[Ngôn Tình] Sống Chung

Chương 63: Nhóc thấy không?️




Edit:Yann.
Beta: Đậu Xanh
Hơn 9 giờ tối, Tưởng Uyển nhận được điện thoại của đồn cảnh sát, họ nói Hồ Sướng Nghi đã chạy trốn, tìm trong nhà không thấy ai, coi như hoàn toàn từ bỏ đứa trẻ.
Tưởng Uyển yên lặng một lát, nghe người trong đồn cảnh sát nói, "Nếu cô không muốn nuôi, có thể đưa đến viện phúc lợi nhi đồng, bên chúng tôi sẽ khai chứng minh cho cô."
"Vâng, cảm ơn."
Sau khi tắt điện thoại, cô ngây ngốc nhìn đứa bé trên giường.
Đứa bé rất ngoan, về cơ bản chỉ cần ăn xong chơi một hồi sẽ tự ngủ, có lẽ do lúc chạng vạng khóc nhiều, giọng nói có hơi khàn, Tưởng Uyển muốn đưa bé đi gặp bác sĩ, nhưng lại không biết đứa bé gọi là gì, nếu bị tình nghi trở thành lừa bán trẻ con thì lại phiền phúc, chỉ có thể cách một lúc lại đút cho đứa bé một hớp nước, chờ xem tình hình ngày mai rồi tính tiếp.
Có lẽ đứa bé nằm mơ, bỗng nhiên bật khóc.
Tưởng Uyển nhanh tay bế lên nhẹ giọng dỗ, "Ôm một cái, không khóc nha ~ ôm một cái ~ không khóc nha ~"
Cô bế lên xoay vài vòng, đứa bé trong ngực cô nắm chặt tay khóc oa oa, giọng nói khàn khàn rất đáng thương, chưa tới một hồi, bé lại ngủ rồi.
Tưởng Uyển xem thử tã giấy, có nước tiểu, đã nặng trĩu.
Thay tã giấy cho bé xong, lại nhìn di động, sắp đến giờ uống sữa bột.
Tưởng Uyển ra khỏi phòng, thấy đèn đã sáng lên, Văn Tẫn đang đứng trong phòng bếp, cầm bình sữa trong tay, đang pha sữa bột.
Tuy rằng anh không thích trẻ con, nhưng Tưởng Uyển biết, nếu về sau anh có con, anh nhất định sẽ là một người ba có trách nhiệm.
Cô đi vài bước, từ phía sau vòng qua eo anh, "Văn Tẫn."
"Ừ." Sau khi anh cẩn thận xác nhận mực nước và độ ấm, thêm từng muỗng từng muỗng vào bình sữa.
"Vừa rồi đồn cảnh sát gọi tới, nói với em..." Tưởng Uyển thật sự không biết nên mở miệng như thế nào, "Hồ Sướng Nghi chạy trốn rồi, cô ta không cần đứa nhỏ này, em..."
Văn Tẫn xoay người, mặt không cảm xúc hỏi, "Em muốn nuôi đứa bé?"
"Không phải." Tưởng Uyển thở dài khe khẽ, "Ngày mai em muốn nói chuyện với Tưởng Đào, hỏi em ấy rồi đưa đến nơi đó."
"Đây không phải do em sai." Anh nghiêm túc nói.
"Em biết." Tưởng Uyển ôm eo anh, giọng nói rầu rĩ, "Nhưng trẻ con vô tội."
Rốt cuộc đứa nhỏ này cũng vì cô, mới mất đi ba mẹ che chở, trở thành cô nhi.
"Em phải biết rằng, em mới là người vô tội nhất." Văn Tẫn duỗi tay nâng mặt cô lên, nhẹ nhàng hôn môi cô.
Tưởng Uyển dùng sức ôm anh, "Văn Tẫn, cảm ơn anh, nghĩ như vậy, lòng em khá hơn nhiều rồi."
"Buổi tối phát sóng trực tiếp?" Văn Tẫn hỏi.
Tưởng Uyển gật đầu.
Hai ngày không phát sóng trực tiếp, hôm nay cô nhất định phải phát sóng trực tiếp bình thường, nếu không sẽ mất fans.
Văn Tẫn bế đứa bé đến phòng mình, đứa bé không quen thuộc với anh, vừa mới ôm một cái đã khóc, anh học cách ôm của Tưởng Uyển, nhưng đứa bé vẫn khóc.
Anh nhíu mày hỏi, "Làm thế nào nhóc mới không khóc?"
Đứa bé lôi kéo gào khóc.
Văn Tẫn đặt bé trên giường cũng không được, ôm trong lòng ngực cũng không được, đi về khoang chơi game, có lẽ đứa bé cảm thấy mới lạ không khóc nữa.
Văn Tẫn như suy tư gì đó mà gật đầu, "Vậy mang nhóc đánh một lúc vậy."
Tưởng Uyển đang dùng lông chim quét nhẹ microphone, phòng phát sóng trực tiếp đột nhiên tuôn ra một đám người spam:
【Tôi mẹ nó mẹ nó mẹ nó mẹ nó!!! A Tẫn và Uyển Uyển đã sinh con!】
【Cái gì! Sao có thể!! Không thể nào!!! Lúc này mới qua bao lâu!!! Tôi muốn điên mất!!!!】
【Có một câu nói, A Tẫn mang theo đứa nhỏ đánh game làm tôi cười chết mất!!!! 】
Tưởng Uyển: "..."
Tay cô run lên, nắp bình rơi xuống mặt đất.
Cô nhẹ nhàng mở di động tìm phòng phát sóng trực tiếp của Văn Tẫn, bấm vào xem.
Văn Tẫn ôm đứa bé, một tay di chuyển con chuột chơi game, một bên nói với đứa bé trong ngực, "Vừa giết được ba mạng, nhóc thấy không?"
"..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.