Edit:Yann.
Beta: Đậu Xanh
Trên đường về, Tưởng Uyển vẫn khóc không ngừng.
Văn Tẫn đi mua socola đưa đến trước mặt cô, nào biết, Tưởng Uyển thấy cái này, còn khóc nhiều hơn.
"Sao lại khóc?" Anh lau nước mắt cho cô.
Tưởng Uyển luôn cho rằng trừ cô, ba mẹ của những người khác sẽ yêu thương con của mình, cho đến khi nhìn thấy Văn Tẫn, cô mới phát hiện có khả năng anh còn thảm hơn cả mình, thì lập tức khó chịu.
Cái chiêu mua socola dỗ người này là do cảnh sát kia nói cho Văn Tẫn lúc cô tới cục cảnh sát.
Không ngờ đến tận bây giờ anh vẫn còn nhớ.
Những thứ mà anh biết, không phải học trên mạng thì cũng là học từ miệng của người khác.
Anh không có chút kỹ năng giao tiếp nào.
Thậm chí không biết thẹn thùng.
Hình thức sống chung với người khác của anh chính là công bằng, bình đẳng.
Tưởng Uyển càng nghĩ càng cảm thấy Văn Tẫn chính là đứa trẻ bị nhốt trong lồng sắt lớn lên.
Giống như cô, nhốt trong tù chín năm, cho tới khi ra ngoài, đã quên mất phải sống và giao tiếp với người bình thường như thế nào.
Cô cúi đầu xoa mũi, mang theo giọng mũi lên tiếng hỏi, "Văn Tẫn, trước kia anh ở chỗ này hả?"
Văn Tẫn gật gật đầu, "Ừ."
"Em muốn xem nơi anh sống trước đây."
Cô muốn biết, trước kia anh đã xảy ra chuyện gì.
Văn Tẫn rũ mắt nhìn cô một lát, hỏi, "Xem xong, em sẽ không khóc nữa?"
Ngực Tưởng Uyển đau xót, hốc mắt lại đỏ ửng, cô gật đầu thật mạnh, "Ừm."
Tiểu khu gần trung tâm thành phố, ra vào phải kiểm tra mặt, Văn Tẫn nắm tay Tưởng Uyển đi vào, vì không thể đối chiếu mặt, anh đành phải đi tìm bảo vệ ký tên.
Ông chú bảo vệ ngó trái ngó phải không nhận ra anh, chờ thấy tên của anh mới bừng tỉnh hỏi, "Cậu là con trai của giáo sư Văn?"
Mặt Văn Tẫn vô cảm gật đầu.
Ông chú bảo vệ vỗ đùi, "Chà, chú nói, hai ba con các người nhìn rất giống nhau, cháu đi được bao nhiêu năm rồi, đến mười mấy năm chưa?"
"Bảy năm." Văn Tẫn trả lời.
Năm 19 tuổi anh kiếm tiền nhờ vào việc chơi game, mua được phòng ở Hải Thành thì dọn ra ngoài sống, kể từ ấy anh chưa từng trở về.
"Bảy năm." Ông chú bảo vệ than thở không thôi, lại hỏi, "Vậy, sau này còn về không?"
Văn Tẫn không đáp lại, nắm tay Tưởng Uyển đi vào trong tiểu khu.
Tưởng Uyển mỉm cười chào hỏi với bảo vệ, lúc này mới theo sau Văn Tẫn đi vào.
Ông chú bảo vệ đứng ở cửa, nhìn bóng dáng Văn Tẫn âm thầm lắc đầu, than nhẹ một tiếng, "Trời, đứa trẻ tốt... Đáng tiếc..."
Thấy ông thở dài, một bảo vệ khác tới đây, ông chú bảo vệ lập tức đi lại gần, "Cậu tới chậm không nhìn thấy! Con của giáo sư Văn đã trở lại!"
"Con của giáo sư Văn? A! Là thiên tài mộng du kia?" Người nọ giật mình không thôi.
"Đúng đúng đúng! Chính là cậu ấy!"
"Trị hết rồi à? Bây giờ?" Người kia hỏi.
"Không biết, nhưng tôi thấy người càng lớn càng đẹp, còn đưa theo bạn gái tới đây, chắc là khỏi rồi."
Người nọ càng giật mình, "Còn có bạn gái? Không phải nói cậu ấy mắc hội chứng gì của Ả Rập, à hội chứng thiếu hụt tình cảm, phải không? Cũng khỏi rồi?"
"Không biết, nhưng vẫn không thích đáp lại người khác."
"Vậy chắc chưa khỏi hẳn, aiz, đáng tiếc."
Văn Tẫn nhập mật mã mở cửa, nhấc chân đi vào.
Phòng khách to như vậy nhưng trang hoàng cực kỳ đơn giản, một chiếc ghế sô pha bằng da, một cái bàn trà trong suốt, ngay cả TV cũng không có, bốn phía trừ bồn hoa, chỉ có mười mấy bể cá trong suốt hấp dẫn lực chú ý của Tưởng Uyển.
Cô đổi giày, cách một khoảng, chỉ thấy xung quanh toàn bình thủy tinh lớn xếp trên bàn, bên trong là thực vật thủy sinh xanh mượt.
Cô tò mò hỏi, "Sao nhà anh trồng nhiều trầu bà thế?"
Văn Tẫn ngẩng đầu nhìn, trên mặt không có chút cảm xúc.
"Không phải trầu bà."
"Là rau hữu cơ do bọn họ cải tạo."
Giày trong tay Tưởng Uyển bỗng chốc rơi trên mặt đất, cô ngơ ngẩn ngẩng đầu nhìn về bốn phía.
Cả phòng khách rộng lớn bị che kín bởi mười mấy cái bàn lớn lớn bé bé, trên bàn để gần bốn năm mươi cái bình thủy tinh lớn, bên trong đều là rau hữu cơ.
Lúc này, đầu cô bỗng xẹt qua câu nói của Đồng La Thiêu.
- - "Cậu ấy chỉ ăn một xíu rau cải thôi sẽ nôn đến chết đi sống lại."
- - "Từ ngày bọn em bắt đầu quen biết, chưa từng thấy cậu ấy ăn rau, cho tới lúc cậu ấy ăn cơm, lỡ ăn phải một miếng rau cải, nôn rất lâu, cả khuôn mặt trắng bệch."