối...
Mục Sở Sở trốn dưới đáy nước, trong xoang mũi, trong lỗ tai, tất cả đều là nước...
Cô thật muốn khiến chính mình chết chìm ở trong bồn tắm.
Nhưng chỗ này là nhà Trần Kính Đông, chẳng phải nhà cô.
Nơi này, dù sao cũng không thuộc về cô...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.