Edit: V.O
Trần Kính Đông ở trong bệnh viện ba ngày liên tục.
Trong ba ngày này, y luôn luôn làm bạn với Tần Liễu Liễu.
Cho đến ngày thứ tư, Trần Kính Đông kéo thân thể mỏi mệt trở về nhà, y cho rằng, nhất định sẽ nhìn thấy khuôn mặt Mục Sở Sở hận y như chất độc, nhưng mà cũng không có, y phát hiện một phần giấy thỏa thuận ly hôn và một cái nhẫn cưới được khảm kim cương khéo léo được đặt ở trên bàn.
Trong nhà, tất cả những thứ thuộc về Mục Sở Sở hoàn toàn biến mất.
Tựa như cô chưa bao giờ tới nơi này.
Duy nhất chỉ để lại giấy thỏa thuận ly hôn và nhẫn.
Trên giấy thỏa thuận ly hôn đã được Mục Sở Sở ký tên, nội dung càng đơn giản hơn, cô chỉ cần mấy căn nhà nhỏ ba mẹ để lại, còn lại cũng không cần, bao gồm cổ phần công ty lúc trước cô cho Trần Kính Đông, cô cũng không nhắc tới một chữ.
Trần Kính Đông hơi hơi nhíu mày.
Y chưa từng nghĩ tới, hôn nhân giữa y và Mục Sở Sở, sẽ kết thúc dễ dàng như thế, y cho rằng, Mục Sở Sở sẽ luôn luôn dây dưa với y, đến chết không rời.
Nhưng, cô đi triệt để, cũng rời xa triệt để.
Căn nhà to như vậy, không có hơi thở của Mục Sở Sở.
Trần Kính Đông nhìn giấy thỏa thuận ly hôn, y vốn nên cười, cười to sảng khoái, năm năm hôn nhân, không phải y cầu tờ giấy ly hôn này sao? Thế nhưng y lại không thể cười ra tiếng...
Nhưng chuyện này cũng không làm cản trở tâm tình tốt của y, dù sao, từ nay về sau, bên cạnh y, sẽ không bao giờ có bóng dáng Mục Sở Sở nữa, y cũng có thể cưới Tần Liễu Liễu như ước nguyện...
Dù sao y từng đồng ý với Tần Liễu Liễu, phải lấy cô ta làm vợ...
Như thế, Trần Kính Đông lại cảm thấy bình thường trở lại.
Hôm đó là sinh nhật Trần Kính Đông.
Buổi tối, đám bạn thân của Trần Kính Đông đều tới chúc mừng sinh nhật y.
Rất kỳ lạ, trong nhà lại không có bóng dáng Mục Sở Sở.
Lúc đó tất cả mọi người cho rằng có phải Mục Sở Sở đã đi ra ngoài làm việc không, cũng không quá để ý.
Trần Kính Đông và vài người bạn thân hét lớn một trận, uống nhiều, y đứng dậy, lắc la lắc lư cười: "Coi như các anh em hôm nay được tự do, biết không, các cậu đều biết đúng không, dieendaanleequuydoon – V.O, mình và Mục Sở Sở dây dưa năm năm, hôm nay, cuối cùng cô ta cũng ly hôn với mình rồi..."
Y bưng ly rượu chuốc từng ngụm từng ngụm, rượu này, thật chát...
Bạn thân Lữ Lương ngồi ở bên cạnh lập tức ngạc nhiên nói: "Kính Đông, cậu nói mớ đúng không, sao Sở Sở có thể ly hôn với cậu? Cô ấy yêu cậu đến chết, năm đó chính cô ấy liều lĩnh trao tất cả cổ phần công ty trong tay cô ấy cho cậu, cậu mới cố gắng xoay chuyển được tình thế, trong năm năm này, cậu và Tần Liễu Liễu dây dưa như vậy, cô ấy cũng làm bộ như không thấy, không ly hôn với cậu, sao bây giờ đột nhiên thông suốt, muốn ly hôn với cậu, thoát ly bể khổ chứ?"
Tuy câu nói của Lữ Lương là chế nhạo, nhưng lại đúng như thế, cuộc hôn nhân đó đối với Mục Sở Sở mà nói, chính là bể khổ.
Ly hôn, đối với cô mà nói, không khác gì thoát ly bể khổ.
Lưu Triết Vũ bên cạnh cũng giơ cái ly nói: "Đúng là như thế, dù sao, đánh chết bọn mình cũng không tin Mục Sở Sở sẽ ly hôn với cậu, trên đời này không còn có ai yêu cậu hơn cô ấy, mình nói này Kính Đông, cậu phải để tâm một chút, tuy Tần Liễu Liễu không tệ, nhưng theo mình, cô ta cũng không bằng một phần mười Mục Sở Sở, Mục Sở Sở mới là người phụ nữ cậu nên quý trọng, nếu cậu thật ly hôn với cô ấy, mình đảm bảo, một ngày nào đó, cậu sẽ hối hận..."
"Hối hận?" Trần Kính Đông cười lạnh một tiếng: "Mình ly hôn với cô ta, cầu còn không được, sao có thể hối hận, không, mình tuyệt đối sẽ không hối hận..."
Trần Kính Đông uống đến say mèm, thậm chí đứng không vững, cuối cùng được Lưu Triết Vũ và Lữ Lương đỡ y lên lầu.
Mọi khi Trần Kính Đông uống say về nhà, trong nhà cũng sẽ có Mục Sở Sở chờ.
Mục Sở Sở sẽ trông chừng Trần Kính Đông cả đêm, nấu canh giải rượu cho Trần Kính Đông, hết lần này tới lần khác, đút y uống hết không ngại phiền phức.
Nhưng đêm nay trong nhà lại không có một bóng người.
Mục Sở Sở thích tự thân tự lực mọi việc, cho nên mấy năm nay cô chưa từng thuê giúp việc, tất cả trong nhà đều là cô xử lý.
Bây giờ cô đi rồi, ngay cả một ngọn đèn để lại cho Trần Kính Đông cũng không có.
Lưu Triết Vũ và Lữ Lương mở đèn phòng ngủ, ném Trần Kính Đông lên giường...
"Này, chẳng lẽ thật sự ly hôn rồi sao?"
Vẻ mặt Lữ Lương ngạc nhiên: "Cậu xem, đồ dưỡng da trên bàn trang điểm cũng đều mất..."
Lưu Triết Vũ nhún vai: "Xem ra là thật." Ánh mắt anh nhìn lên người Trần Kính Đông, lắc đầu chậc chậc nói: "Cậu nói xem, có phải Kính Đông cậu ấy bị ngốc không? Mục Sở Sở tốt như vậy, vì sao cậu ấy không biết quý trọng? Tần Liễu Liễu kia, rốt cuộc có cái gì tốt?"
Lữ Lương buông tay, nói: "Không phải Kính Đông đã nói sao, Tần Liễu Liễu đã cứu mạng cậu ấy, cậu ấy nói cậu ấy từng đồng ý với Tần Liễu Liễu, phải kết hôn với cô ta, cho nên, Mục Sở Sở gả cho Kính Đông, vốn là một chuyện sai, aiz, ly hôn cũng tốt, ít nhất ba người cũng không cần phải dây dưa như vậy nữa, chỉ là khổ cho Sở Sở, cô ấy đâu chỉ trả giá thanh xuân vì Kính Đông? Cô gái ngốc đó, mình còn tưởng rằng, cô ấy có thể chống đỡ được đến cuối cùng, lại bị Tần Liễu Liễu đánh bại rồi..."
Lưu Triết Vũ thở dài một hơi: "Cũng không biết bây giờ cô gái ngốc đó trốn ở chỗ nào chữa thương rồi..."
Lữ Lương và Lưu Triết Vũ đều lắc đầu, hai người sắp xếp cho Trần Kính Đông xong, lên ô tô rời đi.
Trong bóng tối, Trần Kính đông mở mắt, y cứ nhìn trần nhà như vậy.
Năm năm, lần đầu tiên không có Mục Sở Sở bên cạnh, lần đầu tiên say rượu không có Mục Sở Sở...
Y nên thoải mái, đúng, nên thoải mái...