[Ngôn Tình] Sống Chung

Chương 34: Không phải do anh sao️




Edit:Yann.
Beta: Đậu Xanh
Tưởng Uyển đỏ mặt không để ý đến anh nữa, vội vã xem giá cả của trái cây, rồi đẩy xe mua sắm tới khu vực thu ngân.
Văn Tẫn đi theo phía sau, "Tưởng Uyển, trả lời anh."
Tưởng Uyển xấu hổ, giận dữ trừng mắt nhìn anh một cái, "Trở về rồi nói!"
"Ừ." Văn Tẫn im lặng.
Hai người xếp hàng, trong đám người Văn Tẫn vô cùng cao ráo rất dễ gây chú ý, anh đội mũ, toàn thân là bộ đồ thể thao màu trắng, thân hình cao lớn đứng thẳng, đặc biệt là gương mặt kia, hơi nhướng mi lên, con ngươi đen láy, con tằm nằm trước mắt rất sâu, mũi cao thẳng, môi mỏng khẽ mấp máy.
Trên gương mặt lộ ra vài phần lạnh nhạt, nhưng giá trị nhan sắc cao đến mức thái quá.
Không ít ánh mắt đổ dồn về phía này nhìn anh vài lần, có người còn cố tình nói với người phía sau, chỉ cho người phía sau cùng nhìn về phía Văn Tẫn.
Tưởng Uyển đứng trước Văn Tẫn, ánh mắt bốn phương tám hướng lướt qua cô nhìn về phía sau.
Đến phiên cô tính tiền, cô giống như lơ đãng quay đầu lại nhìn.
Đã thấy Văn Tẫn đang cúi đầu xem áo mưa.
"..."
Đột nhiên sắc mặt của Tưởng Uyển đỏ lên, âm điệu không tự chủ được cất cao, "Văn Tẫn!"
Người ở bốn phương tám hướng đều nhìn lại đây.
Tưởng Uyển: "..."
Văn Tẫn đã đi tới, trong tay cầm hai mươi mấy hộp áo mưa.
Toàn bộ quá trình nhân viên thu ngân luôn trợn mắt há mồm nhìn Văn Tẫn.
Tưởng Uyển thật muốn đào cái hố chui đầu vào.
Cô duỗi tay ngăn anh, nhỏ giọng nói, "Để lại đi, ngày hôm qua anh đã mua rất nhiều, để lại đi nhanh lên."
"Ngày hôm qua mua size nhỏ, đeo vào không thoải mái." Văn Tẫn đưa đồ trong tay cho cô xem, "Đây là size lớn."
Tưởng Uyển: "..."
Cô che mặt, từ kẽ răng nặn ra một câu, "Lần sau anh tự tới mua."
"Sao phải chờ lần sau? Đợi lát nữa tắm rửa xong sẽ phải dùng..." Văn Tẫn còn chưa dứt lời đã bị Tưởng Uyển che miệng lại.
Tưởng Uyển bên tai đỏ hồng ra máu, cô cố gắng nói với nhân viên thu ngân, "Tính tiền."
Giọng cô run run.
Không biết là do tức giận hay xấu hổ, cả người cô vẫn còn run khẽ.
Nhân viên thu ngân quét từng hộp.
Ánh mắt lần lượt xẹt qua Tưởng Uyển, rồi lại lướt qua Văn Tẫn.
Mặt Văn Tẫn không cảm xúc, còn mặt Tưởng Uyển đã đỏ như máu.
Người bên cạnh vừa thanh toán xong thấy từng hộp từng hộp áo mưa xếp ra, cũng không nhịn được nhìn về phía Tưởng Uyển.
Trong nội tâm Tưởng Uyển đã có tiểu nhân thét chói tai chạy vội đi, trên mặt cô đang cố gắng duy trì sự bình tĩnh.
Thanh toán xong, cô xách theo túi, cũng không đợi Văn Tẫn phía sau, vừa bước ra đã vội vàng đi về phía trước.
Văn Tẫn đi vài bước đã đuổi kịp.
Tiến vào thang máy, Tưởng Uyển che mặt lại, xoay người dán lên cửa kim loại, "Em xong rồi... Em xong rồi... Bọn họ đã thấy..."
"Em làm sao vậy?" Văn Tẫn hỏi.
Tưởng Uyển xoay người xấu hổ, giận dữ trừng mắt nhìn anh, "Anh còn hỏi làm sao á! Không phải do anh sao!"
Thang máy dừng lại, một ông cụ đi đến.
Tưởng Uyển bỗng dưng ngừng câu chuyện, thu hồi tất cả biểu tình trên mặt.
Văn Tẫn lại hỏi, "Sao lại do anh?"
Tưởng Uyển nhẹ nhàng trừng mắt nhìn anh một cái, nghiêng đầu không nhìn anh nữa.
Văn Tẫn lại hỏi, "Vì anh mua áo mưa? Hay vì anh nói về nhà sẽ làm?"
Tưởng Uyển: "..."
Ông cụ: "..."
Tưởng Uyển cúi đầu, mặt đỏ bừng, cô đưa tay nhẹ nhàng véo cánh tay Văn Tẫn, "Chúng ta về nhà nói."
Văn Tẫn nhìn ông cụ, không nói chuyện nữa, gật gật đầu.
Thang máy tới rồi.
Tưởng Uyển một tay xách thịt, một tay xách trái cây đi ra.
Văn Tẫn ở bên kia mở cửa, bên cạnh có bảy tám đội viên đứng đó, từng người chào hỏi cô, thấy cô xách đồ trong tay, tất cả đều chạy tới tranh xách đồ.
"Chị, để em cầm cho!"
"Đưa cho em cho em! Em xách cho!"
"Đưa cho em!"
Dưới sự tranh đoạt của mọi người, túi ni lông bị kéo rách, ngoài vài quả cam rơi xuống, còn có hai mươi mấy hộp áo mưa.
Không khí lập tức ngưng đọng.
Tưởng Uyển: "..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.