Edit: Yann
Beta: Đậu Xanh
Buổi tối Hà Ánh Đồng gọi điện thoại hỏi Tưởng Uyển có cảm giác thế nào.
Tưởng Uyển trả lời một câu, "Khá tốt."
"Thật không?" Hà Ánh Đồng cảm thấy khó hiểu, "Theo lời khách hàng kia nói, người bạn này của anh ấy khá cổ quái, đổi bốn năm người giúp việc trong một tháng, không phải anh ta xấu tính, nhưng rất cổ quái, cụ thể thì tớ cũng không rõ lắm, nhưng cách làm người không có vấn đề, sẽ không bạo lực đánh người, cũng sẽ không... làm chuyện quá mức với cậu."
"Tớ biết rồi." Tưởng Uyển nghĩ thầm, cô vừa trải nghiệm xong.
"Tưởng Uyển." Hà Ánh Đồng thành khẩn mà nói, "Về sau có việc, cậu có thể tìm tớ, tớ nhận cậu là bạn."
"Cảm ơn cậu."
Sau khi cúp điện thoại, Tưởng Uyển đi tới máy giặt cầm khăn trải giường đi phơi nắng, đi qua phòng khách, cô bỗng dừng chân lại.
Trời đã tối rồi, phòng khách không bật đèn nên tối om.
Giữa bóng đêm, cửa tủ lạnh bị mở ra, ánh sáng màu trắng chiếu lên người đàn ông đang ngồi dưới đất, mặt anh hướng về phía tủ lạnh, chân dài khom lại, cúi đầu, chơi cờ trên sàn nhà.
Tưởng Uyển mắt nhìn thẳng đi tới ban công, vắt khăn trải giường, sau đó treo lên.
Lúc quay lại, ánh mắt cô không tự giác nhìn anh một cái.
Tóc anh rất dài, đeo băng đô túm gọn mái tóc ra phía sau, lộ ra cái trán trơn bóng no đủ, con tằm trước mắt trong ánh sáng càng thêm rõ ràng.
Anh rũ mắt, ánh mắt chuyên chú nhìn quân cờ trên mặt đất.
Ngón tay thon dài sạch sẽ vươn ra, màu da trắng nhợt, có thể nhìn thấy mạch máu rõ ràng dưới da.
Hà Ánh Đồng nói anh là vận động viên thể thao điện tử chuyên nghiệp đã nghỉ hưu, Tưởng Uyển nghĩ rằng, tay anh có thể bởi vì làm việc quá thường xuyên sẽ trở lên thô ráp, không ngờ lại như trước mắt.
Đẹp đẽ và tinh xảo.
Tưởng Uyển không quấy rầy anh, đi vào phòng bắt đầu phát sóng trực tiếp.
Cô phát sóng trực tiếp làm ASMR, không lộ mặt, chỉ có giọng nói.
Một bạn tù từng phát sóng trực tiếp hát nhảy, nghe nói kiếm lời không ít, Tưởng Uyển phải tham khảo rất lâu, đọc không ít sách ở thư viện, chuyện thứ nhất khi ra ngoài chính là kiếm tiền mua máy tính và thiết bị ghi âm.
Cô muốn kiếm tiền, kiếm rất nhiều tiền.
Như vậy... Về sau ba mẹ sẽ không vì tiền, bảo cô gánh tội đi ngồi tù thay.
Cô hao phí chín năm trong trại giam, lúc ra ngoài, cô không còn phân biệt được hôm đó là ngày nào, cũng suýt nữa đã quên mình năm nay bao nhiêu tuổi.
Cô vào đó năm 19 tuổi, là tuổi học đại học, người bằng tuổi cô thì ngồi trong trường đọc sách, mà cô thì ở trong ngục giam, sinh nhật chỉ có thể ngẩng đầu nhìn bầu trời đen nhánh, không tiếng động ước một nguyện vọng duy nhất.
Cô muốn ra ngoài.
Muốn ăn sinh nhật đàng hoàng.
Mua một chiếc bánh kem lớn, tốt nhất là ba tầng.
Suốt chín năm, trong nhà không có ai tới thăm cô, trái tim Tưởng Uyển rét lạnh, lúc ra tù cô cũng không về thăm ba mẹ, cô không có tiền nên cuối ngày phải tìm thêm công việc bán thời gian, tích cóp gần một tháng, mới đủ tiền thuê nhà, nhưng chủ nhà nào cũng cần tiền thế chấp, cô tìm rất lâu cuối cùng gặp được Hà Ánh Đồng.
Đó là lần đầu tiên cô cảm ơn vì trên thế giới này vẫn còn người tốt.
Hà Ánh Đồng giúp cô rất nhiều, dạy cô dùng máy tính, dạy cô ăn mặc trang điểm, còn đưa quần áo đẹp của cô ấy cho cô, giảm tiền thuê nhà, đưa cô ra ngoài ăn cơm.
Khoản tiền đầu tiên Tưởng Uyển kiếm được nhờ phát sóng trực tiếp, cô đã mua một lọ nước hoa đắt tiền tặng Hà Ánh Đồng.
Cô cho rằng, các cô có thể làm bạn tốt mãi mãi, sống vui vẻ bên nhau thật lâu.
Thậm chí cô còn trộm tích cóp tiền, chuẩn bị khi Hà Ánh Đồng kết hôn với Ngụy Kỷ Nguyên sẽ tặng cho họ một bao lì xì lớn đặc biệt.
Đáng tiếc không như mong muốn.
Cô đeo tai nghe lên, mở phát sóng trực tiếp, đánh chữ trên màn hình.
【Hoan nghênh các bảo bảo nghe đài, đếm ngược bắt đầu phát sóng trực tiếp, 30, 29, 28... 】