[Ngôn Tình] Sống Chung

Chương 65: Xin lỗi️




Edit:Yann.
Beta: Đậu Xanh
"Bọn họ sợ chị lỡ miệng, sợ chị nói ra..." Hốc mắt Tưởng Đào đỏ bừng, "Bọn họ cầm tiền, không dám tiết lộ ra ngoài, bọn họ..."
"Vậy còn cậu?" Tưởng Uyển nhìn cậu ta.
Tưởng Đào không trả lời được.
Sau khi Tưởng Khoan Vượng nhận được số tiền kia, ngay lập tức dẫn vợ và con trai đi nhà hàng ăn một bữa no nê, còn mua cho Tưởng Đào quần áo và đồ chơi mới, còn nói phải mua di động cho cậu ta.
Cả nhà đều đắm chìm trong vui sướng, không còn ai nhớ đến Tưởng Uyển đã bị đưa vào tù.
Tưởng Đào giữa không khí trầm mặc không chịu được bật khóc, "Xin lỗi chị... Xin lỗi..."
Tưởng Uyển ngẩng đầu nhìn không khí, cố gắng nén nóng hổi nơi đáy mắt, cô mỉm cười, nụ cười lộ ra vài phần trào phúng, "Tôi bảo lãnh cho cậu, cậu ra ngoài tự mình nuôi con đi, tôi hy vọng cậu sẽ không làm ra hành động giống ba mình, hổ dữ không ăn thịt con. Tưởng Đào, đây là lời khuyên tôi dành cho cậu."
Cô đứng lên, không quay đầu rời đi.
Tưởng Đào vội đuổi theo, chỉ nhìn thấy Văn Tẫn đang ôm đứa bé đến trước mặt Tưởng Uyển, hai người cúi đầu nhìn đứa bé, trong miệng nói cái gì đó rồi đưa đứa bé cho cảnh sát, Tưởng Uyển cúi đầu ký tên.
Không lâu sau, bọn họ dắt tay rời đi, cảnh sát ôm đứa bé đặt trong tay Tưởng Đào.
Cậu ta ôm con, đứa bé trong ngực khóc rống lên, cậu ta áp mặt lên mặt con cả hai người cùng khóc, mặt bị đồ quét qua, cậu ta xốc túi của đứa bé lên.
Dưới túi là một xấp tiền mặt.
Cậu ta sửng sốt, hốc mắt đỏ bừng.
Một cảnh sát đi tới nói với cậu ta, "Ở cửa có một thùng sữa bột và tã giấy, còn có một túi áo trẻ con, là chị cậu cho cậu, cậu mau tới lấy đi, đừng chiếm cửa trước đồn cảnh sát."
Tưởng Đào ôm con ra ngoài, trước cửa đặt một cái thùng, bên trong là sữa bột, tã giấy và quần áo.
Tưởng Uyển mới mang về chăm sóc một ngày mà đã mua nhiều đồ cho đứa bé như vậy, còn chăm sóc rất tốt, trái lại là vợ của cậu ta, vừa nghe chồng bị bắt vào đồn cảnh sát đã chạy trốn suốt đêm.
Lại liên tưởng đến ba mẹ, lúc trước vì tiền, không nói hai lời bắt chị gái đi gánh tội thay, suốt chín năm, Tưởng Uyển lại có thể không so đo hiềm khích trước đây, không chỉ chăm sóc con cho cậu ta, còn ký tên bảo lãnh.
Tưởng Đào bỗng nhiên ôm con quỳ trên mặt đất khóc lóc.
"Xin lỗi... Là chúng ta sai rồi..."
Cậu ta lấy mặt mũi gì để bảo chị thả ba mẹ ra.
Sao cậu ta có thể nói ra câu như vậy.
"Tới siêu thị đi, em muốn mua thịt." Tưởng Uyển chỉ vào siêu thị chỗ ngã tư, nói xong nhìn Văn Tẫn, "Em đi một mình."
Văn Tẫn gật đầu.
Tưởng Uyển xuống xe trước, vươn qua hôn lên mặt anh, "Em tự bắt xe về, hoặc nửa giờ sau anh tới đón em."
Văn Tẫn giữ lấy cái ót của cô, đầu lưỡi cạy mở hàm răng, ngậm lấy môi lưỡi của cô mút mút, lúc này mới buông cô ra, "Nửa giờ sau anh tới đón em."
Tưởng Uyển bị hôn hai mắt tràn đầy xuân sắc, cô hờn dỗi trừng mắt nhìn anh.
Văn Tẫn trực tiếp bị trừng đến cứng.
Anh cúi đầu nhìn.
Tưởng Uyển cũng theo tầm mắt của anh đi xuống, sau khi thấy đũng quần phồng lên, cô cười cầm túi xách xuống xe.
Văn Tẫn ở phía sau nói một câu, "Nhớ mua bao."
Tưởng Uyển suýt nữa lảo đảo ngã ra ngoài, cô xấu hổ giận dữ quay đầu lại trừng mắt nhìn anh, "Lần trước mua còn chưa dùng hết!"
"Không phải em nói, lạc thú mua sắm là để anh vui vẻ sao?" Anh nhìn cô, nghiêm túc hỏi, "Lừa anh?"
Tưởng Uyển: "..."
Cô hít sâu một hơi, "Không có, em sẽ mua."
Văn Tẫn gật đầu, vừa lòng.
Tưởng Uyển đi rồi, anh kéo kéo quần, chạy xe tới trại tạm giam.
Sau khi đăng ký danh sách thăm tù, anh nói với nhân viên cảnh sát.
"Xin chào, tôi muốn tìm Ngụy Kỷ Nguyên một lát."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.