[Ngôn Tình] Sống Chung

Chương 16: Đến tôi nhìn cô️




Edit:Yann.
Beta: Đậu Xanh
Tưởng Uyển che đôi mắt lại, bịt tai trộm chuông dồn dập khẳng định, "Tôi chưa thấy gì cả!"
Văn Tẫn nghiêng đầu nhìn cô, chắc chắn nói, "Cô thấy."
Bên tai Tưởng Uyển đỏ ửng, "Tôi không nhìn thấy."
"Cô thấy." Văn Tẫn kéo đôi tay che mắt của cô xuống, vì mới tỉnh nên giọng nói khàn khàn gợi cảm dị thường, "Đến tôi nhìn cô."
"..."
Sau sống lưng Tưởng Uyển tê rần, cổ toát ra một lớp mồ hôi mỏng, hai tai nóng bỏng, đôi mắt không dám nhìn thẳng Văn Tẫn, nhỏ giọng nói, "Không công bằng, tôi cũng đâu muốn nhìn anh, là do anh một hai phải... Như vậy."
"Cô muốn nhìn." Văn Tẫn nửa ngồi dậy, mái tóc đen vì vừa tỉnh nên hơi hỗn độn, gương mặt ngoài ý muốn lộ ra vài phần chây lười gợi cảm.
Tưởng Uyển mặt đỏ tai hồng trừng anh, "Tôi không có!"
Cô không muốn tiếp tục tranh chấp với anh về vấn đề này, hơn nữa lúc trước đã cho anh xem vài lần, cho nên cũng không thẹn thùng, cô đứng ở mép giường cởi quần, sau đó tiếp tục cởi quần lót ra.
Ngay lập tức, cô ngây ngốc.
Cô thấy rõ giữa quần mình có chút ướt át.
Nơi đó của cô... Chảy nước.
"Chờ... Chờ một chút..." Tưởng Uyển luống cuống tay chân mặc quần lót vào, "Hay là để lần sau đi."
Văn Tẫn chế trụ cổ tay của cô, "Tại sao chứ?"
"Tôi... Tôi muốn đi vệ sinh." Tưởng Uyển né tránh, thoát khỏi tay anh, vội vã vọt vào nhà vệ sinh.
Tại sao lại... Như vậy?
Thậm chí cô không thể hiểu nổi, tại sao chỗ đó lại chảy nước?
Rửa mặt xong, Văn Tẫn đã đứng ở cửa.
Tưởng Uyển hơi sửng sốt, nghiêng thân chạy ra bên ngoài.
"Tưởng Uyển." Văn Tẫn ở phía sau gọi cô.
"Tôi biết rồi, buổi tối... Với lại, tôi còn có việc, thật sự rất vội." Cô nhốt mình vào trong phòng, nghiêng tai lắng nghe, không thấy âm thanh Văn Tẫn đuổi theo, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô thay quần áo, cầm chìa khóa ra ngoài mua đồ ăn.
Văn Tẫn vừa vặn rửa mặt xong xuống lầu chạy bộ, chờ cô mua đồ ăn xong, anh cũng chạy xong, đi sau cô trở về cùng nhau.
Toàn bộ quá trình hai người luôn không nói chuyện, nhưng cái lúc mà Tưởng Uyển nhìn thấy anh, không biết tại sao bên tai lại nóng bừng, cúi đầu không dám nhìn anh.
Thời gian phát sóng trực tiếp mấy ngày nay của Văn Tẫn toàn bị ngắt quãng, bởi vậy cơm nước xong anh lập tức đi phát sóng trực tiếp chơi game, anh còn nhớ Tưởng Uyển nói 'Buổi tối', cơm nước xong, còn nhắc nhở Tưởng Uyển, chớ quên chuyện cô đồng ý tối nay.
Tay Tưởng Uyển run lên, suýt nữa làm rơi cái chén trong tay xuống đất.
Anh vào phòng rồi không đi ra nữa.
Tưởng Uyển quét tước vệ sinh xong, trở lại phòng mình, nhớ tới gương mặt kia của Văn Tẫn, không nhịn được lặng lẽ mở di động tìm phòng phát sóng trực tiếp của anh.
Kỳ thật cô chưa từng tiếp xúc với phát sóng trực tiếp chơi game, nhưng Văn Tẫn rất hot, dường như mỗi lần cô tìm mục phát sóng trực tiếp chơi game, tên của anh sẽ xuất hiện trên đề cử ở trang chủ.
Anh không đặt ID là biệt danh như đồng đội khác, ID trò chơi của anh là Văn Tẫn.
Tưởng Uyển click mở, còn chưa kịp thấy Văn Tẫn, đã bị một đống bình luận trên màn hình dọa sợ.
Bình luận có người gọi A Tẫn, anh Tẫn, còn có cả Hỏa ca, rất nhiều.
Có rất nhiều fans xem phát sóng trực tiếp, Tưởng Uyển nhìn lướt qua số người đang xem trực tiếp tới hơn 300 vạn.
1 vạn =10000
300 vạn=3 tr nhé chị em
Anh mới phát sóng trực tiếp chưa đến nửa giờ.
Cô tắt bình luận đi, lúc này mới thấy mặt Văn Tẫn.
Anh ngồi trong khoang chơi game màu trắng, hơi rũ mắt, lông mi hạ xuống chỗ con tằm nằm, cặp mắt chuyên chú nhìn màn hình máy tính, ngẫu nhiên mở miệng, giọng trầm thấp gợi cảm chỉ phát ra một hai chữ.
"Ồ."
"Đồ ăn."
Cameras quay nửa thân trên của anh, gương mặt của anh rất đẹp, yết hầu nhô lên, phía dưới là áo thun trắng tinh và khớp xương tay thon dài.
Chính là cái tay ôm eo cô lúc sáng.
Còn kéo quần lót xuống... Lấy cái đồ vật kia ra.
Tưởng Uyển đột nhiên che mặt.
Gương mặt sau lòng bàn tay nóng bừng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.