Edit:Yann
Beta: Đậu Xanh
Sau khi tiến vào, Tưởng Uyển mới thấy rõ thế giới bên trong cánh cửa.
Nó giống như một rạp chiếu phim khổng lồ, phía trước có bốn cái màn hình cực kỳ lớn, có hai người một nam một nữ ngồi giới thiệu phía trước, đeo tai nghe đang điều chỉnh thử âm thanh, phía sau bọn họ là sân khấu rộng lớn.
Hệ thống đèn trên đỉnh đầu, đèn sân khấu, đèn tụ quang, tất cả đều chiếu trên sân khấu, toàn bộ trung tâm sân khấu tỏa sáng, vô cùng bắt mắt.
Dưới đài là một mảnh đen nhánh, nương theo ánh sáng sân khấu có thể thấy rõ tất cả bốn phía là chỗ ngồi, ước chừng phải một nghìn trở lên, có một nửa đã đầy người, đa số là game thủ của các chiến đội, bọn họ thống nhất mặc đồng phục của đội.
Tưởng Uyển nghĩ đến bên ngoài vẫn còn hơn một nghìn fans, không khỏi thở dài.
Bên ngoài nóng như vậy, các cô ấy sẽ không ngồi ở đó đợi đấy chứ?
Trận thi đấu của Văn Tẫn và mấy người Đồng La Thiêu chưa tới, bởi vậy đám người tìm được nơi đăng ký rồi tìm vị trí ngồi xuống, bắt đầu nhỏ giọng nói chuyện phiếm.
Bọn họ ngồi ở hàng thứ hai, rất gần sân khấu.
Tưởng Uyển không nhịn được nhìn quanh một vòng, xung quanh là những người thanh niên mặc đồng phục không ngừng đi tới đi lui, bọn họ không phải đang nghe điện thoại thì cũng là nói chuyện phiếm với đồng đội, trong miệng đều là thuật ngữ chuyên nghiệp Tưởng Uyển nghe không hiểu.
Đây là thế giới của Văn Tẫn.
Một thế giới khiến cô vừa cảm thấy mới mẻ độc đáo lại vừa tò mò.
"Ngày thường chị có hay xem A Tẫn phát sóng trực tiếp chơi game không?" Đồng La Thiêu ngồi bên phải cô, sau khi nói xong chuyện với người bên cạnh, thì tìm cô đáp lời.
"Ừ... Thỉnh thoảng sẽ xem."
Tưởng Uyển có chút chột dạ, cô mới xem qua hai lần.
Cô quay đầu nhìn bên trái, Văn Tẫn đeo khẩu trang, nửa khuôn mặt dưới hoàn toàn bị che lại, chỉ lộ ra sống mũi cao thẳng, tóc dài che mắt, chỉ có thể thấy con tằm nằm dưới mắt rất sâu.
Nhận thấy tầm mắt của Tưởng Uyển, anh nghiêng đầu nhìn qua, con ngươi đen nhánh phản chiếu ánh đèn sân khấu, trong ánh sáng chói lóa ấy chứa đựng một Tưởng Uyển thu nhỏ.
Anh nghĩ Tưởng Uyển muốn nói gì đó, hơi ghé sát vào, giọng nói trầm thấp vô cùng từ tính, "Làm sao vậy?"
"Không có gì." Tưởng Uyển nhỏ giọng trả lời.
Văn Tẫn lại nhìn cô, sau đó cầm lấy tay cô nắm chặt.
Mặt Tưởng Uyển đỏ bừng, quay đầu nhìn nhìn.
Mấy người Đồng La Thiêu che kín đôi mắt, cả lũ kêu rên: "Đừng ngược cẩu, cầu xin cậu đó A Tẫn!"
8 giờ 8 phút, tất cả mọi người tiến vào, cửa lớn đóng lại, toàn trường một mảnh đen nhánh, chỉ còn đèn sân khấu sáng lên.
Chắc là không ít fans đã vào, Tưởng Uyển nghe thấy có người hô tên của Văn Tẫn, nhưng MC trên sân khấu bắt đầu giới thiệu, tất cả mọi người đều an tĩnh lại.
MC giới thiệu ban tổ chức và nhà đầu tư, sau khi phát mấy cái quảng cáo, lập tức chiếu video giới thiệu mấy chiến đội đang hot.
Có lẽ vì không phải thi đấu chính thức, cho nên ngoài MC thì các thành viên trong chiến đội khác nhau tương đối thả lỏng, không có bầu không khí lo lắng, Tưởng Uyển nhìn MC đọc danh sách, một đám người phía dưới huýt sáo thét chói tai, sau đó hai đội chơi được hiển thị trên màn hình.
Trước mặt mỗi người bọn họ có một chiếc máy tính, sau khi mấy người kiểm tra máy tính và tai nghe xong, bắt đầu chính thức thi đấu.
Tưởng Uyển xem không hiểu trò chơi, chờ bọn họ kết thúc, cũng không rõ lắm bên nào thắng bên nào thua, chỉ biết dưới sân khấu rất ồn, giọng nói của MC lại chan chứa tình cảm mãnh liệt.
Đánh đường đơn làm nóng người bắt đầu khởi động-- trận chiến sắp bắt đầu, đánh rất nhanh, trung bình mười lăm phút một ván.
Ván thứ nhất kết thúc, khi đổi chiến đội lên sân khấu, MC cho mọi người thời gian ba phút để chỉnh đốn.
Huấn luyện viên không biết từ đâu đi tới, dẫn theo một đám đội viên mới tới chào hỏi mọi người, những người khác cũng đứng lên, chỉ có Văn Tẫn vẫn ngồi ở trên ghế không nhúc nhích.
"Đây là Văn Tẫn." Huấn luyện viên đi đến trước mặt Văn Tẫn, không chút bủn xỉn khen tặng, "Đây là chiến đội tôi từng dẫn dắt, cậu ấy là lợi hại nhất, tốc độ phản ứng các phương diện cũng rất linh hoạt."
Từng khuôn mặt trẻ tuổi mới nghiêng đầu qua.
"Chào anh Tẫn!"
"Anh Tẫn em rất thích anh! Em vẫn luôn xem phát sóng trực tiếp của anh!"
"Anh Tẫn, anh cứ như thần ấy! Lúc anh chơi game quá ngầu luôn!"
Đối với lời khen tặng và khen ngợi của bảy tám khuôn mặt mới, Văn Tẫn ngồi ở trên ghế chỉ nhàn nhạt nói một chữ.
"Ừ."
Tưởng Uyển kéo tay áo anh, ý bảo anh nên nói thêm hai câu, ít nhất cũng phải chào hỏi, đừng làm người ta quá xấu hổ.
Văn Tẫn hoàn toàn hiểu sai ý, nâng cằm nhìn đám người, hơi hơi nghiêng nghiêng đầu.
Dưới tầm mắt nóng bỏng tràn đầy sự chờ mong của đám người mới và ánh mắt cổ vũ của Tưởng Uyển, anh dùng giọng nói trầm thấp dễ nghe nói một câu, "Nhường một chút, các cậu chắn mất tầm nhìn của bọn tôi rồi."
Mọi người: "..."